PT.1

Chí Mẫn vai đeo balo được mẹ ôm đến trước cửa một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ trên ngọn đồi xanh mát bóng cây, xoa đầu rồi nói ngồi đợi bà đi mua kẹo. Với đứa trẻ ba tuổi như cậu lúc bấy giờ, đồ ngọt là một thứ gì đó rất to lớn, rất giá trị. Từ trước đến nay mẹ rất ít khi mua cho Chí Mẫn thứ đó, bà nói kẹo ngọt không tốt, rất dễ sâu răng. Thế mà hôm nay lại đột ngột chủ động đi mua như vậy, khỏi phải nói cậu nhóc vui mừng thế nào.

Chí Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bậc thềm, còn vô tư giơ bàn tay ngắn ngắn đáng yêu vẫy vẫy chào mẹ. Nhưng kì lạ là, bà vừa đi được vài bước đã đứng khựng lại rồi đột ngột chạy đến ôm cậu vào lòng chặt cứng. Bà vuốt tóc, hôn lia lịa lên mặt, lên mũi, lên trán Chí Mẫn. Cậu thấy mẹ khóc. Từng giọt nước trong suốt nặng nề lăn dài trên gương mặt hốc hác đã xuất hiện một vài nếp nhăn.

"Phác Chí Mẫn là cậu bé ngoan. Mẹ xin lỗi, xin lỗi Mẫn Mẫn của mẹ rất nhiều. Mẹ yêu con."

Bằng giọng mũi rất nặng, bà hôn lên tóc một lúc rồi đặt Chí Mẫn xuống, vội vàng quay lưng chạy đi mất. Cậu ngơ ngác nhìn theo bóng mẹ khuất dần sau bụi cây rậm rạp, không hiểu tại sao bà lại xin lỗi.

Thò tay lục tìm quyển vở tô màu yêu thích trong balo mà cậu kịp bỏ vào trước đó, bàn tay trắng trẻo xinh xắn cầm cây bút màu đã gẫy mất một nửa tô tô vẽ vẽ. Quyển vở này được Chí Mẫn dùng đi dùng lại rất nhiều lần, đến nỗi phần giấy trắng còn lại thậm chí chẳng đủ để cậu vẽ thêm cái cây hay chú mèo con xinh xinh lên đó nữa. Dù vậy cậu vẫn thích và xem quyển vở cùng hộp màu như báu vật. Một phần vì Chí Mẫn cũng chẳng còn món đồ chơi nào khác, nhưng quan trọng hơn cả, chúng là món quà Giáng sinh quý giá mà mẹ nói đã phải cố gắng tiết kiệm thật lâu mới mua được cho cậu.

Hí hoáy một lúc cũng chán, Chí Mẫn quyết định đứng dậy đi loanh quanh lượm đá giết thời gian, miệng nhẩm đếm xem mẹ đã đi được bao lâu, tiếc rằng cậu chỉ mới biết đếm đến mười mà thôi.

Đếm rất nhiều lần đến mười như thế mà mẹ vẫn chưa về.

Cả khi ông mặt trời đo đỏ dần lui về đi ngủ sau dãy núi phía xa xa vẫn chẳng thấy bà quay lại.

Nhưng Chí Mẫn rất kiên trì, mẹ nói đợi nên cậu nhất định sẽ đợi.

Trời về khuya lạnh cóng, nhiệt độ xuống thấp hơn ban ngày rất nhiều. Chí Mẫn ôm chân co ro trước cổng ngôi nhà xa lạ, mắt vẫn mong ngóng nhìn về phía đường mòn cũ mặc cho cái bụng rỗng tuếch đã bắt đầu kêu réo ầm ĩ, trong balo cũng chẳng có thứ gì ăn được.

Mãi đến khi cậu gần lả đi vì đói, tay chân run rẩy lạnh cóng đến mức như muốn đông cứng lại, cánh cửa phía sau mới cọt kẹt mở ra. Người phụ nữ với hai bịch rác to ụ trên tay, nhìn thấy cậu thì kinh ngạc, ngồi xuống hỏi đủ thứ, đoạn có vẻ đau lòng mà cầm tay cậu định dắt vào trong. Chí Mẫn hốt hoảng vùng ra, mẹ đã dặn không được đi theo người lạ.

"Tiểu Mẫn, con đói rồi đúng không? Bây giờ vào nhà, chúng ta cùng ăn cơm rồi đợi mẹ nhé? Con xem, ngồi ngoài này rất lạnh."

Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt tóc Chí Mẫn. Hành động cùng ánh mắt quá đỗi dịu dàng, trong thoáng chốc làm cậu nghĩ đây không phải người xấu. Chí Mẫn tay ôm chặt balo trước ngực, im lặng một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu. Dù sao thì cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã.

Người phụ nữ dắt Chí Mẫn băng qua vườn cây nho nhỏ. Gió thổi khiến lá cây kêu xào xạc, đung đưa hắt cái bóng đen đen xuống con đường mòn, vươn dài đến như muốn giữ lấy chân cậu. Chí Mẫn thấp thỏm không yên rụt chân lại, nép gần người lớn hơn một chút. May mắn là rất nhanh sau đó tòa nhà to lớn đã hiện ra trước mắt, cắt đứt dòng liên tưởng về những thứ rùng rợn đáng sợ trong đầu cậu.

Ở đây rộng hơn nhà cậu nhiều, trên tường còn sơn vô số thứ hay ho với màu sắc sặc sỡ. Có cún con này, mèo con, voi con, đám mây rồi cả thuyền buồm nữa. Chí Mẫn chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy, miệng vô thức bật ra tiếng cảm thán khe khẽ.

Cậu theo người kia vào phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế. Tô cơm trộn thịt bằm cùng chén canh rong biển nóng hổi được đưa đến được mặt, Chí Mẫn cầm muỗng nhanh chóng lấp đầy cái bụng rỗng tuếch. Chiếc tủ lạnh dán chi chít những bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, chính giữa còn có bức ảnh chụp một đám trẻ con đang cười rất tươi vô tình lọt vào tầm mắt, khiến cậu vừa ăn vừa liếc nhìn mãi không thôi.

"Đó đều là những đứa trẻ sống ở đây, nhưng tiếc rằng các bạn ấy đi ngủ mất rồi. Mọi người chơi với nhau rất vui, Mẫn Mẫn có muốn ở lại chơi cùng không?" - người phụ nữ lúc nãy ngồi bên cạnh xoa đầu cậu.

Chơi cùng? Mẹ luôn vắng nhà cả đêm, đến khi TV chiếu chương trình ca nhạc thiếu nhi lúc 8 giờ sáng mà Chí Mẫn thích ơi là thích mới về, thậm chí có ngày còn muộn hơn. Cậu cứ quanh quẩn một mình, trong không gian tạo nên từ bốn bức tường nhỏ hẹp ấy quả thực chẳng có ai chơi cùng cả. Mẹ dặn không được ra ngoài, cũng không mở cửa cho người lạ. Chí Mẫn rất ngoan, rất nghe lời, nhưng nói không buồn thì hoàn toàn chẳng đúng tẹo nào.
Bình thường thì tốt thôi, Chí Mẫn chỉ cần leo lên giường đắp chăn, đợi mẹ hôn trán chúc ngủ ngon rồi cứ thế nhắm mắt làm một giấc cho đến sáng, vì vậy đối với cậu bóng tối cũng chả có gì ghê gớm lắm. Ngặt nỗi Chí Mẫn lại sợ sấm chớp, sợ vô cùng. Có những đêm mưa rơi tầm tã, gió quật cành cây đập rầm rầm vào cửa sổ. Nhìn những bóng đen có hình thù quái dị trải dài trên nền đất không ngừng chuyển động, bên tai nghe tiếng gào rít của gió làm Chí Mẫn lo lắng quấn chăn thành đống, nằm nép vào một góc trên giường, cả người run lên cầm cập. Đến khi tia chớp lóe sáng xuất hiện rạch ngang bầu trời, không quên mang theo tiếng sấm đì đùng ghê rợn thì cậu chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, hoảng loạn sợ hãi hét lên rồi khóc nức nở gọi mẹ.

Gọi rất to, rất tha thiết. Thế mà mẹ vẫn không về.

Chí Mẫn rùng mình nhớ lại những đêm đáng sợ đó, song trước câu hỏi của người phụ nữ bên cạnh vẫn chậm chạp lắc đầu từ chối. Nơi đây đúng là có nhiều người chơi cùng cậu, cũng chẳng cần sợ sấm chớp trong những đêm giông bão ấy nữa. Nhưng mà nếu như thế chẳng phải mẹ ở nhà sẽ rất cô đơn, trống trải sao? Tệ thật, cậu không muốn làm mẹ buồn chút nào.

Sáng hôm sau Chí Mẫn phát hiện, ngoài người phụ nữ tốt bụng hôm qua ra còn có thêm vài người lớn nữa. Họ chăm sóc bọn cậu rất chu đáo. Những đứa trẻ ở đây cũng cực kì thân thiện, nhìn thấy bạn mới liền nhào tới làm quen khiến tâm trạng cậu tốt lên không ít. Chí Mẫn vui vẻ chơi cùng bọn chúng cả ngày. Song cũng không quên ngóng ra cổng, thấp thỏm không yên rằng mẹ quay lại không thấy cậu sẽ lo lắng, rằng mẹ sẽ hốt hoảng khóc lóc mà chạy đi tìm cậu.

Thế nhưng một tuần nhanh chóng trôi qua mà cánh cổng ấy vẫn im lìm. Ngoại trừ mỗi tối trước khi đi ngủ, Mẹ Lớn-cậu nghe bọn trẻ gọi thế- sẽ ra ngoài đổ rác, thì hoàn toàn đóng chặt, không người lui tới. Hai tuần, ba tuần, rồi một tháng; Chí Mẫn chợt nhận ra, hình như mẹ bỏ cậu đi mất rồi.

"Mẹ ơi!!!"- Chí Mẫn ôm chặt chiếc balo con gấu nho nhỏ quen thuộc, ba chân bốn cẳng lao nhanh về phía cổng. Nhưng thậm chí còn chưa được nửa đường đã bị Mẹ Lớn giữ lại, khẩn trương bế thốc cậu lên.

"Mẫn Mẫn, con làm sao thế?"

"Mẹ Lớn, con muốn... con muốn đi tìm mẹ... hic... Mẹ Lớn, con nhớ mẹ xinh đẹp của con!" - Chí Mẫn òa lên khóc nức nở, nước mắt trào ra không tài nào ngăn lại được, từng giọt từng giọt lăn dài trên đôi má phúng phính đỏ ửng. Mẹ đã nói sẽ quay lại. Mẹ xinh đẹp của cậu rất tốt, không bao giờ thất hứa như vậy đâu, đúng không? Càng nghĩ càng tủi thân, Chí Mẫn hệt như con thú nhỏ bị thương, tay chân bất lực vùng vẫy. Bọn trẻ bên trong ló đầu ra khỏi cửa, không biết do buồn hay sợ sệt mà mắt cũng đỏ hoe.

"Mẫn Mẫn ngoan." - Mẹ Lớn nhẹ nhàng vuốt lưng rồi hôn lên tóc cậu dỗ dành, dù đã quen nhưng khi chứng kiến cảnh này làm sao có thể không đau lòng được chứ - "Bà ấy chắc chắn rất yêu thương con."

"Con phải đi tìm mẹ!"

"Thôi mà, chúng ta cùng vào nhà nào."

"Mẹ ơi, mẹ đừng đi!!!"

"Mẫn Mẫn ngoan, đừng khóc nữa."

"Không! Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Mẹ đã hứa sẽ mua kẹo cho Mẫn Mẫn, còn bảo Mẫn Mẫn đợi. Con vẫn đợi mẹ đây thôi, nhưng lâu lắm rồi sao mẹ không quay lại?!"

Mẹ ơi, đừng bỏ con!!!

...

_End pt.1_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip