CHƯƠNG 119: Chàng trai áo bào trắng
Kim Myungsoo khẽ nhíu mày, gì vậy, không có chút đau đớn nào, cũng không có cảm giác là trúng độc. Nhưng xem dấu vết này, hẳn là đã bị trùng độc cắn, vậy rốt cuộc là có trúng độc hay không.
"Chàng sao rồi?", tựa vào cửa điện thở dốc, Jiyeon bỗng bắt gặp Kim Myungsoo khẽ nhíu mày nhìn vào lòng bàn tay của mình, sắc mặt chợt thay đổi, vội đi về phía hắn trầm giọng hỏi.
"Không có gì......" Còn chưa nói hết câu, toàn thân Kim Myungsoo đột nhiên run lên, một cơn đau đớn truyền từ lòng bàn tay đánh thẳng vào tim hắn. Trong phút chốc, trái tim giống như bị ngàn vạn nhát đao xuyên qua, đau đến mức không thể thở được.
"Ối". Kim Myungsoo rên lên một tiếng, tay phải nắm thanh trường kiếm cắm mạnh xuống mặt đất chống đỡ toàn bộ thân thể. Trong khoảnh khắc, những giọt mồ hôi lớn túa ra trên trán hắn, chảy theo hai bên má nhỏ xuống mặt đất.
Thân hình hắn run rẩy dữ dội, khuôn mặt cực kỳ kiên cường chợt trở nên tái nhợt trắng bệch. Không còn nét lạnh lùng, tàn khốc trên mặt nữa mà lúc này đã hoàn toàn nhăn nhúm, cả người đều phát run lên.
Jiyeon chợt hoảng sợ, vội vàng chạy lên phía trước, cầm tay trái của Kim Myungsoo lên, nhìn lướt qua rất nhanh. Trong lòng bàn tay hắn có một vết cắn nhỏ như hạt gạo, màu đen đang từ từ nhạt dần, chỉ còn lại một dấu vết mờ nhạt, trúng độc rồi.
Jiyeon không kịp nghĩ nhiều, rạch một kiếm trên bàn tay của Kim Myungsoo nặn máu độc ra ngoài, đồng thời ép cánh tay trái Kim Myungsoo lại để ngăn cản máu độc lưu thông lên trên.
Nhưng tại nơi mũi kiếm rạch một đường kia vốn không có máu đen chảy ra, chỉ là một màu đỏ tươi, một màu đỏ thắm rực rỡ như bình thường, nghĩa là không có độc, sao có thể như vậy?
Đáy mắt Jiyeon tràn đầy kích động và lo lắng, không thể nào, nếu không phải bị trúng kịch độc thì với một người kiên cường như Kim Myungsoo, những chất độc bình thường sao có thể làm cho hắn biến thành bộ dáng như vậy chỉ trong khoảnh khắc thế được. Cô chưa quên khả năng chịu đựng của Kim Myungsoo kiên cường đến nhường nào. Nếu không phải đau đớn quá mức không thể chịu đựng được thì sao hắn có thể kêu thành tiếng và có bộ dạng như thế.
"Soo, Soo". Cô quay người ôm lấy thân thể đang ngã xuống vì không chống đỡ nổi của Kim Myungsoo. Trong mắt Jiyeon lần đầu tiên lộ ra sự lo lắng và sợ hãi không thể che giấu.
Ngã vào người Jiyeon, thân thể Kim Myungsoo bắt đầu co rút không ngừng, toàn bộ gương mặt vặn vẹo, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, dùng hết sức nghiến chặt lại để ngăn tiếng gào thét phát ra vì đau đớn quá mức, đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt.
Đau, toàn bộ xương cốt, chân tay giống như có ngàn vạn cây kim châm vào, lục phủ ngũ tạng bị khuấy động đến long trời lở đất khiến hắn quay cuồng, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Soo của cô rốt cuộc đã trúng kịch độc gì?
Jiyeon ôm chặt lấy Kim Myungsoo, hai mắt đỏ ửng, vội vã lần tìm thuốc giải Kim Myungsoo vẫn luôn mang theo trong đai lưng, cũng không cần nhìn là bao nhiêu đã đổ hết vào miệng hắn.
"Sao rồi, sao rồi? Còn đau không, có chỗ nào không tốt nữa không?" Sự hoảng sợ tột cùng bao trùm khắp khuôn mặt Jiyeon, cô vô cùng sợ hãi.
Không hề giảm bớt, vẫn đau đớn như trước.
Jiyeon nhìn Kim Myungsoo cắn răng cố gắng chống cự và chậm rãi lắc đầu, trái tim như muốn treo ngược lên. Thuốc của Kim Myungsoo đều là cực phẩm trong cực phẩm nhưng lại không có tác dụng, vậy phải làm sao đây?
Chất độc này nhất định là bị trúng ở trong cung thứ sáu, trước đó không hề có, chắc chắn là sau khi rời khỏi nơi đó. Không được, không thể để cho Kim Myungsoo chết ở đây được, tuyệt đối không thể.
Cắn răng dùng toàn bộ sức lực, Jiyeon ôm lấy Kim Myungsoo chạy về phía rừng núi phía trước.
Đặt Kim Myungsoo đằng sau một tảng đá lớn, Jiyeon ôm chặt lấy hắn, nhìn khuôn mặt đang đau đến mức hoàn toàn không còn chút máu nào, trắng bệch, nhăn nhúm nhưng lại kiên cường cắn răng chịu đựng không rên lên một tiếng. Jiyeon cắn chặt môi dưới, rồi hôn thật mạnh lên môi Kim Myungsoo.
"Chờ ta". Nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, Jiyeon khẽ nói rồi đứng lên, xoay người định đi vào bên trong cung điện màu đen kia.
Kim Myungsoo bị trúng độc chỗ nào, chỗ đó nhất định có thuốc giải, nhất định sẽ có.
Thân hình mới vừa chuyển động, tay cô bỗng bị một lực cực mạnh kéo xuống, Jiyeon vừa đứng lên chưa kịp lao đi, cả người kéo xuống ngã vào lòng Kim Myungsoo đang ngồi dưới đất.
"Soo". Jiyeon vội vã đứng lên lao đi tiếp.
Đột nhiên Kim Myungsoo nắm chặt tay Jiyeon, cánh tay duỗi ra ghì chặt cô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng dám đi... Ta sẽ giết nàng". Chỉ nói có bảy chữ ngắn ngủn như thế nhưng lại làm cho thân thể Kim Myungsoo càng thêm run rẩy kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt đến dọa người, khiến người ta không thể nhìn gần.
"Soo". Mắt Jiyeon đỏ ửng, xoay tay lại bắt được cánh tay Kim Myungsoo.
"Đừng nhúc nhích". Siết chặt Jiyeon vào trong ngực, Kim Myungsoo cúi đầu cắn một cái trên cổ Jiyeon. Tuy là hắn đau nhưng sao hắn không biết Jiyeon muốn làm gì chứ, bên trong cung điện kia có nhiều trùng độc như vậy, bọn họ có thể thoát ra là may mắn lắm rồi, giờ còn muốn quay trở lại, không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Cảm nhận được vòng tay của Kim Myungsoo đang siết chặt lấy mình, trong lòng biết rõ suy nghĩ của mình không thể gạt được Kim Myungsoo. Nhưng chẳng lẽ cô lại trơ mắt nhìn Kim Myungsoo đi tìm cái chết, không, không được.
Nước mắt trong suốt tràn đầy hai mắt, Jiyeon vẫn để Kim Myungsoo cắn lên cổ mình, ngón tay chậm rãi đặt lên Phượng Ngâm Tiêu vĩ.
Đúng lúc này, cả người Kim Myungsoo đột nhiên rung mạnh rồi run rẩy không ngừng, hơi thở có cảm giác không ổn, một thứ gì đó tanh ngọt ứa lên trong cổ họng, rồi trào ra văng lên cổ Jiyeon.
"Soo". Jiyeon hoảng hốt, ôm chặt lấy Kim Myungsoo, sự tuyệt vọng tràn đầy trên gương mặt không còn chút máu.
Nhưng ngay sau khi phun ra một ngụm máu tươi, cả thân người Kim Myungsoo lại co rút kịch liệt mấy lần rồi đột nhiên sau đó ngừng hẳn, không còn run rẩy nữa.
Phản ứng này của Kim Myungsoo khiến tim Jiyeon như muốn ngừng đập.
"Không sao". Giọng nói cứng rắn như thép vang lên bên tai, Kim Myungsoo đang yên lặng đột nhiên vỗ vỗ phía sau lưng Jiyeon lúc này đang cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Chàng... Sao..." Jiyeon nghe thấy giọng nói của Kim Myungsoo, cảm giác được động tác của hắn, trong nháy mắt chợt dâng lên trăm mối tơ vò, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Kim Myungsoo, giọng nói đứt quãng không thành lời.
"Đừng sợ, ta không sao, không sao cả". Kim Myungsoo nhìn vẻ mặt tái nhợt của Jiyeon, cúi đầu hôn lên đôi môi đã bị Jiyeon cắn đến ứa máu, đau xót ôm chặt lấy cô.
Thực kỳ lạ, cơn đau đớn kia đến nhanh như vũ bão nhưng cũng biến mất mau lẹ như thế, giống như nói không đau là thấy không đau, sao lại thế này?
"Không sao rồi, không sao rồi". Jiyeon lo lắng sờ sờ lên mặt, tay chân, thân thể của Kim Myungsoo như muốn xác định lại là hắn thật sự không việc gì chứ không phải cô hoa mắt.
"Không sao mà, chắc là thuốc có tác dụng". Cử động toàn thân đã không còn cảm giác đau đớn như muốn xé rách người hắn. Kim Myungsoo nhìn vào trong lòng bàn tay trái, màu đen đã hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết. Nếu không phải vừa rồi Jiyeon dùng kiếm rạch một đường tạo nên vết thương và vết máu tươi vẫn còn dính trên cổ Jiyeon thì hắn cảm thấy hình như mình đang nằm mơ. Toàn thân không có chỗ nào cảm giác không ổn, thứ này rốt cuộc là độc? Hay là không phải độc?
Nhìn Kim Myungsoo trước mắt quả thật là không có vấn đề gì, Jiyeon đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng hắn, vùi mặt thật sâu vào ngực hắn. Thật là muốn hù chết cô luôn, cô nghĩ rằng, cô nghĩ rằng......
Vòng tay ôm lấy Jiyeon, Kim Myungsoo dịu dàng vuốt vuốt mái tóc Jiyeon, khẽ hôn mái tóc đen như tơ lụa kia, không nói tiếng nào, hắn hiểu cảm giác của Jiyeon, hắn hiểu.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, nhìn thấy Kim Myungsoo quả thực bình ổn, tinh thần cũng không có gì khác thường, hai người nhìn nhau, ánh mắt dấy lên sự khó hiểu.
"Đi thôi, không còn nhiều thời gian lắm". Nếu đã không còn đau, vậy thì không cần để ý tới nữa, chờ xông ra ngoài rồi hãy nói.
Jiyeon nghe vậy gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã quá giờ ngọ rồi, bọn họ không còn nhiều thời gian. Jiyeon hít thật sâu một hơi rồi đứng dậy, vượt qua, tất cả chỉ có thể chờ vượt qua cửa ải rồi hãy nói.
Núi non trùng điệp, một đám người ngồi quây quần quanh phần trung tâm ngọn núi, mười hai ngọn lửa đã bị dập tắt hết bảy ngọn.
Trên đài Bạch ngọc, thư sinh trấn thủ cửa thứ hai, nhìn cặp song sinh trấn thủ cung thứ ba cả người đầy chật vật, tóc tai đều bị lửa thiêu cháy sạch, không khỏi bật cười.
Cặp song sinh trừng mắt nhìn y, đồng thời đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu thiếu niên trấn thủ cung thứ tư, cất giọng nói: "Ngươi làm ăn thế nào mà để cho bọn họ đi qua thế hả?"
Cậu thiếu niên kia vẻ mặt vốn đang buồn bực, nghe cặp song sinh chất vấn, mặt mày chợt bừng bừng tức giận, không thèm nói một lời nào vung tay lên. Hai sợi dây như hai sợi tơ màu vàng phóng thẳng đến hai người.
Cặp song sinh thấy vậy không khỏi biến sắc, xoay người nhảy ra phía sau thư sinh kia, người thư sinh thấy vậy cười ha ha.
"Tốt lắm". Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một nam tử lạnh lùng nhìn như thư sinh mặc trường bào bên góc thêu màu đen, vung tay lên, tung một chưởng đón nhận hai sợi dây kim tuyến của cậu thiếu niên. Nhưng vừa mới tiếp xúc hai sợi dây kim tuyến chợt uốn mình bay vào không trung, lơ lửng trên đó. Thì ra hai sợi dây màu vàng đó là hai con rắn nhỏ.
"Hừ". Cậu thiếu niên thấy vậy mím môi, kêu lên giận dữ, hai sợi dây màu vàng lập tức quay trở lại bên trong tay áo của cậu. Cậu trừng mắt nhìn cặp song sinh, cả người vẫn còn đầy hờn dỗi.
Cặp song sinh nhíu mày, không dám tiếp tục phân cao thấp cùng cậu thiếu niên kia nữa. Gã dùng đàn tranh nhìn lướt qua chàng trai lạnh lùng đầy vẻ thâm sâu kia, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi còn ở trong này?"
Còn chưa nói xong, cậu thiếu niên sử dụng kiếm trong cặp song sinh lúc này cũng đồng thời lên tiếng: "Sao các ngươi vẫn còn ở đây?" Gã dùng đàn tranh xoay người nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên dũng mãnh cùng một gã phóng khoáng đang ngồi ở một góc trên thềm bạch ngọc, vẫn ung dung đánh cờ.
Hai người này đều mặc áo trắng, một người có góc bên thêu màu tím, người còn lại thêu màu xanh lam.
"Sao lại thế này?" Cặp song sinh đồng thời mở miệng hỏi, hai người này một người trấn thủ cung thứ bảy, còn một người trấn thủ cung thứ tám, bọn họ không ở trong cung chuẩn bị mà còn nhàn nhã ở đây chơi cờ.
"Không thấy sao?" Gã trấn thủ cung thứ nhất đạm mạc, lạnh lùng mở miệng.
Cặp song sinh nghe vậy nhìn khắp nơi, trên đài bạch ngọc ở Cửu cung vốn có mười người, lúc này chỉ có người trấn giữ cung thứ năm không có mặt ở đây, còn những người khác đều có cả, ai nấy đều chấn động, tràn đầy kinh ngạc: "Y đi?"
"Khó khăn lắm mới có được một đối thủ mạnh như vậy, thế mà ngay lúc bọn họ xông vào cung thứ sáu cũng chính là lúc ta đang hưng phấn nhất tự nhiên lại dồn hết chúng ta về đây". Gã thanh niên phóng túng có góc áo màu xanh lam ấn quân cờ đẩy mạnh trên bàn cờ.
Y còn tưởng rằng mình sắp có một trận ác chiến, không ngờ lại phải để cho bọn họ tự do qua cung, thả bọn họ đi rồi để cho nguyên cả đám ngồi đây tán gẫu, nhàm chán quá đi mất.
"Không phải y không thích đánh nhau sao?" Cặp song sinh nhìn gã dùng đàn tranh hỏi với vẻ khó hiểu.
"Y muốn xem người đến là loại người nào?" Một giọng nói thản nhiên vang lên, gã trấn thủ cung thứ năm chậm rãi bước lên bậc thềm bạch ngọc.
"Người nào là sao, không phải là hai người đó sao?" Cậu thiếu niên dùng kiếm trong cặp song sinh nhíu mày.
Gã thư sinh trấn thủ cung thứ hai nghe vậy cười cười lắc đầu: "Bọn họ đến từ căn miếu đổ nát ở bên kia".
Vừa nói xong, cặp song sinh trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ là?"
"Nếu không phải y tự tay thả thì làm gì có ai từ bên kia đến đây được chứ, chớ quên rằng thời gian này có chuyện gì mà náo loạn đến long trời lở đất như thế". Gã thư sinh cười thản nhiên nói.
Cặp song sinh nghe vậy chợt trầm tư suy nghĩ, bên miệng chậm rãi nở một nụ cười tà mị: "Thì ra là thế, chả trách lại thả cho bọn họ qua hai cung nguy hiểm nhất, hóa ra y muốn tự mình ra tay, xem ra là phải thông qua kiểm duyệt của y mới được".
Chín người vừa nghe thế, đồng loạt nhíu mày, trên mặt có chút đăm chiêu lại ẩn hiện nụ cười, nhìn về phía cung cuối cùng của thánh nữ cung, cung thứ chín.
Chạy điên cuồng trên đường, nhưng ngay cả khi Kim Myungsoo và Jiyeon xông qua hai cung tiếp theo, lại không có một bóng người, cũng không hề có bất cứ nguy hiểm gì. Cả hai người đều cảm thấy tò mò đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu bọn họ thực sự phải xông qua hai cung điện màu xanh lam và tím này, chắc hẳn sẽ là một trận ác chiến.
Không nói gì khác, chỉ cần nói đến cung thứ bảy màu xanh lam này lại có thể tọa lạc ngay trên một vách núi đứt quãng, vách núi chỉ rộng khoảng một trượng, cách khoảng hai ba trượng là một vực sâu. Nguyên cả vách núi đứt quãng đó đứng sừng sững giữa mây mù lượn lờ, bốn phía đều là những vực sâu hun hút, không nhìn thấy đáy, trong hoàn cảnh như vậy đừng nói là đánh nhau đến chết sống, chỉ cần nhìn xuống dưới là đã đầu váng mắt hoa.
Mà ở cung thứ tám, nhìn có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ là một không gian khoáng đãng. Nhưng mà dựa vào đôi mắt của Kim Myungsoo thì xem ra bên trong ẩn giấu trận thế bát quái Cửu Cung, nơi nơi đều ẩn giấu sát khí, nếu nói nguy hiểm thì cung thứ tám này là nơi nguy hiểm nhất.
Đã không có giao chiến, nhưng hai cung này không gần sát bên nhau giống cung thứ năm và thứ sáu, so với hai cung trên thì chúng cách nhau khá xa, chạy tới đây cũng phải mất ít nhất cả canh giờ.
Ánh mặt trời chậm rãi ngã về tây, từng tia nắng chiều màu cam chiếu xuống khung cảnh phía dưới tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Một cung điện màu vàng đứng sừng sững trên đỉnh núi, đây đã là cuối đường, cung điện màu vàng kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tản ra ánh sáng chói lóa mắt, như những con đường bằng vàng vô cùng thần thánh.
Trên cầu thang phía trước cung điện màu vàng được phủ kín bởi những đóa hoa màu đỏ, xanh, tím, trắng đủ màu đủ sắc hòa trộn vào nhau, phủ kín con đường đi lên cầu thang cung điện màu vàng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, những đóa hoa theo gió bay lên tỏa ra mùi thơm thật nồng nàn.
Kim Myungsoo và Jiyeon nhìn nhau, lại càng đề phòng hơn nữa. Đạp chân lên những đóa hoa, bước từng bước một, thận trọng đi về phía cung điện màu vàng kia.
Không có người, vẫn không có ai như trước?! Trong đại điện trống rỗng, không một bóng người.
Chẳng lẽ lại dễ dàng thả bọn họ đi qua như vậy? Kim Myungsoo nhíu mày không nói gì, không thể nào, cung cuối cùng nhất định có điều cổ quái!
Chậm rãi đẩy cánh cửa chính của cung điện màu vàng ra, một biển hoa rực rỡ đập vào mắt hai người.
Chỉ thấy cả một vùng rực rỡ diễm lệ, muôn nghìn đóa hoa đang đồng loạt nở rộ, cùng với đàn bướm ngũ sắc sặc sỡ đang bay dập dìu trong vương quốc hoa kia. Hương hoa thơm ngát từng đợt từng đợt ập vào mũi, làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái, nơi này, chỉ là một rừng hoa?
Kim Myungsoo và Jiyeon lại nhìn nhau một lần nữa, cung điện màu vàng không có sân sau, chẳng lẽ phải băng qua rừng hoa này?
Phải thật cẩn thận hơn nữa, hai người thận trọng sải bước vào bên trong vương quốc đầy hoa này, lại phát hiện không có sát khí, không có cơ quan cạm bẫy, không có độc vật, chỉ có hoa tươi, nơi này...... Rất quỷ dị!
"Soo, chàng xem". Sau khi đi được nửa canh giờ, mặt mày Jiyeon đột nhiên sáng ngời, kéo lấy Kim Myungsoo.
Cùng lúc Jiyeon lên tiếng, Kim Myungsoo cũng thấy cảnh trí ở giữa trung tâm rừng hoa, ánh mắt chợt vui sướng, nhưng tiếp theo lại giật mình.
Ở nơi cao nhất của rừng hoa, hai cây đại thụ cùng tồn tại hai trạng thái trên thân mình, một khô héo một xanh tươi, cành lá đang đón gió nhẹ nhàng, dưới ánh nắng vàng chiếu rọi làm cho thân cây nhìn giống như sắp trở nên trong suốt.
Đó là Bà Sa song thụ, một đôi Bà sa song thụ đứng sừng sững, danh bất hư truyền từ xưa đến nay.
Ở Tây vực có một loài cây mang tên Bà Sa, kết thành quả trường sinh, chỉ thấy trong phần thân héo rũ của Bà sa song thụ kia, trụi lủi chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu, có một quả hình tròn màu trắng, to cỡ nắm tay của một đứa trẻ mới sinh, nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Đó là quả trường sinh.
Chính là quả trường sinh có thể cứu ca ca của hắn.
Nhưng ngay lúc này, giữa hai cây Bà Sa song thụ, một chàng trai mặc trường bào màu trắng thuần khiết đưa lưng về phía bọn họ. Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen dài đến thắt lưng lẫn áo bào trắng của y bay bay lên, hình ảnh này làm cho người ta một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, thần thánh, cao quý, uy nghiêm, phiêu dật.
"Các ngươi đã đến". Giọng nói thanh tao vang lên, chàng trai mặc áo bào trắng chậm rãi xoay người lại.
Con ngươi thâm sâu như đại dương, đen và sáng như đá, như chất chứa toàn bộ bầu trời, cực kỳ tuấn tú và phóng khoáng, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ từng nét một. Nếu dùng ngôn ngữ hiện tại để diễn tả thì không cách nào hình dung được sự anh tuấn của y, lọn tóc màu đen rũ xuống hai bên má, nhẹ nhàng phất phới. Nếu nói Kim Myungsoo là hoa song sinh yêu diễm của địa ngục, thì y chính là hoa sen thuần khiết của Phật đường.
"Cung thứ chín". Kim Myungsoo xoay người nhìn chàng trai trước mắt, chân mày nhíu chặt. Hắn ghét gã này, không biết là vì sao nhưng chỉ nhìn một cái đã cảm thấy cảm giác chán ghét ngập tràn, lập tức lạnh lùng cất tiếng.
Chàng trai kia liếc mắt nhìn Kim Myungsoo, ngón tay đang cầm một cây hoa nhỏ màu tím, đột nhiên bắn về phía Kim Myungsoo và Jiyeon.
Chỉ thấy gió lốc cực mạnh ập tới trước mặt, cây hoa nhỏ màu kia mang theo nội lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ánh mắt Kim Myungsoo sắc bén, không hề lùi lại, cũng chỉ khẽ động một ngón tay, bắn về phía cây hoa kia.
Hai luồng nội lực gặp nhau khiến cây hoa nhỏ dập nát ở giữa không trung, công lực ngang nhau.
Mặt mày Kim Myungsoo lại trầm xuống, cánh hoa vừa rơi xuống thì những vết thương lở loét ngụy trang dán trên mặt hắn đột nhiên rã hết ra, rớt lả tả. Chàng trai áo trắng kia chỉ dùng một chiêu đã có thể lột hết lớp ngụy trang trên mặt hắn.
"Con gái của Kim Taehee thánh nữ, cần gì che giấu nữa". Chàng trai mặc áo báo trắng khẽ vung tay, chậm rãi nhìn Jiyeon rồi nhẹ nhàng nói.
Jiyeon khẽ nhíu mày, cô cũng hiểu cho nên tự lột lớp ngụy trang trên mặt đi, để lộ ra dung mạo sẵn có.
Chàng trai mặc bào trắng thấy vậy gật đầu, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kim Myungsoo thanh đạm nói: "Bản thân ngươi còn có thể phân tranh cao thấp với ta nữa hay sao, hiện tại ngươi đã trúng độc Thiên Mạch, ngươi cho rằng ngươi còn liều mạng được với ta sao?"
Chỉ mấy tiếng thật điềm đạm, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Sắc mặt Kim Myungsoo trầm xuống, năm ngón tay nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, cơn đau đớn thấu suốt tâm can kia quả thật làm hắn tiêu hao quá nhiều nội lực. Thế mà gã trước mắt này không cần nhìn bất cứ thứ gì khác, chỉ dựa vào đôi mắt mà đã lợi hại như thế, quả nhiên là cao thủ thâm sâu khó lường.
"Thuốc giải". Jiyeon bước từng bước ra phía trước, đứng chắn ở trước người Kim Myungsoo, lạnh lùng nhìn gã áo trắng kia quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip