chap 1-1

Chap 1-1

Part 1

Một ngày cuối thu, lặng lẽ bước trên con đường nhỏ mà ngày ấy nó cùng cô vẫn thường đi mỗi khi đi học về. Chỉ lẳng lặng như thế cả hai cùng nắm tay nhau, không ai nói câu nào còn cô chỉ nhẹ tựa đầu lên vai nó.

“Bình yên” – đó là những gì mà nó luôn cảm nhận được mỗi khi bên cạnh cô.

Quen nhau mới đó mà đã năm năm, quãng thời gian không phải dài nhưng đủ để nó có thể hiểu cô hơn chính bản thân mình . Đối với cô, nó luôn là người bạn mà cô tin tưởng nhất, là người cô có thể chia sẻ những khi vui hay buồn.

“Người bạn thân”. Cô vẫn thường gọi nó như thế.

Nhưng cũng hai tiếng “bạn thân” đó đã làm trái tim nó đau nhói từng hồi. Dù … trong thâm tâm nó thường tự nhủ: Chỉ cần được ở bên cạnh cô thì dù có là bạn thân, nó cũng chấp nhận. Bởi khi yêu là mong người mình yêu được hạnh phúc cho dù người mang lại thứ hạnh phúc đó không phải là mình.

-Yul mình đói quá. Cậu mua đồ ăn cho mình đi – cô nhìn nó với ánh mắt cún con.

-Ừ, được rồi, chờ mình chút nha công chúa.

-Yêu cậu nhất đó Yul – Gật đầu như một đứa trẻ, cô nói.

Khẽ mỉm cười vì câu nói vô thức đó. Nhưng đối với nó, đấy lại một cái gì đó có ý nghĩa vô cùng . Cố chạy thật nhanh, nó không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó khi đói ấy. Vừa thấy bóng dáng người bạn thân của mình trở về, cô liền đứng lên và mỉm cười thật tươi, nó cũng mỉm cười đáp lại nụ cười đó .

Nó tự hỏi trên đời này còn ai có nụ cười đẹp như cô nữa không? Mà có đi chăng nữa thì với nó, chỉ có nụ cười của cô là đẹp nhất mà thôi.

Chìa chiếc sandwich cùng cốc nước về phía cô cũng là lúc có một bàn tay khác cũng làm điều tương tự. Quay sang phía bên cạnh để có thể nhìn rõ xem người đó là ai thì một gương mặt quen thuộc đập vào mắt nó.

Lee Dong Wook – một thành viên trong đội bóng rổ của trường.

Hướng ánh mắt về phía nàng công chúa xinh đẹp nhưng đôi mắt nâu ấy giờ đây chỉ có người con trai kia mà … không phải là nó.

Thất vọng, nó buông thõng bàn tay đang giơ lên kia rồi quay lưng bước đi bỏ lại tiếng cô đang gọi đằng sau. Vẫn biết cô sẽ giận khi nó cứ như thế mà đi. Mà không … có khi cô còn chẳng nhớ nữa, cô sẽ quên nhanh thôi vì … tâm trí cô bây giờ hoàn toàn không có sự tồn tại của một người tên Kwon Yuri.

Kétttttttttttttttttttttttt

Cánh cửa gỗ được mở ra, Yuri lê những bước nặng nhọc vào nhà, không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng chỉ vẻn vẹn có 20 m2 . Thả mình xuống chiếc nệm nhỏ trong góc phòng, cố ru bản thân đến với giấc ngủ nhưng sao hôm nay … nó không cách nào an giấc được.

Có điều gì đó đã xâm chiếm lấy tâm trí nó, phải chăng là hình ảnh người con gái tóc vàng cùng người con trai khi nãy?

Càng cố quên thì lại nhớ.

Những hình ảnh đó vô thức cứ tua đi tua lại trong đầu Yuri như một bộ phim sống động. Phải làm gì đây khi người con gái mình yêu vui đùa bên người khác. Nó lấy tư cách gì mà cấm cản Sica quen người con trai đó. Nó có phải là người yêu của cô đâu. Nó chỉ là một người bạn thân. Không hơn không kém.

Mải nghĩ mà Yuri đã thiếp đi khi nào không hay nhưng đâu đó trong khóe mi đang nhắm chặt kia, một giọt tròn trong suốt đang chực trào.

…………………………………………………………...

Thức dậy với tâm trạng mệt mỏi nhưng khi đôi mắt đen láy đó nhìn vào dấu khoanh tròn vào tờ lịch bên cạnh, đôi môi lại vô thức nở nụ cười khi nhớ đến ngày hôm nay .

Vừa bước vào lớp, nó đưa mắt nhìn về chỗ cô nhưng lại không thấy ai. Đưa tay đập vào trán, nó nhớ công chúa của nó không bao giờ đi học sớm như vậy. Ngồi xuống chỗ của mình, nó muốn hôm nay cho cô một bất ngờ. Không như mọi năm nó luôn là người nhắc cho cô về ngày hôm nay – một ngày rất ý nghĩa đối với nó. Một ngày có thể xem là ngày quan trọng hơn cả sinh nhật của nó nữa.

Hôm nay là ngày ông trời cho nó gặp được cô – nàng công chúa nhỏ của nó.

Yuri’s POV

 

Từ khi sinh ra cho đến nay tôi chưa bao giờ biết đến hai chữ gọi là “ gia đình ” . Tuổi thơ của tôi không có mẹ cũng chẳng có cha. Được đưa đến cô nhi viện khi chỉ mới tròn hai tuổi, tôi đã sống mà không biết mình là ai, sinh ra như thế nào cho đến bây giờ.

Lúc đầu tôi còn thắc mắc muốn biết nhưng dần dần, cái sự thật bị bỏ rơi nó quá sốc với một đứa trẻ mới lớn nên tôi cũng chẳng còn muốn tìm hiểu.

Thời gian trôi qua tôi luôn cố gắng học tập thật tốt để có thể thi đổ vào trường đại học, sống tự lập. Tôi muốn khẳng định với tất cả mọi người rằng : một đứa bị cha mẹ bỏ rơi cũng có thể sống tốt.

Công sức bỏ ra thật là xứng đáng, tôi giành được học bổng vào trường đại học danh tiếng nhất ở Hàn Quốc. Hàng ngày làm thêm tại một quán ăn nhỏ để có tiền cho những khoản khác.

Cuộc sống của tôi lúc nào cũng chỉ quanh quẩn tại trường, chỗ làm và căn phòng trọ nhỏ bé, không có thứ gì gọi là thú vị hay niềm vui. Hoàn toàn tẻ nhạt và vô vị.

Nó cứ thế diễn ra cho đến một ngày cô ấy đến, mang mùa xuân sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Như một người đi giữa sa mạc gặp được dòng nước mát nó là vị cứu tinh và vị cứu tinh của cuộc đời tôi chính là cậu.

Jessica Jung Sooyeon

End  Yuri’s POV

-Yuri, sao cậu cứ ngồi ngây ra thế? – cô hỏi với ánh mắt tò mò.

-À, không có gì. Mình chỉ đang nghĩ về những chuyện đã qua thôi – nó đáp và kéo cô ngồi xuống cùng mình.

Đang tính hỏi cô có nhớ hôm nay là ngày gì không thì cô đã quay sang nó và nói:

-Tí cậu cứ về trước nha Yul. Mình có chút việc nên sẽ về sau.

Ậm ừ vài tiếng, Yuri không biết là Sica đã quên hay là muốn tạo bất ngờ cho nó. Khi chuông reo vang, cô đã vội thu sách vở ra về thật nhanh mà không để nó kịp nói một tiếng nào. Nhanh chóng quăng đống sách vào cặp, nó vội chạy theo nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô đâu cả. Thoắt cái mà cô đã biến đâu mất rồi. Thở dài nó đi về hướng thư viện để tìm vài cuốn sách cho bài luận sắp tới.

Khi kim ngắn của đồng hồ vừa chỉ sang số sáu, Yuri thu dọn số sách trên bàn rồi về cho kịp cho xe buýt cuối cùng nhưng ánh đèn từ sân chơi bóng rổ đã thu hút ánh mắt của nó.

Bước về phía ánh sáng kia, cố nheo mắt để nhìn cho rõ, trong đó có hai người đang chơi đùa rất vui vẻ. Cô gái đang cố giành bóng từ tay người con trai nhưng không được. Mãi với lên, cô gái mất đà và trượt chân té ngã. Người con trai mau chóng ném quả bóng về phía sau và đỡ cô gái lại. Do cú ngã qúa đau nên cô gái đứng không vững và có nguy cơ ngã lần hai, người con trai nhanh tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô ấy, hai người cứ đứng yên một lúc cho đến khi hai đôi môi tìm đến nhau, tiếp theo là nụ hôn nồng nàn say đắm, thật ngọt ngào làm sao.

Nhưng …

Có ai nào hay, ở ngoài sân bóng, một trái tim đang vỡ thành nghìn mảnh khi nhìn thấy người con gái mình yêu đang ôm hôn một người khác mà không phải mình.

Chấp nhận hay bác bỏ đây? Khi sự thật đang diễn ra ngay trước mắt nó ngay lúc này. Sống mũi cay cay, từ khóe mắt những giọt thủy tinh thay nhau lăn dài trên má. Đưa tay gạt đi nước mắt để có thể nhìn rõ thêm lần nữa nhưng hình ảnh ấy lại là nhát dao lạnh lùng cứa vào trái tim đang nhỏ máu của nó.

Chạy nhanh ra sông Hàn – nơi nó và cô gặp nhau lần đầu tiên. Vẫn ngày này của năm năm trước, nó ngồi đây lau đi từng dòng nước mắt của cô. Cũng ngày này của năm năm sau, chỉ còn một người ở đây … khóc cho trái tim đã vỡ, cho một tình yêu chưa kịp hé nở đã bị dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: