14. điền chính quốc bị thương

Bên này, Điền Chính Quốc được nhân viên công tác dẫn đi quanh trại nuôi ngựa hai vòng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác cưỡi ngựa.

Cậu xuống ngựa, chuẩn bị đi uống nước, sau đó trở lại tự mình cưỡi ngựa.

Điền Chính Quốc đi về đình hóng gió hồi nãy để lấy nước khoáng.

Cậu không biết rằng ở cách đó không xa có vài tầm mắt đang đánh giá cậu.

" Cố thiếu, anh vẫn luôn nhìn người con trai đằng kia, cậu ta là ai vậy?" Có một tên ăn chơi trác táng hỏi.

Cố Bắc nhìn bóng dáng của Điền Chính Quốc, cười lạnh một tiếng, buông người phụ nữ trong lòng ra, đứng dậy: " Các cậu đừng quản, tự chơi đi, tôi đi một lát rồi trở lại."

Thật là trùng hợp, hôm nay gã cùng mấy người bạn đi tới trại nuôi ngựa để chơi, không nghĩ tới sẽ gặp được Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc tìm thấy nước khoáng rồi, mở ra uống mấy ngụm.

Lúc cậu buông chai nước, phía sau liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Một mình đến đây cưỡi ngựa sao? Kim Thái Hanh không đi cùng cậu à?"

Điền Chính Quốc xoay người, sau đó liền nhìn thấy Cố Bắc một thân tây trang hưu nhàn, trên cổ áo còn in vài dấu son môi, vô cùng cay mắt.

Điền Chính Quốc không có ấn tượng tốt gì với Cố Bắc, cậu lập tức tránh gã muốn đi.

Ai ngờ Cố Bắc không chịu bỏ qua, còn chặn cậu lại: " Thấy tôi liền muốn trốn? Tôi cũng có ăn thịt cậu đâu."

Gã hạ quyết tâm phải kéo được Điền Chính Quốc về phe của mình.

Gã nghe nói, Kim Thái Hanh đã tuyên bố ra bên ngoài, ăn tết xong sẽ cùng Điền Chính Quốc đính hôn.

Chuyện này cho thấy, Điền Chính Quốc ở trong lòng Kim Thái Hanh vẫn có độ tín nhiệm nhất định, ngày thường đi thư phòng trộm văn kiện gì đó sẽ rất dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Cố Bắc dùng giọng điệu dụ dỗ nói: " Lần trước tôi nói đến chuyện hợp tác, cậu suy xét như thế nào rồi? Sau khi sự thành, tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Điền Chính Quốc: "......"

Người này thật sự phiền quá.

Người giống như Cố Bắc vừa nhìn chính là nhân vật pháo hôi bị tiêu diệt đầu tiên trong tranh đấu hào môn, không biết nhìn sắc mặt chút nào. Người ta đã đem chữ không kiên nhẫn viết rõ lên mặt luôn rồi, gã còn ở đây mặt dày mày dạn mà lôi kéo người ta.

Cố Bắc thấy Điền Chính Quốc không nói lời nào, dứt khoát dựa lưng vào lan can, sau đó vươn một chân dẫm lên lan can phía trước, trắng trợn mà chặn Điền Chính Quốc ở trong đình, lúc này mới tiếp tục nói: "Nghe nói qua năm mới, cậu cùng Kim Thái Hanh sẽ đính hôn?"

Điền Chính Quốc thấy không đi được, cũng lười phí khí lực, lạnh nhạt nói: " Có liên quan gì đến anh không?"

Cố Bắc: " Không liên quan nhưng tôi....."

Điền Chính Quốc cạn lời: " Vậy anh hỏi cái gì mà hỏi?"

Cố Bắc: "...."

Ngày thường gã vẫn luôn được mọi người vây quanh nịnh nọt, có rất ít người không cho gã mặt mũi như vậy, ngay lập tức gã liền lạnh mặt: " Điền Chính Quốc, tôi khuyên cậu không cần rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu theo tôi, cùng tôi hợp tác, thì còn có quả ngọt mà ăn, nếu không, cũng đừng trách tôi không khách khí."

Điền Chính Quốc xua xua tay, vừa nhìn là biết không thèm để gã vào mắt: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi."

Nói xong liền thừa dịp Cố Bắc không chú ý, từ khe hở bên cạnh gã rời đi.

Cố Bắc: "....."

Gã đứng tại chỗ nửa ngày, sau đó mang vẻ mặt u ám đi tìm nhân viên công tác của trại nuôi ngựa.

Hôm nay gã phải trị cho Điền Chính Quốc này một trận ra trò, nếu không gã không phải họ Cố!

Thời gian tiếp theo, Điền Chính Quốc không nghỉ ngơi nữa, cậu cảm giác bản thân đã học được cưỡi ngựa rồi.

Cậu đang tính cưỡi ngựa lần cuối, chuẩn bị chạy dọc một vòng quanh trại nuôi ngựa, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh bọn họ đã trở lại.

Kim Thái Hanh cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước.

Hiện tại đã là bốn giờ chiều, ánh mặt trời chuyển thành màu vàng cam, mạ lên người Kim Thái Hanh một tầng ánh sáng.

Hắn đi ngược sáng, cưỡi ngựa chậm rãi lại đây, cách Điền Chính Quốc càng ngày càng gần.

Điền Chính Quốc lập tức cười chào hỏi hắn: " Kim tiên sinh, tôi cũng đã học cưỡi ngựa xong rồi, anh nhìn nè."

Nói xong, vì biểu diễn cho Kim Thái Hanh xem, Điền Chính Quốc chỉ huy ngựa đi về phía trước.

Kim Thái Hanh lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.

Nhưng Tần Diễn đi theo sau tới lại cổ vũ hết mình: " Oa, anh dâu, anh thật lợi hại! Nhanh như vậy đã học được cưỡi ngựa rồi!"

Lâm Bác Vũ cũng phối hợp vỗ tay.

Nhưng mà đúng lúc này, Kim Thái Hanh phát hiện ra có chỗ không thích hợp, con ngựa của Điền Chính Quốc hình như càng ngày càng táo bạo.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh nghiêm túc hơn, lập tức nói với Điền Chính Quốc: " Điền Chính Quốc, mau cho ngựa dừng lại, đừng cưỡi nữa."

"Hả? Được rồi."

Điền Chính Quốc không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn thuận theo lời Kim Thái Hanh, siết chặt dây cương, muốn cho ngựa ngừng lại.

Kết quả đã chậm.

Giây tiếp theo, con ngựa kia đột nhiên giống như phát bệnh, bắt đầu không ngừng hất chân sau, nhảy nhót lung tung, đồng thời phát ra tiếng kêu.

Điền Chính Quốc giật mình, vội vàng nắm chặt dây cương, cố gắng không để cho mình ngã xuống.

Tần Diễn thấy thế, lập tức lớn tiếng nói: "Nhân viên công tác đâu? Nhân viên công tác sao lại không có ở đây?"

Nhân viên công tác vừa mới đi theo Điền Chính Quốc giờ không biết đã đi đâu mất.

Bản thân Điền Chính Quốc có bệnh hen suyễn, ở tình huống khẩn cấp như vậy, cảm xúc không ổn, cơ hồ trong nháy mắt liền phát bệnh.

Cậu vừa thở hổn hển từng hơi, vừa nắm chặt dây cương, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt cả tóc mái trên trán.

Chẳng mấy chốc, cậu đã không còn sức để ổn định thân thể nữa, trước mắt một mảnh mơ hồ, sắp ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Nếu cậu cứ như vậy mà ngã xuống thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng nổi, chắc chắn sẽ bị vó ngựa dẫm đạp.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh nặng nề, dưới tình huống khẩn cấp trước mắt, hắn không thể suy nghĩ được gì.

Hắn nhanh chóng dứt khoát nhảy từ trên ngựa của mình xuống, sau đó chạy tới bên cạnh Điền Chính Quốc, giọng điệu vững vàng nói: " Điền Chính Quốc, nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.

Giống như giây tiếp theo cậu sẽ bị hất văng xuống, chịu các loại dẫm đạp.......

Lúc này, hình như cậu nghe thấy giọng nói của Kim Thái Hanh.

Cậu khó khăn nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng bên cạnh, sau đó liền thấy Kim Thái Hanh duỗi tay về phía cậu.

Kim Thái Hanh luôn như vậy, trong tình huống nguy cấp vẫn có thể nhanh chóng vững vàng bình tĩnh, mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực độ.

Điền Chính Quốc nghe lời mà buông lỏng dây cương, lao lực nhảy qua bên cạnh.

Nói là nhảy, chi bằng nói là ngã xuống đi.

Cậu hoàn toàn không có sức lực.

Cậu cho rằng mình sẽ ngã xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo bên dưới, nhưng mà giây tiếp theo lại ngã vào một cái ôm thật ấm áp.

Kim Thái Hanh thành công tiếp được Điền Chính Quốc.

Sau đó thuận thế ôm cậu lăn trên mặt đất thêm mấy vòng nữa, tránh khỏi chỗ con ngựa đang mất khống chế.

Cuối cùng đỡ Điền Chính Quốc từ trên mặt đất ngồi dậy.

Một chuỗi động tác nước chảy mây trôi, vô cùng bình tĩnh.

Kim Thái Hanh đã bảo vệ Điền Chính Quốc trong lòng một cách cẩn thận nhất, nhưng dù như vậy, tình huống của Điền Chính Quốc vẫn không tốt như cũ.

Điền Chính Quốc thở hổn hển dồn dập, giống như chỉ cần một giây sau sẽ vì thiếu oxi mà ngất xỉu.

Tay cậu run rẩy, muốn với vào trong túi để lấy bình xịt hen suyễn, thử hai lần vẫn không thành công.

Kim Thái Hanh phát hiện ý đồ của cậu, thấy rõ vị trí của bình xịt, sau đó nhanh chóng giúp cậu lấy ra, lắc vài cái rồi bỏ vào miệng của cậu, trấn an nói: " Thả lỏng, đừng khẩn trương."

Càng khẩn trương, triệu chứng của bệnh càng phát tác dữ dội.

Điền Chính Quốc dựa vào trong khuỷu tay Kim Thái Hanh, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Tần Diễn ngồi xổm bên cạnh hai người, vẻ mặt lo lắng nói: " Có bị thương ở đâu không?"

Lâm Bác Vũ là bác sĩ, lúc này liền có tác dụng.

Hắn nhanh chóng kiểm tra đơn giản một chút cho Kim Thái Hanh cùng tình huống thân thể của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh còn tốt, tố chất thân thể của hắn không phải người bình thường có thể so sánh được, phản ứng tốc độ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, dù vừa rồi toàn bộ quá trình hắn đều che chở cho Điền Chính Quốc, cũng chỉ làm mu bàn tay trái trầy da một chút mà thôi.

Tình huống của Điền Chính Quốc thì không được tốt, vị trí đùi phải của cậu có một vết trầy xước diện tích lớn, thậm chí còn chảy cả máu.

Hơn nữa nhìn qua thì mắt cá chân cũng bị thương.

Trong quần áo của Lâm Bác Vũ chỉ có hai miếng băng dán cá nhân, đưa cho Kim Thái Hanh dán lên mu bàn tay còn được, còn Điền Chính Quốc như vậy thì không có biện pháp nào.

Kim Thái Hanh nhanh chóng quyết định, ôm Điền Chính Quốc lên: " Lập tức đi bệnh viện."

-

Trên đường đi bệnh viện.

Lâm Bác Vũ lái xe, Tần Diễn ngồi ở ghế phụ.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh ngồi ở hàng phía sau.

Điền Chính Quốc vừa mới bồi hồi đi qua cửa tử một chuyến, lúc này không còn chút sức lực nào, biểu tình uể oải tựa lưng vào ghế, mặt mày nhíu chặt, lông mi cũng rung động không ngừng.

Ánh mắt Kim Thái Hanh nặng nề, thấp giọng hỏi cậu: " Đau lắm sao?"

Điền Chính Quốc nhấp môi, run giọng nói: "Có chút."

Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc cách một khoảng nhất định, hắn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đùi phải của Điền Chính Quốc: " Nhịn một chút, sắp đến bệnh viện rồi."

Nói xong, hắn hồi tưởng sự việc vừa rồi, hỏi: " Ở trại nuôi ngựa vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vì sao đang êm đẹp, con ngựa kia liền đột nhiên xảy ra vấn đề?

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, thanh âm mỏng manh: " Tôi cũng không rõ lắm."

Cậu dựa theo phương thức mà nhân viên công tác đã hướng dẫn, theo lý thuyết thì sẽ không xảy ra chuyện mới đúng.

Đột nhiên, Điền Chính Quốc nghĩ tới cái gì, cậu nhìn Kim Thái Hanh nói: " Tôi ở trại nuôi ngựa có gặp qua Cố Bắc. Hắn có nói chuyện với tôi vài câu, cuộc nói chuyện không quá thoải mái."

Cố Bắc?

Sắc mặt Kim Thái Hanh trầm xuống.

Hắn lập tức móc di động ra gọi cho Trần Hoài một cuộc, để anh đi trại nuôi ngựa điều tra một phen.

Tần Diễn ngồi ghế phụ quay đầu lại, vẻ mặt đầy căm phẫn: " Không phải là tên Cố Bắc kia làm thật chứ? Nếu đúng như vậy thật, ngàn vạn lần đừng buông tha cho hắn!"

Hiển nhiên Kim Thái Hanh cũng đang suy xét chuyện này, thanh âm lạnh nhạt: " Chờ Trần Hoài điều tra xong sẽ biết thôi."

Bệnh viện.

Mu bàn tay Kim Thái Hanh không có vấn đề gì lớn, chỉ cần vệ sinh tiêu độc đơn giản, sau đó dán hai miếng băng dán là được.

Nhưng Điền Chính Quốc thì phải đi chụp phim để kiểm tra.

Thời điểm Điền Chính Quốc bị đưa đi kiểm tra, Kim Thái Hanh liên hệ với Trần Hoài, xử lý sự tình của trại nuôi ngựa.

Một giờ sau.

Điền Chính Quốc làm một cuộc kiểm tra toàn thân.

Cũng may cậu không bị thương ở chỗ nào khác, chỉ có phần đùi và cẳng chân là trầy da, cùng với một ít vết thương nhỏ.

Cậu được chuyển vào phòng bệnh bình thường, truyền một chai nước.

Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc: " Tôi bị thương thế này cũng cần phải truyền dịch sao?"

Ở bệnh viện, Lâm Bác Vũ lại thay một thân áo blouse trắng, hắn cười trả lời: "Không phải, ngoại thương của cậu không nghiêm trọng, cho y tá bôi thuốc một chút là được. Thật ra là do thân thể của cậu quá hư nhược, phải bồi bổ, thuận tiện truyền cho cậu chút thuốc, như vậy vết thương sẽ nhanh khép lại hơn."

" Thì ra là vậy." Điền Chính Quốc hiểu rõ gật gật đầu, sau đó lễ phép nói, " Cảm ơn bác sĩ Lâm."

Lâm Bác Vũ cười nói: " Đây là việc tôi nên làm, cậu không cần khách khí với tôi như vậy."

Hắn phát hiện đứa trẻ nhà Kim Thái Hanh này thật sự không tồi, hoàn toàn chính là trong ngoài như một, bộ dáng lớn lên nhìn ngoan, tính cách cũng ngoan.

Một y tá đem băng gạc và thuốc tới, bắt đầu giúp Điền Chính Quốc xử lý vết thương ở chân.

Lúc này, Tần Diễn từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt vội vàng nói: " Em vừa mới ra ngoài nghe lén anh Kim gọi điện thoại, việc hôm nay quả nhiên là do Cố Bắc giở trò quỷ, hắn mua chuộc một nhân viên công tác ở trại nuôi ngựa, để nhân viên kia cho ngựa uống thuốc, cho nên mới phát sinh tình huống như vậy!"

Điền Chính Quốc nghe đến đó, thần sắc có chút khó coi.

Quả nhiên là Cố Bắc.

Cậu biết Cố Bắc không ưa gì cậu, nhưng không nghĩ tới Cố Bắc sẽ sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Cho ngựa uống thuốc?

Đây đúng là việc mà một đứa não tàn như gã có thể làm ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cv