SHOT 2

SHOT 2

Theo như tôi âm thầm quan sát, thì các ngày thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật, anh hai sẽ ra ngoài tầm khoảng sáu giờ tới chín giờ tối, tùy lúc sẽ về nhà hay là ở bên ngoài luôn. Thế là từ lúc năm giờ chiều, sau khi tan học, tôi liền tắm rửa ăn uống rồi báo cáo mẫu thân đại nhân phải đi học nhóm làm thuyết trình để chuồn ra ngoài. Gì chứ tôi thuộc tuýp người rất là tỉ mỉ, trong lúc ngồi ở quán nước đầu hẻm đợi anh hai ra khỏi nhà, tôi đã hóa trang cẩn thận, nón lưỡi trai đen, kính đen, quần áo đen, khẩu trang đen, chuẩn ninja. Vì công cuộc bám đuôi anh hai, tôi cắn răng hi sinh mấy tháng lương làm thêm tích cóp được, tậu con máy ảnh cơ Canon. Lần này làm ăn hình như hi sinh khá nhiều.

Trúng phóc như dự đoán của tôi, sáu giờ ông anh đã quần là áo lượt bảnh bao đẹp trai tình tang dắt con Air Blade ra khỏi cổng. Ông ấy chạy trước, tôi bèn chạy sau cỡ hai mươi mét để ổng không phát hiện. Chừng mười phút sau, chúng tôi đã đứng trước cửa rạp chiếu phim.

Ngay lúc này, chuyện khiến tôi không bao giờ tin được đột nhiên diễn ra ngay trước mắt như sét đánh ngang tai.

Một người thanh niên tuấn tú đẹp trai, vóc người cao lớn nhưng không phải dạng lưng hùm vai gấu mà rất mực thanh lịch bước ra từ chiếc BMW đậu bên đường, trên môi là nụ cười dịu dàng mê chết chúng sinh, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng dang ra. Bên này anh hai tôi vứt hết cả hình tượng của nam nhân, lao như bay vào vòng tay ấy. Thanh niên tuấn tú kia vừa nhẹ vuốt tóc anh hai, vừa thì thầm vào tai anh ấy gì đó, cuối cùng còn cúi người hôn anh ấy say đắm.

Như chiếc máy tự động vận hành, tôi đưa máy ảnh lên zoom thật gần rồi bấm chụp lia lịa. Tai tôi không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tách tách của máy ảnh. Quá sốc, quá sốc, quá sốc.

Chuyện này quả thật là quá bất ngờ có thể sốc chết người mà!

Đừng nghi ngờ trình độ của tôi thế nhé, ý tôi không phải là không thể chấp nhận được anh hai thích đàn ông đâu. Tôi chính là thanh niên trí thức được tiếp thu nền văn minh hiện đại nha. Chẳng qua tôi sốc là bởi vì...anh hai với người thanh niên đó đứng bên cạnh nhau quả là một bức tranh hài hòa đến kinh ngạc, xứng đôi đến nỗi không nói lên lời. Không hiểu tại sao chứng kiến khung cảnh ấy lại khiến tôi kích động đến nỗi da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Đây quả là một sự đả kích nặng nề cho tôi. Tôi, Lộc Hân, hai mươi năm qua đều tin rằng IQ của mình nằm trong tốp cao hơn người bình thường, thế mà không nghĩ ra một lý do anh mình không có bạn gái vì đơn giản ổng không thích con gái. Uổng thay cho tôi luôn tự nhận mình thông minh. Bách nhục!

Lúc vào rạp mua vé xem phim tôi cố tình ghế chọn hàng F, ngang sau hàng E của hai người bọn họ. Đến khi đã mua xong, nhìn lại cái tựa phim tôi thật muốn đập đầu vào cột chết đi cho rồi. The Ring lại remake bản mới khi nào vậy, sao tôi lại không biết chứ? Một thằng con trai sợ ma lại bốc trúng cái phim kinh dị, thể nào lúc xem phim cũng la hét ầm ĩ, không ra thể thống gì nữa. Hai người này là đồ tàn nhẫn.

Tôi vào rạp vốn cũng không chú ý vào xem phim, nhưng lại bị những người xung quanh la ó khiến tôi sinh ra phản ứng dây chuyền cũng hét theo. Lại nhìn hàng ghế trước, anh hai tôi càng mất mặt hơn ôm chặt lấy người ta, vừa hét vừa dùng đầu dụi dụi vào ngực người ta, lại luôn miệng rên rỉ: "Em sợ, Huân, em sợ". OK, giờ thì tôi biết sao hai tên này lại đi xem phim kinh dị rồi.

Tối hôm đó, về đến nhà, toàn thân tôi giống như mất hết sức lực, ngã ra giường mềm oặt như cọng bún thiu. Vậy mà năm giây sau, chợt nhớ ra nhiệm vụ quan trọng, không biết năng lượng ở đâu truyền qua người giúp tôi bật dậy, chép hết tất cả hình ảnh chụp được sang máy tính. Độ phân giải cao này, nét căng luôn này, càng nhìn càng thấy kích động mà. Ngắm nhìn những tấm ảnh đó giống như tiêm cho tôi một liều adrenaline vậy, ngọn lửa nhiệt huyết bừng bừng không quản khó nhọc quyết (theo dõi và) giúp đỡ anh hai đến cùng. Tôi biết con đường đoạn tụ này không dễ đi, tâm nguyện duy nhất của tôi là mong anh tôi có được cuộc sống dễ chịu và hạnh phúc nhất. Không cần biết người anh ấy yêu là ai, chỉ cần người đó đối xử tốt với anh tôi, tôi nhất định sẽ kêu một tiếng "anh rể" đến cùng.

Từ ngày hôm ấy, tôi hình thành một thói quen, mỗi lần anh ấy đi hẹn hò, tôi đều đi theo sau chụp ảnh và quan sát, hệt như lũ paparazzi theo đuôi các ngôi sao thần tượng. Nhắc tới thấy thật xấu hổ, thi thoảng còn bắt gặp đúng lúc họ đi khách sạn cơ.

Hôm nay lại đổi địa điểm khác, tôi cũng không ngờ họ lại hẹn nhau ở tiệm KFC ngay trong khu nhà tôi. Anh hai ngốc, hôm trước mới đọc báo cho anh nghe bảo ở KFC dạo này gà không đảm bảo vệ sinh rồi cơ mà.

Vấn đề phụ thôi thì bỏ qua, chuyện đáng nói trước mắt là anh chàng kia lại còn dắt theo một cô nhóc tầm năm sáu tuổi, trắng trắng tròn tròn rất đáng yêu.

Gì? Lẽ nào đó là con riêng của anh ta? Trời ơi, nhìn không ra anh ta trông trí thức tao nhã như vậy, đã có vợ có con lại còn đi gạ gẫm trai tơ à? Anh hai tôi khờ đến mức nào mới đi cặp kè với anh ta vậy? Tên khốn kiếp! Mẹ nó, hôm nay ông đây nhất định phải làm cho ra lẽ mới được.

Ông trời đúng là phù hộ tôi, bởi order đồ ăn khá nhiều cùng với phải đợi ở quầy bán hàng dưới lầu để đem thức ăn lên, hai người họ đi xuống, để cô bé ngồi một mình giữ bàn. Tôi chớp thời cơ mon men tới gần, dùng tông giọng mà tôi cho là dịu dàng hòa nhã nhất của mình thỏ thẻ.

"Chào em."

"Anh...anh đẹp trai." Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô bé sáng rỡ như đèn pha ô tô. Thích trai đẹp đến thế sao?

"Em gái đi một mình à? Không sợ sẽ bị người xấu gạt sao?"

Cô bé cười híp mắt, khoe hàm răng sún mất một cái răng cửa, "Không, em đi với anh hai, còn có chị dâu nữa, sẽ không bị gạt đâu."

Ồ, thì ra là anh trai à.

Mà khoan, hình như tôi vừa bỏ sót cái gì đó rất quan trọng thì phải, xin thứ lỗi trời sinh tôi có đường cung phản xạ hơi dài một chút.

Chị dâu?

Nghĩ đến đây, trên trán tôi nổi rõ mấy đường gân xanh. Cái con nhóc này, đó là anh hai của ta, của ta, của ta mà, nhẫn còn chưa trao, mẹ ta còn chưa cho phép mà chị dâu cái gì? Muốn gả thì cũng phải là anh nhà nhóc gã qua nhà ta đó nha.

Ôi phong độ, phong độ, kềm chế nào. Lộc Hân, mày không thể chỉ vì một câu nói mà nổi đóa với một quý cô nhỏ tuổi được.

"Anh hai em hả? Anh em bao nhiêu tuổi rồi?" Đến tôi còn tự khâm phục trình độ kềm chề của mình nên mọi người không cần quá ngạc nhiên đâu.

"Anh hai em rất rất rất đẹp trai đó, ảnh tên Ngô Thế Huân, hai mươi hai tuổi rồi. Anh hai em bán thịt bán cá nên kiếm được nhiều tiền lắm. Có nhiều tiền mới có chị dâu tốt nha. Chị dâu em tên là Lộc Hàm đó, tên rất đẹp đúng không? Nhưng mà người còn đẹp hơn tên. Chị dâu rất xinh đẹp, rất tốt, còn hay mua quà cho em nữa."

Rốt cuộc ba mẹ của nó dạy nó kiểu gì thế này? Người lạ vừa hỏi một câu nó đã đem tất cả gia cảnh khai ra tất tần tật, nếu không phải tôi mà là kẻ bắt cóc nào đó thì mày xong đời rồi nhé nhóc.

Cơ mà cái quỷ gì đây? Từ trong cả tràng con bé xổ ra, bao nhiêu câu hỏi liền xuất hiện ồ ạt trong đầu tôi, giống hệt như nghị luận văn học phân tích thơ, đem từng câu từng chữ trong lời nó ra tự động giải nghĩa theo cách của mình.

Hai mươi hai tuổi? Đến giờ tôi mới biết anh hai tôi thích phi công đấy.

Anh nó bán thịt bán cá mà mua được BMW à? Chắc là kĩ năng mắng chửi chợ búa rất thành thạo.

Mà con nhóc kia, anh đây hai mươi năm làm em trai của "chị dâu" nhóc, chả lẽ không biết lão tên gì. Cái câu này quá dư thừa rồi.

"Chị dâu rất tốt"? Mẹ kiếp, ở nhà có đối tốt với tôi khi nào không? Nhỏ thì giành đồ chơi, lớn thì giành đồ ăn, tôi hoàn toàn không thấy ổng tốt chỗ nào. Vậy mà đi gặp người ngoài thì ra sức lấy lòng, còn mua quà cho nó. Tên anh trai bạc bẽo này, lí ra tôi không nên lo cho anh, không nên bán rẻ nhan sắc của mình ngồi ở đây hỏi han con nhóc mê trai này mới đúng.

Ngó thấy họ đã lấy xong thức ăn đang bước lên cầu thang, tôi bèn nhân lúc cô bé kia không chú ý lẻn vào nhà vệ sinh nấp tạm, sau đó lẳng lặng chuồn về nhà.

Tôi cầm trên tay tờ note và cây bút dạ quang, trên tờ note có mấy gạch đầu dòng rất rõ ràng:

- Tên: Ngô Thế Huân.

- Tuổi: 22.

- Nghề nghiệp: bán thịt cá nhưng được cái có vẻ giàu.

- Ngoại hình: 4.5/5

Nhìn sơ qua lý lịch thì tên này cũng không tệ lắm. Đánh một dấu chấm than thật to, tôi ghi kế bên một dòng chữ "Cần theo dõi thêm".

Đến lúc này lại có thêm một vấn đề khác làm tôi băn khoăn. Tôi rất ủng hộ tình yêu đồng giới nhưng trước giờ cũng không có tìm hiểu nhiều, chỉ là đôi khi sẽ nghe được một chút từ bọn con gái trong lớp. Theo quan sát thì chuyện người bị ăn sạch là anh tôi tuyệt không thể phủ nhận, cơ mà...hai người con trai thì phải làm thế nào nhỉ? E hèm, không có ý gì đâu, chỉ là muốn biết để xem anh tôi có thiệt thòi gì nhiều không thôi mà. Hình như tôi có nghe loáng thoáng bọn con gái truyền tai nhau mấy bộ boylove gì đó, chắc là nên tham khảo nhỉ.

Thật sự là tôi có chút choáng váng khi vừa gõ boylove trong khung tìm kiếm google thì hàng loạt kết quả ầm ầm hiện ra, Sekaiichi Hatsukoi này, Viewfinder này, rồi còn Maiden Rose. Có hơi nhiều, nhưng mà thôi kệ, cố gắng một chút nhất định sẽ xem hết. Anh hai, lẽ ra anh nên biết em trai vì anh phải hi sinh như thế này nè, vì sao anh chỉ cố lấy lòng con nhóc nhà người ta mà quên mất thằng em tội nghiệp này chứ.

Cả một đêm thức trắng cùng đống boylove đó, kết quả sang hôm sau đi học, lúc giảng viên hỏi tôi "Xuất khẩu ròng là gì?", tôi liền từ trong giấc ngủ bật dậy hét to "Anh trai em chắc chắn phải chịu khổ rồi".

"Anh trai em chịu khổ đúng là rất đáng thương, nhưng chuyện này không liên quan đến xuất nhập khẩu của cả nước đâu trò Lộc Hân." Giảng viên môn kinh tế vĩ mô đẩy gọng kính nghiêm mặt nói.

Cả lớp cười đến là bỉ ổi, làm tôi ao ước có một cái lỗ ngay lúc đó để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Mấy hôm anh hai đi qua đêm về luôn có vẻ rất mệt mỏi, trước kia tôi không biết, giờ thì biết tại sao rồi lại càng cảm thấy hơi ngượng ngùng, không khỏi bất giác sẽ đỏ mặt. Hậu quả là mỗi lần nhìn anh ấy còn bổ sung thêm chút cảm thông và thương hại vào trong anh mắt, làm ổng rùng mình lấy đũa gõ lên đầu tôi: "Mày làm gì nhìn tao như thế chứ?"

"Nii-san, anh cực khổ nhiều rồi, ăn miếng thịt kho tàu đi, anh thích cái này nhất mà."

"Đã nói không cho mày gọilà nii-san mà, để tự tao ăn, tài lanh quá." Anh hai tôi như thế này, chắc chắnchính là tsundere trong truyền thuyết rồi.


TBC


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip