Chương 13: Chia Rẽ Kẻ Ác
Vân Thiên Vũ đang kinh ngạc cảm thán, Họa Mi trên giường cũng tỉnh, hơn nữa sắc mặt của nàng hết sức đỏ thắm, không còn vàng vọt như lúc trước, nàng mở nhìn người trong phòng.
Thấy người đứng trước giường là Tiêu Dạ Thần, không khỏi la hoảng lên: "Ngài, sao ngài lại ở đây?"
Vân Thiên Vũ nghe được tiếng Họa Mi, nhìn sang phát hiện Họa Mi lúc trước suy yếu vô lực, lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại. Vân Thiên Vũ lần nữa cảm thán một phen.
Thấy Họa Mi khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ vội vàng nói: "Em không cần lo lắng, Tiêu Thế tử tới đưa thuốc cho chúng ta, em giờ cảm thấy như thế nào?"
Vân Thiên Vũ vừa nói, Họa Mi mới chú ý thấy cảm giác người mình không giống như trước, vẻ mặt hoang mang xoay người ngồi dậy, nhưng không váng đầu hoa mắt, sức lực so với lúc bình thường trước kia còn tốt hơn.
"Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy mình không hề còn một chút mệt mỏi gì, hơn nữa tinh thần còn đặc biệt sảng khoái."
Họa Mi trước bị thương cũng không nặng, chẳng qua dinh dưỡng không đầy đủ thời gian dài dẫn đến thân thể hết sức suy yếu, nên mới bị ngất đi.
Vừa rồi Họa Mi uống Dưỡng Nguyên Đan, là loại đan dược dùng mười loại thuốc bổ phối luyện mà thành, cho nên rất nhanh hồi phục tinh lực.
Họa Mi dứt lời, Vân Thiên Vũ vẫn không nói gì, Tiêu Dạ Thần liền nói.
"Tiểu thư nhà ngươi đem Dưỡng Nguyên đan trân quý vô cùng cho ngươi uống, tinh thần ngươi dĩ nhiên là tốt rồi, tiếc là tinh lực của nàng không được như vậy."
Nghĩ tới đây, Tiêu Dạ Thần vẫn còn có chút tức giận bất bình.
Hắn nhất thời nảy sinh lòng tốt đem thuốc đến cho Vân Thiên Vũ uống, muốn nàng sau này có tinh lực bảo vệ bản thân, không ngờ tới nàng lại đem cho một tiểu nha đầu dùng, thật là lãng phí ý tốt của hắn.
Vân Thiên Vũ dĩ nhiên nghe ra bất bình trong lời nói của Tiêu Dạ Thần, chỉ là nàng không để ý đến.
Họa Mi nghe Tiêu Dạ Thần nói, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Đan dược trân quý vô cùng, người bình thường cả đời cũng chưa từng thấy qua, đừng nói chi dùng đan dược, không nghĩ tới Tiểu thư lại đem cho nàng. Nhưng nàng càng hy vọng Tiểu thư dùng đan dược này hơn.
"Tiểu thư."
"Được rồi, đừng khóc, thân thể ta cũng không tệ lắm, không cần dùng."
Vân Thiên Vũ không thích người khác khóc sướt mướt như vậy, cho nên mặt lạnh mở miệng, sao đó quay nhìn về Tiêu Dạ Thần: "Tiêu Thế tử, phần ân tình này, ta ngày sau nhất định sẽ trả lại, ngươi yên tâm."
Tiêu Dạ Thần cau mày nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, đã nói hắn không cần nàng trả, nha đầu này sao lại bướng bỉnh như vậy.
Hắn đang muốn giáo huấn Vân Thiên Vũ đôi câu, vừa ngẩng đầu liền thấy dưới ánh đèn, vết sẹo trên mặt Vân Thiên Vũ kết vảy ngang dọc đan xen, nhìn hết sức dữ tợn.
Nữ tử luôn xem trọng dung nhan, nàng bây giờ chưa thấy vết thương trên mặt mình, nếu không, chỉ sợ nàng thương tâm đến chết.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ an ủi Vân Thiên Vũ nói: "Mặc dù ngươi ăn Kim Sang đan, hết đau đớn, các vết thương khép lại, nội thương tạm thời đã tốt. Nhưng Kim Sang đan chỉ trị nội thương, không thể xóa vết sẹo trên người. Nhưng ngươi đừng lo lắng, vết sẹo này không phải là không có cách. Lăng Vân Tông có luyện đan sư, các nàng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược trân quý, ta sẽ tìm..."
Tiêu Dạ Thần đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh nhỏ, âm thanh này cắt ngang lời của Tiêu Dạ Thần.
Mặt Vân Thiên Vũ hơi đỏ lên, bởi vì tiếng vang này trong bụng của nàng phát ra, nàng đói đến mức bụng kêu rột rột.
Tuy nói nàng là người lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với một nam nhân gặp tình huống như vậy, Vân Thiên Vũ vẫn mất tự nhiên. Nàng nhìn Tiêu Dạ Thần vẫn đang quay tìm âm thanh, thản nhiên nói: "Đừng tìm, là bụng ta đói nên sôi lên."
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, cuối cùng cũng hiểu, hôm nay đại hôn giằng co lâu như vậy, Vân Thiên Vũ chắc cũng chưa ăn gì, sao có thể không đói bụng?
"Ta cho người đi ra ngoài tìm cho ngươi ít thức ăn đem tới đây." Đã trễ thế này, chắc phòng bếp Vĩnh Ninh Hầu phủ đã không còn ai, các nàng cũng không thể nhịn đói một đêm.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại lắc đầu, mắt nàng lóe ra ánh sáng quỷ quyệt, khóe môi hé ra nụ cười tà ác vui vẻ, khiến cho Tiêu Dạ Thần rùng mình một cái. Sao hắn cảm thấy nha đầu này cười hết sức dọa người đây.
Tiêu Dạ Thần còn đang suy nghĩ, Vân Thiên Vũ đã nói: "Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"
"Được, ngươi nói đi." Làm người tốt thì làm đến cùng vậy, dù sao phía trước hắn đã giúp, phía sau cũng đến giúp luôn đi.
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Tiêu Dạ Thần: "Đi theo ta."
Trên giường Họa Mi thấy Vân Thiên Vũ hành động hết sức nhanh nhẹn không còn đau, không khỏi vui mừng kêu lên: "Tiểu thư, vết thương của người..."
"Không sao, em đứng lên chuẩn bị nhóm lửa, chúng ta trở về nướng đồ ăn."
Họa Mi lập tức gật đầu, hiện tại nàng đối với Vân Thiên Vũ tôn thờ tuyệt đối, giống như một loại thánh chỉ. Tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, sau này mạng của nàng chính là của Tiểu thư. Vân Thiên Vũ kêu nàng việc làm gì nàng cũng không hỏi, cứ theo như phân phó mà làm.
Họa Mi trong lòng âm thầm quyết định.
Vân Thiên Vũ dẫn theo Tiêu Dạ Thần, hai người đi thẳng tới viện của Vân Thiên Tuyết.
Lúc nãy nhắc đến thức ăn, trong đầu Vân Thiên Vũ đột nhiên dần hiện ra một thứ, Vân Thiên Tuyết có nuôi một con sủng thú Tật Phong thỏ.
Đây là một con thỏ có thể hiểu được một ít tiếng người. Trước đây mỗi khi Vân Thiên Tuyết ra lệnh, nó vẫn thường tấn công Vân Thiên Vũ.
Một Tật Phong thỏ nho nhỏ, cũng ngông cuồng như thế, tối nay nàng muốn đem nó lắp đầy bụng.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ hai người lặng yên không tiếng động ra khỏi sân Vân Thiên Tuyết, trong tay xách theo một con thỏ tai dài màu xám tro. Con thỏ này bình thường được Vân Thiên Tuyết cưng chìu nâng niu, lúc này hoàn toàn chết ngất, không một chút phản ứng.
Vân Thiên Vũ xách Tật Phong thỏ cùng Tiêu Dạ Thần đi thẳng về viện mình.
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vân Thiên Vũ kêu hắn đi bắt thỏ, còn là thỏ của Vân Thiên Tuyết, xem ra nàng muốn đối phó cùng Vân Thiên Tuyết, và Vĩnh Ninh Hầu phủ rồi.
Rõ ràng nha đầu này một tay trói gà không chặt, nhưng sao hắn có một loại trực giác, Vĩnh Ninh Hầu phủ sắp tới sẽ phải xui xẻo đây.
Tiêu Dạ Thần đang suy nghĩ, bên tai truyền đến một tiếng kêu hoảng, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Tiểu thư, cái này, đây là..."
Họa Mi nhìn thấy con thú cưng của Vân Thiên Tuyết trong tay Vân Thiên Vũ, khuôn mặt kinh sợ.
Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh nhạt ra lệnh Họa Mi: "Đi lấy cây đao tới đây."
Họa Mi há miệng muốn nói, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu thư nhà mình, cuối cùng cắn răng một cái xoay người đi lấy đao đem tới.
Vân Thiên Vũ cầm lấy đao, xách thỏ đi qua một góc.
Sau lưng Tiêu Dạ Thần và Họa Mi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn, cuối cùng cũng nhấc chân đi theo. Thấy Vân Thiên Vũ mặt mũi thản nhiên giơ đao giết thỏ, lột da, mổ bụng, tất cả động tác tiêu sái như nước chảy mây trôi, không giống lột da thỏ, ngược lại như đang làm chuyện ưu nhã.
Nhìn nàng như vậy, Tiêu Dạ Thần và Họa Mi thấy da đầu tê dại, hai người trong lòng đồng thời có một cái ý niệm.
Tiểu thư giết người, chỉ sợ cũng sẽ ưu nhã lạnh nhạt như thế.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã phân phó: "Mang nước tới đây."
Họa Mi vội vàng mang nước tới, Vân Thiên Vũ rửa sạch thỏ, lấy thảo dược lúc trước tìm được trong vườn hoa, nhét vào trong bụng thỏ, sau đó quấn chặt bên ngoài để không chảy nước ra, xong xuôi đem chôn thỏ ở dưới đất, phía trên châm lửa đốt.
Trong lúc chờ đợi, ba người ngồi vào bên đống lửa trò chuyện.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nói: "Đêm đã khuya, Tiêu Thế tử cũng nên trở về đi."
Tiêu Dạ Thần nhìn nàng nói: "Ngươi đừng gọi ta Tiêu Thế tử, vẫn nên gọi ta Tiêu Dạ Thần giống như trước đi, nghe tự tại một chút."
"Được, Tiêu Dạ Thần, ngươi cũng nên về đi."
Tiêu Dạ Thần ngẩng đầu nhìn bóng đêm, quả thật không còn sớm, hắn nên về nghỉ ngơi, nhưng nghĩ tới Vân Thiên Vũ đang nướng thỏ, đột nhiên muốn nếm thử một chút xem mùi vị như thế nào.
"Ta muốn nếm thử cái chân thỏ."
"Được, để cho ngươi một cái."
Vân Thiên Vũ đồng ý, kế tiếp ba người yên lặng, cho đến khi thỏ chín, Vân Thiên Vũ đào thỏ từ dưới đất lên.
Con thỏ sau khi nướng đem ra, mùi thơm tỏa ra lập tức quyến rũ con sâu tham ăn trong người. Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người mắt nhìn chằm chằm con thỏ trong tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ xé hai bắp đùi đưa cho Tiêu Dạ Thần và Họa Mi, sau đó ba người dưới ánh trăng, cùng ăn ngấu nghiến.
Tiêu Dạ Thần vừa ăn vừa than thở: "Thật là ngon, thật là thơm, ta chưa từng ăn thỏ thơm ngon như vậy."
Họa Mi cũng liền gật đầu: "Đúng vậy, tay nghề Tiểu thư thật sự là quá tốt, ăn ngon quá."
Vân Thiên Vũ cong cong khóe miệng nói: "Thỏ dùng nửa phiến lá sen bao quanh bên ngoài, trong bụng nhét thêm mấy thứ hương liệu, nướng ra dĩ nhiên thơm rồi. Cái này là do vội vàng, chứ nếu có chuẩn bị chu đáo, đem thịt thỏ ướp muối trước, sau đó nướng sẽ ngon hơn, mùi sẽ thơm hơn."
Nói đến đây, Vân Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, nàng nghĩ tới nghĩa phụ. Kiếp trước nghĩa phụ thích ăn món gì nàng sẽ làm món đó. Bởi vì khẩu vị nàng có chút tinh tế, luôn cảm thấy người khác nấu không vừa ý, nên cuối cùng tự mình nghĩ cách chế biến các loại món ăn.
Ai dè tay nghề ngày càng cao, chỉ cần lâu lâu không thấy nàng nấu, nghĩa phụ sẽ nhắc nàng.
"Tiểu Vũ, nhanh nấu mấy món cho nghĩa phụ ăn, nghĩa phụ thèm ăn món con nấu."
Nhưng bây giờ nàng làm món ngon, nghĩa phụ cũng không thể ăn được nữa.
Vân Thiên Vũ đứng dậy trở về phòng, vừa đi vừa nói với Tiêu Dạ Thần cùng Họa Mi: "Hai người ăn thỏ xong, sau đó chôn xương thỏ vào trong sân tam Tiểu thư Vân Thiên Nguyệt, đúng rồi, nhớ để lộ ra chút dấu vết."
Vân Thiên Vũ nói xong liền đi khuất, sau lưng Tiêu Dạ Thần trợn mắt há mồm, nha đầu này thật lợi hại, ăn thỏ, còn muốn vu oan trả thù, thật sự là quá cao tay.
Người như vậy, ngày sau không chừng nàng thật có thể giúp hắn một tay, xem ra tối nay hắn không uổng công.
Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người ăn hết phần thịt thỏ còn lại, đem xương và da thỏ dọn dẹp thỏa đáng, chôn ở phía sau viện của Vân Thiên Nguyệt, để lộ chút sơ hở bên ngoài.
Đợi đến khi làm xong, trời cũng gần sáng, Tiêu Dạ Thần vội vàng rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, Họa Mi trở lại sau viện, thấy Vân Thiên Vũ đã ngủ sớm, nàng cũng tắm rồi ngủ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, cả Vĩnh Ninh Hầu phủ náo loạn từ trên xuống dưới.
Sáng sớm, Vân Thiên Tuyết tìm không thấy sủng thú, không khỏi nóng giận. Đây là con sủng thú do sư phụ đưa cho nàng, mặc dù nó không có bản lãnh gì, nhưng lại hết sức hiểu lòng người. Trước nay nó vẫn giúp nàng ta giải buồn, giờ không thấy nó, dĩ nhiên Vân Thiên Tuyết sốt ruột.
Nha hoàn đã tìm kiếm khắp cả Vĩnh Ninh Hầu phủ, vẫn chưa tìm được tung tích của Tật Phong thỏ.
Đại nha hoàn đắc lực Hải Đường của Vân Thiên Tuyết dẫn một nhóm ma ma, lục soát ở các viện, một lát sau phát hiện ở trong sân của Tam Tiểu thư Vân Thiên Nguyệt có một nhúm da thỏ màu xám tro, cùng với một đống xương vẫn còn tươi mới.
Hải Đường hoảng hốt, sai người bẩm báo Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết tức giận, dẫn theo hai người vọt tới viện Vân Thiên Nguyệt, lôi Vân Thiên Nguyệt từ trên giường xuống, đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Vân Thiên Nguyệt vốn bị thương không nhẹ, bây giờ lại bị Vân Thiên Tuyết đánh tàn nhẫn, cả người cũng sắp chịu không nổi. Trầm di nương cơ trí, thấy nữ nhi bị đánh như vậy, vội vàng dẫn nha hoàn xông đi tìm Vân Lôi.
Vân Lôi tới vừa đúng thấy Vân Thiên Tuyết đang hung hăng đá Vân Thiên Nguyệt nằm trên đất, vừa đá vừa tức giận mắng: "Tiện nhân, ai cho ngươi đụng đến thỏ của ta, ai cho ngươi ăn nó, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi báo thù thay tiểu thỏ."
Vân Thiên Nguyệt trước còn có thể nói đôi câu biện giải cho mình, nhưng bây giờ nàng bị đánh đến không nói nổi.
Vân Lôi không khỏi nổi giận kêu lên: "Dừng tay."
Suốt cả ngày hôm qua, bao nhiêu chuyện xảy ra, đã làm cho đầu hắn đau không dứt, không ngờ mới sáng sớm lại có chuyện, làm cho Vân Lôi tức giận cực điểm, gầm lên, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Tuyết.
"Ngươi sáng sớm nổi điên cái gì?"
Vân Thiên Tuyết dừng tay, quay đầu nhìn Vân Lôi, oa lên khóc: "Phụ thân, ả ta cho người giết Tật Phong thỏ của con, rồi còn dám ăn nó."
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng đau lòng, tiểu thỏ bồi bạn bên nàng ta đã nhiều năm, bây giờ lại bị người ăn, nàng ta sao có thể không thương tâm?
Vân Lôi cau mày, sắc mặt khó coi nhìn người trong phòng: "Chuyện gì xảy ra?"
Tất cả nha hoàn hầu hạ Vân Thiên Nguyệt đều bị dọa sợ quỳ xuống, liên tục nói: "Nô tỳ không biết."
Trên đất Vân Thiên Nguyệt nghe được Vân Lôi tới, giãy dụa ngẩng đầu, gương mặt sưng đỏ đến đáng sợ, trên đầu còn có vết thương rất lớn, máu tươi chảy xuống, rõ ràng bị người dùng đồ đập bị thương.
Vân Thiên Nguyệt khóc: "Phụ thân, con không có, con không có."
Vân Thiên Nguyệt nói xong, Trầm di nương vọt tới, bùm một tiếng quỳ gối bên cạnh nữ nhi, thương tâm không dứt nói.
"Hầu gia, Tam Tiểu thư ngay cả có gan lớn bằng trời cũng không dám động đến Tật Phong thỏ của Nhị tiểu thư. Tính tình của Tam tiểu thư, Hầu gia còn không biết sao?"
Vân Lôi nhìn hai mẹ con thê thảm khóc, nổi lên chút không đành lòng, hơn nữa hắn cảm thấy tính tình Vân Thiên Nguyệt quả thật không dám động đến Tật Phong thỏ của Vân Thiên Tuyết.
Trong phòng Trầm di nương vẫn nói tiếp. "Tam Tiểu thư cho tới nay cũng không dám làm trái ý của Nhị Tiểu thư. Biết Nhị Tiểu thư rất thích Tật Phong thỏ, Tam Tiểu thư làm sao dám động đến nó. Chuyện này rõ ràng có người vu oan hãm hại Tam Tiểu thư."
Một câu vu oan hãm hại, khiến cho Vân Thiên Tuyết thanh tỉnh lại. Không sai, Vân Thiên Nguyệt chưa bao giờ dám trái ý của mình, hơn nữa biết rõ Tật Phong thỏ là sủng vật của mình, tuyệt đối không dám tùy tiện động vào, cho nên chuyện này nhất định có người vu oan hãm hại.
Người kia là ai, chẳng những giết Tật Phong thỏ của nàng, còn mượn đao giết người hại Vân Thiên Nguyệt. Vân Thiên Tuyết vừa nghĩ, liền nhớ ra, trong Vĩnh Ninh Hầu phủ này cùng nàng có cừu oán chỉ có một người, Vân Thiên Vũ.
Nếu Vân Thiên Vũ trước kia, Vân Thiên Tuyết cũng không tin nàng dám làm ra chuyện như vậy. Nhưng sau chuyện phát sinh ngày hôm qua, nàng hoài nghi chuyện này chính Vân Thiên Vũ làm.
Vân Thiên Tuyết vốn đối với Vân Thiên Vũ đã căm tức, giờ nghĩ đến Vân Thiên Vũ rất có thể giết Tật Phong thỏ của nàng, thù mới thêm hận cũ, nàng cũng không thể khống chế được lửa giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi, hận thấu xương hét lên.
"Vân Thiên Vũ, nhất định là nàng ta, nhất định tiện nhân này động tay chân, chẳng những giết tiểu thỏ của ta, còn vu oan hãm hại Tam muội."
Vân Thiên Tuyết nói xong, xoay người liền lao ra ngoài: "Ta sẽ không tha cho ả ta, hôm nay ta nhất định phải giết ả."
Vân Lôi cùng Liễu thị vừa nhìn liền sốt ruột, đêm qua bọn họ đi tìm Vân Thiên Vũ cũng nhận được kết quả không tốt đẹp gì, trước mắt cũng không nên cùng Vân Thiên Vũ giao chiến trực diện, bởi vì bọn họ không biết lời Vân Thiên Vũ đêm qua nói thật hay giả.
Nếu như nàng thật ở tiểu viện để lại chứng cứ gì, làm cho Ly Thân vương Tiêu Cửu Uyên nhận định hắn chỉ điểm người giết mấy vị hôn thê, Vĩnh Ninh Hầu phủ tất nhiên sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Cho nên lúc này thật không thể cùng tiểu tiện nhân này xung đột.
Vân Lôi suy nghĩ, liền hét với Vân Thiên Tuyết đang lao ra ngoài: "Đứng lại."
Liễu thị sắc mặt khó coi kêu lên: "Tuyết Nhi, không được làm chuyện lỗ mãng."
Vân Thiên Tuyết mặc dù lửa giận ngút trời, tức giận làm mất đi lý trí, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ Vân Lôi, cho nên nghe tiếng kêu của Vân Lôi sau lưng, chỉ đành phải đè nén lửa giận dừng bước.
"Phụ thân, mẫu thân."
Vân Lôi cùng Liễu thị đi tới trước mặt Vân Thiên Tuyết.
Vân Lôi sắc mặt khó coi trầm giọng nói: "Chuyện này tới đây chấm dứt, không được đi tìm Đại tỷ ngươi gây phiền toái."
Liễu thị cũng hơi gật đầu: "Tuyết Nhi nghe lời, trước mắt không nên cùng Đại tỷ trở mặt, con quên nàng ta bây giờ là Ly Thân Vương phi tương lai sao?"
Vân Thiên Tuyết nghe thế, ánh mắt cũng đỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần bởi vì tức giận mà hơi có chút vặn vẹo.
"Phụ thân, mẫu thân, Ly Thân Vương gia sẽ không cần nàng ta, sẽ từ hôn, hơn nữa nàng ta dám giết tiểu thỏ của con, con muốn báo thù cho tiểu thỏ."
"Ngươi có chúng cứ gì nói nàng giết tiểu thỏ của ngươi? Chứng cớ không phải ở trong sân của tam muội ngươi sao?"
Vân Lôi tức giận nói xong, thật sự không nhịn được, trong lòng chán ghét vô cùng.
Hắn không phải không muốn thu thập Vân Thiên Vũ, nhưng làm không được nên trong lòng đang nghẹn một cỗ lửa tức giận, nha đầu này còn không biết tâm tình của hắn, khóc la lãi nhãi.
Sắc mặt Vân Lôi âm trầm nhìn Vân Thiên Tuyết. Liễu thị sợ Vân Lôi bùng phát lửa giận, trừng phạt nữ nhi, vội vàng đưa tay lôi kéo Vân Thiên Tuyết nói: "Tuyết Nhi ngoan, không nên làm phụ thân con tức giận."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip