Chương 4

Không biết mẹ đã ngủ chưa, cậu nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại.

Vừa đi đến cửa, cửa phòng mẹ đã mở ra.

Mẹ Vương đi đến nhà vệ sinh, thấy cậu ra ngoài: "Muộn vậy rồi còn đi đâu? Một mình không an toàn, mẹ đi với con."

"Không cần đâu ạ, Bùi Viện đang ở bên ngoài."

"Tiểu Viện về rồi sao?"

"Vâng, bảo là cho con một bất ngờ."

Người đã ở ngoài cửa, không thể không mời vào nhà được.

Mẹ Vương lập tức thu dọn đồ đạc: "Con bảo Tiểu Viện vào nhà ngồi, bên ngoài nóng."

Bà vừa sắp xếp lại gối sofa vừa dặn con: "Cố gắng ở bên ngoài một lát, để mẹ dọn qua một chút."

"Mẹ, không cần phải dọn gì đâu, nhà đủ gọn gàng sạch sẽ rồi."

"Không được." mẹ Vương cất mấy đồ ăn vặt bày trên bàn vào ngăn kéo: "Tiểu Viện về muộn như vậy không biết đã ăn tối chưa, nhà vẫn còn cơm đấy."

"Để con hỏi anh ấy xem có ăn không."

Vương Nhất Bác mở cửa ra ngoài, cơn gió hơi lạnh len vào làn mưa lất phất, cậu không đem ô, chạy ra bên ngoài.

Bùi Viện đứng ở bên cạnh cầu đá đợi cậu, anh đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt.

Dưới làn mưa lất phất phất cậu chạy về phía anh.

Giữa những ngón tay Bùi Viện có đốm đỏ, nhìn thấy cậu, anh dập điếu thuốc trên tay rồi đi qua: "Em cẩn thận một chút."

Một tay ôm cậu vào lòng, lúc xuống xe anh có đem ô, mưa nhỏ như vậy anh không có thói quen dùng ô, bật ô lên che cho cậu.

"Trời mưa ra ngoài cũng không khoác thêm áo vào." Tay anh ôm lấy vai cậu.

Vương Nhất Bác không nói gì, hai tay ôm lưng anh.

Bùi Viện cúi đầu, môi dán lên tóc cậu. Gặp mặt rồi anh mới phát hiện, anh rất nhớ cậu, giống như trước đây vậy.

"Sao em không nói gì vậy?" Anh cúi đầu nhìn cậu.

Vương Nhất Bác cảm nhận sự tồn tại của anh, cảm giác quen thuộc vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại.

Cậu khẽ ngẩng đầu: "Đột nhiên cảm thấy chúng ta hình như không thân thiết cho lắm."

"Không thân thiết."

"Cảm giác thôi."

Bùi Viện dùng sức ôm cậu: "Tại anh, mấy tháng này bận quá nên không về thăm em."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không trách anh, sang năm sẽ ổn thôi."

Sang năm cậu sẽ đến Thượng Hải, kết thúc việc yêu xa, chỉ cần hai người không đi công tác thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, không cần phải như bây giờ, gặp mặt thôi cũng khó khăn.

"Anh ăn tối chưa?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Anh chưa, lát nữa về ăn đêm sau."

"Nhà em vẫn còn cơm, vào nhà ăn một chút nhé."

Bùi Viện nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ bốn mươi: "Thôi, muộn như vậy rồi không làm phiền dì nghỉ ngơi được."

Vương Nhất Bác rời khỏi vòng tay anh: "Mẹ em vẫn chưa ngủ, trong nhà vẫn còn cơm với đồ ăn, mẹ bảo em bảo anh vào nhà ăn."

Bùi Viện không khách sáo nữa: "Vậy để anh thưởng thức tay nghề của dì."

Anh cười, nói: "Cuối cùng cũng được quang minh chính đại vào nhà ăn cơm, còn không cần phải lo đã muộn rồi, lần đầu ăn cơm ở nhà em còn không được ăn no, cứ nơm nớp lo sợ."

"Anh vẫn nhớ sao?"

"Nhớ chứ, sao mà quên được."

Vương Nhất Bác cũng nhớ hôm đó, nhớ cả hai người đã từng nói gì. Lần đầu Bùi Viện đến nhà cậu ăn cơm là vào năm cậu mười tám tuổi, lúc công ty nhà cậu vẫn phát triển, sống trong một căn biệt thự độc lập.

Bố mẹ tổ chức lễ trưởng thành cho cậu, buổi tiệc hôm đó có mời họ hàng bạn bè đến.

Bùi Viện học cùng cấp ba với cậu, lớn hơn cậu một tuổi, hồi cấp ba anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, vô cùng ưu tú. Hồi cậu học lớp mười hai, anh đang học năm nhất, không biết từ đâu biết được việc cậu tổ chức tiệc trưởng thành, bèn giấu bố mẹ mua vé máy bay bay về, còn hối lộ bạn học cậu, trà trộn vào trong, đến chúc mừng cậu mười tám tuổi.

Tốt nghiệp cấp ba cậu cũng ra nước ngoài, nhưng không gần nhau. Vì để theo đuổi cậu, chỉ cần cuối tuần hoặc ngày nghỉ có thời gian anh đều sẽ bay đến thăm cậu.

Lúc đó anh là một thiếu niên nồng nhiệt, bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn không chút kiêng nể.

Vương Nhất Bác thu lại cảm xúc: "Đi thôi, dẫn anh vào nhà ăn cơm."

Bùi Viện đưa ô cho cậu che.

Vương Nhất Bác nhận lấy ô, vừa định bước đi, chân còn chưa kịp nhấc, Bùi Viện đã khom lưng ôm cậu lên, hỏi: "Không thân thiết với anh sao?"

Vương Nhất Bác cười cười: "Vô cùng thân," Cậu vỗ anh: "Đặt em xuống, đường trơn."

Bùi Viện không buông, ôm cậu đến thẳng trước sân nhà.

Vương Nhất Bác không đem theo chìa khoá, cậu gõ cửa.

Mẹ Vương ở trong phòng bếp, bà đi ra mở cửa, nhiệt tình mời Bùi Viện vào nhà.

Bùi Viện đã đến đây vài lần, lần trước là lúc đầu năm khi đính hôn, lúc đó nhà vẫn chưa ẩm ướt như bây giờ.

Vương Nhất Bác giúp mẹ bưng cháo và đồ ăn lên bàn, mẹ nói chuyện vài câu rồi cho họ không gian riêng, bà về phòng trước.

Vương Nhất Bác chống cằm, ngồi trước bàn cùng anh.

Bùi Viện gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cậu: "Em ăn một chút đi."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em đánh răng rồi."

Bùi Viện đành thôi, tự mình ăn.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn áo trên người mình, trước kia cậu mặc bất kể áo quần gì, khi gặp mặt Bùi Viện thường sẽ khen cậu vài câu, Bộ đồ đã khen một trăm lần anh vẫn cứ khen.

Hôm nay anh lại không chú ý đến việc cậu mặc gì.

"Ngày mai mấy giờ chúng ta đi thử đồ cưới vậy anh?" Cậu nhìn Bùi Viện.

Bùi Viện khựng lại, đặt lại thìa cháo vừa xúc vào bát.

Từ sự ngập ngừng trong đôi mắt anh, Vương Nhất Bác đã hiểu, anh không có thời gian, việc thử đồ cưới không có trong lịch trình của anh.

"Không có thời gian cũng không sao, mẹ sẽ đi cùng em." Nụ cười trên mặt cậu nhạt bớt đi, nhưng vẫn hiểu cho anh."

Bùi Viện lấy điện thoại ra, gửi lịch làm việc thư kí gửi tới email mình cho Vương Nhất Bác.

"Không phải anh không muốn đi cùng em." Lần thứ hai khiến cậu thất vọng, lời giải thích đến bên miệng không có cách nào nói ra.

Vương Nhất Bác nhận được lịch làm việc của anh, là lịch trình của hai tuần này.

Ngày mai anh có lịch tham gia họp hội đồng quản trị của một công ty kỹ thuật y tế, công ty anh vài năm trước có đầu tư vào công ty y tế này, anh là thành viên của hội đồng quản trị.

Cậu thoát khỏi hòm thư: "Vậy đêm nay anh về lại Thượng Hải luôn sao?"

"Ừm, sợ ngày mai kẹt xe không đến kịp giờ."

Vương Nhất Bác đặt tay lên tay anh ta, cậu cứ cảm thấy giữa họ có gì đó khang khác, nhưng hình như cũng không có gì khác cả. Anh ta vẫn giống như trước kia, vội quay về để thăm cậu, ở bên cậu thêm một chút.

Bùi Viện ở đến mười một giờ thì ra về, trước khi rời đi đã rửa bát sạch sẽ.

Vương Nhất Bác đưa anh ta đến cửa: "Anh nhớ dặn tài xế lái chậm một chút."

Bùi Viện ôm cậu, nhìn vào mắt cậu vài giây: "Hay là em chuyển đến chi nhánh bên Thượng Hải trước vài tháng đi? Chủ tịch Tiêu sẽ thông cảm."

Vương Nhất Bác cảm thấy khá khó: "Mấy hạng mục quan trọng đều do em phụ trách, chủ tịch Tiêu phẫu thuật xong còn chưa hồi phục, vào thời điểm mấu chốt như vậy sao em có thể rời đi được nữa. Nếu trợ lý của anh cũng làm như vậy, anh không thất vọng sao?"

Bùi Viện có chút trầm mặc, gật đầu.

Vương Nhất Bác muốn tiễn anh đến cây cầu đá nhưng Bùi Viện không cho, thấy cậu vào nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa xong anh mới cầm ô rời đi.

Sáng sớm, mưa lại dần trở nên nặng hạt.

Trận mưa này khá lâu, mấy tiếng đồng hồ qua đi mới tạnh.

Một đêm Vương Nhất Bác thức dậy vài lần, lúc ngủ có cảm giác không chân thực, mới năm giờ sáng cậu đã tỉnh rồi.

Trời đã dần sáng.

Cậu rời giường, định đi mua đồ ăn sáng cho mẹ.

Khẽ mở cửa phòng, không ngờ đèn ngoài phòng khách đã sáng rồi..

Mẹ cậu ngồi trước bàn ăn, bận rộn với chiếc máy tính. Trong nhà không có phòng làm việc, bàn ăn cũng chính là bàn làm việc của ba mẹ.

"Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?"

"Tỉnh ngủ rồi, không dậy có hơi khó chịu, không giống bọn trẻ tụi con, có thể ngủ đến trưa." Thực ra mẹ đặt báo thức dậy sớm làm việc, trưa nay có hẹn gặp khách hàng, đến lúc đó cần đưa bản thiết kế cho họ xem nên nhất định phải xong trước trưa nay.

Vương Nhất Bác đánh răng rửa mặt, cầm chìa khoá nhà rồi chuẩn bị ra ngoài.

Mẹ gọi cậu lại: "Hôm nay chắc bác dâu sẽ gọi cho con đấy."

"Bác dâu tìm con có việc gì sao?"

"Hôm qua mẹ gọi cho bác ấy, từ chối ý tốt của hai bác, nói rằng sẽ đón dâu ở nhà mình. Bác dâu bảo hôm nay muốn khuyên con. Điều gì nên nói mẹ đều nói rồi, cũng không ngăn được bác ấy gọi cho con, dù bác ấy có nói gì con cứ nghe thôi là được, không cần phải để trong lòng rồi. Mẹ quyết định rồi, cứ đón dâu ở nhà mình."

Vương Nhất Bác bảo mẹ yên tâm, cậu biết phải từ chối như thế nào, cũng sẽ không phớt lờ tình cảm bố mẹ dành cho bác cả: "Mẹ cứ bận việc đi, con ra ngoài đây."

"Đợi đã." Mẹ gọi lại lần thứ hai, có những việc chỉ nhất thời giấu được, sớm muộn gì cậu cũng biết, không bằng nói luôn.

"Hai ngày trước bác cả con giúp chúng ta trả hết nợ rồi, bảo nhà ta để tiền chuẩn bị của hồi môn cho con. Còn nói tiền nợ bác ấy cứ đợi con kết hôn xong thì trả dần, có bao nhiêu thì trả cần ấy, không cần phải trả theo tháng, nhà bác con không cần dùng tiền gấp."

Một hồi lâu Vương Nhất Bác mới bình tĩnh lại, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Năm đó số tiền gia đình cậu nợ không thể trả hết trong một lần, sau đó sau nhiều lần thương lượng, đối phương đồng ý để họ trả theo tháng, tuy nhiên tiền lãi cũng cao hơn một chút.

Cuối cùng mỗi tháng cũng bớt đi chút áp lực đó, dựa vào thu nhập bây giờ của nhà cậu, lâu nhất là bốn năm sẽ trả hết được, ngày tháng trôi qua cũng có thêm hy vọng.

Nhưng đột nhiên lại nợ nhà bác cả hơn một ngàn vạn, nhỡ đâu một ngày nào đó nhà bác cần tiền gấp, nhà cậu đi đâu để gom hơn một ngàn vạn được chứ.

Những lời này Vương Nhất Bác chỉ có thể nghĩ trong lòng, không nói ra.

Cậu hiểu được tâm trạng của bố mẹ, những năm nay hai người vẫn luôn tự trách, cảm thấy làm liên luỵ đến cậu, luôn nói rằng khoảng thời gian cậu đáng để hưởng thụ cuộc sống nhất lại phải trả nợ thay cho bố mẹ.

Nếu như mỗi tháng đều phải trả nợ, quả thực không gom tiền chuẩn bị của hồi môn cho cậu được, đây cũng là tâm bệnh của bố mẹ, bây giờ bác cả cho họ ngọn cỏ cứu cánh, bố cậu chắc chắn sẽ bám lấy.

Nếu như không phải hoàn cảnh bắt buộc, bố cậu cũng sẽ không nhận lấy lòng tốt này.

Bởi đây là món nợ nhân tình to lớn.

Món nợ nhân tình là thứ khó trả nhất, cũng muốn mạng người ta nhất.

Mẹ khẽ thở dài: "Bác cả con...có lúc là thực lòng thương bố con, muốn bố con sống tốt một chút."

"Con biết ạ."

Cậu đi qua ôm mẹ: "Mẹ, sau này sẽ tốt lên thôi, con đi mua bữa sáng cho mẹ."

Hơn năm giờ sáng ở con đường ven sông, chỉ có vài người dậy tập thể dục đi mua đồ ăn sáng.

Trong khách sạn cách đó năm trăm mét, Tiêu Chiến tỉnh dậy từ trong giấc mơ, hai chữ 'Tiêu Chiến ' vang lên trong mơ vô cùng rõ ràng.

Là Vương Nhất Bác đang gọi anh.

Tối qua cùng ăn đồ nướng, vì vậy tối về nằm mơ giấc mơ tương tự. Trong mơ, Vương Nhất Bác đứng ở trước bàn nướng thịt, quay đầu hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh muốn ăn gì?"

Lần đầu tiên cậu gọi tên anh, cuối cùng không gọi anh là Tiêu tổng nữa.

Anh đang định trả lời cậu thì đột nhiên tỉnh lại. Nếu như giấc mơ dài thêm năm giây nữa thôi, anh cũng kịp trả lời.

Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn thời gian, năm giờ mười một phút.

Hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi đánh răng rửa mặt, anh lấy một bộ đồ thể thao trong vali ra thay rồi xuống lầu chạy bộ.

Gần như theo bản năng, Tiêu Chiến chọn đi con đường gần nhà Vương Nhất Bác.

Không khí ẩm ướt, phủ lên một lớp sương mờ ảo.

Chạy hai vòng, lưng đã ướt đẫm. Tiêu Chiến dừng lại đi bộ, đi đến cửa hàng tiện lợi mua nước.

Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, chân anh khựng lại, Vương Nhất Bác từ đầu đường rẽ đến, tay cầm bữa sáng, trong ngực ôm một bó hướng dương, chỉ có khoảng năm, sáu bông.

Không thể nào nghĩ được rằng lại có thể gặp cậu ở đây vào lúc sáng sớm như vậy.

Vương Nhất Bác vẫn chưa nhìn thấy người ở trước mặt, cúi đầu nhìn bó hướng dương trong lòng, cậu mua hoa trong chợ, rẻ hơn ở tiệm hoa.

Trong nhà khá nặng nề, hướng dương hướng về phía mặt trời sẽ khiến căn nhà trở nên có sức sống hơn.

Đi về phía trước được hơn mười mét, có một bóng đen xuất hiện trước tầm mắt, vóc người cao dài, cậu đột nhiên dừng lại. Độ ngạc nhiên cũng không hề kém Tiêu Chiến vừa nãy khi nhìn thấy cậu.

"Tiêu tổng, chào buổi sáng." Đến gần, Vương Nhất Bác chào hỏi trước.

Anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, cậu biết điều này, trước đó trong phòng bệnh, anh đến chăm sóc người bệnh cũng không quên rèn luyện thể chất.

Mà anh chọn con đường này để chạy là điều vô cùng bình thường. Ở đây có khá ít người, cảnh sắc cũng đẹp hơn.

Tiêu Chiến uống nửa chai nước, cầm chai xuống: "Sáng nay không có công việc, sao cậu dậy sớm vậy?"

Vương Nhất Bác cẩn thận nghĩ xem trả lời sao cho phù hợp.

Lần đầu tiên đi công tác cùng Tiêu Chiến, mặc dù thư ký Cư đã nói rằng anh đã cho nghỉ thì sẽ không tìm bọn họ, nhưng nhỡ đâu...

Nhỡ đâu anh tưởng rằng cậu ở nhà không có việc gì làm, gọi cho cậu nói muốn họp sớm, mà cậu đang đi thử đồ cưới, đến lúc đó rất bị động.

Vì vậy cậu thành thực nói: "Sáng nay tôi có ra ngoài nên dậy sớm một chút."

Tiêu Chiến tưởng rằng cậu hẹn thư ký Cư đi dạo phố, tiện miệng nói: "Hai giờ chiều nay mới họp, cậu và thư ký Cư đến đúng giờ là được."

Vương Nhất Bác giải thích: "Không phải đi dạo phố cùng thư ký Cư, sáng nay thư ký Cư ở lại khách sạn để xử lý một vài công việc, còn tôi có chút việc riêng, nhân lúc sáng nay rảnh nên đi thử đồ cưới."

Cậu vô cùng cảm kích: "Cảm ơn Tiêu tổng đã cho nghỉ hai ngày, nếu không tôi còn phải về lại Tô Châu thêm một chuyến nữa."

Yên lặng trong chốc lát.

Kết hôn tất nhiên phải đặt áo cưới, cũng biết cậu sắp lĩnh chứng rồi, mỗi ngày đều đếm ngược đến ngày kết hôn của cậu, nhưng khi tự mình nghe cậu nói lại là một chuyện khác.

Tiêu Chiến nhìn có vẻ bình tĩnh, giả bộ không biết: "Dự định tổ chức hôn lễ vào ngày nào vậy?"

Vương Nhất Bác nói đại khái thời gian: "Giữa tháng mười hai ạ."

Tiêu Chiến gật đầu, biểu thị đã biết.

Không ai hy vọng cậu vui vẻ hơn anh, anh cũng cố gắng không đem lại bất kỳ khó khăn nào cho cậu, cố gắng để cậu tránh xa những quy tắc nơi làm việc, nhưng không thể trái lòng chúc cậu kết hôn hạnh phúc, điều này anh không nói ra được.

Anh nhìn cậu, chỉ nói một câu: "Chúc mừng cậu."

Vương Nhất Bác nghĩ đến câu nói của Thư ký Cư nói về các sếp, Tiêu Chiến cũng được xem như là người tốt nhất.

Thật vậy.

Khí chất không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được, rất có nhân cách và mị lực.

"Cám ơn Tiêu tổng."

Nói chuyện nhiều hơn nữa thì không thích hợp, Tiêu Chiến vặn nắp chai nước, cằm hơi hướng về phía nhà cậu, giọng nói thanh lạnh: "Về bận việc đi."

Anh lên tiếng, Vương Nhất Bác mang theo bữa sáng về nhà.

Mẹ thay quần áo, sau khi ăn bữa cơm đơn giản, hai mẹ con cùng ra ngoài.

Hôm qua đã hẹn gặp chủ cửa hàng, Vương Nhất Bác và mẹ đến cửa hàng áo cưới trước mười phút. Năm nay nhà thiết kế có thiết kế ba mẫu áo cưới nhưng không cho ra mắt, để cho Vương Nhất Bác, bộ Vương Nhất Bác chọn cũng sẽ là chiếc duy nhất.

Vương Nhất Bác thích bộ bên trái kia, mẹ cậu thì nói cái nào cũng đẹp.

Sau khi thử, mẹ quay video cho cậu, bản thân cậu cũng chụp một vài tấm trước gương.

Lúc thử áo cưới, Bùi Viện không ở bên cạnh, ít nhiều cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Vương Nhất Bác gửi cho anh ta một bức ảnh và chuyển tiếp video mẹ đã quay mình: [Em mặc bộ nào đẹp?]

Bùi Viện mới vừa click mở video, trước mặt có người đi tới, bóng dáng càng ngày càng gần, cho đến khi đứng trước anh ta cũng không chủ động chào hỏi.

Thư ký ở bên cạnh Bùi Viện, nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của người đi tới, biểu cảm trên mặt thư ký là sự khinh thường, đi vào thang máy chờ sếp trước.

Nhật cường cầm một tập văn kiện đến tìm Bùi Viện để ký tên, không nói một lời, tự đưa bút của mình cho anh ta.

Video đồ cưới chỉ xem được một nửa, Bùi Viện khóa điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Nhật Cường một cái, nhận lấy bút từ đầu ngón tay hắn, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, tầm mắt lại dừng trên mặt hắn, đôi mắt hơi sưng.

Anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Tối qua ngủ lúc mấy giờ?"

Nhật Cường: "Ba giờ."

Bùi Viện vừa ký tên của mình, lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao lại ngủ muộn vậy?"

"Tăng ca về muộn."

"Mấy giờ mới rời khỏi công ty?"

"Một giờ rưỡi."

"Không phải đã cho em về sớm sao?"

Nhật Cường không nhìn anh ta, thờ ơ nhìn cây bút trong tay anh: "Nghĩ rằng có thể anh sẽ về công ty tăng ca, nhỡ đâu dự án có vấn đề cần hỏi em."

Bùi Viện trầm mặc hai, ba giây, nhìn hắn: "Tối hôm qua anh về Tô Châu."

Lúc này đổi lại là Nhật Cường trầm mặc, hắn biết anh ta trở về Tô Châu, nhưng vẫn còn ôm hy vọng, cho rằng anh ta từ Tô Châu trở về Thượng Hải, sẽ đến công ty một chuyến.

Bùi Viện nắm chặt bút, ký tên xong, đóng văn kiện lại cho hắn:"Sau này nếu không xác định được anh có quay về công ty hay không, cứ gửi tin nhắn hỏi anh."

Cuối cùng Nhật Cường cũng đối diện với anh ta, trong đôi mắt tròn và đen láy lộ ra vẻ mềm mại: "Sợ quấy rầy đến anh, anh sẽ không trả lời."

"Không quấy rầy. Nhìn thấy sẽ trả lời em." Bùi Viện đưa văn kiện cho hắn.

Anh ta nhìn vào đồng hồ của mình, nửa tiếng nữa có một cuộc họp.

"Anh đi họp đây."

Công ty khoa học công nghệ y tế nằm ở tòa cao ốc bên cạnh, không mất đến mười phút.

Đến thang máy ở tòa nhà bên cạnh, Bùi Viện mới nhớ ra video Vương Nhất Bác gửi tới, anh ta mới chỉ xem được một nửa.

Xem xong, trả lời cậu: [Bộ thứ hai không tồi. Em thích cái nào?]

Vương Nhất Bác đợi ở cửa hàng áo cưới hai mươi phút mới đợi được tin nhắn của Bùi Viện, trước kia dù có bận rộn hơn nữa, anh thấy tin nhắn cũng sẽ phản hồi trong giây lát, nếu họp anh sẽ nói trước cho cậu biết.

Hôm nay chờ lâu vậy, chỉ chờ được hai câu thản nhiên như thế, cũng không hề khen cậu mặc đồ cưới đẹp ra sao.

Ngay cả quản lý cửa hàng cũng kinh ngạc mà cảm thán trước tạo hình đồ cưới của cậu, nhưng phản ứng của anh ta lại vô cùng bình thản.

Chờ thêm một phút nữa, anh ta vẫn không gửi gì khác.

Vương Nhất Bác nói với anh ta: [Em thích bộ đầu tiên.]

Bùi Viện dường như không nghĩ đến: [Đều lấy cả, một bộ mặc vào ngày cưới, bộ còn lại mặc lúc chụp ảnh cưới.]

Ngay lập tức, anh ta gửi hình ảnh của hai bộ áo cưới cho nhà thiết kế, ý bảo rằng sẽ lấy cả hai.

Trên người Vương Nhất Bác là mẫu, để lại trong cửa trưng bày, sau đó họ sẽ may riêng cho cậu, một số chi tiết cũng sẽ thay đổi tùy theo sở thích của cậu.

Mẹ Vương nhìn con cúi đầu gõ chữ, xem ra Bùi Viện đã trả lời.

"Tiểu Viện nói thế nào?"

"Cả hai đều được."

Mỗi kiểu áo cưới đều có giá không hề rẻ, nếu là trước kia, mẹ Vương mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp đặt cả hai mẫu này cho con, nhưng bây giờ bà lại bất lực.

May mắn thay, con rể bà hào phóng, cưng chiều con mình.

Vương Nhất Bác chia sẻ vài bức ảnh cho em họ: [Thế nào?]

Huy Vũ gửi tới tin nhắn giọng nói, mẹ Vương ngồi thật xa vẫn nghe thấy được tiếng la hét của Huy Vũ, nói một câu dài không hề văn minh, cuối câu cũng không đứng đắn: "Dáng người anh nóng bỏng như vậy, hời cho anh rể rồi!"

Vương Nhất Bác: "..."

Hai tay cậu gõ chữ: [Mẹ đang ở đây, nhỏ giọng chút đi.]

Huy Vũ còn đang kích động: [Em cũng muốn nhỏ giọng, ai bảo dáng người anh đẹp như vậy chứ! Anh gõ chữ mà xem.]

Cậu ấy lại hỏi: [Sao bác hai lại đi thử đồ cưới? Anh rể đâu?]

Vương Nhất Bác nói: [Có cuộc họp, tối hôm qua có về nửa tiếng, lại mất suốt đêm quay lại bên kia.]

Huy Vũ viết một đoạn dài nhưng nghĩ đến việc anh họ thử đồ cưới đang vui vẻ, cuối cùng lại không gửi nữa mà xóa đi.

Nghĩ một đằng nói một nẻo nói: [Anh rể thật vất vả!]

Đặt đồ cưới xong, Vương Nhất Bác trở về khách sạn.

Cuộc họp buổi chiều sẽ diễn ra trong phòng họp nhỏ tại phòng của Tiêu Chiến, cậu là người cuối cùng đến.

Vương Nhất Bác bấm chuông cửa, dường như không cần chờ, cửa mở ra.

Người đứng bên cửa là Tiêu Chiến, trong tay cầm ly nước, mặc trang phục công sở, tay áo sơ mi được xắn lên. Biểu cảm của anh bình đạm, sau khi mặc trang phục công sở vô tình càng làm cho người ta có cảm giác xa cách, không còn sự hiền hòa so với buổi sáng lúc chạy bộ.

Tiêu Chiến đi rót nước, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Tiêu tổng."

"Vào đi, họ ở bên trong." Tay anh vẫn luôn nắm chặt tay nắm cửa.

Vương Nhất Bác nghiêng người, cẩn thận đi qua trước mặt anh.

Tiêu Chiến đóng cửa lại, nói với cậu: "Phòng họp ở bên tay phải."

Vương Nhất Bác đi tới phòng khách, nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên phải, thư ký Cư và một đồng nghiệp khác của tổng giám đốc đang thảo luận cái gì đó.

Phòng họp của khách sạn này xa hoa hơn cậu tưởng tượng, phòng ăn và phòng khách kết hợp, xung quanh đều là cửa sổ sát đất, cửa sổ đối diện với ngôi nhà cổ nổi tiếng nhất của Tô Châu, là vị trí tốt nhất để ngắm nhìn cảnh đêm nơi đây.

Bên phải là phòng họp và phòng tập thể dục ở bên trái.

"Tới rồi à." Thư ký Cư nháy mắt với cậu.

Vương Nhất Bác cười cười: "Em đến trễ."

"Không muộn. Mới một giờ bốn mươi."

Vương Nhất Bác khởi động laptop, rồi lấy ra một xấp tư liệu.

Thư ký Cư nhỏ giọng nói với cậu: "Bên phía chủ tịch Lam gửi bản hợp đồng điện tử của ngày mai tới, Tiêu tổng đã xem qua, có mấy điều khoản anh ấy không hài lòng."

Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy định thay đổi như thế nào?"

Thư ký Cư lắc đầu, sếp không nói.

Chi tiết hợp đồng đã làm hơn một tháng, không biết Tiêu Chiến không hài lòng với điều gì.

"Đã mang tài liệu giấy đến chưa?" Tiêu Chiến đi ngang qua phía sau cậu, dừng lại.

Vương Nhất Bác quay đầu: "Rồi ạ, tôi có ghi chú một ít thông tin quan trọng trên đó."

Tiêu Chiến cầm lên: "Cho tôi xem một chút."

Anh có một bản điện tử, nhưng nhìn chằm chằm vào máy tính trong một thời gian dài nên mắt không thoải mái.

Vương Nhất Bác đã quên mất tác phẩm của mình làm ra khi nhàm chán, hào phóng cho anh mượn.

Tiêu Chiến cầm tài liệu lên, ngồi vào chỗ ngồi của mình, máy tính của anh ở bên kia bàn hội nghị, trong phòng, chỗ ngồi của anh cách chỗ Vương Nhất Bác xa nhất.

Hơn một trăm trang tài liệu, rất dày.

Vương Nhất Bác làm việc tỉ mỉ, còn đính kèm cả mục lục đơn giản vào tài liệu, nội dung muốn xem cụ thể ở trang nào, vừa nhìn đã biết ngay, chữ viết ghi chú bên trong cũng rất tinh tế.

Tiêu Chiến căn cứ vào mục lục, lật đến trang cần xem.

Nhìn thấy phần thứ hai của nội dung đó, ánh mắt anh dừng lại, ở mặt trắng sau trang giấy, trên đó dùng bút mực màu đen vẽ vài nét đơn giản về một người, cậu chỉ phác họa vài nét đường nét khuôn mặt người đó, tóc vẽ cực kỳ qua loa, chỉ có ba bốn sợi, còn đeo một cặp kính râm, hai mắt kính bị tô đen tới mức bóng lên.

Bên cạnh còn đánh một mũi tên và viết:

[Cái chết đến từ việc bị sếp nhìn chằm chằm!]

[Nguy hiểm!]

Tiêu Chiến: "..."

Anh nghĩ một hồi lâu, vẫn không nhớ ra mình biểu hiện bất mãn với cậu lúc nào, hay nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt giết người.

Điều Tiêu Chiến không biết chính là, đối với Vương Nhất Bác mà nói, mỗi lần anh nhìn về phía cậu, cậu đều cảm thấy là cái nhìn giết người.

Sáu năm trước như thế, bây giờ vẫn vậy.

Bức họa đơn giản này được vẽ một tuần trước, lúc đó Vương Nhất Bác đang đọc tài liệu, lúc mở đến trang này thì nhận được điện thoại của em họ, em họ ở trong điện thoại líu lo không ngớt, hỏi cậu về Tô Châu ở lại mấy ngày. Cậu không cảm nhận được niềm vui của việc sắp về nhà, nghĩ đến sắp đi công tác với anh, đầu càng đau hơn, cây bút trong tay tự nhiên vẽ lên hình ảnh kia.

Tiêu Chiến nhìn nét vẽ đơn giản, cậu tô tròng kính kính đen, giấy thiếu chút nữa là bị tô rách, như thể hận không thể tô mù mắt anh vậy.

Nét vẽ đơn giản, không hề giống anh chút nào.

Nhưng rõ ràng nó lại là anh.

Tiêu Chiến hơi ngước mắt lên, vừa rồi cậu cho anh mượn không chút chần chừ, hẳn là nhất thời không nhớ ra tác phẩm của mình.

Nếu trả tài liệu này cho cậu, nếu phát hiện ra bức họa này, cậu lại như ngồi trên đống lửa, ảo não xấu hổ, tiếp theo sẽ không ngừng lo lắng không biết anh đã thấy chưa.

Mấy người họ ai bận việc nấy, Vương Nhất Bác cùng thư ký Cư cùng nhau nhỏ giọng thảo luận về điều khoản dự án, không ai nhìn về phía anh.

Tiêu Chiến cầm điện thoại chụp một tấm, sau đó tiện tay lật tài liệu qua mặt trước của trang giấy, đặt tài liệu lên bàn phím laptop: "Mọi người thảo luận trước, tôi đi gọi một cuộc điện thoại." Anh cầm điện thoại di động đến thư phòng.

Thư phòng ở trong phòng ngủ chính, rất riêng tư.

Anh đóng cửa phòng ngủ lại.

Tiêu Chiến vừa rời đi, tiếng nói chuyện cũng sôi nổi hơn, không cần cố nén lại nữa.

Thư ký Cư: "Không phải em đã nghiên cứu qua rồi sao, mở lại tài liệu ra, chúng ta xác nhận một chút."

"Toi rồi!" Vương Nhất Bác quên sạch hình tượng, bất thình lình đứng lên, cách bàn xoay người lại lấy tư liệu trên máy tính của Tiêu Chiến.

Thư ký Cư không hiểu chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy?"

Một đồng nghiệp khác cũng nhìn cậu.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến bức vẽ kia, sau khi nhìn rõ Tiêu Chiến không nhìn thấy trang đó, trái tim mới đặt trở lại trong lồng ngực, may mắn mạng lớn, cậu không bị Tiêu Chiến thấy tác phẩm kia.

Cậu lật đến trang vẽ đơn giản, dựng lên cho thư ký Cư và một đồng nghiệp khác xem.

Thư ký Cư cười ha ha, trêu chọc nói: "Rất đẹp trai mà."

Vương Nhất Bác huých khuỷu tay vào thư ký Cư: "Anh, nói nhỏ chút."

"Không sao, phòng này cách âm tốt." Thư ký Cư chỉ vào đồng nghiệp đối diện, nói với Vương Nhất Bác: "Có một lần anh ta học cách Tiêu tổng nói chuyện, bị Tiêu tổng phát hiện, chết ngay tại chỗ. Em thế này chưa là gì cả."

Mấy người đều cười rộ lên.

Vương Nhất Bác nhân lúc Tiêu Chiến đi nghe điện thoại, gỡ trang có vẽ hình ra, gấp gọn nhét vào trong túi đựng máy tính rồi lật lại tư liệu đến trang Tiêu Chiến đang xem, đặt lại trên bàn phím máy tính của anh.

Nếu Tiêu Chiến hỏi về trang kia, cậu sẽ nói có thể khi in bị bỏ sót một trang.

Trong thư phòng của phòng ngủ chính, Tiêu Chiến tựa vào ghế thưởng thức tác phẩm của Vương Nhất Bác.

Anh chỉnh sửa bức tranh, tự viết dòng chữ trêu chọc bản thân ngay cạnh nét vẽ: [Dữ liệu hình ảnh quý giá!]

Vừa mới lưu lại ảnh chụp sau khi chỉnh sửa thì có điện thoại gọi tới, là một số máy ở Thượng Hải đã lâu không liên lạc được, dãy số này chỉ tìm anh khi nhà Vương Nhất Bác có chuyện.

Tiêu Chiến nhấc máy, hỏi thăm qua, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng,anh cầm lên trên bàn có bật lửa.

Đối phương nghe được tiếng đánh lửa: "Trước kia không phải bảo là không hút thuốc sao?"

"Ừ." Tiêu Chiến châm thuốc, hít một hơi rồi mới đáp: "Gần đây có hút vài điếu, mấy tháng nữa sẽ bỏ thuốc. Còn chú thì sao? Chú vẫn còn hút thuốc chứ?"

"Bỏ thuốc lá lâu rồi. Không so được với người trẻ các người, còn có rất nhiều sức khoẻ để phung phí, chúng tôi ngần này tuổi rồi, thân thể không được như trước nữa. Hút thuốc vào là ngày hôm sau sẽ ho ngay."

Tán gẫu vài câu, Tiêu Chiến hỏi đối phương, nhà Vương Nhất Bác lại gặp phải phiền toái gì.

"Công ty kỹ thuật mà Vương Trí đầu tư cổ phần vào, cháu biết chứ?"

Vương Trí là bố của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Công ty gia công của Vương Trí năm nay bị ảnh hưởng bởi giá nguyên liệu tăng cao, doanh thu không mấy lạc quan, gần đây ông ấy đều chạy đơn đặt hàng ở Thượng Hải, đi khắp nơi thuyết phục mọi người xung quanh. So với các công ty lớn ngang hàng, giá sản phẩm của công ty họ không có lợi thế cạnh tranh, nửa cuối năm công ty của họ phải trải qua một thời gian khó khăn."

Ông chỉ nói tình hình xảy ra với Tiêu Chiến, về phần Tiêu Chiến quyết định thế nào, ông cũng không can thiệp.

Tiêu Chiến đã không còn chú ý đến chuyện nhà Vương Nhất Bác, bây giờ đối phương lại cố ý gọi điện thoại cho anh, cõ lẽ tình hình kinh doanh mà công ty Vương Trí phải đối mặt hẳn là rất nghiêm trọng.

"Việc này cháu sẽ không nhúng tay vào. Chú biết đấy, chỉ còn vài tháng nữa Vương Nhất Bác sẽ tổ chức hôn lễ."

"Ừ, chú có nghe nói."

"Lại phải làm phiền chú cho người đem tin tức này tiết lộ cho Bùi Viện biết, để cho anh ta xử lý."

Tiêu Chiến dập nửa điếu thuốc còn lại, dừng một chút, lại phá lệ: "Nếu Bùi Viện xử lý không thỏa đáng, cháu sẽ thu xếp."

Anh không thể mặc kệ cậu được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip