|20| Trò chuyện

"Không cho phép ngươi cưới người khác, không cho ngươi thương người khác"

Trác Dực Thần không nói chuyện, chỉ mãi mê ngắm hoa nên Thừa Hoàng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng si mê ngắm nhìn y.

Người trong mắt cũng là người trong tim.

Là tiểu bảo bối mà hắn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Là tiểu tổ tông mà hắn muốn dùng cả một kiếp thần dài đằng đẵng để yêu chiều bảo vệ.

Nếu Tiểu Mỹ Nhân đã là Phượng Hoàng thì Thừa Hoàng hắn sẽ làm áng cây ngô đồng che chở cho y vĩnh viễn an nhiên.

Không gọi thì không gọi, dù sao người cũng là của hắn rồi, thời gian còn dài không cần gấp gáp.

Lão hồ ly ôm chặt người vào lòng, bàn tay thon dài áp lên thắt lưng Tiểu Mỹ Nhân, truyền cho y thêm một ít linh khí.

Thần khí ấm áp rót vào người, xuôi theo kinh mạch mà lan khắp thân thể. Trác Dực Thần thoải mái đến híp mắt, cả người mềm nhũn tựa vào lồng ngực ấm áp của Thừa Hoàng.

Trác Dực Thần rất thích hoa cỏ, ở Hồ Cung đã trồng một vườn rồi, nhưng khi thấy giống hoa mới lạ, vẫn không nhịn được yêu thích.

Tiểu Mỹ Nhân cười xinh ngắm hoa, cẩn thận ngắm nghía từng cánh, rồi ngọt ngào hỏi: "Thừa Hoàng, đây là hoa gì á?"

Thừa Hoàng vén gọn mấy lọn tóc loà xoà do vừa thức giấc của Trác Dực Thần, mỉm cười đáp: "Hoa Thủy Linh".

Tiểu Mỹ Nhân nghiêng nghiêng đầu nhỏ, chu môi thắc mắc: "Ta chưa nghe thấy bao giờ".

Lão hồ ly bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của bảo bối nhà mình. Hắn dùng hai ngón tay niết nhẹ cái gò má phúng phính, đáp: "Thủy Linh, hoa cũng như tên, chỉ sống ở những suối nước tinh khiết, linh khí dồi dào. Ngoại trừ nơi này của ta là vẫn còn, hoa ở nơi khác đều đã chết từ vạn năm trước rồi".

Trác Dực Thần nghe thế thì sửng sốt: "Sau lại chết hết?"

Thừa Hoàng hôn hôn cái chóp mũi cao cao của Tiểu Mỹ Nhân, nói một vài câu về chuyện xưa: "Thần lực của thần vừa mạnh mẽ vừa tinh khiết. Vì vậy suối nguồn tinh khiết lại dồi dào linh khí chỉ có ở nơi ở của Thần. Vạn năm trước, thế gian có chín vị thần, mỗi người cai trị một phương trời. Hoa Thủy Linh cũng có ở khắp nơi. Nhưng khi các vị thần lần lượt biến mất, hoa Thủy Linh cũng suy tàn theo. Cuối cùng chỉ còn nơi này của ta là có thôi".

Trác Dực Thần rất thích nghe kể về những chuyện xưa, ngày bé khi Nghi bà và Nghi lão ngồi nói chuyện với nhau, lúc nào y cũng ngồi bên cạnh nghe say sưa cả ngày không chán.

Nhưng những chuyện mà Nghi bà và Nghi lão nói chỉ là vài câu chuyện của tộc Ức Thảo và hạ giới, nào có hấp dẫn bằng chuyện của Thừa Hoàng.

Tiểu Mỹ Nhân cẩn thận để hoa sang một bên, rồi lại ngồi trên đùi Thừa Hoàng, đối mặt với hắn, vô cùng hứng thú nghe kể chuyện: "Sao những vị thần lại biến mất, bọn họ phải bế quan tu luyện hay sao? Hay là bọn họ thật sự đang sống ở một thế gian khác?"

Thừa Hoàng mỉm cười vì cái tính hiếu kỳ của bảo bối, kiên nhẫn nói cho y nghe: "Không phải là bế quan tu luyện, cũng không có thế gian nào khác cả, mà là quay về với cát bụi".

Trác Dực Thần lại sửng sốt: "Sao lại quay về với cát bụi?"

Thừa Hoàng nói bâng quơ: "Sinh ra từ cát bụi thì dĩ nhiên cũng phải quay về với cát bụi thôi".

Thấy Tiểu Mỹ Nhân tròn mắt không hiểu, lão hồ ly lại chậm rãi nói thêm: "Mỗi một vị thần do thiên đạo sinh ra đều có sứ mệnh riêng của mình. Có người thì hy sinh để phong ấn ma thần, cũng có người lấy thân tế trời để diệt trừ thiên tai. Mà sau khi sứ mệnh đã hoàn thành, ai cũng phải quay về nơi bắt đầu. Chính là về với cát bụi".

Thiên đạo sinh ra chín vị thần, hiện tại chỉ còn lại một mình Thừa Hoàng, chuyện này ai cũng biết.

Trác Dực Thần dĩ nhiên cũng có biết, nhưng lúc nãy lão hồ ly nói bọn họ "biến mất", y còn cho rằng phía sau còn có câu chuyện khác. Không ngờ vẫn giống như những gì y từng nghe thấy.

Hơn nữa, thế gian đều nói các vị thần "quy vị", chính là đang sống ở một thế gian khác, về với thiên đạo.

Chỉ có Thừa Hoàng biết, không có thế gian nào khác cả, quy vị chính là quay về với cát bụi. Khi một vị thần biến mất thì không còn thứ gì lưu lại thế gian.

Đại thần thú sống vạn năm, chuyện này đối với hắn sớm chỉ còn là hồi ức xưa cũ.

Nhưng Trác Dực Thần vẫn còn nhỏ, lại là lần đầu thật sự được nghe kể về chuyện này, không phải là những con chữ trên giấy. Hơn nữa sự thật lại còn tàn nhẫn đến vậy nên cảm xúc có chút bị ảnh hưởng. Y nắm chặt vạt áo trước ngực Thừa Hoàng, bất an hỏi: "Vậy bọn họ có quay về không?"

Thừa Hoàng lắc đầu: "Thần vĩnh viễn cũng không có kiếp sau".

Một nỗi bất an đột nhiên dâng lên trong lòng, Tiểu Mỹ Nhân khó khăn lên tiếng: "Vậy, vậy ngươi..." Y không dám hỏi hết câu, cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.

Thừa Hoàng biết Trác Dực Thần muốn hỏi gì. Hắn không đáp lời y mà chỉ hỏi: "Tiểu Trác có biết tại sao suốt mấy vạn năm qua, thiên đạo lại không hề sinh ra thêm một vị thần nào không?"

Trác Dực Thần không hiểu tại sao Thừa Hoàng lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.

Thừa Hoàng: "Bởi vì thần chỉ có thể sinh ra từ linh khí tinh khiết nhất của trời đất, khi chúng sinh xuất hiện ngày càng nhiều thì linh khí cũng không còn như xưa nữa. Mãi mãi về sau cũng sẽ không có bất cứ một vị thần nào được sinh ra nữa".

Trác Dực Thần nghe xong, nghiêng đầu suy ngẫm từng câu từng chữ Thừa Hoàng nói, nhưng hình như y vẫn không thể hiểu được ý hắn.

Lão hồ ly nhìn dáng vẻ đáng yêu của bảo bối nhà mình thì bật cười siết chặt y vào lòng. Lát sau mới tự mình nói tiếp: "Thần sinh ra là để bảo vệ chúng sinh. Chỉ cần trên thế gian này có một sinh mạng còn sống, thần sẽ tồn tại vĩnh viễn. Mà trên thế gian này, chỉ còn lại một mình ta là thần thôi".

Trác Dực Thần tựa cằm vào ngực Thừa Hoàng, ngước mắt lên chăm chú nghe hắn nói. Nghe xong lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, lần này thì y hiểu rồi.

Tiểu Mỹ Nhân ngồi phắt dậy, cao hứng reo lên: "Vậy có phải ý là ngươi sẽ trường sinh bất lão, sống mãi sống mãi luôn, ta nói có đúng không?"

Thừa Hoàng bật cười, hai tay véo hai cái má phính, đáp: "Tiểu Mỹ Nhân thông minh quá, nói đúng rồi".

Bình thường khi bị véo má Trác Dực Thần rất bực bội, nhưng lần này do đang vui nên y chẳng thèm để ý.

Nhưng mới vui vẻ được chốc lát, cái đầu nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân lại bật ra một vấn đề khác: "Vậy, vậy lỡ như ta chết trước ngươi thì sao?"

Lão hồ ly nhướn mày, ra vẻ suy tư rồi tặc lưỡi đáp: "Sống một mình cô đơn lắm nha. Chắc là ta sẽ..."

Nhưng Hồ Thần chưa kịp nói hết câu đã bị chặn ngang.

Trác Dực Thần dùng cả hai tay bụm chặt miệng Thừa Hoàng không cho hắn nói tiếp. Y phụng phịu một lát rồi dẩu môi nói: "Không cho phép ngươi cưới người khác, không cho ngươi thương người khác".

Thừa Hoàng thuận nước đẩy thuyền, liếm lên lòng bàn tay Trác Dực Thần. Đến khi y giật mình thu tay lại mới mỉm cười nói: "Vậy phải làm sao đây. Ta ở một mình cô đơn lắm".

Trác Dực Thần: "Vậy trước khi cưới ta ngươi làm sao?"

Lão hồ ly bóp bóp thắt lưng mềm mại của Tiểu Mỹ Nhân, trêu ghẹo nói: "Đã từng nếm qua vị ngọt, sao có thể quay về ăn quả đắng được chứ".

Trác Dực Thần không biết Thừa Hoàng nói thật hay nói đùa, cả người lại héo rũ không vui. Đôi mắt long lanh cũng ươn ướt, tựa như giây sau sẽ rơi nước mắt.

Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay Thừa Hoàng, khẽ giọng: "Đừng mà".

Thừa Hoàng dùng ngón tay câu lấy bàn tay mềm mại của bảo bối nhà mình. Mới nãy chỉ là nhất thời hứng thú muốn trêu y một chút, nhưng mà hắn không muốn trêu đến mức người ta lại khóc nấc lên đâu. Vậy là lại đổi giọng, dịu dàng nói: "Hay là ngươi cố một chút, cũng luyện thành thần đi, như vậy thì hai chúng ta không cần phải xa nhau nữa rồi".

Trác Dực Thần nghe thế thì vui hẳn lên, đôi mắt ướt át càng trở nên long lanh: "Ta cũng có thể ở bên ngươi mãi mãi sao?"

Lão hồ ly cưng chiều gật đầu.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Tiểu Mỹ Nhân lại héo rũ trong lòng nam nhân. Y nhớ lại cái khả năng tu luyện sứt sẹo của bản thân khi trước, lại nhớ đến viên nội đan không nguyên vẹn trong người, vậy là buồn ơi là buồn nói: "Nhưng mà ta dở lắm, chắc là luyện hông nổi đâu".

21.02.2024
Haan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip