3.

Tôi biết mình học cùng trường với em, nên cũng rất tiện để đứng từ trên cao để quan sát cậu sinh viên bước đi nhẹ nhàng chậm rãi nhưng cũng có chút chập choạng, cùng với cây gậy dò đường.

Em hay ngồi ở dưới gốc cây cổ thụ phía sau sân trường, tay ôm khư khư một quyển sách chữ nổi.

Em khẽ khàng lật từng trang giấy, ngón tay gầy gầy khẽ miết trên mặt giấy, mỉm cười.

Lại là nụ cười đó. Dịu dàng, trong trẻo và thanh tao.

Sau đó tôi lại nhìn thấy Trương Gia Nguyên, một tay cầm hai lon nước lạnh, một tay cầm một ổ bánh mì, chạy tới bên cạnh, tận tay đưa cho em.

Em mỉm cười nhận lấy, khẽ mấp máy đôi môi.

Em đang nói gì sao? Làm sao đây, tôi thật sự muốn nghe được những lời mà em nói. Thật sự muốn.

Cứ như vậy, tôi từ đằng xa, nhìn về phía em, cùng với cậu ấy. Nhanh thật, mới đó đã hơn hai năm rồi...

.

.

.

Thời gian tôi đến trường ngày càng ít lại, thay vào đó là đến bệnh viện nhiều hơn.

Tim tôi dạo này đập rất bất thường. Nhịp tim bình thường của con người là từ 60 - 89 nhịp/phút. Còn tôi, có lẽ là còn thấp hơn con số 60 tròn trĩnh kia.

Họ bảo tôi bị suy tim cấp độ 3, cần được chữa trị bằng thuốc nếu muốn sống không cần lo âu trong vòng 2 năm. Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, thế giới trong tôi, gần như vỡ vụn. Tôi mang tâm trạng đầy thất vọng bước ra ngoài. 

Và rồi, tôi nhìn thấy em.

Em đi cùng với Trương Gia Nguyên. Mà sao trông em buồn như vậy? Tôi nấp vào góc khuất, phía sau băng ghế em ngồi, nghe được toàn bộ câu chuyện.

"Lại không phù hợp nữa rồi sao?"

"Có lẽ vậy."

Trương Gia Nguyên xoa xoa đôi vai gầy nhỏ xíu của em, mím môi an ủi. Em chỉ là nở một nụ cười , nhẹ nhàng đến đau thương.

"Thực tiếc quá..."

"Đừng bỏ cuộc. Rồi sẽ có người phù hợp với anh thôi mà. Đừng nản lòng, còn có em bên anh nữa."

"Ừm... Nguyên à..."

"Em đây."

"Em đưa bàn tay của em cho anh được không?"

"Để làm gì ạ?"

"Anh muốn nắm tay em một lát. Tay em ấm lắm, thực thích..."

Tôi thấy em đan tay mình vào tay cậu ấy, khẽ siết.

Rồi không biết có một động lực gì, tôi trở ngược lại bệnh viện.

.

.

.

Ngày phẫu thuật, tôi nằm im trên bàn mổ. Trước khi mũi thuốc mê đưa tôi vào chốn vĩnh hằng, tôi muốn đôi mắt của mình, sẽ đi theo em đến suốt cuộc đời, nhìn những thứ tươi đẹp nhất, và cả tình cảm đặc biệt mà cậu bạn Trương Gia Nguyên dành cho em qua đôi mắt này của tôi.

Nếu được như vậy thì thực tốt quá rồi.

Chỉ có như vậy, thì tôi mới có thể yên bình nhắm mắt.

Bởi vì...

"Tôi yêu em, mối tình đầu của tôi, Lưu Vũ..."

END.

___________

Tôi vốn định chia thành twoshot cơ, nhưng mà lúc đó tôi muốn tách cuộc gặp giữa CKV với LV một phần, CKV gặp TGN là phần 2 nên tạo thành 3 chương. Nhưng mà tới lúc viết phần 2 tôi có hơi bị bí ý tưởng và cảm thấy nó có hơi ngắn nên là tôi mới ngồi viết cho xong luôn phần 3 rồi đăng cả 2 lên luôn.

Suy cho cùng tôi vẫn nên trung thành với việc viết đoản thôi 🤦‍♀️🤦‍♀️🤦‍♀️

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm này của tôi (≧▽≦)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip