Muốn trốn

Tiếng cửa mở ra, Mingyu bước vào.

Hắn đứng trước mặt cậu, ánh mắt lạnh lẽo như mọi khi. Nhưng có điều gì đó trong hắn hôm nay khác hơn một chút có thể là sự mệt mỏi, hoặc là sự giằng xé mà chính hắn cũng không muốn thừa nhận.

Wonwoo không ngước lên nhìn hắn. Cậu đã quen với sự xuất hiện của hắn, quen với việc dù hắn chán ghét cậu đến mức nào, thì hắn vẫn không buông tha cho cậu.

Hắn thả một hộp sữa xuống bàn.

"Uống đi."

Wonwoo vẫn không nhúc nhích.

Mingyu nhíu mày, cúi xuống, bóp mạnh cằm cậu, buộc cậu phải nhìn lên.

"Đừng có bướng." Giọng hắn trầm khàn.

Wonwoo nhắm mắt, cố gắng tránh né ánh mắt hắn, nhưng không được.

Cậu không thể thoát khỏi hắn.

"Kim Mingyu..." Cậu khẽ lên tiếng, giọng yếu ớt. "Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi?"

Mingyu sững lại một giây.

Một câu hỏi quá đơn giản, nhưng hắn không thể trả lời ngay lập tức.

Hắn muốn gì từ Wonwoo?

Hắn muốn trả thù.

Hắn muốn thấy cậu đau khổ.

Nhưng... tại sao khi thấy cậu yếu ớt như thế này, hắn lại cảm thấy khó chịu?

Hắn đã đạt được mục đích của mình rồi cơ mà.

Mingyu siết chặt nắm tay, rồi buông cậu ra.

"Uống sữa đi, hoặc tao sẽ giúp m uống"

Hắn không để lại cho cậu sự lựa chọn nào cả.
Hắn không thích nhìn Wonwoo yếu đuối như vậy.

Nhưng... hắn cũng không muốn tha thứ cho cậu.

Cậu vẫn là người đã cướp đi mạng sống của người hắn yêu.

Dù sự thật có là gì đi nữa... hắn cũng không thể thay đổi suy nghĩ đó.

Mingyu quay người rời khỏi phòng, để lại Wonwoo một mình giữa màn đêm u ám.
Wonwoo không biết từ lúc nào mà mọi thứ dần thay đổi.

Mingyu không còn lạnh lùng đến đáng sợ như trước. Hắn không còn đánh cậu, cũng không còn giam cậu trong phòng tối. Tuy nhiên, cửa vẫn khóa, vệ sĩ vẫn đứng gác, và cậu vẫn là một con chim bị nhốt trong lồng.

Chỉ có điều, chiếc lồng này đẹp đẽ hơn một chút.

Hắn cho cậu một căn phòng rộng hơn, có cửa sổ nhìn ra vườn, có giá sách đầy ắp và một bộ sofa để ngồi đọc sách. Quần áo cậu mặc cũng không còn là những bộ đồ mỏng manh như trước. Hắn còn bắt đầu để ý đến bữa ăn của cậu, mỗi ngày đều có đầu bếp riêng chuẩn bị đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Cậu không biết đó có phải là sự quan tâm thật sự hay không.

Nhưng dù là gì đi nữa, cậu cũng không thể quên được Mingyu vẫn là người đã biến cậu thành thế này.

Dù hắn có thay đổi thế nào, cậu vẫn muốn rời khỏi nơi này.

Mọi chuyện bắt đầu khi Hong Ji-soo xuất hiện.

Ji-soo là anh họ của Mingyu, một Alpha có vẻ ngoài lịch lãm và nụ cười dịu dàng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã khiến cậu có cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai trong căn biệt thự này.

"Ồ, em là Omega mà Kim Mingyu đang nuôi nhố à?"
"Im đi Hong Ji-soo....anh đến đây làm gì" hắn đi từ trên cầu thang xuống
"Haizzzz về nước được vài ngày chẳng có gì chơi nên qua đây...sao lại có hứng thú  với Omega rồi hả"
"Im đi, làm gì thì làm đừng động vào cậu ta là được" hắn chẳng thèm nhìn cậu một cái mà liền đi ra ngoài

Ji-soo mỉm cười, giơ hai tay lên như để trấn an. "Đừng sợ, anh không có ý xấu đâu. Chỉ là không ngờ Mingyu lại thay đổi sở thích như vậy thôi."

Wonwoo không đáp, chỉ cúi đầu im lặng.

Ji-soo nhìn cậu một lát, rồi bật cười. "Không thích nói chuyện với người lạ à?"

Cậu vẫn không trả lời.

Anh ta nhún vai. "Cũng được. Vậy cứ coi như anh đang tự nói chuyện với mình đi."

Nói rồi, Ji-soo thản nhiên ngồi xuống sofa, cầm ly trà lên uống như thể đã quen thuộc với nơi này.

"Em biết không, anh là người duy nhất trong họ Kim không sợ cái tên Kim Mingyu đó đấy."

Lần này, Wonwoo ngước lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Ji-soo mỉm cười. "Ngạc nhiên à? Ai cũng nghĩ Mingyu đáng sợ lắm, nhưng thật ra nó cũng chỉ là một thằng nhóc cố tỏ ra nguy hiểm thôi."

Wonwoo im lặng. Cậu không tin vào những lời đó.

Mingyu không chỉ cố tỏ ra nguy hiểm hắn thực sự nguy hiểm.

Sau lần đó, Ji-soo bắt đầu thường xuyên ghé qua.

Anh ta không hỏi cậu nhiều, cũng không tỏ ra thương hại. Chỉ đơn giản là ngồi đó, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện thú vị, hoặc cho cậu mượn sách để đọc.

Và quan trọng nhất anh ta không nhìn cậu như cách Mingyu vẫn làm.

Cậu không biết có thể tin tưởng Ji-soo không, nhưng ít nhất... anh ta là người duy nhất trong căn biệt thự này không muốn giam cầm cậu.

Tháng thứ tư của thai kì Jeon Wonwoo
ngày càng cảm nhận rõ ràng hơn sự hiện diện của đứa bé trong bụng.
Mỗi ngày trôi qua, khao khát rời khỏi nơi này càng lớn hơn. Cậu không thể để con mình sinh ra trong ngục tù này.

Vậy nên ,cậu đã cẩn thận quan sát mỗi lần Ji-soo đến chơi, ghi nhớ thời gian vệ sĩ đổi ca, và tìm ra một con đường thoát thân.

Tối hôm đó, trời mưa rất lớn.

Jeon Wonwoo cố tình để lại cửa sổ hé mở, khiến gió tạt vào làm rèm cửa bay phần phật. Khi người hầu bước vào kiểm tra, cậu nhân lúc đó lẻn ra ngoài.

Bàn tay cậu siết chặt lấy lớp áo khoác mỏng, từng bước chân vội vã nhưng cẩn thận.

Phía trước là cánh cổng lớn.

Cậu chỉ cần chạy nhanh hơn một chút nữa thôi—

"Cậu tính đi đâu vậy?"

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến tim cậu như ngừng đập.
Cậu đứng sững lại, hơi thở đông cứng.
Chưa kịp xoay người, một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ tay cậu, kéo mạnh về phía sau.
Cậu va vào một lồng ngực rắn chắc.

"Mày nghĩ mày có thể trốn khỏi tao dễ dàng vậy à?"Mingyu đang đứng. đó, ánh mắt tối sầm lại.

Gió đêm thổi mạnh, cuốn theo hơi lạnh thấm vào da thịt. Wonwoo đứng chết lặng trong vòng tay của Mingyu, không dám cử động.
Hắn không nói gì, chỉ siết chặt cổ tay cậu, đủ để cậu biết mình không còn đường thoát.

Cậu nuốt khan, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.

"Tôi... tôi không định trốn." Cậu ấp úng nói dối hắn.

Mingyu nhếch mép, ánh mắt như thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong đầu cậu. Nhưng lạ thay, hắn không giận dữ, cũng không ra tay trừng phạt như trước.

Hắn thở dài, bàn tay đang nắm cổ tay cậu dần nới lỏng.

" Cậu nghĩ tôi ngu à?"

Cậu cắn môi, im lặng.

Mingyu cúi xuống, ánh mắt lướt qua phần bụng đã nhô lên rõ rệt của cậu. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào đó, nhưng Wonwoo theo phản xạ lùi lại một bước.

Hắn lập tức nhíu mày.

"Cậu sợ đến vậy?"
"...."
Jeon Wonwoo không đáp. Vì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Mingyu nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên buông một câu nhẹ bẫng.

"Về thôi."

Cậu ngước lên, không tin vào tai mình.

"Anh... không trừng phạt ?"

Hắn nhướng mày. "Ha cậu nghĩ tôi  phải làm gì? Đánh? Đá cậu ngã xuống đất?"

Wonwoo nín thở, tim đập nhanh.

Mingyu bật cười. Nhưng không phải kiểu cười châm chọc như trước.

"Đừng quên cậu đang mang con của tôi, Jeon Wonwoo."

Giọng hắn không còn lạnh lẽo, nhưng vẫn mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

Cậu cứng người.

Phải rồi.

Lý do duy nhất khiến hắn thay đổi thái độ với cậu... là vì đứa trẻ.

Hắn không đánh cậu, không trừng phạt cậu, không nhốt cậu vào phòng tối nữa—tất cả chỉ vì đứa bé trong bụng.

Không phải vì cậu.

Chưa bao giờ là vì cậu.

Cổ họng cậu nghẹn lại, nhưng cậu vẫn bước theo hắn trở về biệt thự.

Sau đêm hôm đó, Mingyu không nhắc lại chuyện cậu bỏ trốn.

Hắn vẫn đối xử với cậu như trước lạnh lùng nhưng không còn tàn nhẫn.
Wonwoo không biết đó có phải là may mắn hay không.

Một tuần sau.

Wonwoo đang ngồi đọc sách trong phòng thì cửa mở ra.

Ji-soo bước vào, trên tay cầm một hộp bánh nhỏ.

"Anh nghe nói em thèm đồ ngọt, nên mua cho em đây."

Cậu ngẩng lên, hơi bất ngờ.

"Anh... vẫn được vào đây sao?"

Ji-soo bật cười. "Mingyu không đuổi anh đi, có nghĩa là anh vẫn được phép."

Cậu im lặng.

Ji-soo kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, đặt hộp bánh lên bàn. "Dạo này ổn chứ?"

Cậu không trả lời ngay.

"Cậu có muốn biết lí đo vì sao Kim Mingyu lại căm ghét cậu như vậy không" Hong Jisoo vừa nói vừa lấy bánh ra
"Tại.... Tại sao" cậu tái mét nhìn người đối diện

Cạch

Cánh cửa phòng bị một lực mạnh mở ra

"Lại đến, anh rảnh quá đúng không" hắn bước vào với khuân mặt khó chịu
"Ưnmmm đúng rồi đó, anh sợ Omega của em buồn nên qua đây tâm sự" Ji-soo nửa cười nhìn hắn "
"Im đi, không cần anh ở đây nữa đâu từ nay muốn đến căn phòng này phải có sự cho phép của tôi" hắn gắt lên
"Haizzzzz điên thật mà, vậy đi. Anh phải về rồi tạm biết Omega nhỏ" Ji-soo qua qua chào cậu
....
Jeon Wonwoo vẫn im lặng không nói gì

Căn phòng im lặng đến sợ khi Hong Ji-soo đi về hắn liếc cậu một lượt

"Chuẩn bị đồ đi hôm nay có lịch hẹn với Jeonghan han, nhanh lên tôi đưa cậu đi"
"Tôi hiểu rồi..."




























X

X

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip