Chương 52.

Buổi tối rất lạnh, nhưng mọi người trong vườn hoa đều vô cùng nhiệt tình, Hồ Bạn - cùng với quả đầu Afro của cô - dẫn đầu một nhóm khách nhảy retro disco xung quanh thùng lửa.

Diêu Dập ban đầu đi chụp ảnh, về sau khi đã chụp được kha khá rồi thì bị kéo vào đội ngũ nhảy múa. Nhạc Lãng cầm máy ảnh chụp vợ mình tanh tách liên hồi.

"Lửa không đủ." Thiện Vũ nói, anh đang mặc áo khoác của Trần Giản, là một chiếc áo phao dài, nhưng để tránh khỏi đám đông nên anh ngồi khá xa đống lửa, thành ra khi gió thổi qua vẫn có hơi lạnh.

"Để tôi đi tìm." Trần Giản vừa cắn một xiên thịt vừa đứng dậy, chỉ vào Tam Bính.

Tam Bính lập tức rời khỏi đội nhảy disco, chạy tới: "Sao thế?"

"Hai chúng ta đi tìm cái thùng đi." Trần Giản nói, "Nhóm thêm một thùng lửa nữa."

"Bên Lương Dã có." Tam Bính nói, "Tao từng thấy trong bếp nhà đó."

"Cậu chạy hẳn vào bếp nhà người ta luôn rồi?" Thiện Vũ hỏi.

"Mượn giấm cho chị Triệu." Tam Bính nói.

"Đại Ẩn của các cậu đến giấm cũng không có hay sao mà còn phải đi mượn người khác?" Thiện Vũ bàng hoàng nhìn quản lý - người phụ trách việc mua sắm.

"Quản lý mua nhầm." Tam Bính cười nói, "Cả ba chai cậu ấy mua về đều là xì dầu."

"Cùng một hãng, lại còn nhìn y chang nhau." Trần Giản tuốt nốt mấy miếng thịt cuối cùng trên xiên vào trong miệng rồi đặt xiên xuống, "Đi."

"Đi." Tam Bính đá chiếc ghế nhỏ bên cạnh sang một bên rồi ngật ngưỡng đi về phía cửa sau.

"Là đi mượn thùng," Trần Giản nói, "chứ không phải đi cướp thùng."

Tam Bính vừa đi đằng trước vừa đổi dáng đi vung tay thành dáng đi catwalk.

"Vừa nãy mày uống rượu mà chưa ăn gì đúng không..." Trần Giản nói.

So với sự náo nhiệt của Đại Ẩn, Lương Dã bên này yên tĩnh đến lạ thường, có phòng trên tầng mở toang cửa sổ, khách không qua chơi nhưng ló nửa người nhòm về phía Đại Ẩn, còn cầm điện thoại quay chụp.

Đại Lý đang hút thuốc trong sân, Trần Giản chào hỏi anh ta, trước tiên trò chuyện dăm ba câu về hội lửa trại, Tam Bính đi quanh nửa vòng sân nhà người ta rồi chui vào trong bếp, một lát sau quay ra kéo một cái thùng phuy.

"Anh Lý, cho bọn tôi mượn cái thùng này nhé." Tam Bính nói.

"Lửa nhà các cậu như thế còn chưa đủ à?" Đại Lý hỏi.

"Chưa đủ." Tam Bính kéo cái thùng đi thẳng.

"...Dùng đi dùng đi." Đại Lý cũng hết cách.

"Xin lỗi anh Lý, ngày mai bọn tôi sẽ dọn rửa sạch sẽ rồi mang trả lại cho các anh." Trần Giản nói.

"Không có gì, không có gì." Đại Lý nói, "Trước đây bọn tôi hay nướng khoai lang bằng cái thùng đó, cũng toàn dùng để nhóm lửa không à."

"Cảm ơn anh." Trần Giản nói, "Thế chuyện lửa trại quyết định vậy đi nhé, anh cứ lên danh sách những món đồ chúng tôi phụ trách mua là được."

"Ừm." Đại Lý gật đầu.

Đại ý nội dung trong tài liệu mà Đại Lý gửi trước đó là bảo các nhà nộp trước tiền mua đồ và sân bãi nhưng Thiện Vũ không đồng ý, tiền sân bãi và công tác nhân viên - bao gồm một số khoản chi phí mềm, có thể nộp trước, nhưng còn mua đồ đạc thì phải cụ thể ra muốn mua bao nhiêu, lên danh sách để bọn họ tự đi mua trực tiếp.

"Có phải bị ngu đâu, đã dành riêng tiền cho bọn họ rồi, đừng hòng cắn thêm khoản mua sắm nữa." Thiện Vũ nói.

Tam Bính kéo được cái thùng quay lại vườn hoa mà cứ như Prometheus, nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt.

Trong lúc mọi người bận rộn nhóm lửa trong cái thùng này, Trần Giản quay lại ngồi cạnh Thiện Vũ, Thiện Vũ đang đặt một bát cá hầm trên đùi, tay trái cầm đũa trẻ em của Đậu Đỏ gắp cá.

Trần Giản bưng bát lên cho anh: "Ai tinh ý lấy cho anh bát cá như này đây?"

"Thằng Nhạc Lãng hẹp hòi nhỏ nhen." Thiện Vũ nói, "Hồi trước nó chơi motor bị ngã gãy hai cánh tay, tôi khuyến khích nó học cách ăn cơm bằng chân, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn ghim nên tính trả thù đấy."

Trần Giản không nhịn được cười, ngón tay cầm bát run run: "Anh xấu tính thế."

"Tôi còn tìm video hướng dẫn cho nó kìa." Thiện Vũ gắp một miếng cá lên chậm rãi ăn.

"Anh thật sự không oan tí gì." Trần Giản nói.

Thiện Vũ cười không đáp.

Thi thoảng mới phá lệ nói chuyện, đúng là "thi thoảng" thật.

Nghiêm khắc thật chứ.

"Tôi nói lại chuyện tiền nong với Đại Lý rồi, bọn họ không có ý kiến gì cả." Trần Giản nói, "Ngày mai anh ta đưa tôi số thẻ với danh sách mua đồ, tôi sẽ sắp xếp."

"Ừm." Thiện Vũ nuốt cá xuống, gật đầu, "Có chuyện này hơi ngại phải nói với cậu."

"Gì cơ?" Trần Giản sửng sốt.

Anh mà cũng có chuyện biết ngại hả?

"Áo của cậu bị thủng một lỗ rồi." Thiện Vũ đặt đũa xuống kéo gấu áo lên, cho Trần Giản xem lỗ thủng có lẽ là do tia lửa gây nên.

"Không sao." Trần Giản nói, "Áo cũ rồi."

"Tôi đền cái áo khác cho cậu nhé." Thiện Vũ nói, "Tiện thể tôi cũng tự mua một cái luôn."

"Không cần." Trần Giản vội nói, "Chỉ là lỗ thủng thôi, dù tôi có tự làm rách cũng chẳng hơi đâu mà lo."

"Cái áo này không có ý nghĩa quan trọng gì với cậu đấy chứ?" Thiện Vũ nói, "Tôi thấy nó cũ lắm rồi mà cậu vẫn còn mặc."

"Ý nghĩa quan trọng là không muốn bỏ tiền mua mới." Trần Giản nói.

"...Ồ." Thiện Vũ cười, cầm đũa lên gắp miếng cá ăn.

Hồ Bạn bưng một cái khay tới, gương mặt ửng đỏ nhìn là biết đã uống không ít, kì diệu thay trên khay của cô ngoại trừ những xiên thịt vừa nướng xong còn có hai ly rượu, thế mà không hề làm đổ.

"Rượu tôi pha, uống thử đi." Hồ Bạn đặt cái khay trước mặt hai người.

Trần Giản nhanh nhảu đặt bát trên tay sang một bên, tiện thể cầm luôn đôi đũa trẻ em trong tay Thiện Vũ đi rồi nhận lấy cái khay.

"Pha thế nào?" Thiện Vũ cầm một ly rượu.

"Thì là rượu vang đỏ thêm nước chanh." Hồ Bạn nói.

Thiện Vũ cười cười uống một ngụm: "Không tệ."

Khi Hồ Bạn định rời đi, Thiện Vũ gọi cô lại: "Bạn Bạn."

"Đây." Hồ Bạn khom lưng xuống.

"Vất vả rồi." Thiện Vũ lấy trong túi ra một bao lì xì đặt vào tay Hồ Bạn.

"Ơ!" Hồ Bạn nhận lấy bao lì xì, nhanh tay bóp nhẹ mấy cái lên bao, "Ít cũng phải hai nghìn, ông chủ vạn tuế... Đây là tiền mừng tuổi ạ?"

"Ai lại mừng tuổi vào tháng 11 hả." Thiện Vũ nói, "Đây là lì xì vất vả, khẽ thôi, gọi chị Triệu đến đây."

"Được ạ!" Hồ Bạn giấu lì xì vào trong lòng, xoay người chạy như bay.

"Sao bảo khi nào họp mới phát?" Trần Giản nhìn Thiện Vũ.

"Giờ đang cao hứng, uống rượu xong hưng phấn." Thiện Vũ nói, "Kệ."

Rất nhanh sau đó, Triệu Phương chạy chậm tới: "Ông chủ Thiện tìm tôi à?"

"Chị Triệu vất vả rồi." Thiện Vũ lấy lì xì ra đưa cho chị, "Ngày nào cũng nấu nướng dọn dẹp, chị là vất vả nhất."

"Không vất không vất, mấy đứa Bạn Bạn cũng toàn giúp tôi mà." Triệu Phương Phương cất bao lì xì đi, cười không dừng được.

"Lát nữa chị không cần dọn dẹp đâu." Thiện Vũ nói, "Bọn họ tự xử với nhau được, chị cứ ăn chơi đi."

"Ừm!" Triệu Phương Phương gật đầu thật mạnh.

Trần Giản không nói gì, cậu ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa nhìn ông chủ Thiện mua chuộc lòng người, có lẽ vì mọi người đều đã uống rượu, đương lúc chơi bời hưng phấn nên khi nhận được lì xì ai cũng mừng rỡ hơn hẳn.

Trần Giản nghi ngờ Thiện Vũ cố ý chọn lúc này.

Lúc nhận được lì xì Trần Nhị Hổ suýt rơi nước mắt, qua ánh lửa có thể thấy khóe mắt hắn rưng rưng.

"Đợt này ông chủ Trần thiệt thòi nhiều rồi." Thiện Vũ vỗ lên cánh tay Trần Nhị Hổ.

Trần Nhị Hổ không nói gì, chỉ ra sức lắc đầu, xoay đó xoay người vội vàng rời đi, nếu đi chậm thêm một chút nữa có lẽ nước mắt sẽ tuôn rơi ngay tại chỗ mất.

Một lòng một dạ, một lòng một dạ...

"Trần Nhị Hổ nhiều hơn những người khác một chút đúng không?" Trần Giản thì thầm hỏi.

"Quản lý tinh mắt đấy." Thiện Vũ quay đầu nhìn cậu, "Cái này mà cũng nhìn ra à?"

"Tôi khá nhạy cảm với tiền bạc." Trần Giản thật thà trả lời.

"Mọi người là hai nghìn, cậu ta là năm nghìn." Thiện Vũ nói, "Dù gì cũng là ông chủ Trần, số tiền đó cũng là kiếm được dưới danh nghĩa anh trai cậu ta, đến Tết có khi còn phát được nhiều hơn."

Trần Giản cười cười.

"Cảm ơn Trần Đại Hổ." Thiện Vũ nâng ly nghiêng về phái Trần Giản.

"Cảm ơn Trần Đại Hổ." Trần Giản cũng giơ ly lên, cụng nhẹ vào ly của Thiện Vũ.

Thiện Vũ uống cạn ly rượu rồi đặt cái ly rỗng cạnh chân, Trần Giản nhìn thoáng qua, bên chân anh có tám cái ly, gồm cả ly bia và ly vang đỏ. Cậu định nói rằng tay đang bị thương thì đừng uống nhiều như vậy, song nghĩ lại thì lúc chân còn bị cố định bằng nẹp ngoài anh ta cũng uống có ít ỏi gì đâu, thế là không nói nữa.

Trần Gian cũng uống hết ly rượu của mình rồi đặt ly sang một bên, nhận ra mình cũng không uống ít hơn Thiện Vũ là bao, trên chiếc bàn đá nhỏ bên cạnh để đến bảy cái ly.

Đã khá lâu rồi cậu không uống rượu như thế, tuy không cảm thấy gì nhiều nhưng không hiểu sao tâm trạng khá tốt.

Suy nghĩ tích cực.

Rất thoải mái.

Lúc quay đầu lại, Thiện Vũ đặt một bao lì xì vào tay cậu: "Quản lý vất vả rồi."

"Cảm ơn ông chủ." Trần Giản nhận lấy lì xì, sau đó ngẩn người, "Nhiều thế?"

Bao lì xì của cậu là phong bao dày nhất, to nhất, nặng trĩu, mấy năm nay không ít lần cậu trả nợ bằng tiền mặt, vì vậy chỉ cần bóp nhẹ là ra ngay: trong đây hẳn phải tám nghìn.

"Quản lý duy nhất, chuyện gì trong nhà nghỉ cậu cũng phải lao tâm." Thiện Vũ nói, "Tiền miễn phí mà, nên cho nhiều hơn một chút."

Trần Giản thoáng do dự rồi cũng không nói gì nữa, cậu nhét vào túi bên trong áo khoác, nhưng vì quá dày và vì cậu ngại làm lộ quá sẽ bị người ta nhìn thấy nên đút mấy lần mà vẫn chưa nhét vào được.

Thiện Vũ thở dài, tay quấn băng vải mở áo khoác của cậu ra, nhét bao lì xì vào túi trong của cậu: "Với cái thao tác này của cậu, nếu có ra ngoài ăn trộm mười lần thì cũng bị đánh mười hai lần."

"...Bị đánh một lần đã phải nâng cao tay nghề rồi." Trần Giản nói, "Lại còn để người ta đánh đến mười hai lần, dù có là Trần Nhị Hổ cũng không thể ngu một cách cố chấp như thế."

Thiện Vũ dựa vào ghế mà cười.

Hành động ấy hơi mạnh, Trần Giản có thể ngửi được mùi hương trên người anh ập tới, là mùi nước biển thoang thoảng mà cậu đã ngửi thấy vào lần đầu tiên gặp được Thiện Vũ ở phòng 307.

Rất thơm.

Cậu cũng dựa vào ghế, lại bình tĩnh.

"Có hơi nhiều quá rồi không." Cậu tìm lại được trọng điểm khi nãy.

"Ban đầu định cho mười nghìn, nhưng mà sợ cậu thấy nhiều quá." Thiện Vũ nói, "Nếu nói về lý do thì, đủ rồi đó, quản lý phụ trách rất nhiều việc, cậu gần như chưa bao giờ nghỉ ngơi cả, còn nếu nói về lòng riêng thì, đương nhiên cũng có."

Trần Giản không đáp.

"Tôi đã cố gắng kìm nén hết mức rồi." Thiện Vũ nói, "Nhưng đâu thể làm như không có bất cứ chuyện gì được, cậu cứ nhớ kĩ tiền này là tiền miễn phí, tôi sẽ không làm như thế bằng tiền riêng của mình đâu."

Lời này nói thẳng thắn một cách thản nhiên, không còn chỗ cho Trần Giản tự mình suy xét bất cứ điều gì.

Cậu trầm mặc một chốc, đoạn nói: "Cảm ơn."

"Không phải cảm ơn, đây là điều một ông sếp vĩ đại nên làm mà." Thiện Vũ nói.

Trần Giản hơi khựng lại, nghiêng đầu cười.

Thoải mái.

"Mùa tuyết chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn cả kỳ nghỉ dài trước đó." Thiện Vũ nói, "Cầm tiền của tôi rồi thì phải làm việc chăm chỉ, nhân mùa tuyết này tranh thủ kiếm một khoản lớn đi."

"Phải mua chuộc lòng người trước đã." Trần Giản nói.

Thiện Vũ quay đầu nhìn cậu: "Ừm."

Nhà nghỉ chuẩn bị rất nhiều thịt, ngoại trừ phần Triệu Phương Phương làm ra thì vẫn còn không ít thịt mua sẵn, cũng có khách bên Lương Dã đến đây chơi, chắc là để không gây cảm giác bọn họ đang lợi dụng Đại Ẩn, Đại Lý bảo bếp nhà bọn họ tặng một ít khoai lang và cánh gà đem tới.

Cả nhóm ăn uống rất vui vẻ, ngay cả Chu Nhạc Thành cũng tham gia vào nhóm đội nhảy múa lửa trại, vây xung quanh hai đống lửa nhảy đến gần một tiếng đồng hồ, chắc đến khi không còn đủ sức lực nữa mới ngồi xuống bên cạnh uống nước trái cây.

Hồ Bạn thể lực phi thường, vẫn còn kéo đám Tam Bính và khách khứa tiếp tục nhảy. Rõ ràng Tam Bính đã mệt lắm rồi, mệt đến nỗi cái bộ tóc Afro đã xẹp lép, nhưng vì Hồ Bạn vẫn đang nhảy và bộ tóc Afro của cô chưa hề xẹp chút nào nên cậu ta cũng tiếp tục nhảy theo không dừng lại.

Trần Giản cảm thấy mình nên điều chỉnh lịch phân ca ngày mai, để buổi sáng Tam Bính có thể ngủ thêm một chút.

"Bọn tao định đi chơi đêm." Nhạc Lãng xách theo một chai rượu vang đỏ đi tới, ngửa đầu tu một ngụm rồi lại nhìn hai người bọn họ, "Đi không?"

Trần Giản không lên tiếng, cậu không biết câu đó là nói với ai.

"Cái gì cơ?" Thiện Vũ nhìn Nhạc Lãng.

"Đi! Chơi! Đêm ấy!" Diêu Dập theo tới, choàng tay qua vai Nhạc Lãng, "Đằng nào lát nữa về phòng cậu cũng mất ngủ như thường lệ thôi mà, chi bằng ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, tiện thể chụp ảnh cảnh đêm luôn, tôi đâu thể khiêng đống ống kính máy ảnh tới đây một cách vô ích được."

"Dù gì cũng đâu phải cậu tự khiêng." Thiện Vũ nói, "Cậu mang theo cu li mà."

"Thế bọn tao đi đây, không đi xa đâu, chỉ đến đài quan sát nhỏ cách đây 500 mét mà mày bảo thôi." Nhạc Lãng quơ quơ cái chai về phía hai người, sau đó đi ra ngoài qua cửa sau vườn hoa cùng với Diêu Dập.

"Thằng chó này." Thiện Vũ đứng dậy, coi bộ không yên tâm cho lắm nên định đi ra cùng.

Trần Giản cũng đứng lên.

"Cậu đi không?" Thiện Vũ hỏi.

"Đi." Trần Giản đi qua cửa sau, "Hai người họ uống nhiều quá rồi, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng đâu thể trông chờ vào cái tay kia của anh được."

"Cậu cũng uống đâu có ít." Thiện Vũ theo tới, "Cất tiền cho kĩ vào, đừng làm rơi."

Trần Giản sờ vào bao lì xì ở túi trong bên trái, nghiêng người sang bên trái với biên độ lớn: "Nặng thế này khó mà sơ suất được."

Thiện Vũ nhìn cậu: "Có tí rượu vào người là chuyển sang nhân cách Trần ngư lạc nhạn đúng không."

Trần Giản không nói gì, chỉ cười.

Vui vẻ.

Ông trời thương tình, khi đi tới chỗ đài quan sát nhỏ trên núi, gió đã nhẹ hơn khi nãy rất nhiều. Nhưng dù sao cũng đã là đêm khuya, nhiệt độ giảm không ít, Trần Giản vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Thiện Vũ: "Anh có lạnh không?"

"Bình thường." Thiện Vũ nói.

"Cái áo anh lấy mỏng hơn cái tôi đang mặc." Trần Giản nói, "Nếu anh lạnh thì... đổi cái này cho anh."

"Sao cậu không đợi đến mùa hè năm sau hẵng nói." Thiện Vũ nói.

"Nếu không bị điên đi leo núi giữa đêm thì cái áo đó là đủ rồi." Trần Giản nói.

"...Không lạnh, đi thôi." Thiện Vũ cười, "Rượu đúng là tốt vl."

Hai vợ chồng Nhạc Lãng tửu lượng không tệ, uống cả đêm rồi mà giờ vẫn vững vàng leo đường núi, mà tốc độ không hề chậm chút nào.

Diêu Dập còn hát được nữa.

"Chị Tiểu Dập hát hay quá." Trần Giản nói.

"Ừ, hoa khôi khóa bọn tôi đấy, biết hát biết nhảy thành tích tốt." Thiện Vũ nói.

"Các anh là bạn học à?" Trần Giản hỏi.

"Ừ." Thiện Vũ gật đầu, "Không có vòng quan hệ qua tôi thì đời nào Nhạc Lãng có cơ hội quen được cô ấy."

"Tao nghe thấy đấy nhé." Nhạc Lãng đằng trước la lớn.

Thiện Vũ cười cười.

Không lâu sau đã đến đài quan sát nhỏ, tầm nhìn ở đây không bằng được chỗ Thiện Vũ ngủ lần trước nhưng cảnh đêm vẫn rất đẹp, hơn nữa vì có thể ngắm rõ thôn làng yên tĩnh dưới ánh trăng nên càng có một vẻ đẹp thanh bình.

"Đẹp quá, đến đúng chỗ rồi." Diêu Dập đứng cạnh hàng rào của đài quan sát.

"Trần Giản." Nhạc Lãng chỉ vào thôn bên dưới, "Đây là thôn cũ của các cậu phải không?'

"Phải." Trần Giản đi tới, "Chỗ có nhiều ánh đèn hơn đằng kia là thôn mới."

Diêu Dập lấy chân máy trong ba lô Nhạc Lãng đeo ra, dựng máy ảnh lên, chụp lấy vài tấm phía dưới: "Tối mai có thể đến đây một lần nữa, đi sớm hơn một chút, trong thôn bật nhiều đèn lên nhìn không khác gì tiên cảnh."

Thiện Vũ đi tới bên cạnh Trần Giản, nhìn xuống cùng cậu.

"Cậu đã đến đây vào buổi tối bao giờ chưa?" Thiện Vũ hỏi.

"Chưa." Trần Giản nói, "Tôi cũng không biết chỗ đó vào buổi tối lại trông như thế này."

"Ở bên trong thì không có cảm giác gì cả." Diêu Dập nói, "Có những thứ phải là người ngoài cuộc mới phát hiện ra được."

"Lại đây chụp ảnh cặp đôi đi." Nhạc Lãng nói.

Câu nói ấy khiến Trần Giản nghe mà cả người cứng đờ.

"Em trai chụp giúp anh chị với." Diêu Dập nói.

"À." Trần Giản phản ứng lại, "Em không biết dùng máy ảnh."

"Không sao, chị chỉnh hết rồi." Diêu Dập dịch chân máy ra sau một chút rồi điều chỉnh một vài thông số cho Nhạc Lãng, "Cứ ấn thôi là được."

"Cậu bật tự động chụp luôn không được à?" Thiện Vũ hỏi.

"Tự động chụp thì không đủ thời gian cho cổ tạo dáng." Nhạc Lãng nói.

"Đúng vậy." Diêu Dập vừa nói vừa nhảy về bên cạnh Nhạc Lãng, ôm cổ anh ta, ngẩng đầu lên.

Trần Giản nhìn qua màn hình giám sát, cảnh tượng đẹp vô cùng.

"Anh có cần hôn không?" Nhạc Lãng cúi đầu nhìn Diêu Dập.

"Không cần." Diêu Dập nói, "Hôn thì mất không khí."

"Thế bây giờ đang là không khí gì?" Nhạc Lãng hỏi.

"Bầu không khí hãnh diện đắc ý vì nhìn coi vợ tao đẹp vl." Thiện Vũ nói.

"Đm." Nhạc Lãng cười.

Trần Giản cũng canh khoảnh khắc Diêu Dập cười rộ lên mà ấn màn trập.

Sau đó dưới sự chỉ đạo của Diêu Dập, cậu lại chụp cho hai người họ thêm một đống ảnh với đủ loại tư thế, có thân mật, có hài hước...

"Chụp cậu ta đi, nhanh." Diêu Dập trong màn ảnh đột nhiên chỉ tay sang bên cạnh.

Trần Giản hơi xoay camera sang bên cạnh theo hướng tay cô, nhìn thấy Thiện Vũ trong khung hình đang dựa vào lan can nhìn về phía thôn làng.

Trần Giản ấn màn trập.

Bấy giờ Thiện Vũ mới nhận ra người được chụp là mình, vì vậy anh quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Gió thổi, tóc Thiện Vũ ngẫu hứng tung bay trong gió, ánh trăng rưới xuống phác họa từng đường nét rõ ràng cùng góc nghiêng dịu dàng của anh.

"Đừng nhúc nhích! Chụp nhanh chụp ảnh!" Diêu Dập nhảy chồm tới.

Một lần nữa Trần Giản ấn màn trập, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt Thiện Vũ trong ống kính, hơi thở của cậu cũng ngừng mất một nhịp theo tiếng màn trập.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip