2
Tôi đem nhựa cây Nha Đam gĩa nát, sau đó cầm tới bôi thử lên người Sao Quả Tạ. Có lẽ chạm vết thương đau đớn, vẻ mặt hắn nhăn nhúm, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi thấy hắn tội nghiệp, chỉ có cách dỗ hắn – "Không đau đâu, anh chịu khó một chút."
Càng bôi lên người hắn, hắn càng co giật rất dữ dội.
Thấy hắn như thế, tôi lại một trận phát hoảng. Không lẽ chú Ba nói xạo? Nghĩ đi nghĩ lại thì chú cũng đâu phải thầy thuốc, có biết là thật sự có tác dụng hay không.
Tôi bắt đầu cuống, không biết phải làm sao.
Tôi quyết định, thử trên người mình trước đi. Dù sao tôi cũng nhiều hơn hắn nửa cái mạng. Tôi chạy vào bếp hơ một phần cánh tay vào lửa đang nấu cháo. Lứa bén khiến tôi không nhịn được la lên một tiếng giật mình lùi lại. Chỗ bị lửa liếm vào da hơi rộp lên, nóng rát.
Tôi nhịn đau, quay lại lấy nhựa cây đắp lên. Nhựa cây bôi lên không khó chịu, ngược lại còn cảm thấy mát và giảm đau.
Thử xong tôi cảm thấy trong lòng an tâm hơn. Mặc cho hắn co giật, tôi vẫn cứng rắn đem nhựa cây bôi hết lên người hắn. Quá trình này thật ra rất vất vả. Tôi vừa sợ hắn đau, vừa sợ hắn chết, nhưng lại không dám ngừng lại. Tôi chỉ có thể vừa dỗ hắn như dỗ con nít – "Ngoan nào, ngoan nào." – Chẳng biết hắn có nghe được không. Tôi cũng mặc kệ, cứ thế vừa dỗ vừa bôi thuốc vừa lau mồ hôi cho hắn.
Bôi xong hắn rốt cuộc cũng nằm im, có lẽ là do tác dụng của nhựa cây bắt đầu phát tác, giúp hắn giảm đau.
Tôi tranh thủ lúc hắn nằm yên ổn, chạy ra trông chừng nồi cháo. Cũng may cháo tôi nấu loãng cho nên trong lúc đánh vật với hắn lâu như vậy cũng không bị khê, tôi tiện tay thái ít rau xanh cho vào. Tôi cắt rau cho thật nhỏ, nấu cho thật nhừ.
Cháo chín tôi đem vào, thổi cho nguội hẳn. Hắn không mở miệng được tôi cũng đành bóp mồm đổ từng muỗng vào, sau đó lay đầu hắn cho tới khi cháo trôi vào cổ họng hắn.
Cực khổ ơi là cực khổ.
Tôi vì sao lại đem tên này về hành xác mình?
Ngay cả tôi cũng không biết.
Tôi đút cho hắn ăn xong thì trời cũng đã khuya lắm rồi. Tôi mệt phờ hơi, bụng cũng bắt đầu kêu đói thảm thiết. Tôi múc cháo còn thừa ăn luôn. Cháo nguội ngắt. Nhưng có lẽ đói, tôi cũng chẳng quan tâm.
Ăn xong tôi cũng mệt, ngả lưng nằm xuống thiu thiu ngủ.
Cứ tưởng như thế là hết một ngày, nào ngờ nửa đêm hắn sốt cao.
Tôi đang mơ màng lại nghe hắn thở nặng nhọc, người run bần bật. Tôi nửa mê nửa tỉnh, nghe tiếng động kỳ quái kỳ quái đốt đèn lên mới phát hiện người hắn đỏ như con tôm luộc, trên trán và khắp người đều nóng như đang bốc hơi.
Có nửa ngày mà hắn doạ tôi đau tim không biết là bao nhiêu. Tôi vội vàng chạy ra lấy nước, pha loãng nước ấm và nước lạnh rồi đem vào lau người cho hắn. Sợ hắn khát, tôi còn mớm cho hắn từng muỗng nước. Hắn uống không được tôi cũng phải dỗ cho bằng hết.
Kết cuộc cả đêm tôi không ngủ được lấy một giấc.
Đến gần sáng hắn hạ sốt thì tôi cũng sắp chết rồi.
Tôi thật sự nguyền rủa tên này đúng là sao quả tạ rớt lên đầu mình.
Sau khi kiểm tra thấy người hắn đã giảm sốt, chỉ hơi ấm ấm, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cả người tôi rã rời, tôi quyết định ngả lưng xuống ngủ luôn một giấc.
Lần này tôi ngủ sâu hơn. Nhưng kể từ khi có sự xuất hiện của hắn, dường như tôi và giấc ngủ của mình không có duyên. Tôi còn đang chìm trong mộng đẹp thì nghe có người gọi tên mình.
"Chị Minh! Chị Minh!"
Còn kèm theo cả tiếng đập cửa.
Tôi có muốn giả bộ không biết cũng không được, lầm bầm mở mắt ngồi dậy.
Đang mơ màng, tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một tên đàn ông gần như trần như nhộng nằm gần kế bên thì giật bắn mình.
Mẹ nó chứ mới sáng sớm đã hù người.
"Chị Minh, mau ra mở cửa cho em." – Bên ngoài cửa, tiếng kêu của Lâm ầm ĩ vang lên làm tôi hoảng càng thêm hoảng.
Đại não chậm chạp vừa ngủ dậy của tôi rốt cuộc cũng bắt đầu thông suốt phân tích sự việc.
Bên này là Sao Quả Tạ không tên không tuổi ngày hôm qua tôi nhặt về. Tình trạng: không quần không áo.
Bên ngoài cửa là em trai nhà hàng xóm của tôi. Tên: Lâm, con trai út nhà chú thím Ba, năm nay vừa tròn 12 tuổi.
Sau đó tôi bắt đầu nhận thức được sự việc quan trọng hơn. Đó là Sao Quả Tạ không quần áo này đang nằm trong căn nhà nhỏ một gian của tôi, trên chiếu của tôi, ngay đối diện cửa. Chỉ cần tôi mở cửa một cái, chim nhỏ của hắn sẽ được toàn thể thế giới chiêm ngưỡng.
À... tuy không thấy chim, cũng không biết lớn hay nhỏ, nhưng bộ dạng của hắn hiện tại, tốt nhất là không để cho ai biết, nếu không tôi tin chắc cả đời này tôi cũng không gả được cho ai.
"Chị Minh. Chị còn chưa dậy à? Hơn 8 giờ sáng rồi."
Giọng Lâm càng oang oang. Tôi cắn răng, vò đầu cho rối, đi ra hé hé cửa, chườn mặt ra.
Thằng bé vừa nhìn thấy tôi liền giật bắn mình, lùi lại vài bước. Tôi trong lòng ngầm tung hô, lùi đi, lùi càng xa càng tốt.
"Chị... Minh?" – Nó ngập ngừng hỏi.
"Ừ." – Tôi đáp, cố làm giọng uể oải, ho khan vài tiếng. Thật ra tôi nghĩ mình không cần phải đóng kịch. Tối qua thức cả đêm chạy tới chạy lui, tôi rất tự tin mình hiện tại trông không khác gì con quỷ. Cứ nhìn mặt thằng bé tái mét thì biết.
"Hôm nay chị không ra xã đi làm hả? Sao giờ còn chưa ra khỏi nhà? Em thấy dép chị còn để ngoài cửa mới vô gõ, ai ngờ chị ở nhà thật."
Nó không nói thì thôi, vừa nói tôi đã suýt té xỉu.
Ông nội ơi, lại còn phải đi làm.
Sao tôi có thể quên mất chuyện quan trọng này?
Tôi vừa định nhảy dựng lên thì chợt nhớ ra, trong nhà còn một mạng nữa.
Phải làm sao? Để hắn ở nhà cả ngày?
Tôi rất nghi ngờ khi tôi làm xong trở về thì hắn chỉ còn một cái xác.
Tôi không muốn đào hắn lên rồi lại chôn hắn xuống đâu.
Tôi tính nhẩm trong lòng vài lượt nhưng đều không có cách, đành cắn răng, ho thêm vài tiếng, thều thào nói với nó – "Hôm nay chị bị bệnh rất nặng, không đi nổi. Mày chạy lên xã xin nghỉ giúp chị. Nói hai ngày nữa chị lên làm bù giờ."
"Chị bệnh? Bệnh gì?" – Nó trợn mắt nhìn tôi, định lại gần xem xét.
Tôi liền la lên – "Đừng lại gần."
Nó nghe tôi quát, hoảng sợ lùi lại, nhíu đôi mày nhỏ nhìn nhìn. Tôi hắng giọng nói – "Chị bị... ghẻ, không tiện ra ngoài, sẽ lây bệnh cho mọi người."
"Thật á?" – Nó ngẩn người hỏi tôi.
"Thật. Chị xạo mày làm gì?" – Tôi gật – "Mày mà lại gần bị lây ráng chịu."
Thằng bé Lâm vẫn nhìn tôi đầy nghi ngờ, tôi liền xua tay đuổi nó – "Mày còn không phải đến lớp thầy Văn? Giờ này còn chưa đi? Định trốn học hả?"
"À." – Lúc này thằng bé cũng mới nhớ ra – "Vậy... em đi trước."
Nó vừa quay lưng đi, tôi đã nhớ ra một chuyện – "Khoan, đứng đó chờ chị một chút."
Thằng bé khựng lại ngó tôi.
"Đứng yên đó, chị có việc cần nhờ." - Tôi cẩn thận đóng cửa lại, quay vào trong nhà lục trong tủ quần áo ra chiếc hộp gỗ đựng tiền tiết kiệm của mình.
Tôi lôi ra đếm nhanh, toàn bộ được hơn hai mươi đồng. Sao lại ít như vậy? Trong lòng tôi đau như cắt, bấm bụng lấy tám đồng trở ra.
"Xoè tay ra." – Lâm ngập ngừng chìa tay tới – "Mày cầm tiền này lên xã, mua giúp chị một viên thuốc cảm. Nhớ là thuốc tây nhé."
Nó nhìn mấy tờ tiền trên tay, hỏi tôi – "Chị bị ghẻ sao phải uống thuốc cảm?"
Tôi trợn mắt, thằng nhỏ này sao lanh không đúng lúc quá vậy, đành nói xạo – "Thuốc cảm cũng trị được bệnh ghẻ."
"Thật không?"
"Thật như vàng."
Nó cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trên tay. Tôi sợ nó đem đi tiêu dọc đường, lại dặn – "Mày không được để cho ai biết, cũng không được cầm đi mua cái khác biết không? Nhà mày kế bên nhà chị. Chị mà không khỏi bệnh sẽ lây bệnh cho mày đầu tiên. Bị bệnh ghẻ mày sẽ lở loét da, xấu vô cùng. Mấy đứa con gái chúng nó ghét mày chết luôn."
Thằng bé bị tôi doạ cho tái mặt, chắc là đang tưởng tượng cả người lở loét, lại bị đám con gái hắt hủi.
Tôi thấy nó bị lừa, vui vẻ giục – "Thôi đi nhanh đi."
Nó vừa định quay đi tôi lại nhớ ra một chuyện, hỏi nó – "Ba má không có nhà hả Lâm?"
Nó quay đầu lại bảo – "Ba má em từ tối qua đã lên xã họp rồi, nghe nói có chuyện khẩn cấp."
Tôi nghe xong cũng chỉ gật gật. Chú thím Ba thỉnh thoảng cũng hay lên xã đi họp. Có khi họp nhanh thì nửa ngày, có khi lại cả vài ngày không thấy đâu.
"Tối nay ba má có về không?"
"Em không biết."
Tôi cũng nản, không biết làm sao – "Tao biết rồi, mày đi học đi."
Sau đó nháy mắt một cái, nó đã chạy ù ra khỏi sân nhà tôi.
Không phải đi làm, tôi hạnh phúc ngã xuống chiếu ngủ liền một giấc. Khi tôi tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao qua đỉnh đầu, trời nóng hừng hực.
Tôi không ngủ được nữa đành ngồi dậy kiểm tra hắn. Hắn đổ rất nhiều mồ hôi, lông mày lông mũi gì đều nhăn tít, có lẽ là khó chịu.
Tôi nhìn đến phát nản, cũng không quan tâm hắn còn đang bất tỉnh có nghe được hay không, lẩm nhẩm – "Được rồi, biết rồi, biết anh khó chịu rồi. Hầu anh là được chứ gì?"
Tôi lại lấy nước lau người hắn một lượt. Sau đó giã nhựa cây nha đam bôi cho hắn. Hôm nay hắn có vẻ ngoan hơn hôm qua, lúc tôi bôi thuốc cũng không co giật nữa. Các vết bỏng cũng đã bắt đầu khô lại.
Tôi đi ra đun cháo còn thừa ngày hôm qua. Lúc nhóm lửa tôi suy ngẫm, hình như mình còn quên mất cái gì đó.
Nghĩ nửa ngày tôi mới chợt nhớ ra.
Bao gạo của tôi!
Vì cái tên trời đánh này mà hôm qua phải vứt lại ngoài bờ kè sông Can rồi.
Tôi đến là rơi nước mắt. Một bao những 5 đồng tiền. Nếu có ai nhặt mất tôi ăn cái gì sống trong tháng tới đây? Đó là còn chưa kể cái tên kia đang nằm trong nhà tôi, nếu tính cả hắn nữa là hai miệng ăn. Nếu tôi thật sự phải nuôi hắn thì một hạt gạo tôi cũng không thể để phí.
Nhưng mà tôi cũng không thể bỏ mặc hắn mà quay lại ngay. Tôi đút cháo đút nước cho hắn ăn xong, phơi quần của hắn cho khô, sau đó quyết định khoá cửa để hắn ở nhà. Tôi nghĩ ăn no, uống no, bôi thuốc cả rồi, tôi ra ngoài một tiếng đồng hồ, hắn cũng sẽ không chết nhanh như thế đi?
Thế nên tôi lò dò quay lại bờ kè sông Can.
Lần này đi tôi đặc biệt sợ hãi. Tôi sợ mình đụng thêm một tên giống như hắn nữa. Vừa doạ tôi sợ chết vừa cực nhọc thân tôi. Lần này nếu có gặp phải, xin lỗi anh tân thương binh, anh đến sau nên chúng ta xem như không có duyên. Tôi cho dù có tấm lòng đại từ đại bi thì cũng chỉ có thể nuôi được một mạng thương binh mà thôi.
Có lẽ trời thương tôi ở hiền gặp lành. Tôi không đụng thêm bất kỳ một xác chết hay xác sống nào nữa cả mà còn tìm được cả bao gạo yêu thương của mình. Tôi mừng đến phát khóc, ôm bao gạo làm một màn trùng phùng đầy thương tâm.
Tôi vui vẻ một chút, sau đó vội vàng kéo nó xuyên qua đồng cỏ lau trở về. Không ngờ đang lôi lôi kéo kéo thì nghe tiếng kim loại lách cách vang lên bên tai. Tiếp đó một bên đầu chợt cảm thấy lạnh.
Dự cảm không lành, tôi ngẩng lên, quả nhiên nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào đầu mình.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Tôi không ngừng chửi thề.
Lính quân đội!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip