Chương 1. Tiếng đàn trong mưa

“Nếu âm nhạc có thể cứu rỗi một linh hồn,
thì em chính là khúc nhạc đẹp nhất mà tôi từng nghe trong đời.”

(Góc nhìn của Thomas)

Thành phố về đêm phủ lên một lớp khói mỏng sau cơn mưa vừa tạnh. Đèn neon rực rỡ hắt xuống mặt đường loang loáng nước, vẽ nên những vệt sáng xanh tím méo mó như một giấc mơ vỡ vụn. Tôi đứng lặng giữa dòng người không tên, trong chiếc áo khoác sẫm màu, vai áo còn vương nước mưa, nặng trĩu như chính cơ thể đang rã rời của mình.

Một phi vụ vừa kết thúc.

Mắt tôi mờ đi trong màn đêm, và những bước chân của tôi lững thững, như một cái bóng lê bước trên phố. Hình ảnh kẻ đó, cái tên tôi đã quên từ lâu, không còn rõ ràng nữa, chỉ còn lại một khoảnh khắc cuối cùng: ánh mắt hắn. Ánh mắt đầy sợ hãi, như thể hắn nhìn thấy trong tôi thứ gì đó còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.

Cảm giác của tôi lúc này không phải là sự ám ảnh, cũng không phải là sự đau đớn, mà là sự trống rỗng. Sự trống rỗng mà tôi đã quen thuộc, như một khoảng không vô tận, nhấn chìm tất cả. Nó khắc sâu trong tôi, nặng nề hơn bất kỳ vết thương nào.

Tôi quyết định đi bộ về. Muốn thả mình vào màn đêm, để cho bóng tối nuốt chửng lấy tôi. Chẳng cần nghĩ ngợi, chỉ đơn giản là bước đi, như một phản xạ tự nhiên. Tôi bước qua những con phố trống vắng, không cảm thấy sự cô đơn, chỉ thấy một không gian mơ hồ, nơi mà tôi có thể biến mất mà không ai biết đến.

Khi băng qua một con hẻm nhỏ giữa khu nhà cũ, tiếng đàn đột nhiên vang lên. Một âm thanh lạc lõng giữa thế giới mà tôi đang sống. Tiếng đàn ấy như một cái chạm nhẹ vào đáy lòng tôi, như một giọt nước xoa dịu vết thương đã khô. Mỗi phím đàn nhẹ nhàng lướt qua, như những lời thì thầm an ủi. Mỏng manh, kiên nhẫn và buồn bã.

Tôi ngoảnh đầu lại.

Ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ căn phòng nhỏ tầng hai, không chói lóa mà mềm mại, ấm áp. Qua lớp cửa kính mờ hơi nước, tôi nhìn thấy một cậu bé ngồi trước cây đàn piano cũ kỹ. Tư thế ngay ngắn. Những ngón tay lướt nhẹ như đang kể một câu chuyện bằng âm thanh.

Tôi không hiểu vì sao mình lại dừng lại. Nhưng bản nhạc ấy như mang một ma lực kỳ lạ, kéo tôi thoát khỏi bóng tối đang siết chặt lấy mình.

Tôi đứng ở đó rất lâu. Chỉ có tiếng đàn và ánh mắt thi thoảng nghiêng nhìn xuống từ khung cửa. Tôi không rõ em đã biết tôi dõi theo từ lúc nào. Nhưng ánh mắt ấy không dò hỏi tôi là ai, cũng không cảnh giác. Chỉ đơn thuần là... chấp nhận sự tồn tại của tôi.

...

Tôi quay lại vào những đêm sau đó. Chỉ đứng dưới dưới ánh đèn vàng mờ ảo, ngẩng đầu lên nhìn căn phòng nhỏ ở tầng hai. Và thế là, dần dần, điều đó trở thành một thói quen của tôi.

Em chưa từng hỏi gì về sự có mặt của tôi, cũng như chưa bao giờ tỏ ra ngạc nhiên hay bất kỳ cảm xúc nào khi nhìn thấy tôi. Em chỉ tiếp tục chơi đàn, như thể tôi là một phần trong không gian của em, một phần của những đêm dài ấy.

Có đêm, chỉ là một bản nhạc ngắn, vội vàng như chính khoảnh khắc tôi lướt qua. Có đêm, âm thanh kéo dài mãi, dường như muốn nói một câu chuyện mà tôi không thể hiểu hết. Bản nhạc ấy, đôi khi lắng xuống, đôi khi trỗi dậy mạnh mẽ như chính cơn bão trong tâm hồn tôi. Nhưng dù thế nào, mỗi lần nghe tiếng đàn, tôi lại cảm thấy một điều gì đó khẽ lay chuyển trong tôi.

Và rồi tôi nhận ra, mình đã bắt đầu sống vì điều đó. Vì khoảnh khắc đứng trong màn mưa, đầu óc tôi đặc quánh những mệnh lệnh máu lạnh, những suy nghĩ tàn nhẫn, thì tiếng đàn ấy đến như một phép màu. Những giai điệu ấy làm tim tôi dịu lại, như thể chúng đã kéo tôi ra khỏi một vực thẳm không đáy, giúp tôi nhận ra rằng mình vẫn còn có thể cảm nhận một chút gì đó gọi là sự sống, sự tồn tại.

...

Một đêm, tôi đứng dưới mái hiên cũ, nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc. Trên tầng hai không có ánh sáng. Không có tiếng đàn. Lần đầu tiên sau nhiều đêm, em không ở đó.

Tôi đứng chôn chân trong con hẻm tối, giữa tiếng mưa lất phất, lòng thấp thỏm như kẻ mất phương hướng. Tôi biết mình không nên bước lên bậc thang đó. Nhưng tôi đã bước tới.

Tôi đưa tay gõ cửa. Không có tiếng trả lời.

Tôi định quay đi thì cánh cửa bật mở... chỉ một chút, rất khẽ.

Ánh mắt em nhìn tôi. Không ngạc nhiên, không hoảng sợ. Chỉ là… có một chút do dự, một chút dè chừng, và một khoảng im lặng kéo dài.

Tôi không bước tới. Cũng không nói gì.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, qua khe cửa hẹp. Mưa đã nhỏ dần thành sương. Ánh đèn neon từ con hẻm phía sau phản chiếu trong mắt em, khiến đôi mắt ấy ánh lên sắc xanh nhạt, bình thản đến lạ kỳ.

"Tối nay không chơi nữa à?"

Giọng tôi khàn đặc vì lạnh, nhưng còn có một thứ gì đó khác. Một thứ mong mỏi khó gọi tên, và cả nỗi sợ rằng sẽ không còn được nghe tiếng đàn ấy nữa. Câu hỏi ấy, với tôi, không chỉ là lời chào. Mà là lời thú nhận rằng tôi đã ở đây, đã chờ, và đêm nay, tôi lo lắng khi không thấy em.

Em im lặng. Một lúc sau mới khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức nếu tôi không chú ý sẽ không nghe thấy: "Anh vẫn nghe à?"

Tôi gật đầu.

Ánh mắt em khẽ lay động. Rồi cánh cửa mở thêm một chút. Em không mời tôi vào, nhưng cũng không đuổi tôi đi. Sự im lặng vẫn còn nguyên, nhưng không còn cảm giác xa cách nữa.

"Tôi không định mở cửa..." Em ngập ngừng. "Nhưng nếu anh vẫn muốn nghe thì... ngồi ở bậc thềm cũng được."

Tôi không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu như một lời cảm ơn. Một sự cảm ơn không thành lời, chỉ là sự thừa nhận rằng tôi không còn đơn độc, rằng em cũng hiểu điều tôi cần.

Và rồi, tôi ngồi xuống nơi bậc cửa ấy. Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của em xen lẫn vào tiếng đàn. Mỗi nốt nhạc đều khắc sâu vào không gian, như một dấu vết không thể xóa mờ. Tôi nhắm mắt lại, để âm nhạc cuốn đi mọi thứ xung quanh. Âm thanh ấy làm tôi quên đi cảm giác tê liệt trong tim, quên đi những điều nặng nề đang đè lên tôi.

Tiếng đàn không hoàn hảo, nhưng có một điều gì đó rất đặc biệt – chân thật và đầy cảm xúc. Nó như kéo tôi ra khỏi bóng tối, và dường như... tôi bắt đầu hiểu một chút về em. Những ngón tay em lướt trên phím đàn một cách nhẹ nhàng, đầy kiên nhẫn, như đang khắc vào không gian này một điều gì đó dịu dàng và an yên.

Khi bản nhạc kết thúc, tôi không vội đứng dậy. Em cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài. Tôi nhìn em. Trong đôi mắt ấy không còn sự dè dặt, chỉ còn lại một thứ bình yên mà tôi chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai.

“Em không sợ tôi sao?” Tôi hỏi. Một câu hỏi mà tôi đã giữ trong lòng từ rất lâu, một câu hỏi mà tôi không chắc mình có đủ dũng khí để nghe câu trả lời.

Em ngẩng đầu nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu.

“Sợ à? Tôi không sợ anh. Tôi chỉ nghĩ có lẽ... anh cũng giống tôi, cần thứ âm thanh này.”

Câu trả lời của em khiến tôi nghẹn lại. Cần thứ âm thanh này. Không phải cần âm nhạc, mà là cần một điều gì đó giữ cho ta không vỡ ra trong im lặng. Một điều nhắc ta nhớ rằng mình vẫn còn sống, dù đã quá quen với máu, với cô độc, với lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Tôi nhìn em. Một cậu bé với đôi mắt êm như gió, mang theo sự thấu hiểu lặng lẽ mà tôi không kịp đề phòng. Em không cần hỏi tôi là ai, đến từ đâu, đã làm gì. Chỉ đơn giản là nhìn tôi bằng ánh mắt như thể từ đầu em đã biết: tôi không đến để làm tổn thương ai cả. Tôi chỉ đang tìm một nơi không khiến tôi phải sợ chính bản thân mình nữa.

Nghe thấy câu nói đó, tôi đứng dậy. Không biết là vì xúc động hay vì điều gì thôi thúc, tôi bước lại gần cánh cửa, gần em hơn một chút. Không còn là người đứng trong bóng tối lặng câm, mà là một kẻ lần đầu học cách bước ra khỏi vỏ bọc của mình.

Ánh mắt tôi chạm vào em. Đôi mắt trong veo ấy nhìn thẳng vào tôi, không né tránh, không sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy được hình ảnh phản chiếu của mình nơi ánh mắt người khác mà không mang hình hài quái vật.

“Em sẽ tiếp tục chơi đàn cho tôi nghe, phải không?”

Giọng tôi khẽ run. Không giống một câu hỏi, mà giống như một lời cầu xin. Nhẹ đến mức chỉ cần một cái lắc đầu của em thôi… có lẽ tôi sẽ sụp đổ.

Em không trả lời ngay. Ánh mắt em chạm vào tôi thêm một lần nữa, như đang lắng nghe điều gì vang lên từ trái tim tôi mà tôi không thể gọi thành tên.

Rồi em gật đầu. Nhẹ nhàng, chắc chắn. “Mỗi khi anh cần, tôi sẽ chơi.”

Tôi không kìm được nụ cười. Một nụ cười thật sự, không có sự giễu cợt hay phòng vệ. Nụ cười của một người vừa được cứu khỏi vực sâu mà chính mình đã sống trong đó quá lâu.

...

Khi tôi chuẩn bị rời đi, em gọi tôi lại.

“Khoan đã.” Giọng em không lớn, nhưng đủ để khiến tôi dừng bước.

Tôi dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía em.

Em đứng đó, tay đặt trên phím đàn. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt em một màu dịu dàng.

“Nếu lần sau anh quay lại... anh muốn tôi gọi anh là gì?”

Tôi sững người. Chưa từng ai hỏi tôi câu đó. Trong thế giới của tôi, tên là thứ bị cất giấu, chỉ còn lại những mật danh lạnh lùng như mã số, như bóng ma trong những nhiệm vụ không tên.

Vậy mà giờ đây, đứng trước em, câu hỏi ấy lại có một sức nặng kỳ lạ. Tựa như... em muốn nhớ đến tôi, không phải như một kẻ lạ mặt trong đêm, mà là một con người thật sự.

Tôi nhìn em rất lâu, rồi khẽ đáp: “… Thomas.”

Một cái tên. Một phần tôi đã từng lãng quên. Nhưng khi nói ra, lại giống như lần đầu tôi thật sự được gọi là chính mình.

"Tôi tên là Kong.”

Em mỉm cười. Một nụ cười khiến tôi nghĩ đến nắng ban mai sau cơn mưa, dịu dàng nhưng đầy ấm áp. Nó làm tôi nghĩ đến những khoảnh khắc bình yên, những khoảnh khắc tôi chưa từng có.

Tôi gật đầu, không nói thêm lời nào. Bước xuống bậc thang, đi vào con hẻm tối đen hun hút.

Nhưng lạ lùng thay, từng bước chân tôi đều nhẹ như không. Còn tim tôi… vẫn ở lại. Ở trong căn phòng ấy. Ở lại giữa tiếng đàn, giữa ánh đèn vàng, và nụ cười của em.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi biết chắc... mình sẽ quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip