3.2

Ngày người người trong Kim gia nôn nao đón chờ rốt cuộc cũng đến. Tiếng pháo linh đình, tiếng cồng chiêng rình rang, tiếng người chúc tụng hoan hỉ rộn rã ngập khắp Kim gia. Ngồi trong phòng nghe thấy những thanh âm huyên náo vọng vào bất giác nàng lấy làm khó chịu, liền đứng dậy đi qua hành lang hướng hoa viên mà tiến. Ít ra chỗ đó sẽ thanh tịnh hơn, nàng sẽ bớt cô độc hơn.

Hôm nay là ngày mười bốn, mặt trăng cao cao lơ lửng trên thiên không đã gần tròn, không tiếc tỏa ra vầng quang mang sâm bạch thê thảm. Nhìn khuôn trăng kia mà ngỡ là khuôn mặt Thái Nghiên, tươi sáng và rạng rỡ, đang nhìn lại mình cười say đắm. Bất giác hình ảnh nhạt nhòa, bất giác lệ rơi đầy mặt.

Nàng là đang nhớ đến tên ngốc tử ấy. Nhớ đến nỗi không biết phải làm sao, ngoài việc hướng ánh mắt hoen đỏ trông khóm lưu ly thân thuộc đang ngơ ngác nhìn mình. Mỹ Anh khẽ nhoẻn miệng cười chua xót.

“Thái Nghiên, ngươi có nhớ đến ta không?”

Không một thanh âm trả lời, ngoài tiếng gió lạnh lẽo thổi rít một đường. Mỹ Anh hít một hơi thật sâu trước khi đứng lên ly khai khỏi đó. Nàng bệnh sẽ không tốt, lỡ đến khi gặp lại Thái Nghiên nàng sẽ không đủ sức chiếu cố tên ngốc tử ấy. Miễn cưỡng đành về phòng vậy.

Khi đi tới hành lang Mỹ Anh phát hiện một thân ảnh nam nhân lảo đảo từ xa, lại gần nhìn rõ hóa ra là Kim Chính Hạo cùng mùi rượu nồng đậm.

“Hoàng Mỹ Anh, nàng đi đâu đấy?”

Hắn đi một bên lại nghiêng một bên, đôi mắt lờ đờ tỏa ra thứ mê sắc nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trần trắng nõn của Mỹ Anh khiến nàng rợn người. Chắc là do tiệc vui nên quá chén, nhưng tốt nhất vẫn là không nên can hệ vào.

“Không liên quan gì đến chàng, chàng hãy quay lại tiệc vui đi.” – Mỹ Anh kính cẩn hành lễ chào rồi nhanh chóng đi ngang qua người hắn.

Đột nhiên, từ phía sau, Kim Chính Hạo ôm chặt lấy bụng nàng, hai tay đưa lần lên trên. Hơi thở nóng từ mũi hắn, mùi rượu nồng từ cái miệng há hốc của hắn làm nhột gáy nàng. Nàng không thể thở được, đồng thời cũng không thể lên tiếng cầu cứu được. Khi bị ôm cứng như thế, nàng bị lôi qua cái sân sau, vào phòng mình.

Sau khi vào phòng, Kim Chính Hạo lấy chân đá cánh cửa sập lại. Hắn đẩy nàng vào giữa phòng, buông nàng ra và quay người nàng lại. Trước khi nàng mở miệng lên tiếng thì hắn đã gắn chặt miệng hắn lên miệng nàng, trong khi ngón tay lần mò cởi áo nàng. Không thể kiên nhẫn được, hắn nắm cổ áo của nàng và giật xé toang ra. Xé vài lớp lụa mỏng manh thì chẳng lấy làm khó gì. Quẳng nàng lên giường, hắn ngấu nghiến nàng như thể con thú đói khát. Nàng muốn kêu lên, nhưng tất cả hơi sức trong người nàng dường như đã khô cạn. Nàng nằm đó, người mềm nhũn và đuối sức.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng lờ mờ thấy rằng chiếc giường gỗ nẩy lên mỗi lần hắn đè mạnh nàng xuống, nó gây cho nàng cái cảm giác bồng bềnh như đang ngồi thuyền. Trong lúc cảm giác chóng mặt ập đến, tâm trí nàng quay trở về những ngày trước khi nàng ở cùng Kim Thái Nghiên.

Giọt lệ trào khỏi hốc mắt rơi cùng một tiếng gọi mấp máy trôi khỏi đầu môi nàng “Thái Nghiên”.

Bất chợt tiếng xoảng chát chúa vang lên, sau đó là thân hình Kim Chính Hạo đổ rạp xuống sàn. Từ trên đỉnh đầu máu không ngừng trào tuôn. Nàng kinh hãi tột độ, nhưng vừa lúc ngước lên, hình ảnh nhập nhòe trước mắt dần dần hiện rõ ràng thân ảnh quen thuộc. Thậm chí nhắm mắt lại cũng không thể bôi xóa.

Là tên ngốc tử ấy, Thái Nghiên, đang ở trước mặt nàng.

“Thần tiên tỷ tỷ.” – Thái Nghiên buông tay cho mảnh vỡ từ cổ lọ hoa rơi xuống đất, nhanh chóng gắt gao kéo Mỹ Anh ôm vào lòng.

“Thái Nghiên, ngươi sao lại ở đây?” – Mỹ Anh xem xét từ đầu tới chân diện mạo toàn thân Thái Nghiên có gì bất ổn, có bị hành hạ hay không, rồi mới thở phào dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mà yêu thương.

“Họ bắt Thái Nghiên đi chỗ nào lạ lắm, không có ngươi. Thái Nghiên nhớ ngươi, muốn gặp ngươi, mà họ vẫn nhốt Thái Nghiên lại không cho đi gặp. Vú nuôi lén dẫn ta về đây gặp ngươi… Ta thấy hắn cường bạo thần tiên tỷ tỷ, ta… ta phải giúp ngươi… đánh hắn. Không ai được ức hiếp thần tiên tỷ tỷ của ta.”

“Thái Nghiên… ngốc tử, ta nhớ ngươi lắm!” – nước mắt không nhịn được liền trào tuôn không ngừng.

“Không sao không sao. Thái Nghiên đến đây là để đưa thần tiên tỷ tỷ đi.” – nói rồi Thái Nghiên nắm lấy tay Mỹ Anh kéo ra ngoài. – “Vú bảo ta phải nhanh chóng, ở lâu không tốt đâu.”

Vừa dứt lời từ phương xa vang vọng tới tiếng rầm rập, lẫn kẻ hô hoán “thiếu gia”. Rồi  xuất hiện vài tiếng kinh hô thét lớn chói tai. Có lẽ họ đã tìm tới phòng nàng và đã phát hiện Chính Hạo ra nên nhanh chóng đuổi theo. Sau nhiều tiếng rầm rập uy vũ hơn nữa xuất hiện. Mỗi lúc càng gần, họ đã gần đuổi tới đây, không khéo hai người nữ nhân các nàng sẽ nhanh chóng bị bắt lại mất.

“Bắt chúng lại!” – tiếng kinh hô của lão bà sắc bén ám đuổi lấy các nàng.

Khi gần ra tới cửa sau, chỉ còn vài bước nữa là tới lão vú nuôi đương chờ bên ngoài. Lúc này đây Mỹ Anh gắt gao xoay người Thái Nghiên siết chặt. Hôn vào môi Thái Nghiên thật sâu, rồi khẽ cắn mạnh môi dưới của Thái Nghiên cho bật máu trước khi hét lên đẩy nàng qua lằn ranh cửa.

“Kim Thái Nghiên, Hoàng Mỹ Anh ta yêu ngươi. Đừng bao giờ quên !”

Bàn tay hững hờ buông trôi, cánh cửa đỏ thẫm vô tình đóng lại trước mắt Thái Nghiên khiến thanh âm của nàng không ngừng dội lại bên tai.

“Thần tiên tỷ tỷ, sao lại buông tay? Đã hứa sẽ cùng nhau ở một chỗ!”

“Tiểu thư, mau đi không kẻo bị bắt lại.” – bà vú vạn nhất lôi kéo Thái Nghiên đương giãy giụa không ngừng, đến không đặng bà đành dùng gậy bên đường thương xót đánh vào gáy Thái Nghiên. – “Xin lỗi tiểu thư.”

Trưa hôm sau, trời quang mây tạnh, thỉnh thoảng có cơn gió buốt lướt qua khiến người người khẽ run lên. Trong căn phòng trọ nơi khách điếm, Thái Nghiên tỉnh dậy với cơn đau nhức sau gáy.

“Tiểu thư, người đã tỉnh!” – bà vú vội vàng bước tới đỡ lấy Thái Nghiên.

“Đây là đâu, sao chúng ta lại ở đây?” – Thái Nghiên toan nghiêng người bước chân xuống giường liền đón nhận cơn đau đầu như búa bổ. – “Khoan đã, thần tiên tỷ tỷ... Không, không phải, Hoàng Mỹ Anh, nàng ấy, ta phải về cứu lấy nàng ấy…”

“Tiểu thư, hãy quên nàng ấy đi, quên như cách những năm qua người thường làm.”

“Quên…?!”

“Phải, hãy quên đi. Vú sẽ đưa người đi khỏi đây, không còn chốn khiến người thương tâm nữa.”

“Đúng vậy, khi có chuyện không vui ta liền đem mọi thứ vùi sâu vào miền quên. Họ đối xử hằn học với ta, chán ghét ta vui vẻ, ta mang bộ mặt lãnh đạm bình thường sống tiếp. Họ ghét ta mang họ Kim, ta không còn nhận mình họ Kim. Họ ghét ta điều gì, ta sẽ quên đi điều ấy… Đến nỗi ta không còn ký ức, không còn biết nhớ, không còn để tâm đến điều gì. Không phải ta không nhớ, mà chính là cố tình quên, mỗi tháng một ngày miền ký ức mở ra làm ta thương tâm vạn lần chỉ biết chui rúc trong chăn. Ta mệt mỏi, thậm chí muốn quên đi bản thân mình. Nhưng từ ngày Hoàng Mỹ Anh xuất hiện, đòi bảo hộ ta, cùng ta chơi đùa, yêu thương ta, ta biết mình có ý nghĩa để tồn tại. Quên đi Hoàng Mỹ Anh, vạn nhất ta làm không được.”

“Tiểu thư, tất thảy chỉ là xúc động nhất thời, không phải là thực lòng yêu mến đối phương. Hà tất chi cố chấp.”

“Ta không biết. Nàng cười ta liền thấy vui vẻ, nàng khóc ta thấy chính mình cũng đang chịu ủy khuất. Là yêu hay là thương, ta cũng không biết. Chỉ duy nhất một điều ta minh bạch, Hoàng Mỹ Anh là người ta muốn nhớ đến, là người duy nhất ta muốn ở bên cạnh.”

“Tiểu thư, người muốn đi cũng vô ích, nàng bị quan sai bắt đi xử tròng lồng heo rồi.”

Bình thản mỉm cười, Thái Nghiên tiêu sái quỳ trước mặt bà vú già.

“Những năm qua trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vú luôn ở bên ta, là mẫu thân thứ hai đối với ta. Nay ta kính vú ba lạy, kiếp này ta không thể đền đáp công ơn dưỡng dục của ngươi được.”

“Tiểu thư, người định làm gì?” – bà vú hốt hoảng đỡ Thái Nghiên đứng dậy.

“Thực hiện lời hứa với nàng.”

~~~N~~~

Thời gian trôi gần đến cuối năm, tuyết rơi giống như ông trời đang bắn ra pháo hoa màu trắng, chi chít những hạt tuyết li ti thấm đẫm khí lạnh. Dòng nước trên biển cũng vì vậy mà tích tụ những lớp khí mỏng trên bề mặt, thiếu điều muốn hòa vào nhau tạo thành tảng băng khô cứng.

Nhưng mặc cho thời tiết rét da rét thịt lạnh trối chết như vậy mà bên bờ biển vẫn hiên ngang tấp nập dân chúng thị hiếu án tình đặc biệt. Lão tử có, hài tử có, nam nhân có, nữ nhân cũng có nốt, kẻ thương gia người dân thường, kẻ một bụng kiến thức người phàm phu thô kệch, kẻ bận bịu bỏ bê buôn bán hàng quán, người nhàn rỗi dẫn dắt đại gia tộc từ trên xuống dưới, ấy vậy mà chen lẫn vào nhau xem chuyện nhà người ta không quên hồ hởi bàn tán cho cái “thứ kinh tởm bại hoại phong đức.”

Khi bị bắt Hoàng Mỹ Anh liền bị mẹ chồng đem lên quan tuần phủ, qua vài câu xét hỏi bâng quơ lấy lệ, nàng nghiễm nhiên bị xử tội danh “cố tình mưu sát chồng khi bị phát hiện gian díu với tình nhân” cùng tội “loạn luân, mang bệnh đồng tính luyến ái”. Theo lời phán xét của lão quan nhằm tránh không để căn bệnh này lây lan gây nhiễu loạn xã hội, cộng thêm dưới lời khai khẩn của Kim gia, qua ngày sau nàng bị xử tròng lồng heo.

Không khiến dân tình đợi quá lâu, nửa nén nhang sau đám đông tạo nên một lối rẽ cho bọn người tuần phủ đi vào. Nhân vật trọng tâm rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Dưới sự lôi kéo của hai tên bộ khoái, Hoàng Mỹ Anh co tay lại dưới sợi dây thừng bện chặt làm hai lằn đỏ trên làn da trắng ngần cũng dần hé lộ ra. Một làn gió nhè nhẹ thổi tới cũng khiến cơ thể nữ tử không nén được sự rùng mình co ro.

Mặc cho thời tiết cắt da cắt thịt hành hạ thân thể trong lớp y phục mỏng manh. Mặc cho dân chúng bàn ra tán vào chỉ trỏ không ngừng, không tiếc những câu chửi rủa nặng nề. Mặc cho tên bộ khoái chồng cái lồng tre vào người kéo nàng ra giữa dòng sông. Mặc, mặc tất cả. Điều nàng lưu lại trong tâm trí chỉ còn là hình ảnh Thái Nghiên.

Trong khi toan thả chiếc lồng vào dòng sông, đột nhiên một tiếng kinh hô của lão quan vang lên khiến tên bộ khoái dừng lại. Mọi người hoảng hốt khi thấy một bạch y nữ tử nhỏ bé cầm đoản chủy thủ kề sát chiếc cổ núc ních của lão đang cùng tiến lại gần nữ tội nhân.

“Ngươi muốn gì? Ám sát mệnh quan triều đình là tội chết đấy. Và đừng mong có thể cướp phạm nhân thoát khỏi nơi đây.”

Thần thái vô cùng cương nghị lãnh đạm, ánh mắt đằm thắm lẫn ôn nhu toát lên khí chất một danh nữ khuê tú, để rồi thanh âm nhẹ nhàng sâu lắng cất lên cũng là lúc mọi người vỡ lẽ.

“Đừng sợ. Ta không giết ngươi. Và ta càng không phải đến đây để cướp người. Ta chỉ muốn làm chút chuyện đối với Hoàng Mỹ Anh lần cuối. Ta bảo đảm sẽ không có gì ảnh hưởng đến ngươi. Nếu trái lời, ta nếu có chết hóa thành ma quỷ cũng không được siêu thoát. Còn nếu ngươi không toại nguyện, ta chết đi hóa thành cô hồn dạ quỷ nhất định sẽ tới tìm ngươi.”

“Được được, bổn quan hứa với ngươi. Miễn là không ảnh hưởng đến tính mạng của bổn quan.”

Nói rồi lão quan hạ lệnh cho người tháo lồng ra khỏi người Mỹ Anh, Thái Nghiên đẩy lão quan về phía trước, một tay kéo Mỹ Anh về phía mình.

“Hoàng Mỹ Anh!!!”

Khi bị mẹ chồng nàng đánh đập, mắng chửi, nàng không khóc.

Khi bị tên cẩu quan tham danh lợi sỉ nhục, nàng không khóc.

Khi bị dân chúng vô si ném rau cải thối vào người, nàng không khóc.

Khi chịu đựng sự cô đơn lạnh giá cùng những con chuột đen đuốc hôi hám trong gian lao nàng vẫn không khóc.

Thế mà giờ đây chỉ vì một tiếng gọi “Hoàng Mỹ Anh” từ Kim Thái Nghiên mà từng giọt từng giọt thi nhau tuôn rơi, tưởng như dòng suối chảy không bao giờ ngừng. Đắng cay, lẫn ngọt ngào.

“Ngốc tử, rốt cuộc ngươi đã tỉnh! Sao không chạy đi, lại còn đến đây?”

“Xin lỗi, phải đến bây giờ ta mới thức tỉnh, bởi tâm thức ta luôn sợ khi trông thấy một Thái Nghiên bình thường thế này ngươi sẽ không còn muốn ở bên cạnh ta, bảo hộ ta, yêu thương ta nữa. Một ngày ta còn là ngốc tử là một ngày ngươi còn ở cạnh ta.” – Thái Nghiên đem bàn tay nàng tương khấu mười ngón lại với nhau nhẹ nhàng hôn lên một cái, rồi cười tự giễu, buồn bã cúi đầu. – “Là kẻ điên này đã hại ngươi, Hoàng Mỹ Anh.Nhưng chính là trong thế gian này, ta chỉ có mình ngươi. Người duy nhất ta muốn vĩnh viễn cùng nhau ở một chỗ chỉ có ngươi. Ta biết đến đây sẽ không còn đường lui, bất quá cũng là không nghĩ đến điều đó, chỉ muốn nắm tay ngươi nhất quyết không buông.”

Mỉm cười, Mỹ Anh nhích người tới, nhẹ nhàng đặt bờ môi khô ráp tróc vẩy của mình lên hai cánh hoa anh đào của Thái Nghiên.

“Kim Thái Nghiên, nếu kiếp này số mệnh đã bắt ta cùng ngươi khuynh đảo âm dương, ta nguyện ý gánh nửa phần dại, trao ngươi cả sự yên bình cuối cùng.”

Một cổ vui mừng xông lên ngực, Thái Nghiên nhắm mắt lại, lệ rơi trong chớp nhoáng, nét mặt tươi cười viên mãn, gắt gao ôm chặt Mỹ Anh nhiệt liệt đáp trả.

Nhìn thấy hai nữ tử ân ân ái ái nhau trước mắt, vị quan tuần phủ to béo cùng bà mẹ chồng với phần đông dân chúng không khỏi ngẩn người thảng thốt với chuyện tình ngang trái kinh thiên động địa này. Nhưng trước khi có động thái dừng lại, tất thảy một lần nữa lại mở to mắt nhìn đôi nữ nhân lấy dây thừng cột tay nhau lại, trước khi bước vội về phía biển sâu.

Cơn giá lạnh dần xâm chiếm lấy thân thể, trí óc các nàng. Buốt. Tay chân các nàng nhanh chóng cứng đờ muốn cựa quậy cũng không nổi. Nàng nhìn sang thấy Thái Nghiên cũng nhăn mặt phản ứng, nhưng ngay tức khắc khuôn mặt liền giãn ra nở nụ cười ôn nhu khi thấy bờ môi run run khẩu hình câu chữ. Các nàng không để tâm nữa, chỉ việc ung dung mỉm cười gói ghém sự ấm áp còn giữ lại trong ánh mắt đối phương.

“Hoàng Mỹ Anh, kiếp sau ta có hóa điên, ngươi vẫn nguyện ở bên ta?”

“Đời đời kiếp kiếp.”

Trong phút chốc hình ảnh trước mắt dần dần nhạt nhòa, chỉ còn một màu xanh thăm thẳm của nước, và nước.

Xa xa trên dòng sông xuất hiện từng vòng từng vòng hoa lam tím trôi lững lờ, nhìn kỹ chính là những khóm lưu ly đang được rải đều một mảng giúp xua đi sắc khí lạnh lẽo của biển cả. Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, tất cả tạo nên bức tranh thủy mặc đa sắc kiều mỹ. Nhìn từng khóm lưu ly trôi ngày càng xa, tuấn mỹ thiếu niên vừa chạy lại bất giác ngã khụy, rơi một giọt lệ.

“Thiếp không biết đoạn tình cảm này là gì, nhưng thiếp cầu bình yên. Đã từng nghĩ ở bên cạnh chàng sẽ được bình yên, nhưng phút chốc mới nhận ra chính ở bên Thái Nghiên thiếp mới được yên bình hoàn toàn bao bọc. Mối ân tình này, kiếp sau thiếp sẽ cùng Thái Nghiên hoàn trả lại chàng. Cảm biệt Kim Chính Hạo.”

Thế gian này, ta chỉ có ngươi.

Kiếp sau, ta vẫn chỉ có ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #taeny