Chương 47.
Khoảnh khắc anh ôm lấy Trần Giản, vành tai hai người cọ qua nhau nhẹ nhàng.
Giữa cái chạm nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện ra ấy, tất thảy thanh âm tĩnh lặng bên tai đều biến mất.
Không còn nghe tiếng sông chảy, không còn nghe tiếng gió lùa, tiếng côn trùng khe khẽ rả rích, bao gồm cả tiếng hít thở của Trần Giản - đều biến mất vào khoảnh khắc anh ôm lấy Trần Giản.
Nhưng, có một âm thanh quay lại rất nhanh giữa thinh lặng, lướt thật nhẹ qua tai.
Là nhịp hô hấp của Trần Giản.
Trong vòng hai mươi giây, ngoại trừ tiếng hô hấp đó, Thiện Vũ không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác. Anh không cử động, không buông Trần Giản ra, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thời gian cảm tưởng đã trôi qua rất lâu, nhưng dường như cũng chỉ mới mấy giây đồng hồ.
Lúc hơi nghiêng đầu Thiện Vũ lại chạm phải vành tai Trần Giản một lần nữa, trong gió đêm lạnh đến mức khiến anh muốn rùng cả mình, tai Trần Giản lại ấm sực. Vòng tay Thiện Vũ ôm quanh Trần Giản buông lỏng, tư thế ôm mặt đối mặt này khiến Trần Giản không thể tát vào mặt anh, nhưng có thể thúc khuỷu tay, cũng có thể nâng đầu gối đạp mạnh, thậm chí có thể đập thẳng đầu vào anh...
Ngay khi anh định buông tay lùi về sau, Trần Giản cử động.
Trần Giản giơ tay vòng ra sau lưng anh, ôm lấy anh.
Không giống như cái duỗi tay che mắt ngỡ gần ngỡ xa lúc ở bệnh viện cùng anh, cái ôm này rất đỗi chân thực. Đầu tiên là nhẹ nhàng vòng lấy, hơi khựng một chút rồi sau đó siết chặt lại.
Cánh tay vừa chực rời đi của Thiện Vũ cứ thế giơ lên nửa chừng giữa không trung, không dám động đậy như thể sợ rằng lỡ tư thế của một khớp xương nào đó không đủ đẹp sẽ khiến Trần Giản giật mình rời đi mất.
"Tay anh sao lại thế này?" Giọng Trần Giản rất trầm, nhưng ở ngay bên tai.
"Không sao cả." Thiện Vũ nói, "Về sẽ kể cho cậu."
"Ừm." Trần Giản đáp,
Trầm mặc vài giây, Trần Giản buông lỏng tay.
Thiện Vũ cũng buông tay theo.
Khoảnh khắc được thả lỏng cảm giác lưng mình mỏi nhừ.
"Anh..." Trần Giản nhìn anh, "Về từ bao giờ thế?"
"Hai mươi phút trước." Thiện Vũ nói.
Trần Giản sửng sốt, quay người đi về phía xe máy bên kia: "Ăn tối chưa?"
"Chưa." Thiện Vũ nói.
Bước chân Trần Giản hơi khựng lại, cậu quay đầu nhìn anh: "Sao không... ăn cơm trước?"
"Cậu bán điện thoại đi trả nợ rồi à?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản dừng lại, lấy điện thoại trong túi ra, bật sáng màn hình, đợi vài giây, màn hình lại đen.
"Không có tín hiệu, đợi tôi khởi động lại một chút." Trần Giản cúi đầu nhìn điện thoại, "Cái điện thoại này cũ rồi, nhiều khí có tín hiệu cũng không lên, phải khởi động lại."
Thiện Vũ không nói gì, im lặng cùng Trần Giản đợi điện thoại cậu khởi động lại. Một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên lần nữa, sau đó là một tràng ting ting bíp bíp từ đủ thể loại âm thanh thông báo.
"Công việc bận rộn quá ha." Thiện Vũ nói.
Trần Giản không đáp, cậu bấm bấm lên điện thoại - chắc là mở tin nhắn của Phạp thiện khả trần, sau khi xem qua xong thì đi về phía anh.
"Lúc ấy tôi... ở trong núi." Trần Giản nói, "Không có tín hiệu."
"Mẹ nuôi cậu sống trong núi à?" Thiện Vũ hỏi.
"Hả?" Trần Giản nhìn anh, "Ai bảo anh thế?"
"Em gái tôi." Thiện Vũ nói, "Đậu Đỏ bảo."
Trần Giản cười, ngẫm nghĩ rồi gật gù: "Có thể coi là vậy."
"Có thể coi là vậy nghĩa là sao?" Thiện Vũ hỏi, câu trả lời của Trần Giản về cơ bản có thể xác định được rằng mẹ nuôi của cậu không phải mẹ nuôi theo nghĩa truyền thống, hoặc mẹ nuôi chỉ là một cái cớ, "Mẹ nuôi của cậu là ma núi à?"
Trần Giản thở dài, không đáp.
"Đi." Thiện Vũ đi về phía cửa sân nhà Đậu Đỏ, xe máy của Tam Bính đỗ ngay ngoài cửa, "Đi xem mẹ nuôi của cậu."
"...Để mai đi." Trần Giản nói, "Trời đã tối rồi."
"Cậu còn sợ bóng tối cơ à?" Thiện Vũ hỏi.
"Không phải." Trần Giản nhìn thấy xe máy của Tam Bính, "Anh lái xe của Tam Bính sao?"
"Ừ." Thiện Vũ gật đầu.
Trần Giản không nói gì, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào: cảm giác an toàn chân thực nhất suốt những ngày qua giữa một khoảng hỗn độn đột ngột. Khoảnh khắc đèn pha chiếu sáng gương mặt Thiện Vũ, cậu đã cảm thấy yên tâm xen lẫn trong sự bất ngờ, cái cảm giác ổn định vững chãi khi mà mọi thứ cuối cùng đều đã rơi xuống đất.
"Tôi đưa anh đi." Trần Giản nói, "Ra khỏi thôn không có đèn, đường không dễ chạy đâu."
Thiện Vũ lại xoay người quay trở về.
Trần Giản trèo lên xe, quay đầu xe lại, Thiện Vũ ngồi lên yên sau, gác khuỷu tay phải lên vai cậu, bàn tay quấn kín băng để ngay đằng trước cậu.
"Bám chắc." Trần Giản nói.
Tay trái Thiện Vũ bám bên hông cậu.
Trần Giản định nói không thì ôm cũng được, nếu đằng sau là mấy đứa Tam Bính thì giờ hẳn là đã ôm eo rồi, con đường này cực kỳ xóc nảy, nếu chỉ bám bằng một tay như vậy thì chắc chắn là không ngồi nổi.
Nhưng cậu nói không nên lời.
Thiện Vũ cứ rảnh rỗi không có gì làm là lại xuống phòng tập thể thao thắt cổ, chắc là mạnh bên trong thôi.
Cậu nhấn chân ga, xe chạy ra ngoài.
Đường trong thôn vừa mới được tu sửa nên rất bằng phẳng, nhưng sau khi ra khỏi thôn lập tức chuyển sang đường đất, đèn xe rọi qua nguyên cái hố. Lúc đi ngang qua ổ gà đầu tiên, cậu đã giảm tốc độ nhưng xe vẫn vì thế mà nảy lên theo.
"Đm!" Thiện Vũ nghiêng ngả, tay đang bám eo cậu lập tức quặp chặt lấy.
"A!" Cảm nhận được một cơn đau nhói, Trần Giản vội vòng tay lại tóm lấy cổ tay Thiện Vũ kéo về phía trước.
Thiện Vũ ôm choàng qua eo cậu.
"Từ đây đường đều sẽ như thế này." Trần Giản nói.
"Ừm." Thiện Vũ ngồi đằng sau lên tiếng.
Trần Giản không nói nữa, nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Khi lái một mình cậu không quá để ý việc đường xá có bằng phẳng hay không, dù có xóc nảy cũng chẳng đến mức bị lật ngã, nhưng tình trạng tay phải của Thiện Vũ như thế này chắc chắn là không chịu lực được, chỉ còn một bàn tay, nếu ngồi không đúng cách thật sự sẽ có khả năng bị văng khỏi xe.
Suốt quãng đường đó Thiện Vũ không hé một lời, Trần Giản cũng im lặng.
Xung quanh đã không còn đèn, ánh trăng chầm chậm rải xuống sắc bạc mờ ảo.
Trần Giản dừng xe ở cuối một lối rẽ.
"Cũng không xa lắm." Thiện Vũ xuống xe.
"Ừ, hồi trước toàn đi bộ tới đây." Trần Giản nói, "Xa quá thì đi không nổi."
Đây là nơi hồi còn nhỏ mẹ thường hay dẫn cậu tới - lúc sức khỏe của mẹ vẫn còn tốt - sẽ đưa cậu đến để hái các loại nấm. Cụ thể thì cậu không còn nhớ rõ nữa, trong đầu chỉ có ký ức như những lát cắt chỉ chứa các nét chính từa tựa nhau, và cả gương mặt tươi cười của mẹ.
Song, mỗi khi tâm trạng không tốt cậu đều sẽ tới đây.
Trần Giản lấy điện thoại mở đèn lên soi, dẫn Thiện Vũ đi vào trong rừng chừng hơn mười mét, sau đó dừng lại.
Thiện Vũ nhìn cánh rừng trước mặt, chưa hiểu lắm.
Trần Giản đi tới trước một cái cây, vỗ lên thân cây, quay đầu lại nhìn anh: "Cái cây này."
"Mẹ nuôi?" Thiện Vũ hỏi.
"Ừ." Trần Giản gật đầu, "Mẹ tôi đã đưa tôi tới nhận."
Thiện Vũ sững người tại chỗ.
Đúng là mẹ nuôi thật, nhưng cũng đúng là không phải người thật.
"Mẹ nuôi này..." Thiện Vũ hơi do dự, "Có vai trò như thế nào?"
Trần Giản không đáp, cậu tựa vào thân cây ngồi xuống.
Lúc sau mới nói một câu: "An ủi tâm lý."
Thiện Vũ không nói gì.
Cái cây này - trong trái tim của người thậm chí đã không còn một mái nhà như Trần Giản - có lẽ là thứ duy nhất tồn tại một cách chân thực mà cậu có thể chạm vào được cùng với mẹ mình.
Anh chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Giản, chân trái không chịu được lực nên anh buộc phải chống đầu gối phải xuống đất.
Trần Giản nhìn chân anh.
"Có chuyện gì xảy ra à?" Thiện Vũ nói, "Hai ngày qua."
Tầm mắt Trần Giản lướt thật nhanh qua mặt anh rồi lại rời đi: "Cũng không có gì, chỉ là... muốn nghỉ ngơi một ngày thôi, đã lâu lắm rồi không đến đây xem."
"Sao xin nghỉ phép không nói với tôi?" Thiện Vũ hỏi.
"...Anh đang bận mà." Trần Giản nói, "Bên này cũng chẳng có việc gì, nên tôi tự duyệt phép cho mình luôn."
"Tôi không bận." Thiện Vũ nói.
Trần Giản nhìn anh: "Tôi tưởng anh bận, anh bảo hai, ba ngày..."
"Hai ba ngày làm sao? Không phải hai ba ngày là tôi về sao?" Thiện Vũ hỏi.
"...Hôm nay là ngày thứ tư rồi." Trần Giản nói.
Chà.
Ý thức về thời gian mạnh mẽ phết.
Thật ra Thiện Vũ vẫn còn muốn truy hỏi tiếp nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, anh chỉ đang lợi dụng lúc Trần Giản không có sự phòng bị mà thôi. Anh tìm một tảng đá cạnh đó ngồi xuống, im lặng hứng gió núi cùng Trần Giản.
Không biết Trần Giản đang nghĩ gì.
Cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.
Dù sao thì cũng đã hứng gió khắp người, lạnh đến mức tê cứng.
Trần Giản nãy giờ không nhúc nhích đột nhiên vươn tay về phía anh, nhéo nhẹ áo anh một cái rồi ngẩn người: "Anh mặc cái gì đấy?"
"Quần áo." Thiện Vũ nói, "Tên khoa học là áo khoác."
"Mỗi một cái?" Trần Giản hỏi.
"Ừ." Thiện Vũ lên tiếng, "Giờ cậu mới phát hiện ra à?"
Ôm phí cả công, cái đó mà cũng không phát hiện ra.
"Đi thôi." Trần Giản đứng dậy, "Thế nào anh cũng cảm cho xem."
Lúc trở về Đại Ẩn, Tam Bính đang đi tuần tra trên con đường nhỏ bên ngoài.
Thấy Thiện Vũ ngồi sau xe máy Trần Giản về, cậu ta ngẩn người: "Ông chủ Thiện, xe tôi đâu?"
"Ở nhà Đậu Đỏ." Trần Giản nói, "Mai tao đưa mày tới đó lái về, tay ổng không lái được xe."
"Nhưng ổng đã lái qua đó mà." Tam Bính nói.
"Đáng lẽ mày không nên để ổng lái tới đó." Trần Giản.
"Bộ tao ngăn được chắc?" Tam Bính nhìn thoáng qua Thiện Vũ đã đi vào trong phòng, "Mày xin nghỉ không báo với ổng đúng không? Lúc ra ngoài ổng giận đến mức không thèm nghe tao nói hết câu, tao còn cản ổng lại đấy... Cản được chắc?"
Giận đến vậy sao?
Trần Giản không nói gì, đi vào phòng.
"Ông chủ Thiện bảo nấu một ít bánh trôi." Hồ Bạn chống lên bàn ở quầy lễ tân, nhún nhảy, "Anh ăn không? Anh ăn thì nấu chung."
"Nấu nhiều lên chút, ăn hết." Trần Giản nói, "Thêm ít đường nâu với gừng nữa, nếu mọi người ăn không quen thì chỉ thêm vào phần của anh ta thôi."
"Tôi ăn quen." Hồ Bạn khua tay, "Thêm tất đi, để tôi đi nấu, chị Triệu vừa mới về nhà."
"Ừ, chị ấy bảo tôi tối nay về nhà." Trần Giản nói.
"Tôi giúp cậu." Tam Bính nói ngay.
"Cậu đứng cạnh cổ vũ giúp tôi là được rồi." Hồ Bạn nói.
Trần Giản đang định đi về phía thang máy thì điện thoại chợt vang lên.
Cậu lấy ra xem qua.
[Phạp thiện khả trần] Lên đây báo cáo công tác đi quản lý Trần.
Trần Giản vừa bước vào thang máy vừa nhắn trả lời.
[Trần ngư lạc nhạn] Ừa.
Văn phòng trước mặt trông chẳng có gì khác hai ngày qua, nhưng vì có Thiện Vũ ngồi trên sô pha nên tự dưng không còn quạnh quẽ đến như vậy nữa.
"Đây là quà tôi mang cho mọi người, đặc sản với đồ ăn vặt các kiểu." Thiện Vũ chỉ vào chiếc vali đặt trên bàn trà, "Lát nữa cậu cầm xuống mà chia, có cả một phần đồ ăn vặt cho Đậu Đỏ nữa."
"Ừm." Trần Giản đi tới xách cái vali đến cạnh cửa, "Anh còn mua cả vali?"
"Chứ không tôi đựng bằng túi phân bón ure hả?" Thiện Vũ nói, "Chó thế nào rồi?"
"Ban ngày bình thường, tối thì sủa suốt, phải có người ở cạnh." Trần Giản nói, "Buổi tối ai trực quầy lễ tân thì mang nó theo."
"Ừ." Thiện Vũ tựa vào trên sô pha, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vừa nãy trời tối nên không nhìn rõ, lúc này cậu đã có thể thấy rất rõ ràng sự mỏi mệt trên gương mặt Thiện Vũ, đang định bảo không thì để mai rồi báo cáo sau thì lại trông thấy băng vải trên tay Thiện Vũ, ở lòng bàn tay có máu thấm ra ngoài.
"Tay anh." Cậu nhíu mày.
"Hửm?" Thiện Vũ giơ tay lên trước mắt xem xét rồi lại buông xuống, "À."
"Băng bó lại đi." Trần Giản đi tới lấy hộp thuốc hồi trước ra, may mà thuốc trong hộp này đã được chuẩn bị đầy đủ, thời gian qua cậu còn từng đến hiệu thuốc mua bổ sung một đợt.
"Không sao." Thiện Vũ nói, "Để mai làm cũng được."
Trần Giản không nói gì, đặt hộp thuốc lên bàn trà.
Bây giờ làm luôn.
Chủ yếu cậu muốn xem xem đây là vết thương gì.
Ông chủ đi công tác một chuyến, cái sự què chân được chuyển dịch rồi.
Thiện Vũ cũng không từ chối nữa, để cho cậu gỡ bỏ lớp băng quấn trên tay ra. Nhìn ra được lớp băng này được quấn ở bệnh viện hoặc phòng khám, Trần Giản thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi tấm gạc ở lòng bàn tay được tháo ra, cậu vẫn không khỏi sửng sốt.
Một vết dao đâm xuyên ngang cả bàn tay.
"Sao lại bị thế này?" Cậu nhìn về phía Thiện Vũ, "Phương Húc à?"
"Ừ." Thiện Vũ gật đầu, "Nó muốn đâm tôi, tôi nắm lấy dao."
Trần Giản nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm miệng vết thương.
Không đúng lắm.
Ông chủ đang không nói thật.
"Này." Thiện Vũ quặp ngón tay lại, "Cậu đang tham quan hay là giúp tôi thay thuốc đấy?"
"Ai đâm người khác mà lại để lưỡi dao hướng lên trên?" Trần Giản nhìn anh.
"Hả?" Thiện Vũ ngẩn người.
"Nếu anh ta đâm anh và anh chộp lấy con dao, khả năng là lòng bàn tay hướng lên trên để chộp được." Trần Giản nói, "Anh ta chưa đâm được anh, tức là anh đã vươn tay ra giữ được trước khi anh ta kịp đâm tới, đúng không?"
"Ừ." Thiện Vũ nhìn cậu.
"Vươn tay nắm lưỡi dao, dù anh có chộp bừa thì chắc chắn vẫn phải úp lòng bàn tay xuống để nắm được." Trần Giản cũng nhìn anh, "Anh ta cầm dao mà hướng lưỡi dao lên trên à?"
"Vậy sao không thể là tôi ngửa lòng bàn tay lên để nắm lấy?" Thiện Vũ chậc lưỡi.
"Không thể nào, với tay đánh đấm kỳ cựu như anh." Trần Giản đáp rất nhanh, "Đâm vào bụng mà anh lại nâng lưỡi dao lên trên, tính để người ta đâm vào ngực hay gì?"
Thiện Vũ trầm mặc một chốc, nghĩ đến cảnh tượng Trần Giản miêu tả mà không nhịn được cười: "Đm."
Trần Giản nhìn anh.
"Cũng đánh nhau không ít nhỉ." Thiện Vũ cười nói, "Quản lý Trần."
Trần Giản không nói nữa, cúi đầu cầm tăm bông sát trùng miệng vết thương cho anh.
Thiện Vũ đợi cậu hỏi lại, nhưng Trần Giản không hề mở miệng nữa.
Có lẽ là nếu anh không tự nói, cậu cũng sẽ không hỏi lại.
Miệng vết thương này không được khâu lại chắc chắn là vì Thiện Vũ không chịu, sát trùng xong, Trần Giản dùng băng gạc và vải mới để băng bó lại tay anh một lần nữa.
"Quản lý quản lý," Giọng Hồ Bạn truyền tới từ bộ đàm, "Hỏi ông chủ Thiện xem anh ấy ăn mấy cái bánh trôi?"
Trần Giản liếc mắt nhìn Thiện Vũ.
"Mười cái." Thiện Vũ nói.
"Anh không ăn cơm mà lại ăn mười cái?" Trần Giản hỏi.
"Tôi bảo với bọn họ tôi ăn rồi." Thiện Vũ nói, "Không họ lại phải bận lo cơm nước cho tôi."
Trần Giản cầm lấy bộ đàm: "Anh ta ăn 10 cái."
"Anh thì sao?" Hồ Bạn hỏi.
Trần Giản thoáng do dự: "Tôi ăn 30 cái."
"Mẹ ơi, anh ăn giỏi thật đấy." Hồ Bạn cười nói, "Cho anh ăn nguyên một gói luôn."
"Cậu giúp tôi đi mua đồ Tây về cũng được." Thiện Vũ nói.
"Đóng cửa hết rồi." Trần Giản nói.
Thiện Vũ chậc lưỡi: "Được rồi, tôi ăn 30 cái."
"Anh ăn hết luôn cũng được." Trần Giản nói, "Tôi cũng không đói."
Thu dọn đồ đạc xong, Trần Giản xác chiếc vali chuẩn bị xuống tầng.
Thiện Vũ đang dựa vào sô pha quay đầu nhìn cậu: "Trần Giản."
"Hửm?" Trần Giản dừng lại.
"Có bất cứ việc gì cậu đều có thể nhắn tin được." Thiện Vũ nhìn cậu, "Không cần cứ phải là cháy homestay hay Trần Đại Hổ ra tù tới kiếm chuyện thì mới được nhắn tin."
"...Ừm." Trần Giản đáp, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Đi được vài bước ra đến đầu cầu thang, cậu cảm giác tay mình sắp bốc cháy. Cũng không còn hơi đâu ấn thang máy nữa, cậu xách cái vali chạy thẳng xuống cầu thang bộ. Lúc chạy xuống tầng cuối cùng, giọng Thiện Vũ truyền ra từ bộ đàm: "Có thuốc cảm không?"
Sao vừa nãy không nói luôn đi?
Trần Giản cảm giác mình chỉ mới thất thần 0.x giây thôi, lòng bàn chân đã giẫm hụt. Cậu trượt thẳng xuống tầng một, hai chân giạng thẳng cẳng, đùi phải trước chân trái sau.
"Đm." Tam Bính đứng ngay chân câu thang bưng một bát bánh trôi nhìn cậu, kinh ngạc đến độ quên cả chạy tới kéo cậu dậy, "Làm cái trò gì đấy!"
"Tiết mục cho đêm hội năm mới." Trần Giản chống vali đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip