Chương 22.
Tuy vừa nãy mấy ông chủ kia đều ở trên tầng ba nhưng tiếng động dưới tầng chẳng hề nhỏ, không thể có chuyện không nghe thấy, mà dù có không nghe thấy thì nguyên đám tầng một gửi tin nhắn đi cũng đủ để tất cả mọi người đều hay chuyện.
Nhà nghỉ xảy ra chuyện như vậy vào đúng ngày khai trương, mấy ông chủ kia dù có muốn hóng hớt hay không thì cũng phải tỏ ra biết ý mà rời đi. Khi Trần Giản xuống tầng một với tâm trạng bực bội ấm ách, mấy ông chủ kia đang nói chuyện với Hồ Bạn, xem chừng chuẩn bị đi rồi.
"Quản lý." Hồ Bạn nhìn cậu, "Các vị đây..."
Trong tình huống bình thường hẳn Trần Giản sẽ hỏi các anh sao vậy, giả vờ có ý muốn níu giữ, đến khi đối phương nhất quyết phải rời đi thì nói thêm vài câu xin lỗi khách sáo, nhưng chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến cậu phiền lòng, lại còn vừa bị Thiện Vũ đuổi ra khỏi văn phòng, cậu hoàn toàn không có hứng thú diễn kịch.
Vì vậy lược bỏ toàn bộ cảnh diễn trung gian, cậu thẳng thừng nói luôn câu kết: "Hôm nay thực sự rất cảm ơn các anh đến hỗ trợ, xin thứ lỗi vì đã không thể tiếp đãi chu toàn."
"Không sao, không sao." Hạ Lương nói, "Mọi hố sâu phía trước đều đã vượt qua rồi, sau này mọi chuyện sẽ suôn sẻ cả thôi, chúc Đại Ẩn khai trương thuận lợi."
Con mẹ mày mới là hố sâu phía trước đấy.
Mày mới là hố sâu.
Nguyên cái nhà trọ của mày toàn là hố sâu.
Ai sợ lỗ nhìn vào chắc phát rồ tại chỗ.
Trần Giản nhìn gã: "Cảm ơn, sẽ thuận lợi."
Sau khi tiễn mấy ông chủ và đám nhân viên của họ ra sân, Trần Giản quay người trở về phòng. Mọi người đều đang ngồi ở nhà ăn. Triệu Phương Phương cầm hộp y tế, đang giúp Trần Nhị Hổ sát trùng vết thương trên mắt, không chỉ mắt phải mà cả nửa mặt bên phải của hắn đều sưng tấy, mắt híp thành một đường khe trông còn không rộng bằng miệng vết thương bị đấm nơi khóe mắt.
"Sao rồi?" Trần Giản đi vào nhà ăn, hỏi.
"Mày không thấy à?" Trần Nhị Hổ bực bội nói.
Cơn giận dữ trong lòng Trần Giản lập tức bùng nổ, cậu quơ lấy chén trà trên bàn nhắm thẳng vào đầu Trần Nhị Hổ mà ném: "Mày ngoạc vào mặt tao làm chó gì! Chuyện này là tại tao chắc!"
Chén trà đập vào trán Trần Nhị Hổ, lần này không còn ai đỡ nên rơi tan nát dưới sàn.
"Quản lý, quản lý..." Tam Bính vội vã tới can ngăn, "Đừng đừng đừng đừng..."
"Giời ơi toái toái bình an, toái toái bình an [1]!" Hồ Bạn vừa vỗ tay vừa kêu lên, cắt ngang cuộc đấu khẩu có khả năng tiếp diễn, "Bình an —— May mắn —— Khởi đầu thuận lợi ——"
[1] "Toái" đồng âm với "Tuế", khi làm vỡ một thứ đồ gì đó, người ta thường nói "Toái toái bình an" để an ủi người làm vỡ đồ, nghe giống như "Tuế tuế bình an" (tức Mãi mãi bình an).
"Đừng có la nữa!" Trần Nhị Hổ nhìn cô, "Đã đau đầu rồi thì chớ."
"Tôi thấy trong hộp y tế có thuốc giảm đau đấy, anh uống lấy một viên." Hồ Bạn cầm cây chổi đi tới, quét dọn sạch sẽ mảnh chén vỡ dưới sàn.
Trần Giản ngồi xuống cạnh bàn ăn.
"Ông chủ Thiện thế nào rồi?" Tam Bính ngồi cạnh Trần Giản.
Đang giận chứ sao, sắp tức chết rồi.
"Bình thường." Trần Giản nói, "Đang nghỉ ngơi trong văn phòng."
"Hôm nay gây lộn thế này..." Tam Bính nhíu mày, "Chiều thế nào đây? Còn ăn cơm không? Hay là..."
"Ăn chứ, chả ảnh hưởng gì." Trần Giản nói, "Kế hoạch ban đầu của chúng ta hôm nay là buổi trưa bắn pháo xong mọi người tụ tập một bữa, buổi tối mời một vài người quen tới, hiện giờ vẫn không có gì thay đổi."
"Ừ, không thay đổi." Tam Bính gật đầu.
"Trần Giản." Vết thương trên mặt Trần Nhị Hổ đã được Triệu Phương Phương băng lại, hắn đứng lên, "Hai chúng ta tâm sự riêng đi?"
Trần Giản không đáp, đứng dậy theo hắn băng qua nhà ăn đi ra ngoài từ cửa hậu, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn nhỏ ở sân sau.
Trần Nhị Hổ châm một điếu thuốc, ngồi trên xích đu cạnh bàn thừ người rất lâu.
Trần Giản cũng không giục hắn mở miệng, thú thực thì giờ cậu cũng chẳng muốn nói chuyện lắm, trong đầu chỉ toàn là câu nói "Đi ra ngoài" của Thiện Vũ mà thôi.
"Xảy ra chuyện lần này, tao với anh tao xem như tuyệt giao hoàn toàn rồi." Trần Nhị Hổ buông một câu.
Trần Giản nhìn hắn: "Anh ta đánh đập mày từ bé đến lớn, đánh đến chết đi sống lại, tới hôm nay mới nghĩ đến chuyện tuyệt giao à. Nếu Thiện Vũ mà không đánh ngất anh ta thì giờ mày khỏi cần cắt đứt quan hệ, có mà vĩnh biệt luôn rồi."
"Ô con mẹ mày Trần Giản, mày có nói chuyện tử tế được không đây?" Trần Nhị Hổ quay ngoắt qua trợn trừng mắt chửi cậu, "Không phải hôm nay tao đang đuối lý thì giờ tao đã cho mày một trận rồi đấy."
"Mày gọi Trần Đại Hổ đến à?" Trần Giản hỏi.
"Sao có thể! Đm sao tao có thể!" Trần Nhị Hổ cao giọng, cái cổ còn chưa phai vết ửng vì bị bóp giờ lại càng đỏ hơn.
"Thế mắc gì mày đuối lý?" Trần Giản nói.
"...Tức là mày muốn đánh nhau đúng không?" Trần Nhị Hổ nhìn cậu.
"Mày có đánh lại tao chó đâu." Trần Giản nói.
"Đm, đéo thể nói chuyện được." Trần Nhị Hổ ném điếu thuốc trong tay xuống đất, xoay người định trở về.
Trần Giản thở dài: "Ông chủ Trần, muốn nói chuyện gì thì nói đi."
Trần Nhị Hổ đứng tại chỗ gần nửa phút mới lại quay lại.
"Vứt tàn thuốc vào thùng rác." Trần Giản nói, "Hôm qua bọn Tam Bính quét dọn lâu lắm đấy, gìn giữ chút đi."
Trần Nhị Hổ nhặt tàn thuốc lên ngậm lại trong miệng: "Tí nữa, còn tận nửa điếu mà... Mày làm quản lý thật là..."
"Không đủ tư cách chứ gì." Trần Giản nói.
"Cũng không thể nói thế được, tư cách thì vẫn đủ." Trần Nhị Hổ nói, "Tuy chúng ta có xích mích thật, nhưng về chuyện này tao vẫn phải tán thành mày."
Trần Giản cười cười.
"Tao hỏi mày." Trần Nhị Hổ đung đưa cái xích đu vài cái rồi lại dừng, ghé sát lại gần Trần Giản, "Thiện Vũ, ông chủ Thiện thật sự... từng ngồi tù sao?"
"Mày đi mà hỏi ổng." Trần Giản nói.
"Tao dám chắc!" Trần Nhị Hổ trừng cậu.
"Chứ tao thì dám?" Trần Giản thở dài.
"...Mẹ nó." Trần Nhị Hổ ngẫm nghĩ một chốc, "Tao cảm giác là thật đấy, nhìn ổng giống lắm, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, tao chưa bao giờ tưởng tượng được anh tao có thể ngất xỉu một cách dễ dàng như vậy. Chắc vào tù vì cố ý gây thương tích chứ không phải giết người đâu nhỉ?"
Đúng là không phải thật, cả hai ý đều chưa sát.
Không ngờ tới phải không.
"Tòa án nhà mày kết tội giết người ba năm à?" Trần Giản nói.
"Mày nghĩ... Ổng có thể duy trì được Đại Ẩn không?" Trần Nhị Hổ nhìn cậu, "Bây giờ tao thực sự chỉ có thể ở lại đây thôi, rời khỏi nơi này cái là tao sẽ bị Trần Đại Hổ đánh chết ngay lập tức."
Trần Giản không đáp.
"Còn cái này tao nói mày nghe." Trần Nhị Hổ nhả một ngụm khói, "Mười vạn cổ phần kia ấy, có khi là có chuyện gì rồi, không đời nào anh tao nhiều tiền như thế đâu, nếu mày bảo là một vạn thì lão về đánh bố tao một trận chắc còn moi ra được, chứ mười vạn thì tuyệt đối là không thể."
Trần Giản nhìn hắn.
"Mày báo lại tình hình này với Thiện Vũ một tiếng." Trần Nhị Hổ nói.
Còn phải báo hả, nhìn anh mày cũng đâu có khả năng có được mười vạn.
"Sao mày không tự nói?" Trần Giản hỏi.
"Giờ tao không còn mặt mũi gặp Thiện Vũ, nói gì thì nói đấy cũng là anh ruột tao, ngày như thế này mà làm loạn cỡ đó." Trần Nhị Hổ đứng dậy, đi đến chỗ thùng rác bên cạnh ném tàn thuốc đã dập vào trong, sau đó chậm rãi quay trở về nhà ăn.
Trần Giản không nhúc nhích, cứ ngồi bên cạnh bàn.
Khoảng sân này vừa hoàn thành việc sang sửa ngày hôm qua, cậu còn kiểm tra đến từng chi tiết xem đã đúng vị trí chưa, đặt chắc chắn không, vậy mà cũng chưa từng ngồi xuống đây chiêm ngưỡng một cách trọn vẹn.
Mãi đến giờ phút này, cậu tựa vào ghế dựa, chậm rãi ngắm nhìn từ gần đến xa mới thấy cũng đẹp đấy chứ, rất thoải mái, ngồi đây tâm sự, nhâm nhi ăn uống gì đó là hết ý.
Cậu khẽ khàng thở dài.
Điện thoại đổ chuông trong túi, cậu đợi một lúc mới lấy điện thoại ra xem qua, đoạn bắt máy.
"Tiểu Trần." Bên kia là ông Trương, tối nay liên hoan ở homestay, sợ một mình Triệu Phương Phương nấu thì không kham nổi quá nhiều việc nên cậu đã đặt đồ ăn ở nhà vườn của ông Trương, "Tôi đã chọn được cá cho các cậu rồi, gà chế biến hai cách đúng không?"
"Vâng." Trần Giản nói.
"Khoảng 3, 4 giờ chiều tôi làm xong, đến tầm đó cậu qua đây lấy nhé." Ông Trương nói, "Lúc đấy tôi không có thời gian đem qua cho các cậu được."
"Tôi sẽ đến lấy, cảm ơn ông chủ Trương." Trần Giản nói.
Sau khi cúp máy, cậu nhìn chằm chằm điện thoại, còn chưa chốt được quân số ăn tối cuối cùng, ngoại trừ mọi người trong nhà nghỉ thì còn bạn bè hoặc người nhà mà họ dẫn tới nữa, Thiện Vũ cũng chưa xác nhận với cậu có muốn gọi thêm ai khác không.
Gọi điện thoại hỏi Thiện Vũ xem.
Hay là lên văn phòng hỏi anh nhỉ.
Trần Giản hơi lưỡng lự.
Ngẩn ngơ một lúc, cậu quyết định vẫn lên văn phòng, dù dáng vẻ giận dữ của Thiện Vũ khi nãy khiến cậu hơi rén thật, nhưng càng là những lúc như thế này thì cậu càng muốn nhìn cho rõ biểu cảm của đối phương, cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nếu không sẽ chỉ thêm bất an trong lòng.
*
Thiện Vũ ngồi sau bàn làm việc, tựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn, đây là tư thế có thể khiến chân anh thoải mái nhất, giờ chân đang hơi sưng tấy đau nhức, chắc là vì vừa nãy mới bị tác động.
Coca đã uống hết rồi mà vẫn thấy khát, anh muốn lấy thêm một chai nữa nhưng lại không muốn cử động.
Thừ người ra hồi lâu, anh với tay lấy điện thoại trên bàn, mở danh bạ lên xem.
Bên trong chỉ lưu tổng cộng ba dãy số.
Thứ nhất là Trần Giản, thứ hai là Lưu Ngộ.
Anh bấm vào dãy số cuối cùng của Nhạc Lãng.
Nhạc chờ điện thoại vang lên đúng một giây trước khi đầu bên kia bắt máy: "Alo."
"Đợi điện thoại à? Bắt nhanh thế." Thiện Vũ nói.
"Đang chơi game." Dứt lời, Nhạc Lãng sửng sốt, "Thiện Vũ?"
"Ờ." Thiện Vũ đáp.
"Vãi, tao tưởng mày chết mẹ rồi." Nhạc Lãng nói, "Mày đang ở đâu đấy?"
"Đang đợi qua cầu Nại Hà." Thiện Vũ nói.
"Đợi tí tao qua phòng khác, mẹ tao đang ở đây." Âm thanh bên phía Nhạc Lãng hơi ồn ào, vài giây sau đầu kia mới yên tĩnh trở lại, "Chuyện gì?"
"Tao muốn tìm Tiền Vũ." Thiện Vũ nói, "Càng nhanh càng tốt, chỗ mày có tin tức của nó không?"
"Để hỏi thăm xem, từ lúc nó về đây chưa có ai gặp lại nó cả." Nhạc Lãng hỏi, "Tao nghe người bên nó bảo thủ tục của homestay xong xuôi cả rồi mà, vẫn chưa rõ ràng sao?"
Thiện Vũ nhéo nhéo ngón tay: "Thủ tục không còn vấn đề gì cả, bây giờ cái homestay này là của tao rồi, tao tìm nó có việc khác."
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Ba nhịp.
Đây là thói quen của Trần Giản.
Mà bình thường cũng chẳng có ai khác tới đây.
"Vào đi." Thiện Vũ ngồi bên trong cất tiếng.
Trần Giản đẩy cửa văn phòng: "Tôi..."
Lúc Thiện Vũ quay đầu lại cậu mới nhìn ra anh đang gọi điện thoại, bèn vội vàng lùi ra bên ngoài: "Lát nữa tôi quay lại."
Thiện Vũ chỉ vào sô pha.
Trần Giản khựng lại, sau một thoáng do dự, cậu đóng cửa vào văn phòng, ngồi xuống sô pha.
"Đừng tưởng chuyển cái homestay cho tao là coi như trả hết, tao chịu nhận là vì không muốn nghe nó khóc lóc ỉ ôi nữa thôi." Thiện Vũ nói, "Nể mặt rồi mà không cần, để lại cho tao một mớ rắc rối, nó trốn không thoát đâu..."
Trần Giản nhìn chai Coca rỗng trên bàn trà, hơi ngượng, tuy Thiện Vũ đã tỏ rõ là không ngại để cho cậu nghe thấy nội dung cuộc gọi nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu, tự dưng cứ cảm giác như mình đang mắc tội nghe lén.
"Tốt nhất là nó nên đích thân liên hệ lại với tao, đừng có đợi đến khi tao tìm ra nó." Thiện Vũ đáp nhạt, "Đợi tao tìm đến thì không chắc nó còn đi đứng ra khỏi bệnh viện được nữa đâu, kiếm một cái chân hay nửa cánh tay của nó không là gì với tao hết... Có chuyện gì?"
Trần Giản sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại, cậu ngẩng đầu nhìn qua, Thiện Vũ đã cúp máy rồi nên câu cuối cùng là anh nói với mình.
"Thì là tối nay có đặt đồ ăn ở chỗ ông chủ Trương." Trần Giản đứng dậy, "Tôi muốn hỏi xem chúng ta đã chốt số lượng người chưa, để ông ấy còn xem xem lượng đồ ăn có phù hợp hay không."
"Lấy cho tôi chai Coca." Thiện Vũ nói, "Cả cái cốc nữa."
Trần Giản đi tới trước tủ lạnh mini lấy ra một chai Coca, rồi lại cầm một cái cốc trên giá xuống xem, đây là cốc mới Triệu Phương Phương mang lên nên rất sạch.
Cậu đặt cốc với Coca lên bàn: "Tôi đã thống kê xong số lượng người bên phía các nhân viên rồi, còn anh có..."
"Mời Lưu Ngộ tới đi." Thiện Vũ nói.
"Hả?" Trần Giản ngẩn người.
"Ngoài nó ra tôi còn gọi ai tới được nữa?" Thiện Vũ mở chai Coca, chậm rãi rót vào cốc.
Trần Giản cau mày: "Không hỏi cho rõ ràng lỡ lại xảy ra sự cố thì sao."
Thiện Vũ ngẩng lên, liếc nhìn cậu: "Giận lâu quá ta."
Ai cơ?
"Không." Trần Giản nói.
"Có một số việc vốn dĩ bất công như thế đấy." Thiện Vũ nói, "Nếu Trần Đại Hổ không đến gây rắc rối, cậu có nói hay không cũng chẳng vấn đề gì, nhưng vì Trần Đại Hổ đã tới, lại còn làm loạn ầm ĩ như vậy, cậu nghĩ xem phản ứng đầu tiên của tôi sẽ là gì?"
Trần Giản không đáp.
"Là cậu không báo lại." Thiện Vũ nhìn cậu.
"Ừ." Trần Giản cất tiếng.
"Hết rồi?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản trầm mặc một lúc, nhìn anh: "Hết rồi."
"Hết thật rồi?" Thiện Vũ nói, "Nếu hết thật rồi thì tôi coi như là cậu thừa nhận rồi nhé."
"Tôi nhận cái gì?" Trần Giản không nhịn được.
"Thế nói đi." Thiện Vũ nói.
"Trước khi anh tới, tôi chỉ chạy việc lặt vặt, có việc gì thì tôi làm việc đó." Trần Giản nhìn anh, "Tôi không biết anh quan tâm đến những vấn đề gì, cũng không biết anh muốn một trợ lý hoặc một quản lý như thế nào, anh cũng chẳng nói gì cả, nhiều khi tôi phải vượt quá giới hạn hay phạm phải sai lầm thì mới biết được..."
Trần Giản dừng lại, chợt nhận ra hình như những gì mình nói chẳng liên quan gì đến chuyện của Trần Đại Hổ cả.
Lạc đề rồi.
"Hửm?" Thiện Vũ lên tiếng.
"Hết rồi." Trần Giản nói, "Chuyện này là do tôi suy xét chưa được chu toàn."
Lòng vòng một hồi cuối cùng vẫn nhận.
Thiện Vũ dựa vào ghế nhìn cậu một lúc, cũng không nói gì thêm, chỉ đẩy nửa chai Coca chưa rót hết tới: "Uống không?"
"Không uống." Trần Giản đáp vậy, song vẫn nhận lấy Coca.
"Tôi bảo cậu xử lý vết thương đi mà." Thiện Vũ nói.
"Quên mất." Trần Giản nói.
"Sao lại bị thương?" Thiện Vũ hỏi.
"Không phải vết thương hôm nay." Thiện Vũ nói, "Hôm qua lúc xử lý giàn hoa trong sân bị quẹt xước, hôm nay nó toác ra thôi."
"Vậy sao?" Thiện Vũ khựng lại, chậm rãi thả chân xuống khỏi bàn. Anh đứng dậy, cầm cốc cụng nhẹ lên thân chai trong tay cậu, "Mấy hôm nay vất vả rồi."
Trần Giản không nói gì, chỉ cảm giác hốc mắt tự dưng nóng bừng.
Đm.
Bị làm sao thế này!
Cậu vội vàng nghiêng đầu đi.
Thực sự là rất vất vả, ngày nào cũng vừa mở mắt ra đã có một đống việc đang đợi xử lý, gọi điện thoại, chạy lên trấn cũ, giám sát công nhân làm việc, gặp vấn đề gì cũng phải nghĩ ra đủ mọi biện pháp, đôi khi còn phải cãi nhau với người ta.
Ông chủ còn chả giúp được cái mẹ gì.
Nhưng cũng chẳng sao, trước đây cậu làm thuê còn mệt hơn thế này nhiều, ông chủ không những chả giúp được gì mà còn ít tiền hơn.
Lần này cũng không hiểu bị làm sao nữa, có thể là nhiều tiền hơn, cũng có thể là ông chủ khác với trước kia rồi, cậu bỗng để tâm tới những nỗ lực của mình đến lạ.
Cũng có thể là vì vừa bị ông chủ mắng...
Cũng không hẳn là mắng.
Nhưng còn khó chịu hơn cả mắng nữa.
Ít nhiều gì cũng thấy hơi tủi thân, trước đây không để bụng đâu, nhưng giờ thì có.
Câu "vất vả" đến hơi đường đột khiến cậu không kịp phòng bị, cảm xúc tức thì không kìm nén nổi.
"Hửm?" Thiện Vũ uống một ngụm Coca, nhìn gáy cậu, "Sao thế?"
Trần Giản không nói gì.
Thiện Vũ đi tới muốn nhìn xem mặt cậu, anh vừa bước tới gần, Trần Giản đã vội vàng quay đầu sang hướng khác. Có điều vừa quay được nửa chừng đã bị ép dừng lại, Thiện Vũ vòng tay qua từ phía bên kia, ngón tay chọc trên mặt cậu.
Lúc cậu kéo tay Thiện Vũ ra, anh bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cậu, sửng sốt: "Ôi đm."
Trần Giản nhìn anh, không đáp.
"Khóc à?" Thiện Vũ hỏi.
"Không." Trần Giản vẫn nhìn anh.
"Bực à?" Thiện Vũ hỏi.
"Đã bảo là không." Trần Giản nói.
"Nếu là Lưu Ngộ chắc nó tức phát khóc như van nước lâu rồi." Thiện Vũ nói.
"...Tôi cũng có phải Lưu Ngộ đâu." Trần Giản nói.
Thiện Vũ rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Trần Giản nhận lấy nhưng không dùng, khi Thiện Vũ ngước mắt lên nhìn cậu lần nữa thì phát hiện ra cậu đã không còn ở trong trạng thái lúc nãy, khóe mắt còn hơi ửng đỏ song rõ ràng xúc cảm đã bị nén chặt xuống lòng.
Thiện Vũ thở dài: "Thôi được rồi."
"Thế tôi xuống đây." Nói rồi Trần Giản quay người đi về phía cửa, đi được hai bước lại chợt dừng, "À còn chuyện này nữa."
"Nói đi." Thiện Vũ dựa vào bàn.
"Trần Nhị Hổ bảo Trần Đại Hổ không thể nào có tận mười vạn được." Trần Giản xoay người, tuy đã rất muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng để tìm một chỗ vắng người cho xuôi lại nhưng cậu vẫn phải nói chuyện của Trần Nhị Hổ, "Mười vạn tiền đầu tư cổ phần kia khả năng cao là Tiền Vũ lừa gã."
"Cũng đoán được rồi." Thiện Vũ nói.
"Còn chuyện này nữa, nó ngại tìm anh." Trần Giản nói, chỉ trong hai câu, cậu đã quay trở lại với thái độ bình thường.
"Biết rồi." Thiện Vũ nói.
Trần Giản xoay người ra khỏi văn phòng.
"Trần Giản." Nghĩ thế nào Thiện Vũ gọi cậu lại.
Trần Giản quay đầu.
"Về chuyện công việc, sau này không tránh khỏi việc bị bắt nạt." Thiện Vũ nói, "Nếu không muốn nhẫn nhịn thì đừng nhẫn nhịn, nếu thấy tôi làm không đúng muốn mắng thì mắng, muốn cãi thì cãi."
"Ai cãi lại được anh." Trần Giản quay người bước nhanh xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip