|4| Được sủng

"Chỉ có việc Trác Dực Thần muốn và việc Trác Dực Thần không muốn"

Trác Dực Thần nằm yên trong ngực Thừa Hoàng, hai mắt nhằm nghiền, hơi thở đều đều nên hắn còn cho rằng y đã ngủ say rồi. Nào ngờ Tiểu Mỹ Nhân vẫn cố nói thêm một câu: "Thừa Hoàng, đừng diệt tộc Bạch Tước có được không?"

Bởi vì buồn ngủ nên giọng nói của Trác Dực Thần càng mềm mại, vừa ngọt ngào vừa dễ nghe, lại giống như vô thức lộ ra chút ý tứ nũng nịu. Cánh môi đỏ mọng vì bị hôn sưng mà trông càng quyến rũ hơn. 

Tiểu Mỹ Nhân chỉ là cố nói thêm một câu trong lúc buồn ngủ cũng đủ hớp hồn lão hồ ly sống vạn năm.

Hồ Thần thầm nghĩ, với gương mặt nhỏ nhắn xinh yêu này, cho dù muốn hắn đoạt lục giới cho y làm chủ hắn cũng đồng ý không chút từ nan chứ nói gì một yêu cầu nhỏ nhoi này.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như thế chứ hành động thì vẫn đáng ghét lắm.

Thừa Hoàng đánh 'bép' lên cánh mông thịt nảy nở của Trác Dực Thần một phát, nhạt giọng nói: "Ngủ với ta mà cứ nghĩ tới người khác, có đáng đánh hay không hả?" Mặc dù tiếng bàn tay xấu xa chạm vào da thịt có vẻ lớn, nhưng chẳng đau chút nào hết. Vậy nhưng vẫn khiến Tiểu Mỹ Nhân ngượng đến đỏ cả mặt.

Trác Dực Thần cố mở đôi mắt buồn ngủ đến díu cả lại, xụ mặt nói: "Ngươi chỉ toàn nói bậy thôi".

Lão hồ ly cúi đầu hôn chóc lên cánh môi ngọt ngào đang dẩu lên của Tiểu Mỹ Nhân, mỉm cười nói: "Ta nói còn không đúng sao".

Thừa Hoàng vừa ôm ấp vừa hôn hôn Trác Dực Thần, động tác mười phần dịu dàng trân trọng, nếu ai không nghe thấy tiếng mà chỉ nhìn hình thì chắc hẳn sẽ cho rằng lão Hồ Thần đang yêu thương tiểu kiều thê nhà mình ấy. Chỉ khi nào nghe thấy giọng nói đáng ghét thiếu đánh của hắn mới biết, người này rõ ràng là đang lưu manh bắt nạt Tiểu Mỹ Nhân.

...

Trác Dực Thần ủy khuất muốn chết. Nhắm chặt mắt không thèm đáp lại.

Nhưng Tiểu Mỹ Nhân nghĩ nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn hậm hực lên tiếng: "Không được đụng đến tộc Bạch Tước".

Thừa Hoàng hết cách, hắn nhéo nhéo chóp mũi hơi hồng của Trác Dực Thần, thở dài nói: "Ngươi lớn lên ở tộc Bạch Tước à? Bênh vực như vậy?"

Trác Dực Thần khó khăn bò lồm cồm lên người Thừa Hoàng, Tiểu Mỹ Nhân tay chân mềm nhũn nằm úp sấp trên người đại hồ ly, dẩu môi: "Người ta không làm gì ngươi mà, sao ngươi cứ phải chọc người ta làm gì?" 

Sau trận hoan ái ban nãy, tiểu dựng phu mệt muốn chết đi được, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon thôi. Nhưng với bản tính lương thiện, Trác Dực Thần không thể làm ngơ để lão phu quân đáng ghét nhà mình ỷ mạnh hiếp yếu, vậy là cứ kì kèo mãi không chịu ngủ.

Thừa Hoàng là đại thần thú sống từ thời cổ đại, đến nay cấp thần chỉ còn lại mình hắn, những tiên nhân khác dù có khổ luyện cách mấy, hiện tại cũng chỉ có mấy người may mắn trở thành bán thần. Nhưng cũng không có ai vượt được lôi kiếp để thăng lên thần cách, nhập thần tịch. Đại hồ ly Thừa Hoàng nghiễm nhiên trở thành sự tồn tại cao quý nhất của lục giới.

Uy danh của hắn thì khỏi phải bàn, một lời nói ra tựa như sấm truyền, dù có là Thiên Đế đứng đầu Thiên Cung thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vị đại lão thần tiên này.

Từ khi xuất thế đến bây giờ, tác phong làm việc của Thừa Hoàng vẫn luôn là quyết đoán bá đạo. Hắn không có thân sinh, vậy là cứ một mình một cõi muốn gì làm đó, không ai ngăn được.

Vậy mà từ khi Trác Dực Thần xuất hiện, cũng mang theo biến số lớn nhất cuộc đời của Hồ Thần. 

Tiểu Mỹ Nhân trông thì nhỏ nhắn xinh yêu, nhưng uy lực cũng không phải là dạng vừa.

Uy lực ở đây, không bàn tới võ lực hay pháp lực, mà chỉ nói tới nước mắt của Tiểu Mỹ Nhân.

Chỉ cần là chuyện Trác Dực Thần không muốn, thì y sẽ bám lấy Thừa Hoàng mè nheo nhõng nhẽo mãi đến khi hắn chiều theo ý của y thì mới thôi.

Sự tồn tại của Trác Dực Thần, chính là tiểu tổ tông của Hồ Thần đại nhân vạn người bái lạy.

Đôi khi Thừa Hoàng cũng bực bội lắm đấy, cơ mà hắn biết làm sao được cơ chứ. Người là do chính hắn đích thân đón về, thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể dùng hết vốn liếng ra mà yêu chiều thôi.

Từ khi Trác Dực Thần được gả vào Hồ Cung, trở thành thần phi của Hồ Thần, thì không còn chuyện hắn muốn làm nữa. Chỉ có việc Trác Dực Thần muốn và việc Trác Dực Thần không muốn thôi.

Thừa Hoàng hay trêu ghẹo Tiểu Mỹ Nhân, âu cũng là do hiện tại, ngoài việc nói cho sướng cái miệng ra thì hắn đâu còn làm gì được nữa.

Hai chữ Hồ Thần, uy danh mạnh mẽ cấp đại thần cũng chỉ còn lại là cái tên trong mắt tiểu phượng hoàng Trác Dực Thần cấp tiểu tiên mà thôi.

Nhưng mà mỗi đêm khi được ôm ấp ái nhân mềm mại đáng yêu vào lòng, lão hồ ly cũng cảm thấy thỏa mãn lắm.

Một cái hư danh mà thôi, nào có sung sướng bằng có mỹ nhân bên gối chứ.

...

Thật ra, Trác Dực Thần trước kia, không phải kiểu người thích đòi hỏi, nhõng nhèo như thế.

Bởi vì thời niên thiếu chưa từng được yêu chiều nên thái độ của Tiểu Mỹ Nhân đối với mọi thứ luôn là vẻ dè dặt đề phòng.

Lúc ban đầu khi gả cho Hồ Thần, y cũng giống như những sinh linh nhỏ nhoi yêu quý mạng sống khác trên thế gian. 

Tiểu Mỹ Nhân cũng mang theo thấp thỏm, mang theo sợ hãi mà ở cạnh vị đại lão thần tiên tính tình khó đoán kia.

Mặc dù Trác Dực Thần sẽ không bày ra vẻ khúm núm sợ hãi, hèn mọn hầu hạ. Nhưng khi đó, mỗi một lời nói, mỗi một bước đi của y đều là cẩn thận, kính trọng.

Hồ Thần phải dùng trăm năm yêu chiều, trăm thứ dỗ dành, mãi mới dưỡng ra được một Tiểu Mỹ Nhân thích gì đòi đó, được sủng sinh hư đấy.

Đừng có dại dột mà chạm vào bảo bối của hắn.

Có thể Trác Dực Thần không nhận ra, nhưng y của bây giờ so với y của trăm năm trước chính là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Trác Dực Thần thời niên thiếu, tuy vẻ ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên định. Y kiên cường, y không muốn khuất phục, nhưng vì cuộc đời quá bạc bẽo. Tiểu thiếu niên nhỏ nhắn ấy rồi cũng phải ấm ức cam chịu, phải ủy khuất chấp nhận số phận do ông trời an bài.

Trác Dực Thần thời niên thiếu, trong thâm tâm vẫn luôn khát khao được yêu thương, được trân trọng. Nhưng y một lời cũng không dám nói ra, một ánh mắt cũng không dám biểu đạt. Bởi vì thế gian có quá nhiều dối gian lọc lừa này, đã không còn thứ xứng đáng để y tin tưởng nữa.

Tiểu Trác vốn còn cho rằng y sẽ mãi mãi như thế, mãi mãi an an ổn ổn sống một cuộc đời do  người khác sắp đặt.

Nhưng Trác Dực Thần bây giờ, có người yêu thương, có người nuông chiều. Phu quân của y chẳng những quyền cao chức trọng mà còn bằng lòng thực hiện tất cả những yêu cầu của y.

Trác Dực Thần bây giờ, không cần ấm ức, không cần ủy khuất nữa. Chỉ cần y mè nheo nhõng nhẽo, phu quân của y sẽ ôm lấy y mà dỗ dành.

Tiểu Mỹ Nhân của bây giờ và mãi mãi về sau sẽ không bao giờ phải cam chịu số phận nữa, bởi vì y đã có phu quân bên cạnh. 

Đã có người sẽ mãi mãi che chở cho Trác Dực Thần, cho y một cuộc đời muốn gì được đó, mãi mãi an yên.

Sự tồn tại của Thừa Hoàng, chính là sự tin tưởng duy nhất của Tiểu Mỹ Nhân đối với thế gian này.

Là sự tin tưởng đáng yêu do Hồ Thần phải dùng cả trái tim để đổi lấy.

...

Cơ mà trước khi được ôm vào lòng dỗ dành, Trác Dực Thần luôn phải trải qua một kiếp nạn nhỏ. Lần nào cũng như thế, có khi là tức giận bỏ đi, cũng có khi phải tức đến mức bật khóc mới được.

Về cái tật xấu này, lão hồ ly chỉ có thể ngượng ngùng mà đáp một câu "Vì dáng vẻ của Tiểu Mỹ Nhân lúc tức giận dẩu môi, lúc ủy khuất rơi nước mắt quá mức xinh đẹp. Khiến lão hồ ly ta khó lòng kìm nén mà không trêu chọc".

Thừa Hoàng gối hai tay sau đầu, nhướn mày nhìn bảo bối đang nằm trên ngực mình lim dim muốn ngủ: "Thủ lĩnh của bọn chúng chọc tới ta, ta không thể nhẫn nhịn".

Trác Dực Thần mím chặt môi, y suy nghĩ một lát, đành phải dùng chiêu thức cuối cùng. Tiểu Mỹ Nhân hơi chống tay lên cơ ngực săn chắc của Thừa Hoàng, ngẩng đầu hôn phớt qua môi hắn, sau đó ngọt giọng nũng nịu nói: "Đừng mà".

Chỉ có hai chữ ngắn gọn thôi cũng đủ khiến Trác Dực Thần ngại đến mức phải vùi đầu trong ngực Thừa Hoàng không dám ngẩng lên. Hai vành tai mềm mại cũng đỏ ửng vì ngượng ngùng.

Thừa Hoàng tặc lưỡi, Tiểu Mỹ Nhân này sao còn giống hồ ly hơn cả hắn chứ. Nũng nịu cỡ này, hắn còn có thể từ chối hay sao.

Lão Hồ Thần của lục giới, vị thần cuối cùng với thần lực cường đại, rốt cuộc cũng không thể nào thoát khỏi một lần mè nheo của Tiểu Mỹ Nhân.

Nam nhân trở người ôm lấy Trác Dực Thần, bàn tay ấm áp đặt sau lưng y, dịu dàng vuốt ve dỗ dành Tiểu Mỹ Nhân vào giấc ngủ. Lát sau mới nhẹ giọng lên tiếng: "Không có diệt tộc ai hết, trêu ngươi thôi. Ngủ đi nào, bảo bối".

Sau khi cái hôn dịu dàng của Thừa Hoàng rơi lên trán, Trác Dực Thần mới yên tâm rúc vào lòng hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

14.01.2024
Haan

Nhỏ tác giả thích thiết lập kiểu mary sue "Tổng tài một tay che trời và Tiểu kiều thê hay nhõng nhẽo của anh ta" lắm ă 👉👈

Nên đừng có ai chê cái thiết lập của Thừa Hoàng x Trác Dực Thần trong fic này hết nhe 🙈🙈

Gu của nhỏ tác giả đó 🥴🥴

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip