Chương 3
Sáng sớm hôm sau, gia đình nhà nào của Lauder cũng được hai vệ binh Hoàng Gia tới dò hỏi. Nhưng vì đã nói dối, cha mẹ của Charlotte quả quyết cho rằng con gái họ không hề ra ngoài vào đêm qua và cô bé vẫn còn đang nghỉ ngơi trên phòng. Tới tận khi Jasper tới xác nhận, bởi vì lúc đó cô ăn mặc có đôi chút thô kệch, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng da dê sờn cũ, khác hẳn với một vị tiểu thư váy là áo lượt trắng trẻo xinh đẹp hiện tại nên Jasper cũng khó lòng mà nhận ra. Anh cũng không nhớ nổi khuôn mặt cô bé đó thế nào, đành xin lỗi gia đình cô rồi quay về. Nghe cha mẹ kể, Đức Vua đang ráo riết tìm kiếm cô bé ấy vì một lý do bí mật nào đó. Charlotte chột dạ, không phải vì cô tự ý lang thang vào rừng cấm để lính của ngài bị thương nên mới đang bị truy tìm như tội phạm đó chứ. Nghĩ tới đây trong lòng cô càng hoảng sợ, quyết không để ai phát hiện ra bí mật của mình.
Phía bên Thranduil đã tìm nửa tháng cũng không có tung tích gì, Jasper tất nhiên là bị trừ mất phần bổng lộc, số phần thưởng đó được Thranduil giao lại cho nhà bếp chiêu đãi binh sĩ một bữa thịt nướng no nê, coi như Jasper vẫn không thiệt lắm, lòng khóc mà tay vẫn phải gắp. Thế nhưng Đức vua vẫn chưa bao giờ ngưng tìm kiếm cô bé, cho tới một ngày...
————
Xuân qua đông tới, bốn mùa thay nhau vận hành khiến cho thời gian càng lúc càng trôi nhanh, thoắt cái mà Charlotte đã tròn 15 tuổi. Cô càng lớn càng xinh đẹp, trở thành thiếu nữ có sắc đẹp nức tiếng một vùng. Từ bao giờ mà người ta đồn rằng da của cô trắng sáng lấp lánh như nhọc, đôi mắt thì trong trẻo như mặt hồ êm ả, suối tóc đen dài bóng mượt mà chỉ mình cô mới có... nhưng Charlotte thấy mấy lời nịnh nọt đấy thật là làm quá, vô tình biến cô trở thành kẻ khác người kỳ quặc... Mặc dù vậy cũng có không ít tiểu công tước tới hỏi cưới nhưng đều bị cô từ chối. Kể từ cái đêm gặp được vị tiên tộc đó, Charlotte chưa bao giờ quên đi lời tự hứa trong lòng sẽ gia nhập vào đội vệ binh hoàng gia để gặp lại ngài. Cô khổ công rèn luyện thể lực, chạy bộ nâng đá, ngay cả những phép thuật mà trước đây dạy mãi không được cô cũng đã thành thục một cách đáng kể. Ông bà Lauder vốn dĩ không muốn Charlotte tham gia vì sức khoẻ của cô, nhưng thấy sự quyết tâm từ con gái của mình, họ cũng đành chấp nhận. Hơn nữa trong đội vệ binh hiện tại cũng đang có Louis và Herry, Charlotte được hai người anh bảo vệ cũng khiến họ yên tâm hơn.
Cuối cùng cũng tới ngày đăng ký dự thi, trước khi được diện kiến Đức Vua, tất cả những người đăng ký đều phải vượt qua hai vòng phúc khảo, vòng đầu tiên là thể lực, vòng thứ hai là trí tuệ. Đề thi của mỗi người là khác nhau nên không ai có thể nhìn trộm bài của ai. Charlotte rất tự tin vào bài thi trí tuệ, nhưng bài thi thể lực có làm cô lo lắng một chút. Mặc dù đã rèn luyện rất nhiều trong chín năm, sức của cô vẫn không thể bằng những nữ tiên tộc khác - những người mà cũng rèn luyện y như cô. Cứ như thể thứ bệnh quái ác này chỉ một mình cô phải chịu vậy.
"Ái chà, con nhỏ ốm yếu nhà Lauder cũng tới đây dự tuyển sao? Ngươi tính dự tuyển thành cái bao cát cho ta chứ gì?" Một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo chanh chua phía sau lưng Charlotte vang lên. Không cần quay đầu lại cô cũng biết, hẳn là con nhỏ Alice của gia tộc Cooper phía bên kia quả núi rồi. Chẳng hiểu sao con bé này lại ghét cô, hai gia tộc có hiềm khích thì họ cũng không nhất thiết phải thành kẻ thù của nhau cơ mà, nhỏ này hay thích làm ra vẻ diễn kịch quá.
Charlotte vờ như điếc, vẫn đăm đăm tiến thẳng về phía trước, hi vọng cô không đụng thì nó cũng không chạm. Thế mà con nhỏ không biết điều, sải chân bước thật dài thoáng chốc đã chặn được cô.
"Biết điều thì phắn về nhà đi chứ? Ta là đang giữ thể diện cho ngươi đấy, nếu với bộ dạng gầy nhom này diện kiến trước mặt Đức Vua thì ngươi cũng sẽ bị đá ra khỏi cửa lâu đài thôi. Haha"
"Sao lần nào gặp ta cô cũng cười kỳ quặc như vậy chứ?" Charlotte nhanh chân né người rồi bước tiếp, không quên vứt cho Alice một viên kẹo "Cô sợ người ta không biết miệng cô có mùi kinh dị lắm sao?"
Khỏi phải nói, con nhỏ đó đang tức xì cả khói tai rồi.
Hồi nhỏ Charlotte thường xuyên bị Alice bắt nạt, cũng lạ thật, nhà ả cách nhà cô một quả núi to, đi cũng phải mất cả ngày đường, vậy mà tuần nào cũng thấy ả xuất hiện trước cửa nhà cô buông lời khiếm nhã. Bình thường Charlotte tỏ ra không quan tâm, nhưng nhiều khi muốn dán cái mỏ của nó lại thì chỉ còn cách đấu khẩu, mà đấu khẩu thì lần nào cô cũng khóa được mõm nó. Alice có lần còn xông thẳng vào nhà nắm lấy cổ áo cô đe doạ, may mắn là Louis và Henry về kịp lúc, nếu không có khi ả biếu cô mấy nhát rồi cũng nên. Kể từ đó, Louis và Henry thay nhau trông nom cô, Alice cũng không còn cơ hội nào ra tay nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, có anh trai đúng là một lợi thế, mặc dù thỉnh thoảng hơi mất tự do một chút.
"Mày tưởng mày là ai? Bây giờ không còn ai bảo vệ, xem con chuột nhắt như mày yếu nhớt chưa kìa."
Ả ta lại tiếp tục dùng ngón đòn cũ, không kiêng dè nắm lấy cổ áo cô ngay trước cổng lâu đài. Henry và Louis vẫn còn đang ở trong toà lâu đài, vỗn dĩ cô không gặp được họ nếu cứ đứng ngoài cổng thế này. Thôi được rồi, coi như kết thúc một lần ở đây đi, cô cũng lười phải cãi nhau với ả lắm rồi.
"Vậy thì thử xem, hôm nay ta với ngươi giải quyết sòng phẳng đi. Ta cũng muốn biết chín năm rèn luyện của mình đã đạt tới mức nào rồi. Không tẩn được ngươi ra bã thì ít nhất ta cũng phải cho cha mẹ ngươi không nhận ra con gái của họ là ai!"
Sát khí đùng đùng toả ra giữa hai người, Alice có vẻ vô cùng bất ngờ vì Charlotte yếu ớt ngày nào giờ dám bật cả ả. Ả trợn mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô cũng kiên định không chớp. Xung quanh cũng đã có vài nhóm người đứng lại hiếu kỳ xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Này, nếu hai người định dùng nắm đấm để thi vào cung điện thì tốt nhất nên cuốn gói về nhà luôn đi." Một bàn tay cắt ngang đôi tay đang nắm lấy cổ áo của Charlotte: "Ra tay với người trong tộc của mình là điều cấm kị của Đức Vua, hai người quên rồi sao?"
Lúc này Alice mới dừng lại, ả ném ánh mắt căm hờn lên người cô, không nói gì mà quay lưng bước đi luôn.
Charlotte cũng không rảnh mà chú ý nhiều tới ả, liền quay ra người bên cạnh đã giải vây cho cô: "Thật lòng cảm ơn, không biết tên cậu là gì?"
Cô gái cao hơn Char hẳn một cái đầu, khuôn mặt tỏa sáng như ánh bình minh nở nụ cười bắt lấy tay cô: "Leona!"
"Charlotte!"
"Ban nãy cậu không sao chứ, tôi thấy cô gái kia bắt nạt cậu đấy."
"Không sao, mấy việc cỏn con vặt vãnh thôi mà." Charlotte xua tay lắc đầu, tiếp tục bước vào lâu đài.
Leona vẫn đi bên cạnh nói không ngừng, xua tan hoàn toàn chuyện khó xử ban nãy. Charlotte cũng mau chóng cởi mở hơn, ngoài hai người anh trai ra thì đây có thể là cô gái đầu tiên chủ động bắt chuyện tử tế với cô. Dù sao nếu đã đi học thì cũng nên có một người bạn bên cạnh chứ nhỉ.
Mấy bài thi thể lực không phải điểm mạnh của Charlotte, cô vượt qua khá gian nan và chỉ đứng từ dưới đứng lên trên bảng xếp hạng, Alice đắc ý nhìn cô, ả ta thì đang chễm trệ tại top 5. Nhưng mà không lâu sau đó trong bài thi trí tuệ, chỉ có một mình Charlotte được điểm tuyệt đối, người đứng thứ hai cách cô tới năm mươi điểm. Điều này làm cho cả hội trường kinh ngạc, tới cả những giám khảo tiên tộc cũng phải bất ngờ. Sau khi thi xong xuôi, 16 trong số 100 người được mời vào sảnh diện kiến Đức Vua, chỉ có duy nhất Charlotte không có thành tích tốt trong môn thể lực mà vẫn được vào.
Lâu đài được xây dựng trên một dòng suối ngầm, có chiếc cầu thẳng tắp bắc qua để dẫn vào cánh cửa đá khổng lồ. Xung quanh sảnh có rất nhiều lối đi, hành lang rộng và không khí thì trong lành hơn cả bên ngoài khu rừng. Tuy nằm ở dưới lòng đất nhưng ánh mặt trời vẫn có thể chiếu những tia nắng vào trong lâu đài, khiến cho vài phiến đá sáng lấp lánh như sapphire. Phía trên những bậc thang hình xoắn ốc, ngay giữa trung tâm của lâu đài chính là ngai vàng của Đức Vua, đó là chiếc ghế đúc từ gỗ của cây Đàn Hương, được chạm khắc những hoa văn phức tạp cùng chiếc sừng hươu to lớn gắn ngay trên lưng ghế. Chống đỡ cả tòa lâu đài là những chiếc cột đá sừng sững được bao bọc bởi rễ cây, leo vút lên trần như những cơn sóng lớn. Lũ trẻ vừa đi theo vị tiên dẫn đường, vừa không khỏi trầm trồ trước khung cảnh tráng lệ và sang trọng đó.
Jasper bắt đầu chỉnh đốn hàng ngũ của từng người cho ngay ngắn rồi điểm danh, sau đó vua Thranduil cuối cùng cũng xuất hiện. Ngài từ trên lầu cao đi xuống, toàn thân khoác một chiếc áo lớn, dài tới mức đuôi áo quét xuống từng bậc cầu thang. Họa tiết như hàng ngàn lớp lá cây xếp chồng lên nhau màu rẻ quạt, được dệt bằng những sợi chỉ bạc lấp lánh. Đầu ngài mang vương miện được bện từ rễ cây và quả mọng, dáng người cao lớn với bờ vai rộng, đôi chân dài bao bọc bởi chiếc ủng da dê, cả đại sảnh đường như nín thở nhìn theo bước chân của ngài.
"Đức Vua, 15 người được chọn đã có mặt đầy đủ."
"Được rồi, người đứng đầu môn thể lực và trí tuệ có thể bước lên trước mặt ta." Thranduil nhàn nhã ngồi xuống ghế, vươn bàn tay có những ngón tay thon dài chìa ra trước mặt như một lời mời. Hai người chen lấn lên trên đầu hàng, người đứng đầu môn trí tuệ tất nhiên là Charlotte, còn môn thể lực là Leona. Quả không hổ danh là con cái của gia tộc Burton, người cũng như tên, đúng nghĩa là một "pháo đài" chiến khả bất bại. Nhưng mà tiếc là người Đức Vua chú ý lại không phải Leona.
Khoảnh khắc Thrandum lướt mắt tới phía Charlotte, ngài chợt thất thần một lúc. Đứa trẻ này có mái tóc đen và dài, làn da trắng như tuyết và đôi mắt màu cam như lá phong đầu thu. Chỉ là đứa trẻ này nay đã trở thành một thiếu nữ, cơ thể đã gầy hơn, ánh mắt cũng không còn sự ngây thơ như cái đêm hôm ngài lần đầu tiên gặp được cô. Nhưng sự kiên định toát ra từ người Charlotte thì không hề phai nhạt một chút nào.
Đây chính là người mà ngài đã tìm kiếm suốt 9 năm qua, không tung tích, không kết quả, vậy mà hôm nay xuất hiện sừng sững trước mặt ngài. Thranduil vừa nhìn qua đã nhận ra cô bé, nhưng hình như cô bé không nhận ra ngài.
"Tên của hai người là gì?"
"Leona!" "Charlotte!"
"Charlotte, là người của gia tộc Lauder sao?"
"Đúng thưa bệ hạ..."
"Hai ngươi có biết, môn thể lực thì hạng nhất và hạng hai tranh nhau từng điểm một, nhưng chỉ có mỗi môn trí tuệ thì người hạng nhất không có đối thủ không?"
Cả hai cô gái đều liếc nhìn nhau một cách khó hiểu rồi gật đầu.
Thrunduil rời khỏi chiếc ngai tiếng xuống dưới, ngài vừa đi lại vừa chậm rãi nói: "Leona không có vấn đề gì, thể lực của ngươi rất tốt và trí tuệ thì cũng không tới nỗi tệ. Nhưng Charlotte, sao điểm thể lực của ngươi lại kém như vậy?"
Cô giật mình ngước đầu lên, chạm mắt với Đức Vua một cái liền nhanh chóng cúi xuống, lí nhí giải thích: "Bởi vì.. thần từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nhưng thần có thể cố gắng hết mình!"
...
/Chính là nàng rồi./
...
"Không sao, không có vấn đề gì." Thranduil trở lại ngai của mình: "Ta không chỉ tuyển chọn những chiến binh khỏe mạnh nhất mà còn chọn cả những cố vấn thông minh nhất. Từ khi Hoàng thất mở đợt tuyển chọn các chiến binh, ngươi là người đầu tiên đạt số điểm tuyệt đối môn trí tuệ, hãy lấy đó làm niềm vui." Nói rồi, Thranduil giao phó nhiệm vụ còn lại cho Jasper, bản thân thì ngồi trên ngai theo dõi người ở dưới. Charlotte cực kỳ căng thẳng, cô chẳng hiểu sao Đức Vua cứ liên tục nhìn mình đăm đăm như vậy.
Mục đích của Charlotte gia nhập đội vệ binh tất nhiên là muốn rèn luyện bản thân, ngoài ra thì cô vẫn còn muốn tìm kiếm vị tiên tộc đó nữa. Ban nãy khi Đức Vua còn chưa tới, cô đã đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Trong trí nhớ ít ỏi của mình, cô chỉ có thể hình dung vị tiên tộc đó có mái tóc màu vàng sáng, đôi mắt xanh biếc và ngũ quan tuyệt đẹp. Thậm chí cô đã tìm được một người có dung mạo y như vậy đứng tại hàng ngũ các vị tiên, được Jasper giới thiệu là tiên huấn luyện, Legolas. Nhan sắc của những người đứng bên cạnh không ai có thể bì kịp anh ta, vậy đây rất có thể là người mà cô muốn tìm. Nhưng tìm thấy rồi thì nói gì đây? Hình như anh ta cũng chẳng nhận ra cô. Charlotte mang một lòng rối bời suy nghĩ vẩn vơ cho tới khi Đức Vua tới, cô mới ngớ người, Đức Vua thậm chí còn giống với tưởng tượng của cô hơn cả Legolas.
Nếu nói Legolas có khuôn mặt thanh tú diễm lệ thì Thranduil lại có sự cao quý kiêu ngạo, nếu nói Legolas có đôi mắt trong trẻo, dịu dàng thì đôi mắt của Thranduil lại sâu thẳm, nghiêm nghị. Khí chất vương giả của ngài như được trau chuốt tỉ mẩn qua cả ngàn năm lịch sử, không ai biết được ngài đang nghĩ gì, ngài có thể chỉ trưng ra biểu cảm đó cho mọi người nhìn mà thôi.
Rốt cuộc thì ngày hôm đó người cô gặp là ai? Là Đức Vua hay Legolas? Đêm đó trời rất tối, mặc dù có ánh trăng sáng nhưng cô lại không thể nhìn rõ được. Ký ức về khuôn mặt cũng đã phai nhạt không ít trong đầu Charlotte, chỉ có đôi mắt sáng như bầu trời sao thì cô không thể nào quên được. Bây giờ Đức Vua lại chăm chăm nhìn cô như thế, Charlotte không khỏi có một chút rối bời trong lòng, nếu giả dụ Đức Vua không phải người mà cô đang tìm kiếm, thì hẳn ngài đã biết tới chuyện của chín năm trước, chuẩn bị tìm cô tính sổ tới nơi rồi.
"Mọi người sẽ có phòng ngủ nam và nữ riêng nằm ở tầng thứ năm của lâu đài, lịch trình học tập và rèn luyện cụ thể sẽ được các đội trưởng của từng môn phân phó. Hiện giờ 15 người tại đây đều đã trở thành thành viên trong quân đội Đức Vua, hãy lấy lòng trung thành và phụng sự đặt lên hàng đầu." Jasper tuyên bố xong, liền cho đội trưởng dẫn đường những đứa trẻ đi nhận phòng. Trong khi Charlotte còn đang cắn răng suy nghĩ, Thranduil đã rời khỏi phòng ngai vàng, trở về với phòng làm việc, yên lặng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có mấy tán cây phong đỏ rực đung đưa theo gió. Tiếp theo hắn phải làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip