Chương 5
Có hai điểm đầu là đoạn thẳng.
Có một điểm đầu là tia.
Đường thẳng không có điểm đầu.
Jungkook và Ji eun Giống như là hai tia xuất phát cùng từ một điểm đầu, nhưng lại đi theo hai hướng khác nhau. Thế là ngày càng xa. Càng ngày càng xa.
Ngày nào cũng trở nên khác với ngày trước đó. Hai sinh mệnh Được viết thành hai phiên bản viết ngoáy và nắn nót, rồi bị thời gian xói qua làm sắc màu bị phai nhạt, khó mà nhận ra.
Sinh mệnh trước tuổi 12 như đều ngưng tụ thành một điểm đầu giống nhau.
Cùng lớn lên trong con ngõ hẹp dài chắc trội. Được đeo khăn quàng đỏ trong cùng một năm. Thích xem hoạt hình Doraemon vào giờ cơm tối. Lúc đó gia đình Jungkook Vẫn là gia đình bình thường. Bố cũng chưa kiếm đủ 2 triệu để mua một căn chung cư đắt tiền. Ánh mặt trời vẵn chiếu xuống những sinh mệnh Kiên Cường trong u ám từ một góc độ giống nhau.
Từ năm 12 tuổi đó, sinh mệnh phóng ra thành hai tia về hai hướng.
Trong trí nhớ của Jungkook,hoàng hôn mùa hè năm ấy, bố của Ji eun kéo theo một chiếc vali nặng nề rời khỏi con nhỏ này. Trước lúc đi, ông ta ngồi xuống ôm Ji eun,Jungkook Bò trên bệ cửa sổ, nhìn thấy lệ nóng tràn khóe mắt bố cô.
Năm 13 tuổi, cậu nghe thấy Ji eun nói, Mẹ tớ là một con điếm. Bà ta là một người phụ nữ thối nát.
Mỗi sinh mệnh đều Như một trái quả vui vẻ và căng mọng. Nhưng có những sinh mệnh bị tổn hao quá sớm, Để lộ cả hạt giống nhăn nheo và cứng ngắc bên trong.
Như thể hạt giống nhanh nhẹn và cứng Rắn.
Ji eun nằm trong bóng tối. Nghĩ như vậy.
Ngoài cửa sổ là hơi lạnh thấu xương của mùa đông. Trên bầu trời nhờ nhờ lơ lửng đám mây nặng nề màu xám như chì.Ánh trăng không thể xuyên qua được.
Có điều cũng phải nói, làm gì có ánh trăng.
Chỉ là đèn Jungkook đối diện vẫn sáng thôi.
Rèm cửa sổ phòng mình bị ánh đèn màu vàng từ cửa sổ nhà cậu ấy chiếu vào hát thành một quầng sáng em dịu. Có lẽ cậu ấy vẫn đang học, bên cạnh là một cốc cà phê hoặc trà sữa nóng. Có lẽ còn có một bát canh gà vừa nấu xong.
Dù sao cũng là một người không giống mình.
Jungkook 17 tuổi, có khuôn mặt trẻ đến mức gần như phát ra ánh sáng. Bên trong chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác đồng phục màu đen là khung xương cao ráo cùng bắp thịt rắn chắc. Nam sinh 17 tuổi, tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng răng rắc khi lớn lên.
Thành tích đứng đầu toàn trường. Lớp trưởng. Trong tình huống hôm trước vừa ngã trẹo chân vẫn về nhi giải thi chạy cấp thành phố. Gia đình bình thường, nhưng cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi con ngõ này, chuyển đến sống trong tiểu khu đắt tiền có thể nhìn thấy cả sông.
Mặc đồng phục trường học nghiêm túc, chưa bao giờ nhuộm tóc,không bấm lỗ tai,không mặc áo phông thay cho áo sơ mi bên trong áo khoác đồng phục để làm đẹp như những nam sinh khác.
thích sinh vật. Và cả văn hóa cùng lịch sử Châu Âu.
Vừa vào trường đã bắt đầu nhận được thư tình của nữ sinh các lớp khóa trên hoặc cùng khóa. Nhưng dù nhận được bao nhiêu bức, lần nào cũng có thể khiến đỏ mặt.
Còn mình ư?
Theo lời nói của độc phụ kia mình chính là "Âm khí nặng ","Tử khí ngột ngạc ","Mày mà còn nằm chết ở nhà là sẽ sinh đầy sâu bọ . "
Mà bản thân như vậy, mỗi buổi sáng trong con ngõ nhỏ, lại gặp phải Jungkook lại hoàn toàn không giống mình.
Sau đó cùng nhau đi ra đầu ngõ ngập tràn ánh sáng.
Đi đến ngọn nguồn của ánh sáng.
Đây giống như một phép ẩn dụ đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip