22. điền chính quốc ở nhà chờ hắn

Kim Thái Hanh một đường lái xe hướng về biệt thự.

Đã gần đến thời điểm cuối năm, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp.

Đêm nay vừa có mưa vừa có tuyết, tí tách tí tách, vẫn chưa từng ngừng lại. Khắp nơi đều lạnh lẽo, ẩm ướt, phảng phất như lạnh thấm vào tận trong lòng người.

Cần gạt nước không ngừng đong đưa.

Ánh đèn thành thị dường như cũng có hơi nước trong đó, lạnh băng mà lặng im.

Trên đường ít người, xe cũng ít.

Kim Thái Hanh im lặng, một đường trở về nhà.

Tới trước cửa biệt thự, hắn dừng lại xe, rút chìa khóa, mở cửa xe đi xuống.

Chung quanh một mảnh tối đen yên tĩnh, chỉ có mưa và tuyết không ngừng rơi xuống.

Kim Thái Hanh xuống xe, đóng cửa xe.

Ngay lúc hắn sắp cất bước đi, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.

Ánh đèn ấm áp từ bên trong chiếu ra tới, vừa vặn kéo dài đến dưới chân của hắn.

Hắn nâng đôi mắt nặng nề nhìn qua.

Chỉ thấy Điền Chính Quốc nửa người ló ra ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười nhìn hắn: "Kim tiên sinh, anh đã về rồi!"

Bởi vì giọng nói mềm mại này, đêm tối phảng phất đều bừng sáng trong nháy mắt.

Khoảng khắc Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc, đã giật mình mất vài giây.

Sau một lúc lâu, hắn đạp lên ánh sáng dưới chân, đi từng bước một vào trong biệt thự.

Đến gần, hắn rũ mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Sao giờ này còn chưa ngủ?"

Hiện tại đã sắp đến 11 giờ rồi, dựa theo thói quen của cậu thì hẳn là đã sớm lên lầu rồi.

Đôi mắt Điền Chính Quốc dưới ánh đèn sáng như sao trời, lấp lánh nhìn Kim Thái Hanh: "Tôi đang đợi anh á."

Nói xong, nửa người đang lộ ra bên ngoài lại rụt rụt vào trong, bên ngoài thật sự lạnh lắm.

Lúc Kim Thái Hanh mở miệng lần nữa, thanh âm hơi khàn khàn: "Chờ tôi?"

Hắn mang theo vài phần cảm xúc phức tạp nhìn Điền Chính Quốc, trong một giây tim đập có chút nhanh.

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc cười gật gật đầu, sau đó tránh ra: "Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm á, gần đây nhiệt độ đang hạ thấp."

Sau đó, cậu dậm hai chân, chạy vào trong phòng.

Ngay sau đó, Kim Thái Hanh cũng vào phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng một mảnh sáng ngời ấm áp, đủ để xua tan gió lạnh tích tụ từ bên ngoài.

Điền Chính Quốc không hỏi Kim Thái Hanh về tình huống đêm nay ở nhà cũ Kim gia.

Nghĩ đến, chắc hắn cũng không có vui vẻ gì.

Nếu như vui vẻ, Kim Thái Hanh cũng sẽ không mạo hiểm trời đang gió tuyết như này mà chạy về biệt thự.

Điền Chính Quốc không hỏi, Kim Thái Hanh tự nhiên cũng không có khả năng chủ động nhắc tới.

Hai người đều cố ý vô tình mà bỏ qua chuyện này.

Lúc này, Điền Chính Quốc vui sướng mà nói: "Kim tiên sinh, anh muốn ăn khuya không?"

Kim Thái Hanh ánh mắt thật sâu: "Cậu còn làm bữa khuya?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Vâng, tôi vừa mới thuận tiện làm hai món ăn."

Cậu cảm thấy đêm nay Kim Thái Hanh cũng chưa chắc sẽ ăn no, rốt cuộc thì yến hội hào môn đều không phải là chỗ để mọi người ăn uống thả ga, mà là nhân cơ hội kết giao quan hệ.

Kim Thái Hanh căng chặt sắc mặt cả đêm cuối cùng cũng hòa hoãn được vài phần: "Cậu làm món gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi làm một món trứng xào cà chua, còn có củ cải hầm xương sườn."

Nói xong, cậu còn bổ sung: "Hình như hai món này không đủ nhỉ? Tôi lại gọi thêm mấy món nữa. Tôi vừa mới nhìn một chút, phát hiện gần đây có một nhà hàng bán sủi cảo không tồi."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừ, tùy cậu."

Nói xong, hắn bỏ đi áo khoác trên người, gác lên trên sô pha.

Sau đó cầm cái ly, đi lấy nước uống.

Điền Chính Quốc cầm di động, mở ra phần mềm đặt đồ ăn, click vào nhà hàng bán sủi cảo kia, có chút thất vọng nói: "Mấy loại sủi cảo tôi vừa mới thấy đều bị bán hết rồi, bây giờ chỉ còn loại nhân cần tây thịt heo, còn có nhân hắc ám......Nhân hắc ám a, cái tên nghe thật đáng sợ, trách không được vẫn còn dư lại."

Kim Thái Hanh uống một ngụm nước, kiến nghị nói: "Cậu có thể chọn nhân cần tây thịt heo."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt: "Nhưng không phải anh bị dị ứng với cần tây sao?"

"........"

Phòng khách an tĩnh ngay lập tức.

Tay Kim Thái Hanh cầm ly nước siết chặt, nhìn về phía Điền Chính Quốc, chậm rãi hỏi: "Làm sao cậu biết tôi dị ứng với cần tây?"

Điền Chính Quốc giải thích nói: "Tôi cũng chỉ đoán thôi."

Lần trước cậu đi tập đoàn Kimthị "Điều tra", giữa trưa, Kim Thái Hanh dẫn cậu và Tần Diễn đi vào một nhà hàng Trung Quốc.

Lúc ấy Kim Thái Hanh gắp một món ăn, lại bỗng dưng dừng một chút, ngay sau đó thu hồi đũa.

Không chỉ có thế, hắn còn phải thay một đôi đũa khác.

Điền Chính Quốc chú ý tới chuyện này.

Cậu nhìn qua những món ăn kia, những nguyên liệu bên trong đều là những thứ ngày thường Kim Thái Hanh đều ăn được, chỉ có cần tây là khác biệt.

Nếu chỉ chán ghét cần tây thì không cần thiết phải đổi cả đũa ăn cơm.

Bởi vậy Điền Chính Quốc suy đoán có thể Kim Thái Hanh bị dị ứng với cần tây.

Kỳ thật lúc ấy Điền Chính Quốc muốn hỏi chuyện này rồi, nhưng sau đó lại bị sặc ớt cay đến ho khan không ngừng, cũng liền quên mất.

Trước mắt, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh trầm mặc đứng ở đó, có chút khó hiểu nói: "Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?"

"Không có."

Kim Thái Hanh để ly nước trở lại, đôi con ngươi thâm thúy, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Điền Chính Quốc không biết hoạt động tâm lý của Kim Thái Hanh, cộp cộp cộp mà chạy tới phòng bếp, mang ra cà chua xào trứng cùng với củ cải hầm xương sườn, lại lấy hai chén cơm, liền gọi Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, lại đây ăn cơm đi."

Kim Thái Hanh liền đi đến ngồi trước bàn ăn.

Bên ngoài biệt thự gió tuyết gào thét, trong biệt thự lại ấm áp như mùa xuân, hai người ngồi vây quanh bàn ăn, cùng nhau hưởng thụ bữa khuya.

Điền Chính Quốc chờ Kim Thái Hanh ăn một miếng, hỏi: " Kim tiên sinh, anh cảm thấy hương vị như thế nào?"

Kim Thái Hanh: "........"

Hắn dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Nhất định phải trả lời sao?"

Điền Chính Quốc: "!!"

Nghe ý tứ này, tựa hồ hương vị chẳng ra gì a.

Điền Chính Quốc muốn nghe đáp án, lại không muốn nghe lắm, cuối cùng vẫn là nói: "Anh nói đi."

Kim Chắp nhíu mày một chút: "Vậy cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"

Điền Chính Quốc: ".......Nói thật."

Nghe lời nói dối cũng chả có ý nghĩa gì.

Kim Thái Hanh lại lần nữa gắp lên món cà chua xào trứng, cùng với củ cải lên ăn một ngụm, sau đó châm chước trả lời: "Tay của cậu có lẽ vẫn thích hợp đàn dương cầm hơn."

Điền Chính Quốc đàn dương cầm có thể đạt đến trình độ tổ chức một buổi diễn tấu nhỏ, còn nấu cơm thì.........

Kỳ thật củ cải hầm xương sườn còn tốt, rốt cuộc xương hầm đủ lâu, còn rất mềm lại ngon miệng. Nhưng mà cà chua xào trứng ăn lên có chút quái quái, cũng không thể nói là khó ăn, tóm lại chính là hương vị rất kỳ lạ.

Kim Thái Hanh không đợi Điền Chính Quốc mở miệng nói chuyện, đã bổ sung thêm một câu: "Nấu cơm khá tốt."

Điền Chính Quốc: "......."

Cậu bẹp miệng nói: "Hay là anh khen tôi luộc trứng ăn ngon luôn không?"

Kim Thái Hanh khẽ nhếch khóe miệng: "Được thôi, ngày mai cậu nấu cho tôi ăn nhé?"

Điền Chính Quốc quyết đoán cự tuyệt: "Không nấu."

Có dì Trương ở đây rồi, cậu làm gì một hai phải đi nấu cơm chứ?

Trừ khi Kim Thái Hanh nguyện ý thêm một con số 0 vào chi phiếu cho cậu.

Trong mắt Kim Thái Hanh có ý cười nhàn nhạt.

Không thể không nói, đây là bữa cơm đơn giản nhất hắn từng ăn từ khi hắn chào đời đến nay, nhưng lại là bữa cơm hắn cảm thấy vui vẻ nhất.

Hai người cứ như vậy ăn xong bữa cơm.

Món cà chua xào trứng cuối cùng vẫn là được ăn sạch sẽ.

Củ cải hầm xương ăn hết là rất bình thường, nhưng vì cái gì ngay cả món cà chua xào trứng cũng ăn hết sạch?

Điền Chính Quốc có chút kỳ quái liếc nhìn Kim Thái Hanh.

Không phải người này nói cà chua xào trứng có hương vị quái quái sao? Vậy mà còn ăn nhiều như vậy?

Bởi vì là Điền Chính Quốc làm cơm, cho nên Kim Thái Hanh chủ động thu dọn chén đũa.

Mới vừa ăn cơm xong, cũng không thể lập tức đi ngủ được.

Vì thế Điền Chính Quốc đi tới phòng khách, chuẩn bị xem một tập phim truyền hình.

Cậu bỏ dép ra, sau đó cong chân ngồi trên sô pha, đem thảm lông bao gắt gao lên trên người, lúc này mới lấy điều khiển từ xa, mở TV.

Cậu đang tìm kiếm bộ phim truyền hình trước đây đã xem qua, dư quang nhìn thấy Kim Thái Hanh đi ra từ nhà bếp.

Điền Chính Quốc quay đầu, chủ động nói: "Kim tiên sinh, anh có muốn cùng xem phim không?"

Kỳ thật cậu cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Bởi vì dựa theo biểu hiện thường ngày của Kim Thái Hanh, hắn sẽ không xem phim truyền hình.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Kim Thái Hanh vậy mà gật đầu một cái, sau đó cất bước đi đến sô pha bên này.

Điền Chính Quốc hơi hơi kinh ngạc, vẫn luôn nhìn Kim Thái Hanh đi tới, ngồi ở bên cạnh cậu.

Kim Thái Hanh ngồi cách cậu không tính là xa, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi mộc hương lạnh lẽo kia.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc nhìn mình chằm chằm, nhướng mày: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc thu hồi tầm mắt: "Không, không có gì."

Cậu chỉ có chút không hiểu nổi, Kim Thái Hanh cũng sẽ xem phim truyền hình sao?

Điền Chính Quốc vừa nghĩ, vừa cầm điều khiển từ xa, mở phim.

Mở đầu phim là tổng kết mười giây của cốt truyện.

Kim Thái Hanh nhàn nhạt mà nhìn lướt qua màn hình, sau đó nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Thì ra cậu thích xem thể loại phim như này?"

"Hả? Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh có ý gì, vì thế quay đầu, tập trung tinh thần, nhìn kỹ màn hình.

Không xem thì không biết, vừa thấy đã giật nảy mình.

Cậu chọn bộ phim, cốt truyện vô cùng cẩu huyết.

Nói về nam chính từ nhỏ đã bị chị gái của mình bắt nạt, vẫn luôn sống dưới bóng ma, cho đến một ngày, hắn rốt ruộc không chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa, quyết dịnh trả thù chị gái, vì thế hắn đi giải phẩu chuyển giới, rồi sau đó câu dẫn chính anh rể của mình......

Điền Chính Quốc: "!!"

Cậu cả kinh, vội vàng hướng Kim Thái Hanh giải thích: "Tôi không phải muốn xem phim này, chọn sai rồi."

Cậu một bên nói, một bên liền nhanh chóng thoát ra.

Kết quả, Kim Thái Hanh ung dung nhìn cậu: "Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật chuyện này."

Điền Chính Quốc giải thích lần nữa: "Tôi chọn sai rồi."

Kim Thái Hanh thoạt nhìn không quá tin tưởng.

Điền Chính Quốc: "......."

Kim Thái Hanh cố ý?

Tuyệt đối là cố ý!

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc dứt khoát cũng không thoát nữa, trực tiếp mở bộ phim cẩu huyết kia, sau đó hướng Kim Thái Hanh cười: "Kim tiên sinh, vậy anh liền cùng tôi xem bộ phim này đi."

Tới a, cùng nhau chịu thương tổn đi.

Kim Thái Hanh nhướng mày.

Điền Chính Quốc cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, kéo nhanh tiến độ, nhảy qua khúc giới thiệu, sau đó làm bộ bắt đầu thưởng thức phim.

Nhưng sự thật chứng minh, đây là việc làm giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.

Bộ phim truyền hình tình tiết cẩu huyết như vậy, quan hệ nhân vật rất phức tạp, quả thực làm người xem không biết phải nói gì.

Một tập phim ngắn ngủỉ, toàn bộ quá trình xem, Điền Chính Quốc đều mặt đầy dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa liền nứt toạc.

Cậu lén lút đánh giá Kim Thái Hanh, kết quả phát hiện thần sắc Kim Thái Hanh nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra có phản ứng gì.

Điền Chính Quốc: "......"

Tức giận nha.

Kim Thái Hanh quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Điền Chính Quốc.

Liền tính Điền Chính Quốc đang tức giận, cũng không có một chút uy hiếp nào. Giống như một con mèo con hướng về phìa bạn hừ hừ vài tiếng, ngược lại rất đáng yêu.

Kim Thái Hanh không nhịn được cười một cái: "Làm sao vậy."

Điền Chính Quốc hầm hừ nói: "Không xem nữa."

Nói xong, cậu cầm lấy điều khiển, tắt TV.

Sau đó, cậu xốc thảm trên người ra, từ trên sô pha đứng dậy.

Kết quả giây tiếp theo, lại bị một cơn choáng váng đầu óc làm thiếu chút nữa té ngã.

Thần sắc Kim Thái Hanh ngưng trọng, tay mắt lanh lẹ mà đứng lên, ôm Điền Chính Quốc vào ngực: " Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc dựa vào trong lòng Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng mà nhíu mày: "Không biết, đột nhiên có chút chóng mặt, có thể là bị cảm rồi."

Buổi chiều, cậu có hắt hơi vài cái, sau đó không có bệnh trạng nào khác, vì thế cũng không để ở trong lòng.

Kết quả ngồi lâu, vừa mới đứng dậy lại chóng mặt.

Kim Thái Hanh động tác nhẹ nhàng, đỡ Điền Chính Quốc ngồi lại trên sô pha, sau đó duỗi tay, thử độ ấm trên trán của Điền Chính Quốc.

Ngày thường nhiệt độ cơ thể Điền Chính Quốc có chút thấp, hiện tại lại có chút nóng lên.

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Chắc là bị cảm phát sốt rồi. Cậu ngồi im, tôi đi lấy thuốc trị cảm cho cậu."

Điền Chính Quốc cũng duỗi tay sờ trán chính mình, gật đầu nói: "Được."

Hành động của Kim Thái Hanh rất nhanh chóng, đầu tiên hắn tìm thuốc trị cảm, sau đó đi nhà bếp nấu nước sôi.

Hắn cầm cái ly màu trắng của Điền Chính Quốc, rót nước, chờ nguội một chút, rồi đem thuốc bỏ vào sau đó quấy đều.

Làm xong hết thảy, hắn đưa ly tới trước mặt Điền Chính Quốc: "Đây, uống thuốc đi."

Điền Chính Quốc uể oải mà rũ mắt, nhận ly, một ngụm một ngụm mà uống xong thuốc.

Kim Thái Hanh chờ cậu uống xong, nói: "Được rồi, trước tiên lên lầu nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai lại xem như thế nào."

" Vâng, cảm ơn Kim tiên sinh."

Điền Chính Quốc cảm giác thân thể của mình bắt đầu từng đợt rét run, cậu dứt khoát bọc cái thảm lông trên sô pha, sau đó từng bước đi lên lầu hai.

Kim Thái Hanh nhìn theo bóng lưng Điền Chính Quốc đi tới phòng ngủ, lúc này mới móc di động ra, nhắn cho Lâm Bác Vũ một tin: [ Ngủ chưa?]

Một phút sau, bên kia nhắn lại.

[ Lâm Bác Vũ: Còn chưa, hôm nay tôi trực đêm, làm sao vậy?]

Kim Thái Hanh đánh chữ: [ Tôi nhớ rõ thầy của cậu có nghiên cứu trung y, hỏi ông ấy có thuốc bồi bổ thân thể hay không, giá cả không thành vấn đề.]

Tình huống thân thể của Điền Chính Quốc thật sự quá kém, lâu lâu liền sẽ sinh bệnh, phải nghĩ biện pháp bồi bổ lại.

Lâm Bác Vũ rất nhanh trả lời lại: [ Đây là cậu giúp Điền Chính Quốc hỏi đi? Còn nói không quan tâm đến người ta?]

Kim Thái Hanh nhíu mày, tiếp tục đánh chữ: [ Trong đầu của cậu có thể có chuyện khác hay không.]

[ Lâm Bác Vũ: Được được được, là tôi đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngày mai tôi giúp cậu hỏi thầy của tôi thử xem.]

Kim Thái Hanh cuối cùng hồi phục: [ Cảm ơn.]

Xử lý xong chuyện này, hắn mới lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cv