44. cùng nhau đi du lịch


Sáng ngày hôm sau, 8 giờ.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt.

Bộ dáng này của cậu, nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu, làm người ta cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Kim Thái Hanh đang ngồi ở mép giường bên kia, cầm di dộng trả lời tin nhắn, thấy cậu tỉnh dậy, liền cất di dộng: "Tỉnh rồi? Dậy rửa mặt đi, sau đó ăn sáng, rồi phải đi làm kiểm tra nữa."

Điền Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh nói xong, thì cũng hoàn toàn tỉnh toán.

Cậu từ trên giường ngồi dây, lúc này, cậu nghĩ tới một chuyện, nhìn Kim Thái Hanh hỏi: "Kim tiên sinh, tối hôm qua tôi không có lăn qua bên anh đúng không?"

Hẳn là không có rồi, tối hôm qua cậu ngủ rất ngon, cũng không có cảm giác lăn lộn trằn trọc gì cả.

Kim Thái Hanh nhíu mày, đôi mắt đen nhánh hình như có thêm cảm xúc nào đó: "Hử? Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Điền Chính Quốc: "??"

Kim Thái Hanh hỏi ngược lại là có ý gì?

Chẳng lẽ tối hôm qua cậu lại lăn tới bên cạnh Kim Thái Hanh?

Nhưng mà thời tiết gần đây cũng không lạnh, cậu không nên hướng tới địa phương ấm áp mới phải chứ.

Điền Chính Quốc vì để kiểm chứng tối hôm qua Kim Thái Hanh rốt cuộc có ngủ trên sô pha hay không, nên đầu tiên là duỗi tay sờ chỗ ngủ bên kia của Kim Thái Hanh.

Kết quả trong ổ chăn lạnh băng.

Chẳng qua cái này cũng có khả năng là Kim Thái Hanh dậy quá sớm, cho nên ổ chăn mới lạnh mà thôi.

Vì thế tiếp đó, Điền Chính Quốc lại quay đầu, nhìn đến sô pha trong phòng.

Sau đó nhìn thấy cặp sách của cậu, vẫn là nằm trên sô pha, hơn nữa vị trí giống như đúc tối qua.

Điền Chính Quốc như đã nắm được bằng chứng trong tay, nháy mắt cười vui vẻ lên, nói: "Tối hôm qua tôi không có lăn đến chỗ anh, bởi vì anh không có đi sô pha ngủ, cặp sách của tôi còn để nguyên ở trên đó kìa."

Nhớ trước đây, lần đầu tiên cậu và Kim Thái Hanh ngủ cùng một giường, nửa đêm cậu lăn đến gần Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh liền lập tức đi ra sô pha ngủ không phải sao?

Nhưng tối hôm qua Kim Thái Hanh lại không đi, này liền chứng minh được, cậu không có lăn đến cạnh hắn.

Lúc này, Điền Chính Quốc phát hiện Kim Thái Hanh cười như không cười mà nhìn cậu, có chút nghi hoặc mà hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?"

Kim Thái Hanh nhếch khỏe môi: "Nói không sai, cặp sách của cậu vẫn ở trên sô pha."

Điền Chính Quốc nghe không hiểu lắm ý Kim Thái Hanh muốn biểu đạt, mê mang nói: "Anh có ý gì?"

Gì mà kêu cặp sách của cậu vẫn ở trên sô pha?

Chẳng lẽ cặp sách của cậu có thể ngăn được bước chân của Kim Thái Hanh đi qua đó ngủ sao?

Điền Chính Quốc còn muốn hỏi lại, lúc này Kim Thái Hanh liền đứng lên, nói với cậu: "Rời giường đi, thời gian không còn sớm nữa."

Điền Chính Quốc đành phải bỏ qua vấn đề này, ngoan ngoãn mà rời khỏi giường.

Nếu như là ngày thường, sau khi cậu tỉnh lại, còn có thể ngủ nướng thêm một chút, nhưng hôm nay bọn họ còn có việc phải làm, tất nhiên là cậu cũng phải nhanh chóng hơn.

Hai người dùng xong bữa sáng, liền đi tới nhà thầy của Lâm Bác Vũ.

Khách sạn cách chỗ đó cũng không tính xa, cho nên bọn họ quyết định đi bộ.

Điền Chính Quốc một bên đi theo bước chân của Kim Thái Hanh phía trước, một bên hỏi: "Đúng rồi, vị thầy kia họ gì vậy, đợi lát nữa tôi phải xưng hô với ông ấy như thế nào?"

Tuy rằng lần này tới làm kiểm tra, cũng không phải là ý muốn của cậu, nhưng cậu cũng sẽ không vì vậy mà mất lễ nghĩa.

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Vị thầy kia họ Lý, đợi lát nữa gọi thầy Lý là được."

" Vâng." Điền Chính Quốc gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: "Tôi có cần mua chút quà tặng mang cho ông ấy không?"

Dù sao cũng là tới nhà của người lớn một chuyến, cảm giác đi tay không không tốt lắm.

Còn tiền khám và chữa bệnh, thì phải đợi kiểm tra xong thì mới có thể biết được.

Kim Thái Hanh trả lời: "Tôi hỏi qua Lâm Bác Vũ rồi, hắn nói thầy của hắn thích trà. Phía trước vừa vặn có một cửa hàng bán trà, chúng ta đi qua đó đi."

Điền Chính Quốc nghe được lời này, có chút tò mò mà đánh giá Kim Thái Hanh một cái.

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Vừa mới cậu chỉ muốn hỏi, vì sao Kim Thái Hanh cái gì cũng đã an bài tốt rồi? Rõ ràng mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, vì sao phải bỏ nhiều tâm tư như vậy trên người của một đối tượng hợp đồng chứ?

Điền Chính Quốc nghĩ không ra, chẳng qua rất nhanh đã tới cửa hàng bán trà kia, cậu cũng không còn dư tinh lực để nghĩ tới nữa.

Cuối cùng Điền Chính Quốc chọn một hộp trà Long Tĩnh tốt nhất.

Lúc đi tới quầy thu ngân, cậu muốn trả tiền, kết quả Kim Thái Hanh lại lấy thẻ ra.

Điền Chính Quốc theo bản năng nói: "Kim tiên sinh, tôi tự mình trả là được."

Cái hộp quà này là cậu đưa cho thầy Lý, sao có thể để Kim Thái Hanh trả tiền được chứ?

Kết quả, Kim Thái Hanh lại nói: "Không có việc gì, cũng giống nhau."

Nói xong liền đưa thẻ qua.

Điền Chính Quốc còn đang cân nhắc "Giống nhau" là có ý gì.

Ngược lại chị gái thu ngân lặng lẽ mà nhìn lướt qua hai người, một bộ hiểu rõ.

Hai người cứ như vậy mang theo hộp trà, đi tới nhà của thầy Lý.

Thầy Lý ở rìa của thị trấn, là một viện nhỏ, trước cửa trồng đầy các loại thảo dược.

Vừa bước vào, là có thể ngửi được một mùi thảo dược nồng đậm.

Điền Chính Quốc nhìn một sân viện toàn là thuốc, chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc.

Nhiều thuốc như vậy sao? Là dùng để làm nghiên cứu, hay là làm thuốc?

Mấy thứ này không phải chính là thuốc bổ của cậu đó chứ?

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc lập tức liền không còn cảm thấy mới lạ nữa, ngược lại không thèm liếc nhìn những dược liệu đó thêm chút nào.

Lúc này, thầy Lý nghe ngoài cửa có động tĩnh, liền đi ra.

Ông là một giáo sư sắp về hưu, làm người khiêm tốn hòa ái, cười nói với hai người: "Mau vào đi, tôi đã nghe tiểu Lâm nói rồi, buổi sáng các cậu sẽ ghé lại đây."

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: " Quấy rầy rồi."

Thầy Lý cười vẫy vẫy tay: "Không có, Lúc ấy tôi đúng là chuẩn bị ghé Vân Kinh một chuyến, nhưng có rất nhiều dược liệu đang trong thời kỳ cần điều chế, cho nên tôi không thể rời đi được."

Kim Thái Hanh gật đầu, sau đó giới thiệu: "Đây là Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc vội vàng tiến lên một bước, lễ phép mà cầm hộp trà trong tay đưa qua: " Chào thầy Lý ạ."

" Chào cậu."

Lúc thầy Lý trả lời, cũng thuận tiện quan sát Điền Chính Quốc: "Đứa nhỏ này, xác thật thân thể rất suy yếu."

Điền Chính Quốc nhấp môi, trả lời: "Từ nhỏ đã như vậy rồi ạ."

Nguyên chủ từ khi sinh ra, chính là một đứa trẻ ốm yếu nhiều bệnh, không rời xa được thuốc, vì thế ba mẹ Điền cũng không trông cậy vào nguyên chủ có thể mang lại tiền đồ lớn gì, sớm đã tính toán làm thế nào ở hôn nhân của nguyên chủ mà chiếm một bút tiền.

Cuối cùng trời xui đất khiến, nguyên chủ thật sự cùng Kim Thái Hanh ký hiệp nghị, cuối cùng đưa hết tiền nhận được cho đôi ba mẹ kia.

Nhưng mà hiện tại, Điền Chính Quốc đã tiếp nhận thân thể này, cậu sẽ không thuận theo ý muốn của ba mẹ Điền. Huống hồ, hai người kia không biết đã gặp chuyện gì, lâu rồi cũng không thấy xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Thầy Lý gật gật đầu: "Tới đây, tôi kiểm tra cho cậu một chút."

Vào phòng, khắp không gian đều có hương vị thuốc trung y bay phiêu phiêu, thậm chí trong góc còn có một nồi thuốc trung y đang nấu.

Nhìn nồi nước đen tuyền kia, Điền Chính Quốc lập tức dời mắt đi, nhắm mắt làm ngơ.

Thầy Lý thấy hành động của cậu, cười hòa ái: "Sợ uống thuốc trung y sao?"

Điền Chính Quốc đúng sự thật mà gật đầu: "Vâng, quá đắng."

Cậu cho rằng nói ra lý do này, thầy Lý sẽ có biện pháp giải quyết nào đó.

Kết quả thầy Lý chỉ cười tủm tỉm nói: "Thuốc đắng dã tật."

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu nhíu mày khổ hề hề, nhấp môi.

Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ này của cậu, khẽ cười.

Điền Chính Quốc dù đang không vui, cũng chỉ giống như một bé mèo đang ủy khuất, Kim Thái Hanh thấy cậu không vui, nhưng cũng chỉ muốn sờ sờ đầu dỗ cậu mà thôi, giống như sờ sờ mèo vậy.

Kế tiếp, bắt đầu bắt mạch.

Điền Chính Quốc ngồi ở trước bàn, duỗi tay qua.

Ngón tay của thầy Lý đặt lên mạch đập, cẩn thận chẩn bệnh.

Một lát sau, thầy Lý nói: "Đưa tay kia qua đây."

Điền Chính Quốc để tay khác lên bàn.

Toàn bộ quá tình cậu đều biểu hiện thật sự bình tĩnh, dù sao cậu cũng đã sớm hiểu rõ tình trạng của thân thể này rồi, hiện giờ kiểm tra, cũng chỉ là xác nhận lại suy nghĩ trong lòng của cậu mà thôi.

Cậu là đương sự lại có bộ dáng của một người ngoài cuộc, ngược lại Kim Thái Hanh, thần sắc so với cậu thì nghiêm túc hơn nhiều, cằm hơi căng thẳng, chờ kết quả chẩn bệnh cuối cùng.

Thầy Lý kiểm tra cho Điền Chính Quốc một lúc lâu, cuối cùng trầm tư vài giây, nói với hai người: "Trước mắt mà nói, trên người Điền Chính Quốc chỉ có một căn bệnh là bệnh hen suyễn, nhưng thân thể quá mức suy yếu, như là không có một chút sức đề kháng nào."

Lời thầy Lý giống hệt với chẩn đoán của bệnh viện.

Điền Chính Quốc cười một chút: "Cảm ơn thầy Lý."

Kim Thái Hanh hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn trầm ngâm vài giây, hỏi: "Vậy cậu ấy vẫn luôn uống thuốc bổ, thân thể sẽ trở nên khỏe mạnh hơn phải không?"

Thầy Lý gật đầu: "Nếu đã nắm rõ được tình trạng thân thể của cậu ấy, cho thuốc bổ phù hợp thì sẽ có tác dụng. Tôi có thể kê cho cậu ấy một toa thuốc bổ, để xem hiệu quả trước. Trừ cái này ra, ngày thường cần làm việc và nghỉ ngơi phù hợp. phải ăn đủ ba bữa cơm. Những việc này nghe có vẻ bình thường, nhưng chính là những đạo lý dưỡng sinh cơ bản nhất."

Điền Chính Quốc vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe lời của thầy Lý.

Lúc nghe đến đoạn còn có một toa thuốc bổ nữa, cả người cậu đều héo.

Đương nhiên, cậu cũng không có khả năng ở trước mặt giáo sư mà làm ra hành động cự tuyệt gì đó, đành phải khóc không ra nước mắt mà tiếp nhận.

Cuối cùng, hai người rời khỏi nhà thầy Lý.

Vốn dĩ thầy Lý còn mời bọn họ ở lại cùng ăn cơm trưa, chẳng qua bọn họ lại uyển chuyển từ chối.

Đi ra ngoài sân, Điền Chính Quốc nhìn túi thuốc bổ trong tay, thở dài.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn về phía cậu: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc rầu rĩ nói: "Thuốc bổ trong nhà còn chưa có uống xong, hiện tại lại nhiều thêm một túi nữa."

Thực rõ ràng, cho đến khi kết thúc hiệp nghị, cậu đều phải uống thuốc bổ.

Kim Thái Hanh lại cười khẽ một tiếng: "Từ từ uống."

Điền Chính Quốc nhận thấy được cái gì, chớp chớp mắt, nhìn về phía hắn: "Kim tiên sinh, hình như tâm tình của anh rất tốt?"

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đáng giá vui mừng sao?

Lúc này, đôi mắt Kim Thái Hanh ý cười lại càng sâu hơn: "Ừ."

Điền Chính Quốc có chút tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nội tâm Kim Thái Hanh dao động, nhưng mặt ngoài chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời một câu: "Bởi vì cậu không còn bệnh nào khác cả."

Lúc trước Điền Chính Quốc ở bệnh viện lớn của Vân Kinh đã làm kiểm tra một lần, hiện tại giáo sư trung y tiếng tăm lừng lẫy lại kiểm tra thêm một lần nữa, như vậy, kết quả hẳn là tương đối chuẩn xác rồi.

Nói cách khác, Điền Chính Quốc chỉ có bệnh hen suyễn cùng với thân thể yếu ớt mà thôi, chỉ cần hàng ngày chú ý một chút, vậy sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Điều khiến Kim Thái Hanh cho tới nay luôn lo liệu mọi thứ như vậy chính là hy vọng cơ thể Điền Chính Quốc có thể khỏe mạnh, loại ý muốn này càng về sau càng mãnh liệt, hắn cảm thấy Điền Chính Quốc nên vĩnh viễn là bộ dáng sáng ngời kia.

Điền Chính Quốc không nghĩ tới Kim Thái Hanh sẽ vì nguyên nhân này mà vui vẻ, cái này làm cho cậu có chút kinh ngạc khó hiểu.

Theo lý mà nói, bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi, sẽ đến lúc hai bên tách ra, từng người có sinh hoạt của riêng mình.

Kim Thái Hanh kỳ thật không cần phải tiêu phí nhiều tâm tư như vậy trên người cậu, trong hiệp nghị cũng không có quy định Kim Thái Hanh phải làm những việc này, nhưng Kim Thái Hanh vẫn làm, hơn nữa còn làm rất tốt.

Điền Chính Quốc nhấp môi.

Kim Thái Hanh thật sự là một người rất tốt.

Hy vọng bệnh nan y của cậu không phát tác nhanh như vậy, ít nhất hãy chờ cho đến khi hiệp nghị kết thúc, nếu không, Kim Thái Hanh hẳn là sẽ cảm thấy buồn một chút.

Điền Chính Quốc yên lặng mà đi về phía trước, vừa ngẫm nghĩ chuyện tương lai, vừa lơ đãng mà đánh giá cảnh sắc xung quanh.

Kim Thái Hanh ở một bên nhìn cậu một hồi, sau đó hỏi: "Cậu cảm thấy trấn nhỏ này thế nào?"

Điền Chính Quốc từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, thành thật nói: "Tôi cảm thấy rất xinh đẹp."

Thị trấn này có thể trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng, tự nhiên là có chỗ độc đáo riêng của nó.

Các căn nhà xung quanh phần lớn đều được làm bằng gỗ, đặc biệt có nét cổ xưa, rất thích hợp để chụp hình.

Ven đường có một ít cửa hàng, ăn uống vui chơi, cái gì cũng có.

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Chúng ta ở đây chơi một ngày rồi lại trở về."

Điền Chính Quốc nghe đến đó, đôi mắt lập tức sáng hơn: "Có thể chứ?"

Kỳ thật ngay từ đầu cậu đã có ý nghĩ này rồi, nhưng cậu là một người rảnh rỗi, còn Kim Thái Hanh thì rất bận.

Bởi vậy, trước tiên cậu không có nói ra ý muốn của mình, mà đi theo an bài của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Có thể."

Lần này hắn tới đây, vốn đã chuẩn bị thời gian rất nhiều, để phòng ngừa thân thể của Điền Chính Quốc xảy ra chuyện gì.

Cũng may sau khi kiểm tra, cũng không có vấn đề gì lớn, vì thế thời gian tự nhiên liền dư ra khá nhiều.

Điền Chính Quốc biết bọn họ muốn ở chỗ này đi dạo một lúc, nên vội vàng đem cặp sách lấy xuống, bỏ túi thuốc vào trong.

Sau đó, cậu lần nữa đeo cặp sách lên, hưng phấn nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng.

Kế tiếp, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường.

Điền Chính Quốc nhìn đông một cái, nhìn tây một cái, cảm thấy cái gì cũng rất mới lạ.

Sau đó, cậu thấy một cửa hàng bán bánh bao súp.

Cho dù cách vài mét, vẫn có thể ngửi được mùi hương làm người người chảy nước miếng.

Cậu lập tức quay đầu nói với Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, chúng ta đi ăn bánh bao nước được không?"

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Mua cho cậu được rồi."

Điền Chính Quốc vui sướng mà đi qua, mua một phần bánh bao nước.

Rất nhanh, cậu liền cầm một cái túi trở về, dùng đũa ở bên trong mà gắp một cái bánh bao lên ăn.

Cái bánh bao này kích thước vừa vặn, một ngụm là một cái.

Lúc cắn xuống, hương vị nồng đậm lập tức lan tràn trong miệng, phảng phất như mỗi một dây thần kinh vị giác đều được thức tỉnh.

Cậu ăn ăn, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, chờ sau khi nuốt xuống, tích cực mời Kim Thái Hanh ăn: "Kim tiên sinh, anh cũng ăn thử một cái xem, thật sự ăn rất ngon đó."

Nói xong, liền đưa chiếc đũa qua cho Kim Thái Hanh, ý bảo hắn gắp một cái ăn thử.

Nhưng Kim Thái Hanh cũng không nhận: "Không cần."

Điền Chính Quốc chủ động gắp một cái, đút cho Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, anh ăn thử đi mà."

Thanh âm của cậu mềm mại êm tai, nhẹ nhàng theo gió, từng đợt từng đợt mà cuốn vào trong lòng của hắn.

Kim Thái Hanh vẫn không nhúc nhích, nhướng mày nói: "Vì sao nhất định phải cho tôi ăn?"

Điền Chính Quốc cường điệu nói: "Thứ tốt thì phải biết chia sẻ á. Mau mau mau, muốn rớt rồi."

Cậu thúc giục Kim Thái Hanh, một bộ nhất định phải làm cho hắn nếm thử mỹ vị này mới được.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh vẫn hơi cúi người, ăn vào cái bánh bao nhân nước kia.

Điền Chính Quốc lập tức chờ mong mà nhìn hắn: "Thế nào? Tôi không lừa anh đúng không?"

Đôi mắt đen bóng của cậu cứ như vậy mà nhìn Kim Thái Hanh, ánh mặt trời điểm xuyến thêm ít ánh sáng vụn bên trong, xinh đẹp như một viên Kimcương.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừ, ăn khá ngon."

Lúc trả lời câu này, ánh mắt của hắn dừng trên người Điền Chính Quốc một lúc lâu, sau đó mới rời đi.

Kế tiếp, hai người cùng nhau ăn xong túi bánh bao nhân nước.

Đương nhiên, chỉ ăn bánh bao khẳng định là không được, bọn họ rất nhanh đã tới một nhà hàng đặc sản địa phương, sau khi ăn xong cơm trưa, mới tiếp tục đi dạo phố.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng thú nhồi bông, Điền Chính Quốc bị một con thú bông bên trong đó hấp dẫn lực chú ý.

Con thú bông kia là một con chó con, nhưng ngoại hình rất độc đáo, nói như thế nào nhỉ, chính là cái loại vừa xấu vừa ngốc ấy.

Không biết sao, liền chọc trúng điểm cười của Điền Chính Quốc.

Cậu nhìn chằm chằm con thú bông kia, càng xem càng muốn cười.

Chủ tiệm thấy có sinh ý tới, vội vàng giới thiệu: "Hai vị, muốn tới xem thử không? Cửa tiệm của chúng tôi mới ra một trò chơi mới, nhin thấy bia ngắm bên kia không, dùng súng ở đó bắn liên tục năm lần, chỉ cần trúng hồng tâm ba lần, liền có thể tùy ý lựa chọn một con thú bông mang đi."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt: "Bắn súng miễn phí hả?"

Chủ tiệm cười nói: "Tất nhiên là không phải rồi, trước đó phải mua vé mới có cơ hội bắn súng. Cậu xem, bên kia đã có vài người rồi."

Điền Chính Quốc: "....."

Cái này mà cũng gọi là trò chơi mới?

Còn không phải cùng loại với mấy trò quăng vòng, gắp thú bông linh tinh sao?

Chẳng qua Điền Chính Quốc lại lần nữa nhìn về phía con thú bông hình chó con kia, vẫn là cảm thấy nó thật sự vừa xấu vừa ngốc, rất thú vị.

Lúc này, thanh âm Kim Thái Hanh trầm thấp vang lên: "Muốn chơi liền chơi."

Nghe xong lời này, Điền Chính Quốc thành thật nói: "Kỹ thuật bắn súng của tôi không tốt lắm."

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Trước cứ thử xem."

Vì thế kế tiếp, Điền Chính Quốc mua một vé, sau đó bắt đầu đi xếp hàng.

Kim Thái Hanh đứng ở nơi không xa không gần mà chờ cậu.

Không thể không nói, người như hắn, trời sinh chính là tiêu điểm.

Chỉ cần tùy ý đứng ở kia, chính là tồn tại hạc giữa bầy gà, khuôn mặt lạnh lẽo, bộ dáng anh tuấn, khí tràng lại càng cường đại.

Điền Chính Quốc vừa mới đi được nửa phút, đã có hai cô gái đứng một bên mà đánh giá Kim Thái Hanh.

Hai người họ đỏ mặt, cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, hình như muốn đi lên để xin phương thức liên hệ, nhưng cuối cùng lại ngại khí tràng người sống chớ đến gần của Kim Thái Hanh, nên không dám tiến lên.

Điền Chính Quốc dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vì thế có chút tò mò mà quan sát bên kia.

Cậu muốn nhìn Kim Thái Hanh khi đối mặt với loại tình huống này sẽ xử lý như thế nào, là lạnh lùng cự tuyệt đối phương, hay vẫn có những hành động khác?

Nhưng mà, có thể là do tầm mắt của cậu quá mức rõ ràng, Kim Thái Hanh vốn dĩ đang cúi đầu xem di động lại ngẩng đầu lên.

Hai người đối diện nhìn nhau.

Kim Thái Hanh nhìn thấy đôi mắt thần thái sáng láng của Điền Chính Quốc, khó hiểu mà nhếch mày một chút.

Điền Chính Quốc hướng hắn cười cười, sau đó nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Xem diễn còn bị bắt gặp tại trận, thật là xấu hổ quá đi.

Lúc này, Kim Thái Hanh cũng chú ý tới hai cô gái cách đó không xa, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua các cô một cái.

Hai cô gái kia rình coi bị phát hiện, lập tức ngượng ngùng mà rời đi.

Kim Thái Hanh đem sự tình trước sau sâu chuỗi lại một lần, nháy mắt đã hiểu được vừa rồi Điền Chính Quốc đang quan sát cái gì.

Hắn thu hồi di động, cười như không cười mà nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "??"

Từ từ, ánh mắt Kim Thái Hanh đang nhìn cậu là có ý gì, sao lại kỳ quái như vậy?

Phía trước Điền Chính Quốc còn hai người, chờ sau khi hai người kia đi khỏi, rất nhanh liền tới lượt cậu.

Cậu vui vẻ mà từ trong tay ông chủ nhận súng đồ chơi.

Kim Thái Hanh cũng hướng về phía bên này đi vài bước, cách cậu gần thêm một ít.

Điền Chính Quốc cầm súng đồ chơi, cũng rất ra dáng mà nheo một mắt, sau đó nhắm hồng tâm mà bắn một phát.

"Pằng" một tiếng, viên đạn hướng về bia ngắm mà bay qua.

Sau đó.......

Khó khăn lắm mới đụng được rìa của bia ngắm, lại cách một chút thôi, là ngay cả bia cũng không trúng được.

Hiện trường tức khắc vô cùng yên lặng.

Sau một lúc lâu, Kim Thái Hanh nhướng mày nhìn về phía cậu: "Thì ra cậu nói kỹ thuật của mình không tốt cũng không phải khiêm tốn."

Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng mà thu hồi súng.

Cậu xác thật biết kỹ thuật của mình không tốt, dù sao cậu cũng ít chơi súng, lúc những nam sinh cùng tuổi chơi đủ loại trò, thì cậu còn đang ở nhà dưỡng bệnh.

Nhưng mà, cậu cũng không ngờ mình bắn tệ đến trình độ này, cậu còn tưởng tốt xấu gì thì cậu cũng phải bắn được gần ở giữa một chút."

Điền Chính Quốc có ý đồ muốn kéo lại mặt mũi: "Là do tôi còn chưa quen thuộc cây súng này, bắn thêm hai lần nữa là được."

Trong mắt Kim Thái Hanh mang ý cười: "Vậy sao?"

Kế tiếp, Điền Chính Quốc lại bắn thêm hai phát nữa.

Kết quả một viên thì trúng rìa, một viên thì dứt khoát không trúng bia.

Điền Chính Quốc: "......"

Được rồi, thì ra đây chính là thực lực của cậu.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuổi của cậu, có chút buồn cười nói: "Còn hai lần nữa, bắn đi."

Điền Chính Quốc cúi đầu: "Không bắn nữa, tổng cộng phải bắn trúng ba lần hồng tâm mới được, nhưng hiện tại chỉ còn có hai lần cơ hội thôi."

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua con chó trong tủ kính kia, ừ.......Tạo hình thật là đặc biệt một lời khó nói hết.

Chẳng qua , hắn vẫn hỏi Điền Chính Quốc: "Rất muốn sao?"

Điền Chính Quốc héo héo mà trả lời: "Có một chút, chủ yếu là cảm thấy cái tạo hình của con chó kia thật sự thú vị."

Kim Thái Hanh: "......"

Hắn không phát biểu ý kiến gì về thẩm mỹ của Điền Chính Quốc, mà là từ trong tay của cậu nhận lấy súng, nhàn nhạt nói: "Đi mua thêm vé, tôi giúp cậu bắn."

Điền Chính Quốc lập tức lên tinh thần: "Anh đã từng bắn súng rồi sao?"

Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Điền Chính Quốc, cười khẽ: "Chưa từng, nhưng có thể thử xem."

Điền Chính Quốc nghe được lời này, tuy rằng ngoài mặt vẫn chưa nói gì, nhưng cậu cảm thấy không nhất định Kim Thái Hanh có thể thành công.

Cậu tốt xấu gì lúc nhỏ còn sờ qua súng đồ chơi được vài lần, Kim Thái Hanh căn bản còn chưa chạm qua lần nào.

So sánh hai người, thì phần thắng của cậu vẫn là lớn hơn một ít.

Rất nhanh, Kim Thái Hanh giơ súng lên, nhắm chuẩn bia ngắm.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nhìn một màn này.

Chủ tiệm nghe Kim Thái Hanh nói chưa chạm qua súng bao giờ, cũng có chút tò mò mà đi tới, muốn nhìn Kim Thái Hanh biểu hiện như thế nào.

Lúc đầu, Kim Thái Hanh bắn hai lần.

Một lần bắn trúng vòng năm điểm, một lần bắn trúng vòng bảy điểm.

Điền Chính Quốc có chút không dám tin tưởng nhìn số trên tấm bản, sau đó hỏi Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, anh xác định anh chưa từng bắn súng sao?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừ."

Vừa dứt lời, hắn liền bắn liên tiếp ba lần, trúng vào ngay hồng tâm.

Điền Chính Quốc nháy mắt ngây ngẩn.

Này, đây là trình độ chưa từng bắn súng qua sao?

Chủ tiệm vốn dĩ còn đang vui sướng hài lòng đứng dựa vào vách tường, nhìn một màn này, lập tức đứng thẳng thân thể.

Ông lập tức đi tới chỗ con gấu bông mà Điền Chính Quốc vừa mới nhìn trúng, sợ hai người này nhất thời hứng khởi, còn muốn chơi thêm vài lần nữa.

Điền Chính Quốc còn đang trông mong mà đi qua bên cạnh Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, sao anh làm được vậy?"

Nói thật, cậu có chút hâm mộ.

Kim Thái Hanh để súng đồ chơi lên bàn, sau đó nhướng mày: "Này rất khó sao?"

Điền Chính Quốc: "....."

Sau một lúc lâu cậu mới nói: "Này không khó sao?"

Khuôn mặt Kim Thái Hanh đều là ý cười: "Chỉ cần làm quen một chút liền biết."

Điền Chính Quốc: "......"

Quả nhiên, bá tổng không phải là người mà ai cũng có thể so sánh được, quả thực chính là sự tồn tại mà người thường không thể theo kịp.

Rất nhanh, ông chủ đã mang gấu bông tới, đưa cho Điền Chính Quốc: "Đây, hai vị khách này, thú bông của cậu."

Thanh âm của ông chủ có chút vội vàng, sợ hai người bọn họ còn muốn tiếp tục chơi nữa, có ý tứ muốn nhanh chóng tiễn bọn họ đi.

Điền Chính Quốc nhận thú bông: "Cảm ơn."

Sau đó hai người rời khỏi cửa hàng thú bông.

Điền Chính Quốc một bên thưởng thức thú bông trong ngực, một bên nói với Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, anh có phát hiện không, vừa rồi anh đem người ta dọa sợ đó."

Người tới chơi trong cửa hàng như vậy, phần lớn đều cùng trình độ giống như Điền Chính Quốc, ông chủ cũng vui vẻ mà kiếm một chút tiền.

Kết quả đột nhiên xuất hiện một tồn tại nghịch thiên như Kim Thái Hanh, nếu còn tiếp tục chơi nữa, nói không chừng mấy con thú bông trong tiệm sẽ bị lấy hết.

Kim Thái Hanh nghĩ lại, không nhớ tới: "Phải không?'

Điền Chính Quốc gật đầu: " Đúng vậy, anh không thấy bộ dạng ông chủ vội vã đem chúng ta tiễn đi sao?"

Kim Thái Hanh trầm mặt một cái.

Đúng thật là hắn không có chú ý.

Nếu như ngày thường, sức quan sát của hắn rất tốt, liếc mắt một cái có thể xem hiểu được cảm xúc của người khác, nhưng vừa rồi, lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Điền Chính Quốc, căn bản không để ý tới những người khác.

Nghĩ đến đây, bước chân Kim Thái Hanh dừng lại một cái.

Điền Chính Quốc có chút mê mang mà nhìn hắn: "Anh sao vậy?"

Kim Thái Hanh lại lần nữa bước đi: "Không có việc gì, đi thôi."

Đây không phải lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, chỉ cần Điền Chính Quốc cùng những người khác đứng trước mặt hắn, hắn giống như sẽ tự động xem nhẹ những người khác, trong mắt cũng chỉ còn có thể thấy được Điền Chính Quốc.

Giống như rất nhiều lần trước đó, vốn dĩ ngay từ đầu hắn luôn dùng lý trí để tự hỏi một số vấn đề, nhưng sau khi thấy Điền Chính Quốc, suy nghĩ của đại não liền tự động biến thành một mớ hỗn loạn.

Điền Chính Quốc ở nơi này của hắn, hình như luôn là ngoại lệ, luôn có thể dễ dàng mà ảnh hưởng đến hắn.

Điền Chính Quốc không biết những cảm xúc phức tạp trong lòng của Kim Thái Hanh, cậu chỉ nhìn ngó xung quanh, xem còn có cái gì để chơi hay không.

Đi một chuyến vất vả như vậy, tất nhiên là muốn chơi cho đủ rồi.

Chạng vạng.

Điền Chính Quốc cùng một đứa bé trai đứng ở trên cầu, thi nhau thổi bong bóng.

Vốn dĩ Điền Chính Quốc không tính toán sẽ tham gia một cuộc thi đấu ấu trĩ như vậy, nhưng mà bé trai kia nhìn thấy món đồ chơi thổi bong bóng trong tay cậu. một hai phải cùng cậu so.

Điền Chính Quốc bị nhóc lôi kéo không đi được, chỉ có thể đáp ứng.

Chủ yếu là, cậu mua đồ chơi thổi bong bóng này, tất nhiên là cũng phải dùng.

Vì thế, liền có hình ảnh hai người cùng nhau đứng trên cầu, thi nhau thổi bong bóng như vậy.

Điền Chính Quốc muốn thổi bong bóng, tất nhiên là không thể cầm con chó bông kia được, vì thế cậu thỉnh cầu Kim Thái Hanh cầm giúp cậu một lát.

Kim Thái Hanh nhìn con thú bông kia, nhíu mày: "Tôi không muốn cầm thứ này."

Điền Chính Quốc nghe được ý ghét bỏ trong lời nói của hắn, ngược lại có tinh thần hơn, một hai phải nhét vào trong lồng ngực của hắn: "Kim tiên sinh, anh cầm giúp tôi một chút đi mà. Anh không giúp tôi, làm sao tôi có thể thổi bong bóng được phải không?"

Kim Thái Hanh nhếch môi: "Cậu có thể tạm thời đặt nó xuống đất."

Điền Chính Quốc: "....."

Sao có thể để xuống đất được, vậy chẳng phải sẽ bị dính bẩn sao?"

Chẳng qua cuối cùng, Kim Thái Hanh vẫn hạ mình mà nhận con thú bông xấu xấu kia.

Vì thế lúc này, Điền Chính Quốc đứng ở trên cầu thổi bong bóng, Kim Thái Hanh đứng cách đó không xa, trong tay cầm con thú bông vừa xấu vừa ngốc kia.

Tất nhiên là Kim Thái Hanh không có khả năng sẽ ôm nó vào trong ngực giống Điền Chính Quốc được, mà là một tay xách con thú bông đó.

Rõ ràng vẫn chỉ là cùng một con, tới trong tay Kim Thái Hanh, cảm giác nó trở nên khí phách hơn.

Điền Chính Quốc vừa thổi bong bóng, vừa quay đầu nói với Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, anh xem tôi thổi có phải rất đẹp không?"

Nói xong, cậu lại giơ công cụ lên, thổi một hơi.

Những bong bóng đủ loại màu sắc bay khắp nơi.

Lúc này, mặt trời đã ngã về tây, chân trời chiếu ra ánh sáng màu vàng kim.

Những ánh sáng đó chiếu lên người Điền Chính Quốc, làm quanh người cậu được phủ thêm một tầng vàng óng, những sợi tóc, lông mi của cậu đều như phát sáng.

Lúc này, Kim Thái Hanh ma xui quỷ khiến mà lấy ra di động, chụp một tấm hình Điền Chính Quốc.

Album di động của hắn rất ít hình, đều có liên quan đến công việc, như hợp đồng, thư từ kế hoạch v v.

Trừ cái này ra, hắn chưa từng chụp bất kì tấm ảnh nào khác.

Nhưng rất nhanh, ở trong một đống hình ảnh công tác lạnh như băng, xuất hiện một tấm hình hoàn toàn bất đồng.

Người con trai trong bức ảnh mi mắt cong cong, xung quanh khắp nơi đều là bong bóng đủ màu sắc, ánh mặt trời vẩy đầy lên người cậu những thứ tốt đẹp.

Ngón tay Kim Thái Hanh hoạt động, đem bức ảnh đặc biệt này sao lưu vào trong bộ nhớ.

Sau đó hắn cất di động, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Cuối cùng, Điền Chính Quốc thổi bong bóng thắng đứa bé trai kia, đối phương liền òa khóc thành tiếng.

Điền Chính Quốc nhanh chóng cầm đồ chơi thổi bong bóng đưa cho nhóc: "Được được được, đừng khóc, anh trai tặng cho em cái này có được không?"

Đứa bé trai kia rốt cuộc nở nụ cười.

Điền Chính Quốc đem đôi tay bỏ vào trong túi áo khoác, cất bước đi qua chỗ Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, chúng ta đi thôi."

Bước chân của cậu nhẹ nhàng, đi từng bước một hướng về Kim Thái Hanh, trên mặt còn mang theo ý cười chói lọi.

Kim Thái Hanh nhìn một Điền Chính Quốc như vậy, đột nhiên liền cảm thấy, một ngày ở lại đây thật sự rất có giá trị.

Buổi tối, hai người đi dọc theo bờ sông, chậm rì rì mà đi về phía trước.

Ánh trăng hạ xuống, gió lạnh thổi qua người, giờ khắc này đặc biệt yên bình, thoải mái.

Điền Chính Quốc mang cặp sách, đôi tay bỏ trong túi áo khoác.

Vừa đi, vừa đá cục đá dưới chân để chơi.

Còn con chó bông kia, vẫn là do Kim Thái Hanh tiếp tục cầm giúp cậu.

Điền Chính Quốc cố ý để Kim Thái Hanh cầm con thú bông này, ai bảo lúc nãy hắn làm vẻ mặt ghét bỏ nó chứ.

Ghét bỏ thú bông, liền tương đương với nghi ngờ mắt thẩm mỹ của cậu.

Thật ra, cậu chỉ là cảm thấy con chó bông này rất đặc biệt mà thôi, cũng không phải thấy nó đẹp.

Cậu không chủ động nhận lại thì thôi.

Kỳ quái chính là, Kim Thái Hanh cũng không có nói cái gì, mà vẫn luôn chịu thương chịu khó giúp cậu cầm.

Điền Chính Quốc tự nhiên cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Cách đó không xa có ánh đèn chiếu lên mặt nước, lấp lánh một mảnh.

Ngay cả trên người của bọn họ cũng có một chút điểm sáng.

Điền Chính Quốc nghĩ tới một việc, có chút tò mò mà nghiêng đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, anh cảm thấy hôm nay thế nào?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Khá tốt."

Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, trong đêm tối lạnh lạnh như vậy, càng làm tăng thêm cảm giác.

Điền Chính Quốc suy tư: "Thật sao?"

Nhưng mà hôm nay, phần lớn đều là cậu chơi, còn Kim Thái Hanh chỉ trầm mặc mà đứng một bên.

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái, khẳng định nói: "Thật sự."

Kỳ thật, hắn rất ít khi đi du lịch như vậy, chỉ có một vài lần là cùng Kim gia đi tới nơi khác.

Nhưng có thể tưởng tượng được, trường hợp kia sẽ không có vui vẻ gì.

Đương nhiên, hôm nay Kim Thái Hanh cũng không chơi cái gì, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng sung sướng của Điền Chính Quốc, hình như nội tâm của hắn cũng dâng lên chút vui mừng.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh trả lời cũng không giống như đang làm bộ, vì thế cậu cười càng thêm cong mắt: "Vậy nếu về sau có cơ hội, chúng ta vẫn có thể tới nơi này chơi tiếp."

Ánh mắt Kim Thái Hanh thật sâu: "Cậu muốn cùng tôi đi du lịch sao?"

Điền Chính Quốc gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Theo cậu thấy, ngày thường Kim Thái Hanh đều một lòng nhào vào công việc, rất ít có thời gian được thả lỏng.

Nếu có thể ngẫu nhiên ra ngoài chơi một chút, hẳn là sẽ càng tốt hơn nhỉ?

Trong mắt Kim Thái Hanh mang theo ý cười, sâu trong đáy mắt là sự dịu dàng không thể giải thích được, quả thực làm cho người ta không thể rời mắt: "Có thể."

Điền Chính Quốc cười càng thêm vui vẻ: "Vậy cứ ước định như vậy nhé."

Hai người lại tiếp tục đi dọc bờ sông, thường thường nói một hai câu, không khí vô cùng hòa hợp.

Ánh trăng chiếu xuống, hai cái bóng phủ lên bãi đá ven sông, không một chút tách rời.

Giữa trưa ngày hôm sau, hai người lên máy bay trở lại Vân Kinh.

Chẳng mấy chốc cũng đã gần tới ngày tổ chức hôn lễ.

Điền Chính Quốc không cần phiền não về vấn đề an bài hôn lễ, những cái đó đều có Kim Thái Hanh cùng Trần Hoài lo liệu.

Chẳng qua cậu cũng không hoàn toàn được nhàn rỗi, dù sao cũng kết hôn lần đầu, còn là cùng người như Kim Thái Hanh kết hôn, có rất nhiều việc cần phải làm.

Giống như, Điền Chính Quốc thường xuyên phải thử lễ phục.

Chỉ mỗi việc này, cũng đủ làm người ta phải mệt mỏi.

Không ngừng mặc vào, sau đó cởi ra, sau đó lại mặc vào......

Cả một ngày bận rộn, cuối cùng Điền Chính Quốc lười nhác mà nằm liệt trên sô pha, cảm giác cả tay của mình cũng không nâng lên nổi nữa.

Cậu vừa mới chuẩn bị gọi Tiểu Bạch tới mát xa cho mình.

Lúc này, Tần Diễn từ bên ngoài biệt thự vui sướng mà chạy vào: "Anh dâu, em tới rồi đây!!"

Điền Chính Quốc ngồi ngay ngắn lại trên sô pha, cười với hắn: "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Diễn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, đương nhiên nói: "Ngày mai không phải hai người muốn đi ra bờ biển cử hành hôn lễ sao? Đêm nay em ở đây một đêm, sau đó ngày mai sẽ cùng các anh đi tới bờ biển luôn."

Lúc này, trong tay Kim Thái Hanh cầm một phần văn kiện, từ lầu hai đi xuống, nhìn Tần Diễn một cái: "Cậu thật sự là nhàn rỗi đến hoảng."

Tần Diễn một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng, cười hì hì nói: "Đây chính là ngày quan trọng nhất của hai người, em đương nhiên phải tham dự toàn bộ hành trình rồi. Dù sao biệt thự cũng có rất nhiều phòng cho khách, thêm một người như em cũng không phải nhiều."

Kim Thái Hanh cúi đầu xem văn kiện trong tay, không nói chuyện nữa.

Điền Chính Quốc có chút muốn ăn gì đó, vì thế từ dĩa trái cây trên bàn trà lấy qua một quả quýt bắt đầu lột vỏ.

Lúc này, Tần Diễn làm bộ trong tay mình có micro, duỗi tay qua, bắt đầu phỏng vấn Điền Chính Quốc: "Anh dâu, ngày mai phải kết hôn rồi. Xin hỏi hiện tại anh đang có tâm trạng như thế nào?"

Lúc hắn hỏi chuyện, cả người đều vô cùng hớn hở, giống như người ngày mai phải kết hôn là hắn vậy.

" Tâm tình sao?"

Động tác lột quýt của Điền Chính Quốc ngừng lại.

Cậu có thể có tâm tình gì chứ? Chính là rất bình tĩnh thôi.

Dù sao cậu đã sớm làm tốt chuẩn bị, phải phối hợp thật tốt với Kim Thái Hanh để diễn xong trận này, cho nên dù là đính hôn hay kết hôn, với cậu mà nói đều là một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng mà thôi.

Cậu nghiêm túc mà hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó cầm tiền của Kim Thái Hanh.

Đây mà một cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện.

Để mà nói thì, tâm tình của Điền Chính Quốc cảm thấy chính là có chút mệt, dù sao ban ngày cậu vẫn phải làm rất nhiều sự tình, đặc biệt là chuyện thay quần áo, lăn lộn một trận.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc khẳng định không thể nói ra suy nghĩ trong lòng rồi, cậu cầm lấy một miếng quýt bỏ vào miệng, nháy mắt bị vị ngọt của quýt làm cho cả người đều trở nên vui vẻ hơn: "Tâm tình của tôi rất tốt."

Đây là quýt mua được ở đâu vậy, lần sau để người làm ra cửa hàng đó mua nữa đi.

Nụ cười này của Điền Chính Quốc, đôi mắt hơi hơi cong lên, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ.

Dù cho ai nhìn thấy, đều sẽ nghĩ rằng cậu đối với buổi hôn lễ ngày mai vô cùng chờ mong.

Kim Thái Hanh từ văn kiện nâng mắt lên, nhìn cậu một cái, ngây ngẩn vài giây, sau đó im lặng mà đem tầm mắt trở lại trên văn kiện.

Còn Tần Diễn thì lại oa oa hét lớn: "A a a!! Anh dâu, sao anh có thể cười ngọt ngào như vậy chứ hả?! Làm cho một cẩu độc thân như em rất là bi thương á! Ngày mai.....không đúng, ngày mốt em phải đi xem mắt, nhất định phải tìm được tiên nữ trong mộng của em!!"

Điền Chính Quốc cầm một miếng quýt bỏ vào trong miệng, cười nói: "Cậu cố lên."

Lúc này, Tần Diễn nghĩ tới cái gì, thần bí hề hề mà nói với Điền Chính Quốc: "Anh dâu, anh có biết đêm độc thân không?"

Điền Chính Quốc có chút ngốc: "Đêm độc thân?"

Tần Diễn hưng phấn mà gật đầu: "Đúng vậy, chính là buổi tối trước ngày kết hôn, kéo một đám người đi ăn chơi nhảy múa, tận tình mà vượt qua đêm độc thân cuối cùng của mình á."

Điền Chính Quốc không hiểu, nhưng cũng rất chấn động, ngay cả quýt cũng quên ăn, chớp chớp mắt nói: "Còn có loại hoạt động như vậy sao?"

Tần Diễn tích cực nói: "Đúng vậy đúng vậy, anh có muốn tổ chức đêm độc thân không? Nếu anh muốn có thể nói với em, em lập tức an bài!!"

Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu không ngừng: "Không cần, tôi không muốn."

Chỉ nghĩ tới trường hợp như vậy, cậu liền cảm thấy mệt mỏi rồi.

Tần Diễn còn chưa từ bỏ ý định mà muốn khuyên bảo: "Người tới đều là người quen cả, không có quan hệ, chúng ta đến lúc đó......."

" Tần Diễn."

Đúng lúc này, một thanh âm mang theo băng sương vang lên, làm lòng người đều nhịn không được mà run rẩy một chút.

Tần Diễn ngơ ngác mà nhìn về phía Kim Thái Hanh bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng: "Anh Kim , làm sao vậy?"

Thanh âm Kim Thái Hanh lạnh lẽo, gằn từng chữ một: "Nói thêm câu vô nghĩa nào nữa thì trở về nhà đi."

Tần Diễn vội vàng mà lắc đầu không ngừng: "Không, em không nói nữa."

Kim Thái Hanh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, đứng lên, lúc đi ngang qua Điền Chính Quốc, hắn dặn dò một câu: "Đừng nghe Tần Diễn nói bậy."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn mà gật đầu: "Vâng."

Vốn dĩ cậu cũng không tính tham gia đêm độc thân gì đâu.

Sau khi dặn dò xong, Kim Thái Hanh bước ra khỏi biệt thự.

Hắn vừa đi, nháy mắt độ ấm trong phòng khách tăng lên không ít.

Tần Diễn ngồi sát bên cạnh Điền Chính Quốc, nhỏ giọng phun tào: "Anh dâu, anh có cảm thấy đôi khi anh Kim rất là dọa người không? Giống như lúc nãy vậy."

Điền Chính Quốc có chút ngoài ý muốn nói: "Dọa người hả? Tôi cảm thấy rất tốt mà."

Tuy rằng đa số thời điểm hắn luôn làm mặt không biểu tình gì, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cười một cái mà.

Tần Diễn hừ nói: "Đó là bởi vì anh ấy đối với anh khác biệt, cho nên anh không cảm thấy mà thôi."

Điền Chính Quốc chậm rãi mà bỏ miếng quýt vào miệng, như suy nghĩ.

Thật là như vậy sao?

Cậu cảm thấy không phải.

Có lẽ từ hành vi bên ngoài cùng với một ít cách xử sự ngày thường, làm Kim Thái Hanh thoạt nhìn xác thật có hơi đáng sợ, cũng không phải chỉ có một hai người nói như vậy.

Nhưng mà khi chậm rãi quen thuộc hơn, sẽ phát hiện ra, con người bên trong của Kim Thái Hanh thật sự là một người rất tốt.

Tuy rằng bọn họ chỉ mới nhận thức mấy tháng thôi, cậu cũng không dám dõng dạc tuyên bố có thể hiểu biết Kim Thái Hanh bao nhiêu, nhưng mà cậu chính là cảm thấy như vậy đó.

---------------------

( mai là kết hôn rồi, sắp ngọt ngào trước cơn bão rồi

😅😅

)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cv