|19| Tủi thân
"Trác Dực Thần buồn ơi là buồn, tủi ơi là tủi"
Thừa Hoàng vốn chỉ muốn làm mặt lạnh một chút để xem Tiểu Mỹ Nhân ít nói ít cười này có thể dỗ hắn đến mức nào. Không ngờ lại ngoài ý muốn mà có được thu hoạch lớn như thế.
Phải biết là suốt một trăm năm qua, Trác Dực Thần chỉ luôn miệng gọi hắn là Thừa Hoàng. Lúc tức giận thì gọi lớn một chút, lúc vui vẻ thì gọi ngọt ơi là ngọt.
Nhưng cho dù thế nào, y cũng chưa từng đổi cách gọi hắn.
Hai tiếng "phu quân" nghe mới ngọt ngào, mới dễ thương làm sao. Lão hồ ly nghe vào tai mà cả người cứ lâng lâng sung sướng.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp cao hứng, vẫn chưa kịp nói tiếng nào, Trác Dực Thần lại nghẹn ngào nói tiếp: "Ta, ta gọi chàng là phu quân. Thì chàng phải thương ta, đừng bỏ mặc ta nữa có được không? Ta sợ lắm".
Đến mức này rồi thì Thừa Hoàng còn giận dỗi gì nữa chứ. Hắn lần nữa vòng tay ôm lấy Trác Dực Thần vào lòng, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, bảo bối không khóc nữa. Vi phu không giận nữa cũng không có bỏ đi. Ta ôm ôm ngươi có được không?"
Tiểu Mỹ Nhân được dỗ dành, bao nhiêu uất ức bao nhiêu tủi thân liền như thủy triều dâng lên. So với khi nãy khóc còn lớn hơn: "Chàng, chàng bỏ mặc ta...hức...ta vừa buồn vừa sợ...ta...hức...hức..".
Trác Dực Thần khóc đến mức nói chẳng thể tròn câu, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng nức nở nghẹn ngào, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu.
Trước đây, Thừa Hoàng thích trêu Trác Dực Thần bởi vì dáng vẻ rưng rưng nước mắt xụ mặt dẩu môi của y rất đáng yêu.
Hơn nữa những lúc đó, Tiểu Mỹ Nhân chỉ là phụng phịu rơi nước mắt, dỗ dành một phút là được.
Còn kiểu khóc nức nở nghẹn ngào đến mức cả người run bần bật, ngay cả thở cũng không nổi như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Lão hồ ly chưa kịp sướng vì được gọi phu quân đã sợ đến mức toát mồ hôi hột, vừa ôm sát người vào lòng dịu giọng dỗ dành, vừa truyền thêm linh lực cho Tiểu Mỹ Nhân.
Thừa Hoàng: "Bảo bối, ngoan nào. Tiểu Trác ơi, đừng khóc nữa. Không phải vi phu vẫn đang ôm ngươi hay sao? Đêm nào ta cũng về nhà với bảo bối mà, đâu có bỏ mặt ngươi đâu".
Không biết Trác Dực Thần có nghe thấy Thừa Hoàng nói gì hay không. Y vẫn luôn ôm chặt hắn, lắc đầu nguầy nguậy khóc nức nở, có dỗ thế nào cũng không được.
Tiểu Mỹ Nhân thật sự rất sợ rất sợ.
Sợ Thừa Hoàng cũng sẽ giống những người kia, sẽ quay lưng lại với y.
Sợ hắn cũng sẽ bỏ mặc y không quan tâm.
Sợ rằng trên đời này sẽ không còn ai ôm y vào lòng mà yêu thương chiều chuộng nữa.
Một nỗi sợ, hai nỗi sợ, ba nỗi sợ... Tất cả vào giây phút này, ngay khi đôi vai gầy được Thừa Hoàng ôm vào lòng vuốt ve đều hoá thành nỗi tủi thân uất ức vô cùng.
Trác Dực Thần buồn ơi là buồn, tủi ơi là tủi.
...
Không biết Tiểu Mỹ Nhân đang khóc vì ba ngày phải chịu cô đơn bất an, hay khóc vì thời niên thiếu phải chịu nhiều uất ức đau thương. Mà y cứ rúc trong lồng ngực ấm áp của nam nhân, càng khóc càng lớn.
Mà Tiểu Mỹ Nhân khóc càng lớn, Thừa Hoàng càng hối hận.
Hối hận muốn xanh ruột luôn.
Lão hồ ly vốn chỉ nghĩ rằng bản thân giả vờ giận lẫy một chút, thì Tiểu Mỹ Nhân cũng chỉ là buồn một chút thôi, dỗ dành như bình thường là được.
Hắn làm sao biết được bảo bối nhà mình lại sợ hãi như thế.
Hồ Thần đau lòng chết mất thôi.
"Bảo bối ơi ngoan nào, đừng sợ".
"Tiểu Trác ơi, đừng khóc. Sau này chỉ cần ngươi gọi, ta liền xuất hiện có được không".
"Tiểu Mỹ Nhân của ta, tiểu tổ tông của ta. Ta không có bỏ mặc ngươi mà".
Thừa Hoàng dùng hết nước hết lời dỗ dành mà Trác Dực Thần vẫn không nín được.
Nước mắt mỹ nhân rơi như thác đổ, ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn.
Trác Dực Thần khóc đến mức thở không nổi, chỉ có thể hé miệng khó khăn hớp từng ngụm không khí.
Thừa Hoàng dỗ mãi cũng không được. Hắn không biết làm thế nào, chỉ có thể độ thêm chút linh lực để y từ từ thiếp đi trong lòng mình.
...
Trác Dực Thần ngủ một mạch tận mấy canh giờ rồi mới cọ quậy muốn thức giấc. Đôi mắt mông lung chậm rãi hé mở, ngây ngốc nhìn xung quanh.
Khung cảnh so với lúc y mới thiếp đi đã thay đổi hoàn toàn.
Tiểu Mỹ Nhân không còn nằm trên ghế mây giữa một vùng đất trống trải nữa. Mà là nằm trên một chiếc giường băng trong suốt, tuy xung quanh không ngừng tỏa ra mấy luồng khí lạnh nhưng khi chạm vào người lại cực kỳ ấm áp. Dưới lưng còn lót mấy lớp lông thú mềm mại, trên người thì đắp một chiếc chăn bông.
Sau vài khắc ngơ ngác, Trác Dực Thần cuối cùng cũng tỉnh táo, sửng sốt ngồi bật dậy, đôi chân thon dài khẽ nhích, đến khi tấm lưng gầy chạm phải bức tường sau lưng mới dừng lại.
Giường băng nằm trong một cung điện rộng lớn nguy nga cũng trong suốt như được xây nên từ những bước tường băng khổng lồ, nhưng xung quanh không có khí lạnh toả ra.
Trác Dực Thần ngồi co chân trên giường, hai tay ôm lấy bụng nhỏ, đôi mắt to tròn chớp liên hồi, không ngừng nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm.
Căn phòng tuy rộng nhưng rất trống, chỉ cần nhìn qua một lượt liền có thể thấy hết tất cả.
Nhưng không thấy Thừa Hoàng đâu cả.
Trên đời này, có hai chuyện sẽ khiến Trác Dực Thần bất an.
Thứ nhất là khi vừa thức giấc.
Thứ hai là bản thân đang ở một nơi xa lạ.
Vậy mà hiện tại y phải một mình thức giấc ở một nơi xa lạ.
Bất an chồng lên bất an, cuối cùng hoá thành sợ hãi.
Nỗi sợ hãi chậm rãi dâng lên, Tiểu Mỹ Nhân run rẩy, khẽ giọng gọi một tiếng: "Thừa Hoàng". Ngay cả hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.
Lão hồ ly mới nãy vừa nói, chỉ cần y gọi cho dù đang ở đâu hắn cũng sẽ nghe thấy. Nếu hắn đã nghe thì nhất định sẽ đến.
"Ở đây".
Quả nhiên, Trác Dực Thần vừa dứt câu, lập tức có tiếng đáp lại. Ngay sau đó là thân ảnh cao lớn của nam nhân chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tiểu Mỹ Nhân liền giơ hai tay, nũng nịu đòi ôm.
Thừa Hoàng càng đến gần, Trác Dực Thần càng gấp gáp, y bỏ chân xuống giường, định dùng chân trần chạy đến bên cạnh hắn. Nhưng y vẫn chưa kịp đứng dậy đã bị nam nhân ngăn lại.
"Yên đó". Lão hồ ly nói một tiếng rồi nhanh chân bước đến giường băng. Hắn dùng hai tay nâng niu đôi bàn chân trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân vào lòng, dịu dàng phủi phủi vài hạt bụi vô hình. Sau đó lại nhíu mày nói: "Không phải đã nói không được đi chân trần rồi hay sao". Nam nhân vừa dứt câu, cả một mặt nền của căn phòng rộng lớn dưới chân hai người liền được linh lực mạnh mẽ phủ lên một lớp bông trắng muốt mềm mại.
Mặc dù Thừa Hoàng nhíu mày nhưng giọng nói không có chút tức giận nào, Trác Dực Thần nghe xong cũng không đáp lời mà chỉ nhào vào ngực hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi không ôm ta ngủ?"
Thừa Hoàng híp mắt kéo Trác Dực Thần ra khỏi người mình, không hài lòng hỏi: "Vừa nãy mới ngọt ngào gọi ta là phu quân, một tiếng chàng ơi, hai tiếng chàng à. Sao bây giờ lại đổi giọng nhanh như vậy hả?"
Trác Dực Thần không đáp lời Thừa Hoàng, chỉ xụ mặt hỏi lại câu vừa nãy: "Sao ngươi không ôm ta?"
Lão hồ ly bó tay với Tiểu Mỹ Nhân lạnh lùng này, đành ấm ức bỏ qua chuyện xưng hô. Nam nhân mỉm cười xoè bàn tay ta, ngọt ngào nói: "Đi hái hoa cho Tiểu Mỹ Nhân đó".
Lúc này Trác Dực Thần mới phát hiện bó hoa trong tay Thừa Hoàng. Y không biết đây là hoa gì, nhưng nó rất đẹp cũng rất thơm. Tiểu Mỹ Nhân dùng hai tay nhận hoa, còn đưa lên mũi ngửi ngửi, nom rất vui vẻ.
Lão hồ ly thấy bảo bối đã mỉm cười, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Hắn ôm người lên đùi, xoa xoa gò má phúng phính: "Thích không?"
Trác Dực Thần nhoẻn miệng cười tươi, vô cùng vui vẻ đáp lại: "Thích lắm".
Thừa Hoàng thuận nước đẩy thuyền: "Vậy gọi thêm một tiếng phu quân, lại thêm một tiếng chàng ơi đi".
Tiểu Mỹ Nhân mặc dù vẫn đang ngồi trên đùi Thừa Hoàng, nhưng lại xoay lưng về phía hắn, xem như không nghe thấy gì mà vẫn cúi đầu xem xét bó hoa.
Y ngượng ngùng, hai gò má phúng phính cũng đỏ bừng rồi.
Trác Dực Thần da mặt mỏng, không có mặt dày như lão hồ ly.
Lúc đó cảm xúc dâng trào, còn bây giờ, quả thật là khó mà gọi ra khỏi miệng.
20.02.2024
Haan
Dễ gì mà được nghe Tiểu Mỹ Nhân ngọt giọng gọi phu quân 😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip