?
mục đích của việc đọc là muốn đem não mình đi nghiền để tạo thêm vài nếp nhăn, có phải không? tôi không nghĩ não mình phẳng đến mức đấy, cho đến khi vấp phải lão già chết tiệt yukio mishima. đọc mà rợn hết cả da gà da lợn, phải gào lên "đm đm đm cái gì đây cái điểm nhìn biến thái bệnh hoạn gì đây..."
ừm...
kiểu tôi thích không phải là mấy thứ văn học chữa lành, kiểu tôi thích là mấy cái khiến mình đọc mà bức bối đến mức nắm trụi tóc, bực bội đến mức gây sự ấy. nhất là đến từ những tác giả có bối cảnh tuổi thơ chật vật hoặc bị huỷ hoại đến mức chả còn gì ngoài viết ra suy nghĩ của mình ;-; ừ, phải như thế mới được.
(từ fan s1 của yukio mishima —người thấy tự nhục khi biết idol của mình chết một cách lãng xẹt bằng cách mổ bụng thể hiện lòng tận trung với đế quốc. ừ...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip