Truyện thứ 2: Ta là ngươi ngươi là ta?! Hoang đường! (Phần 1)
Ghi chú: Chuyện xảy ra trong bối cảnh Bạch Ngọc Đường ở Phủ Khai Phong, mọi người ở đây đã thoải mái tự công nhận quan hệ "mờ mờ ám ám thực thực hư hư" của hai người, chỉ thiếu chưa nói rõ ra hai chữ "tình nhân"...
-------
Khai Phong Phủ hai ngày nay bao trùm một không khí căng thẳng đến bức bối.
Từ nha hoàng, tiểu tư đến mấy nha dịch, trợ thủ, đại nhân cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Vì sao a? Không phải trời nóng, cũng không phải do án kiện khó chưa giải quyết.
Chỉ là... Đại nhân Triển Chiêu đang "chiến tranh lạnh" với Thiếu hiệp Bạch Ngọc Đường.
Bình thường thì ngươi ngươi ta ta lúc nào cũng kề cận, đến lúc xung đột thì liếc một cái cũng coi như quá phí hơi sức đi.
Hai người tránh mặt nhau mọi lúc mọi nơi, càng nhiều càng tốt, nhỡ có vô tình chạm mặt một cái cũng liền xoay đi. Sáng ra Triển Đại nhân vẫn đi làm công sự như mọi khi, trong khi Bạch Thiếu hiệp thì cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Trưa đến, Triển Đại nhân trở về dùng bữa do trù phòng giỏi nhất Khai Phong phủ nấu, Bạch Thiếu hiệp ra tửu lâu sang nhất Kinh đô Biện Lương.
Tối đến, vì trong phủ hiện không dư phòng do có người bằng hữu ở Tây Vực của Công Tôn Sách đến thăm, nên cả hai vẫn phải bất đắc dĩ dùng chung phòng của Triển Chiêu, chỉ là có giường không nằm, mỗi người một góc phòng trải chiếu... Sáng lại mạnh ai nấy xuất môn, dù hai người dậy cùng lúc thì một cũng vờ ngủ để người kia đi trước, vừa làm vừa thầm mắng tại sao lại hiểu đối phương đến mức đó cơ chứ! Oan nghiệt mà...!
Chuyện gì cần nhờ cùng cả hai, thì dĩ nhiên một trong hai người sẽ khăng khăng đòi gánh hết một mình.
Đáng ra thì việc ai nấy lo cũng không đến mức quá khó chịu, chỉ là chuyện đã kéo dài đến gần ngày sinh thần của Triển Chiêu rồi, mà hai người này cứ xoay như chong chóng vậy thì thực khó mà chuẩn bị cho tốt...
Nói chung, dạo này phủ Khai Phong phức tạp như vậy đó, còn lý do Chuột Mèo cãi nhau thì không ai rõ hết. Dù có tò mò, thì cũng chưa nghĩ ra cách moi tin...
.
.
Còn 8 ngày nữa là sinh thần của Triển Chiêu mà tình hình không khá hơn là bao. Đến cả Bao Đại nhân ngày thường nghiêm túc cũng bắt đầu sốt ruột. Chả là dạo này không có án kiện gì, ai cũng đâm ra nhàn nhã quá, thấy chuyện trước mắt thì bắt đầu ngứa tay không thể không lo.
Buổi chiều hôm đó, Bao Đại nhân liền gọi Triển hộ vệ đến thư phòng gọi là trao đổi chút ít.
Làm sao để câu hỏi không quá gượng gạo đây? Âu cũng là nghệ thuật của người làm quan a...
"Triển hộ vệ, dạo này ngươi vẫn khoẻ chứ?"
"Bẩm Bao Đại nhân, Triển mỗ thân thể an khang, không có gì bất ổn." Triển Chiêu đáp, mặt không bộc lộ cảm xúc gì, dù lòng cũng hơi thắc mắc không có việc gì mà gọi mình đến đây, muốn tâm sự sao?
Chính lúc này, Bao Đại nhân đột ngột nhíu mày, quay sang hỏi Công Tôn Sách.
"Kì lạ... Công Tôn tiên sinh, người nói xem, sao ta lại thấy sắc mặt Triển hộ vệ có chút khác thường ngày?"
Công Tôn Sách nghiêng đầu, bước tới gần Triển Chiêu, ra vẻ như đang thực sự nghiên cứu sắc mặt.
"Bẩm, quả là có chút..."
Triển Chiêu giật mình. Không lẽ, ngủ không ngon có mấy đêm mà xuống sắc rõ ràng như vậy rồi sao? Nhớ là ngày nào cũng luyện công đầy đủ mà, đáng lẽ nội lực ổn định thì khí sắc phải tốt chứ.
"Triển hộ vệ, ngươi vẫn ăn no ngủ kĩ chứ?" Bao Chửng ân cần hỏi thăm.
"Bẩm, Triển mỗ thực sự không nhận ra bản thân có chỗ nào không giống thường ngày lắm..."
"Cái này người ngoài mới nhìn ra a..." Công Tôn Sách gật gù đưa ra nhận xét. "Có phải dạo này Triển Đại nhân thường thấy trong người bức bối, gặp chuyện không vừa lòng nên thường ăn không ngon, ngủ dễ bị trằn trọc hơn?"
Cái này... Cái này đúng là có rồi! Không thể giấu giếm thật sao a... Lão Thử đáng ghét, ngươi khiến Triển mỗ thật mất mặt mà.
Chân mày nhíu nhẹ, Triển Chiêu buông một tiếng thở dài.
"Triển hộ vệ có gì phiền lòng, không tiện nói sao? Thật ra ngươi có thể trình bày qua, bổn phủ giúp được sẽ giúp tận tình." Bao Chửng bước khỏi bàn, lại gần Triển Chiêu hơn một chút.
"Bao Đại nhân thật có lòng a. Nhưng mà quả thực... Chỉ là chút chuyện cá nhân." Triển Chiêu hơi ngượng, lắc đầu. "Không dám để Bao Đại nhân phải bận tâm."
"Ngươi còn buông lời khách sáo." Bao Chửng nở một nụ cười rất thuyết phục, đặt tay lên vai y. "Ta từ lâu đã xem ngươi như con, có gì mà câu nệ chứ. Với lại, thân là mệnh quan triều đình Hoàng thượng ngự tứ, quan tâm sức khoẻ, trạng thái tâm lý của ngươi cũng là lẽ nên a."
"Bao Đại nhân... Triển mỗ..." Triển Chiêu lại thêm xấu hổ, ngập ngừng tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Công Tôn Sách nắm bắt đúng thời cơ lên tiếng.
"Học trò mạnh dạn phỏng đoán, chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đến Bạch Thiếu hiệp?"
"Khụ!" Triển Chiêu vừa nghe đã ho khan, đưa tay lên che miệng, mặt cũng đỏ rồi.
"Quả thực là vậy." Bao Đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nén cười, cố trưng ra biểu tình như vừa phát hiện ra chuyện mình chưa nhận thức bao giờ.
Triển Đại nhân da mặt thật mỏng a...
"Ân... Thật ra hình như người ở đây ai cũng nhận ra... ta và hắn đang có bất hoà..." Triển Chiêu vẫn cúi đầu tránh ánh mắt, giọng hơi nghèn nghẹn. "Triển mỗ cảm thấy hổ thẹn, khiến mọi người phải bận tâm vì chút chuyện riêng tư này."
"Triển Đại nhân lại quá khách khí rồi!" Công Tôn Sách vừa vuốt râu vừa ôn hoà nói. "Chúng ta là người một nhà, có chuyện quan tâm nhau là phải lẽ, huống hồ ngày thường hai người thường xuyên giúp đỡ chúng tôi mà."
"Công Tôn tiên sinh có lòng..." Ánh mắt Triển Chiêu lấp lánh hàm ơn.
Thấy người có vẻ đã xuôi xuôi, Bao Đại nhân liền hạ đòn quyết định, kết quả quan trọng!
"Vậy, nếu không có gì quá bất tiện, bổn phủ có thể biết nguyên do gây ra sự bất đồng này không?"
"Cái này..." Triển Chiêu lại bối rối lắp bắp.
"Chuyện không vui giấu trong lòng lâu ngày có thể sinh bệnh." Công Tôn Sách có chút nghiêm túc nói. "Triển Đại nhân, không lẽ có liên quan đến một bí mật vạn cổ thiên kim?"
...
"Không, không có, không phải!" Triển Chiêu hốt hoảng xua tay liên tục, ánh mắt trở nên hoang mang. Lần này hình như ta không thể không nói rồi, kẻo không họ lại nghĩ chuyện trầm trọng đến mức đó. Thôi thì vốn cũng không có gì phải che giấu, càng nói chỉ thêm khiến người ta lờ mờ nhận ra, đoán già đoán non, nhỡ có lời đồn không hay thì sao?!
Triển Đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, cân nhắc thật nhiều lần a, cuối cùng cũng thật thà "khai báo".
"Không giấu gì Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, có lẽ hai vị đây cũng biết... Triển mỗ và Bạch Ngọc Đường hắn... nói chung là thực sự rất thân thiết..."
"Quả thực thân thiết a." Bao Chửng lại cùng Công Tôn Sách nén cười, chuyện này chắc chỉ có ngươi không biết mọi người đều đã biết!
(Miêu nhi à, anh thực sự quá đứng đắn~)
Triển Chiêu khẽ tằng hắng, tiếp tục. "Chỉ là dạo tháng trước... ta hơi chuyên tâm công việc nên không có thường xuyên bồi (quan tâm, chăm lo) hắn, hắn cảm thấy ta không xem hắn là... là..."
"Ân, là bằng hữu thực thân thiết?" Thấy Triển Chiêu quá ngượng để nói ra, Công Tôn Sách nhanh trí mở đường giúp.
"Đúng đúng a!" Gương mặt con mèo sáng rỡ lên trông thấy, rất đáng yêu. Công Tôn tiên sinh quả thực hiểu ý người khác nha, Triển Chiêu cảm thấy muốn nói ra hết cho nhẹ lòng mà. "Hắn thực không nói lý lẽ, cũng không chịu nhận sai. Nếu đổi thử hắn là ta, ta là hắn xem, chắc chắn chuyện sẽ dễ chịu hơn nhiều! Vậy mà hắn còn đổ hết cho Triển mỗ, bảo ta từ quan... Bởi, tối ta đi công vụ về, đã rất mệt nên đi ngủ sớm nên không thể cùng hắn... A..."
Bị vẻ nhiệt tình của Công Tôn tiên sinh làm mất cảnh giác, Triển Chiêu ngây thơ thật thà khai tất tần tật, sau mới phát hiện mình lỡ lời. Câu nói bỏ dở càng trở nên ám muội vô cùng. Mặt đỏ hồng, mồ hôi tuôn dài trên trán, Nam hiệp đỉnh đỉnh đại danh giờ cảm thấy mình thật quá thể mất mặt rồi, vì một con chuột mà thanh danh cả đời coi như đã bị bôi bẩn...
Bao Chửng cùng Công Tôn Sách trao nhau một cái liếc mắt nhanh, ngầm hiểu. Qua vài chục giây lấy lại bình tĩnh, Bao Đại nhân liền đưa ra lời an ủi thủ hạ vô cùng êm tai.
"Triển Đại nhân không cần bức xúc, chuyện này xét cho cùng thì ngươi không có lỗi. Bạch Thiếu hiệp thật có chút ích kỷ quá."
(Anh Bạch nổi tiếng nhỏ nhen!)
"Học trò cũng thấy vậy." Công Tôn Sách vuốt râu gật đầu, tỏ vẻ thông cảm vô cùng. "Triển Đại nhân, ngươi thấy, có phải muốn Bạch Ngọc Đường xin lỗi, tạ tội?"
Triển Chiêu hít nhẹ, lắc đầu.
"Thực ra thì không hẳn là Triển mỗ khó chịu vì hắn đổ lỗi cho mình... Cũng không cần hắn xin lỗi. Ta, là muốn hắn hiểu cho mình, vì công việc này ta từ đầu đã quyết định phải gắn bó về lâu về dài, lời hứa ấy với Bao Đại nhân..." Y ngừng một chút, siết chặt thanh Cự Khuyết trên tay, giọng run run xúc động. "Lời tạ lỗi này chỉ có thể coi như giải quyết chuyện trước mắt, nhưng vấn đề gút mắc cốt lõi không thể giải quyết thì thật sự là..."
Một tiếng thở dài khiến ai nghe cũng đau lòng thay.
...
Trong lúc tất cả còn đang trầm mặc, đột nhiên Công Tôn Sách "A" lên một tiếng, dường như đã phát hiện ra điều gì rất quan trọng. Y liền chạy đến bên bàn mình, lấy một cuốn sổ, lật lật vài tranh, rồi gật gù hài lòng đóng lại.
Một chuỗi hành động đó khiến con mèo tròn mắt nhìn, bản tính tò mò khiến y có chút bồn chồn.
"Công Tôn tiên sinh, người..."
"Triển Đại nhân, người có phải muốn Bạch Ngọc Đường hiểu cho mình hơn a?"
"Phải..." Triển Chiêu nhỏ giọng, buồn buồn đáp. "Triển mỗ biết chuyện này không thể trong một sớm một chiều a..."
"Thực ra là có thể!"
Câu tổng kết của Công Tôn Sách không chỉ khiến Triển Chiêu giật mình không ngớt, mà Bao Đại nhân cũng ngạc nhiên nhìn y.
"Công Tôn tiên sinh có cao kiến?!" Giọng nói Triển Chiêu có chút hồ hởi, kích động.
Công Tôn Sách vuốt râu gật đầu. "Vị bằng hữu từ Tây Vực của ta, rất am hiểu về Vu thuật, lần này thực sự có ích, dùng được a."
"Thật sao? Cụ thể là như thế nào? Liệu có gây ra..."
"Đây chỉ là suy tính phương thức tạm thời của ta, hẳn là cần bàn bạc kĩ lưỡng với hắn một chút, nếu thuận tiện thì chiều nay sẽ cho người thông báo với Triển hộ vệ một tiếng."
Triển Chiêu hơi ngờ vực, nếu đích nhân tiên sinh nói thì chắc không phải bà môn tả đạo gì, chỉ là chuyện này nghe như không thể. Có thuyết phục thì cũng không nhanh thế đi, mà làm thay đổi suy nghĩ lúc này chưa chắc đã khiến hắn thay đổi được nhận thức.
Mà ngẫm lại, Công Tôn tiên sinh hỏi rõ là "khiến hắn hiểu ta hơn", không lẽ thực sự có huyền cơ ẩn ý phía sau? Có khi là liên quan đến y thuật gì đó, trực tiếp châm kim vào đầu Bạch Ngọc Đường khai sáng hắn! Lần này, được đại khai nhãn giới nha...
Bao Chửng sau khi tiếp nhận thông tin cũng mơ hồ, nhưng Công Tôn Sách đã nói, hẳn là phần lớn phải có lý đi. Y kiến thức uyên thâm, thường xuyên đưa ra nhiều chủ kiến rất hay, rất có lợi. Thấy hai hàng lông mày của Triển Chiêu chắc sắp nhíu thành một hàng luôn rồi, Bao Chửng liền lên tiếng.
"Triển hộ vệ, ta thấy Công Tôn tiên sinh đã nói là có thể có cách, nếu đã không gây ra hậu quả gì, thì sao không thử một chút?"
"Nếu Bao Đại nhân đã nói vậy, Triển mỗ cũng không chối từ nữa. Xin cảm tạ Công Tôn tiên sinh trước." Triển Chiêu ôm quyền cúi đầu.
"Khách khí." Công Tôn Sách gật nhẹ đầu.
"Triển mỗ sẽ chờ thông báo từ người... Bao Đại nhân, nếu không còn việc gì nữa, hạ quan xin phép lui trước."
"Triển hộ vệ đi thong thả." Bao Chửng gật đầu, tay chắp sau lưng nhìn theo bóng áo đỏ của Triển Chiêu khuất dần khỏi thư phòng, thầm thở dài một tiếng.
Con cái lớn thật sự không giữ được rồi a.
Chưa gì đã vì người ta mà lo lắng đến mức đó.
---------
(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip