Nữ tử như ánh trăng ngồi trước gương, nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, có chút xuất thần, nàng dường như có tâm sự, không yên lòng gỡ từng trang sức trên đầu xuống, búi tóc rũ xuống, tóc đen như mực dường như chạm đất, một lọn bên mai che khuất mặt, thoáng nhìn quả thực có vài phần giống với Trác Dực Thần
Con bướm lá kia dường như thực sự trở thành khúc mắc trong lòng Sương Thiềm
"A tỷ !"
Trong lòng nhiều tâm tư, cư nhiên ảnh hưởng tới ngũ giác của nàng, chờ lúc Sương Thiềm phản ứng kịp, cửa đã bị mở ra, tiếng bước chân vang lên, Trác Dực Thần quen cửa quen nẻo nhào vào trong lòng Sương Thiềm, sợi bạc trong tóc lắc lư, phát ra tiếng giòn tan, "A tỷ.... A tỷ đồng ý với Dực nhi đi, được không...."
"A tỷ thương Dực nhi nhất, Dực nhi nhất định sẽ không mang lại phiền phức cho a tỷ, a tỷ...."
Đầu mềm mại kia đã tháo phát quan, lúc này chỉ đơn giản cùng sợi tóc buộc lại, ríu rít cọ tới cọ lui như chim non ở trong lòng tỷ tỷ không ngừng, Trác Dực Thần thậm chí còn giơ con bướm kia như bảo bối tới trước mặt Sương Thiềm, cảm thán sao một ngọn cỏ bình thường như vậy có thể biến thành một con bướm ?
Sương Thiềm trái lại không chê hắn ồn, chỉ là nhìn đệ đệ bảo bối mình từ nhỏ nâng niu như châu báu, lúc này không chút hứng thú với lễ vật tràn đầy trong phòng, trái lại hiếu kỳ cả ngày với một thứ đồ chơi làm bằng lá, ít nhiều có chút đau đầu
Nàng nhất thời cũng không biết hắn rốt cuộc hiếu kỳ với con bướm này, hay là hiếu kỳ với người làm ra con bướm này
Còn nữa, Trác Dực Thần đã quấn lấy nàng cả ngày, bất luận thế nào cũng muốn ra ngoài
"Dực nhi...."
Xoa đầu trong lòng, Sương Thiềm kéo người ngồi lên ghế, giọng điệu hơi trầm xuống, ngay cả đôi mắt màu nhạt kia cũng thu liễm vài phần
"Không phải a tỷ không đồng ý.... Đệ cũng biết người đệ luôn nhìn ở trên yến hội là ai không ?"
Trác Dực Thần dường như không quá thích ứng với bộ dạng này của tỷ tỷ, dịch ghế lại gần tỷ tỷ một chút, lại bám lấy cánh tay tỷ tỷ như thói quen, "Y nói y tên là.... Trường Hành ?"
"Là vị Trường Hành tiên quân của Thủy Vân Thiên kia sao ? Ta từng thấy tên y ở trên danh sách khách tới yến hội, quan hệ của a tỷ với Thủy Vân Thiên không phải luôn ôn hòa sao, vì sao y nói a tỷ không muốn để Dực nhi làm quen với y ?"
Môi Sương Thiềm khẽ nhếch lên, có chút sửng sốt, nhất thời không nói ra được cái gì
Thừa Hoàng cư nhiên lấy danh nghĩa của Trường Hành mà làm quen với Dực nhi ?
Nàng trầm mặc một lúc lâu, vẫn không nắm được dụng ý của Thừa Hoàng
Cảm thấy tay đặt trên tóc mình dần buông xuống, Trác Dực Thần có chút nghi hoặc nhấc mắt nhìn, "Sao vậy a tỷ...."
"Có phải có ẩn tình gì mà Dực nhi không biết không...."
"Xin lỗi tỷ tỷ...."
Tiếng của Trác Dực Thần càng ngày càng nhỏ, đôi mắt luôn lấp lánh kia dường như cũng ảm đạm xuống, giống như đang trách cứ mình tùy hứng và lỗ mãng, Trác Dực Thần mím môi, yên lặng gối đầu lên đùi tỷ tỷ, bộ dạng nhu thuận chuẩn bị nghe giáo huấn
Vốn Sương Thiềm còn nhẫn tâm, cùng lắm thì tiếp tục giữ người ở nhà không cho ra ngoài vịnh Nam Hải như trước là được, tiểu hài tử đều chóng quên, chờ nàng ra ngoài tìm chút thứ mới lạ về cho Trác Dực Thần, qua một khoảng thời gian, hắn nhất định có thể quên con bướm rách kia, chỉ cần cách xa Thừa Hoàng kia, đệ đệ bảo bối của nàng muốn kết giao với ai cũng được !
Nhưng lúc này nhìn đệ đệ ủy khuất lại tự trách nằm trên chân mình, trong lòng Sương Thiềm mềm nhũn
Trong đại chiến năm đó, các đại thần lấy thân mở thần giới, mẫu thần phượng hoàng của bọn họ niết bàn ngã xuống, lấy thân phong tỏa cửa hoang vu nối liền thần ma
Trải qua một lần này, Dực tộc ngoại trừ nàng, cũng chỉ còn lại đệ đệ còn chưa nở của nàng, có thể nói, nghìn năm tới nay, tất cả nỗi nhớ và tình cảm của Sương Thiềm đều trút xuống trên người Trác Dực Thần
Có thể khiến một hài tử lớn lên trong tình cảm đơn thuần ở trong cục diện bây giờ là một chuyến rất không dễ dàng
Sương Thiềm thở dài, tay nàng dừng ở bên mặt Trác Dực Thần, nhẹ nhàng xoa thịt mềm, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa tràn đầy cưng chiều, "A tỷ lúc nào trách đệ...."
"Mà thôi.... Nếu đệ muốn gặp vị Trường Hành tiên quân kia, a tỷ mấy ngày nữa mang đệ đi Thủy Vân Thiên chơi."
"A tỷ chỉ là nghe theo đệ, mang đệ đi tìm "Trường Hành" tiên quân, tới lúc đó không được nháo."
Vốn nghĩ lời như vậy của mình có thể khiến Trác Dực Thần vui vẻ, lại không nghĩ tới đệ đệ gối trên chân mình lắc đầu như trống bỏi, Trác Dực Thần ngồi dậy, gương mặt cọ vào lòng bàn tay Sương Thiềm, "Nếu a tỷ cảm thấy khó xử, vậy Dực nhi không đi là được."
"Dực nhi thay a tỷ trông coi vịnh Nam Hải, đâu cũng không đỉ, cả đời ở bên cạnh a tỷ."
Trác Dực Thần mím môi cười, mặt mày cong cong như vầng trăng khuyết, rõ ràng là bộ dạng tỏa nắng, ở trong mắt Sương Thiềm, nàng lại chỉ cảm thấy đệ đệ của mình hiểu chuyện tới như vậy khiến người đau lòng
"Nói lung tung cái gì vậy...."
Sương Thiềm chọc trán Trác Dực Thần
"Một ngày nào đó Dực nhi phải gánh một phương, những chuyện bên ngoài này, a tỷ vốn không muốn để đệ đụng vào.... Nhưng bây giờ nếu đệ đã có tâm tư này, những sài lang hổ báo này, cũng nên tìm cơ hội để đệ gặp một lần."
"Huống hồ.... Dực tộc của chúng ta chỉ có thuật hóa giải tà khí, xưa nay đều bị các tộc khác nhìn chằm chằm."
"Dực nhi, hứa với tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không ở bên cạnh, bất luận người nào bên ngoài bảo đệ hóa giải tà khí, đệ cũng không được làm, biết không ?"
Sương Thiềm thần sắc lo lắng mang theo nghiêm túc, khiến Trác Dực Thần cảm thấy có chút bất an, nhưng hắn vẫn nhu thuận gật đầu
Đương nhiên, về phần sau này hắn có hối hận khi không nghe lời tỷ tỷ không....
Đây chưa thể biết được
"A, ta nói, mấy ngày nay huynh sao vậy ?"
Hạ một quân cờ trắng trong tay xuống, Trường Hành có chút hiếu kỳ nhìn người đang đánh cờ với mình
"Huynh bình thường ít khi tới Thủy Vân Thiên của ta, mấy ngày nay sao chịu khó tới như vậy."
"Rốt cuộc không treo cổ ở trên người Lộc Cơ nữa sao ?"
Thừa Hoàng đều lười nhấc mắt lên nhìn, hạ một quân đen xuống ăn luôn mấy quân trắng, "Nàng ấy mấy ngày nay không biết đang nghiên cứu cái gì, toàn bộ Tây Tấn đều phong tỏa rất nghiêm ngặt."
"Ôi, ta còn tưởng huynh nghĩ thông rồi."
Trường Hành có chút thất vọng lắc đầu
"Là ai nghĩ thông rồi ?"
Một giọng nữ vang lên thu hút hai người quay đầu lại, lúc nhìn thấy Sương Thiền, thần sắc hai người đều khác nhau
Trường Hành gương mặt cực kỳ vui vẻ khi có bằng hữu từ xa tới, mà Thừa Hoàng, ánh mắt nhìn Sương Thiềm nhìn thế nào cũng thấy chột dạ
"Có thể tập hợp đủ hai người các huynh ở Thủy Vân Thiên của ta hôm nay, coi như cũng hiếm lạ."
Trường Hành đánh tiếng thị nữ lên điểm tâm, thần sắc của Sương Thiềm lại có chút mất tự nhiên, sau khi nàng ngồi xuống, ánh mắt luôn dừng ở trên người Thừa Hoàng, nhìn chằm chằm tới cả người Thừa Hoàng mất tự nhiên, quân đen trong tay để lại hộp, y cũng nhấc mắt nhìn vào Sương Thiềm
Mắt thấy bầu không khí giữa hai người không quá đúng, Trường Hành đánh mắt giữa hai người, ho khan hai tiếng khô khốc
"Khụ khụ, đây, Sương Thiềm, đệ đệ của cô không phải trưởng thành rồi sao, sao không mang theo người ra ngoài."
Trường Hành đổi chủ đề khác quá rõ ràng, không nghĩ Sương Thiềm cũng chịu thuận theo, chỉ là ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm Thừa Hoàng, "Tới rồi, đang chơi bên kính hồ của Thủy Vân Thiên...."
"Nên dẫn đệ ấy ra ngoài nhìn thế sự, đỡ đệ ấy bị một số người lừa gạt."
Ý công kích của lời này quá mạnh, ánh mắt của Thừa Hoàng đều lạnh đi vài phần, lại không chớp mắt một cái, trong ánh mắt y hiện lên chút nghiền ngẫm
Quân đen được y vuốt ve thưởng thức trong tay, ngón tay thon dài mơn trớn mép quân cờ, Thừa Hoàng trong lòng nhớ tới thịt mềm trên mặt và ý cười đơn thuần của Trác Dực Thần ngày ấy, cư nhiên có chút gấp gáp muốn gặp hắn
"Lời này của thánh nữ sai rồi."
Y chậm rãi hạ quân cờ xuống, ý cười ở khóe miệng không rõ, "Dực vương điện hạ cũng trưởng thành rồi.... Thánh nữ có thể chăm sóc hắn cả đời sao ?"
"Bất quá thành nữ điện hạ chăm sóc rất tốt, Dực vương điện hạ khiến ta thấy thương xót, cho dù sau này ra ngoài, cũng sẽ được người khác yêu thích."
Nói tới mức này, ý tứ đùa giỡn quá nặng, Sương Thiềm đen mặt lại, con bướm lá cầm trong tay áo đang muốn lấy ra để nói chuyện cũng dường như bị nàng bóp nát
Mà Trường Hành lúc này : Hai người bọn họ ăn nhầm thuốc súng sao ???
-----------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip