Chương 3 : Hoàng tử ếch hay công chúa ngủ trong rừng
"......"
Nam Kiều chỉ cảm thấy một trận sét đánh ngang tai, trời muốn cô chết sớm sao?
Cô thật vất vả nhặt được một mạng, lần này tới tìm hắn cứu giúp, chính hắn ngược lại không thể tự mình làm.
Người đàn ông trên giường bệnh, mặt mày thanh tú thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, không một chỗ nào không phải là kiệt tác mà người ta tỉ mỉ điêu khắc.
Chỉ là giờ phút này, cả người lộ ra tái nhợt không hề có sức sống.
Hoắc lão phu nhân khẩn trương hỏi.
"Nam Kiều, chỉ cần cháu có thể cứu hắn, Hoắc gia nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện của cháu."
Hoắc gia?
Phô trương như vậy đem cô từ trong trại giam vớt ra, chắc hẳn chỉ có tài phiệt Hoắc thị tiếng tăm lừng lẫy của Hoa quốc.
Với nhiều chi nhánh ngân hàng đa quốc gia lớn nhất thế giới, hoạt động trong lĩnh vực tín dụng đầu tư và trong những năm gần đây, Hoắc thị đã dần dần mở rộng quyền lực của mình vào tài chính và các ngành công nghiệp khác nhau, đã trở thành tập đoàn độc quyền hàng đầu châu Á.
Cô nếu cứu Hoắc Vân Tương, không chỉ có bảo vệ được cái mạng nhỏ, hiện tại trên người có án lại được Hoắc gia dùng thế lực bảo trợ, khẳng định cũng có thể giúp cô giải trừ.
Mèo đen nằm trong lòng cô, lười biếng kêu hai tiếng, Nam Kiều phục hồi tinh thần.
"Mọi người ra ngoài trước đi. Để tôi nghĩ biện pháp. "
Hoắc lão phu nhân nghe cô nói như vậy, phảng phất nhìn thấy hy vọng, vội vàng gọi mấy người Hoắc Thành Huân rời khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại.
Nam Kiều đến gần giường, nhìn chằm chằm người đang suy yếu nằm trên đó nói.
"Hiện tại làm sao bây giờ, anh ta cận kề cái chết rồi."
Hắc Miêu nhảy dựng người lên giường bệnh, giẫm lên người Hoắc Vân Tương, cuối cùng ngồi xổm trên gối.
"Chỉ cần ngươi cùng hắn kết thành khế ước, chia sẻ sinh mệnh, hắn sẽ không chết."
Nam Kiều nhíu mày.
"Làm sao kết được? "
Có một khoảng thời gian cô từng công tác ngành y, dĩ nhiên là kiên định với chủ nghĩa duy vật.
Nhưng mà, trải qua đủ loại sau khi qua đời, cô không thể không bắt đầu tin vào huyền học.
Hắc Miêu ngồi xổm trên đỉnh đầu Hoắc Vân Tương, nghiêm túc nói.
"Hôn hắn."
Nam Kiều quay đầu nhìn cửa, xác định không có ai nhìn trộm mới nói.
"Hiện tại không còn ai nữa, ngươi hôn đi."
"Là ngươi hôn, không phải ta."
Mèo đen nhấn mạnh.
"Ta hôn?" Nam Kiều chỉ chỉ mình.
Cái quái gì thế này?
Xem anh ta là hoàng tử ếch hay nàng công chúa ngủ trong rừng sao ? Một nụ hôn liền giải quyết được vấn đề.
Mèo đen nhìn cô cọ tới cọ lui, không kiên nhẫn thúc giục.
"Ngươi không hôn, hắn sẽ chết, hắn chết, ngươi cũng không sống được."
Nam Kiều nhìn đôi môi mỏng mà tái nhợt của nam nhân, vẫn có chút không thể xuống miệng.
"Không có cách nào khác?"
Mèo đen:
"Không."
Nam Kiều nghiêng người, chậm rãi đến gần trước mặt người đàn ông, suy nghĩ một chút lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Này không đúng, ta cùng anh ta chia sẻ sinh mệnh, vậy khi ta chết, anh ta sao lại không đi theo?"
Một tuần trước, cô ấy đã chết.
Một tuần trước, người đàn ông này đột nhiên bị bệnh nặng.
Trùng hợp, luôn làm cho cô có chút để ý.
Hắc Miêu cúi đầu nhìn Hoắc Vân Tương, dường như đang che giấu sự chột dạ của mình.
"Dù sao thì ngươi cũng đang lợi dụng người khác, còn có cái gì không đúng?"
"Quả là như vậy."
Nam Kiều gật đầu.
Một mỹ nhân xinh đẹp động lòng đang say ngủ, cô còn muốn chia sẻ sinh mạng, còn có thể để Hoắc gia hỗ trợ giải quyết phiền toái hiện tại của cô.
Cái này nghĩ kiểu gì, tựa hồ đều là cô chiếm tiện nghi.
Chẳng qua, lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nghĩ đến mình còn có đại cừu chưa báo, lòng cô dao động, cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nam nhân.
Bất quá, chỉ là chuồn chuồn lướt, hôn lên liền lập tức rời đi.
Hoắc Vân Tương hôn mê nhiều ngày, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Nam Kiều đứng thẳng dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh.
"Hình như... Không có ích gì đâu. "
Cô liền nói, đây là người sắp chết, thế nào mà hôn một cái là có thể giải quyết vấn đề.
"Có lẽ thời gian hôn quá ngắn, ngươi thử lại một chút."
Mèo đen nghiêm túc đề nghị.
Nam Kiều rối rắm một lát, lại nghiêng người hôn lên.
Đúng lúc này, lông mi mảnh dài của Hoắc Vân Tương run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Một đôi mắt đen như hắc thạch, thâm trầm u lãnh như băng tan...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip