|9| Ôm ấp

"Tiểu Mỹ Nhân chỉ cần một người yêu thương chiều chuộng mình, như vậy là quá đủ"

Người xấu đã bị lôi đi nhưng tâm trạng của Trác Dực Thần mãi vẫn chưa thể tốt lên.

Tiểu Mỹ Nhân nhoài cả thân thể mảnh khảnh lên người Thừa Hoàng, thật sự xem hắn là một tấm đệm mềm mà nằm vùi lên.  Gương mặt xinh đẹp cứ phụng phịu không vui.

Dỗi ơi là dỗi.

Mới mấy hôm trước, Trác Dực Thần còn sợ lão phu quân nhà mình làm việc mạnh mẽ. Chỉ là một việc nhỏ cũng bị hắn làm cho lớn lên, vô tình hại đến người vô tội.

Tiểu Mỹ Nhân tính tình lương thiện dịu dàng, vốn không định chấp nhất với kẻ ngu ngốc không biết điều kia. Nào ngờ đám người đó tâm tư lại xấu xa như thế, uổng phí một phần thiện tâm của người ta.

Thật đáng ghét.

Trác Dực Thần chỉ nằm yên không nói, hai tay vòng lên ôm cổ Thừa Hoàng. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vùi vào hõm vai nam nhân. Khí tức quen thuộc trên người hắn, luôn khiến y cảm thấy thoải mái.

Cho dù gặp chuyện buồn đến đâu, tủi thân đến đâu, chỉ cần được Thừa Hoàng ôm vào lòng, chỉ chốc lát sau, Trác Dực Thần liền thấy vui vẻ trở lại.

Tiểu Mỹ Nhân không lên tiếng, lão hồ ly cũng yên lặng. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng mềm mại của y thay lời dỗ dành.

Không cần thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cần một hành động dịu dàng cũng đủ khiến trái tim trong lồng ngực Trác Dực Thần cảm thấy ấm áp. Y không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài bay nhảy. Chỉ thích được phu quân ôm vào lòng cưng nựng.

Mà phu quân của y, cũng rất vui lòng ôm lấy y mà dỗ dành.

Chỉ một điều này thôi cũng có thể khiến Tiểu Mỹ Nhân cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ điều gì y đã từng trải qua trong suốt cuộc đời.

...

Y phục của Thừa Hoàng từ trước đến nay vẫn luôn do tiểu tiên nữ quản sự ở Hồ Cung xử lý. Bọn họ cho rằng chủ tử nhà mình là vị thần oai hùng nhất. Phải là những bộ y phục cực kỳ lấp lánh, cực kì hoàng tráng đính vô số đá quý cùng đinh ngọc mới xứng với thân phận của hắn.

Thừa Hoàng sống nhiều năm, có rất nhiều thứ đối với hắn đều trở thành vô nghĩa, không đáng để ý đến. Lão hồ ly chưa từng lên tiếng yêu cầu về chất liệu y phục, chỉ cần phù hợp là được.

Hơn nữa hình ảnh đại thần thú với chiến giáp gai góc đứng đầu trong các trận chiến vô cùng anh dũng đã khắc sâu vào đầu mỗi người. Nên ai cũng cho rằng hắn sẽ mãi mãi xuất hiện với dáng vẻ như thế.

Nhưng từ khi ôm được Tiểu Mỹ Nhân vào lòng, những bộ y phục mang cảm giác cứng nhắc mạnh mẽ đã không còn xuất hiện nữa. Hồ Thần sợ bảo bối bị cấn đau, nên đã mở lời ngọc, yêu cầu toàn bộ y phục của hắn đều phải dùng loại vải mềm mại nhất.

Còn y phục của Trác Dực Thần thì càng khỏi phải nói.

Vận trên người lão hồ ly thì chỉ cần mềm mại, không khiến bảo bối của hắn đau là được.

Nhưng y phục cho Tiểu Mỹ Nhân thì phải là những thứ tốt nhất.

Tơ lụa dệt từ mây trắng, hạt ngọc từ biển sâu, chỉ vàng mang thần lực... Mỗi một thứ đính trên người tiểu lang quân nhà Hồ Thần, đều là bảo bối vạn người mơ ước. Một sợi chỉ thêu cũng mang theo khí tức của Hồ Thần, từng thời từng khắc đều có thể bảo vệ y.

Trác Dực Thần không quan tâm y phục trên người quý giá cỡ nào. Nhưng y vẫn rất vui vẻ vì điều này, vì tất cả đều là minh chứng cho sự quan tâm của Thừa Hoàng.

Tiểu Mỹ Nhân chỉ cần một người yêu thương chiều chuộng mình, như vậy là quá đủ.

Trước kia, Trác Dực Thần còn cho rằng đây chỉ là một ước mơ hão huyền của bản thân. Không ngờ vậy mà lại có thể trở thành sự thật.

Thời niên thiếu chịu nhiều tủi thân, Tiểu Mỹ Nhân chưa từng oán trách thiên đạo bất công. Nhưng y lại cực kì biết ơn, biết ơn vì đã cho y được bên cạnh hắn.

...

Trác Dực Thần lười biếng nằm trên người Thừa Hoàng cả buổi cũng không chán. Đầu ngón tay hồng hồng thỉnh thoảng còn vẽ nguệch ngoạc trên ngực hắn, phác họa theo từng đường thêu trên áo.

Có mấy khi rảnh rỗi y còn có thể nằm trên ngực hắn như thế này cả ngày không chán, không khác gì một con mèo nhỏ lười biếng thích nũng nịu.

Thừa Hoàng cũng không nói tiếng nào, chỉ híp mắt hưởng thụ. Tiểu Mỹ Nhân mềm mại chủ động nhào vào ngực mình, có nam nhân nào lại chê chứ.

Cho dù có người ngu ngốc như thế, thì người đó chắc chắn cũng không phải Thừa Hoàng.

Lão hồ ly vuốt ve dọc theo sống lưng Trác Dực Thần, thỉnh thoảng còn lưu manh mà vói tay vào trong áo mỏng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp y phục sờ sờ làn da nhẵn mịn của y. Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến hắn vui vẻ không thôi, cho dù ngay sau đó sẽ bị người đấm vào ngực, cắn vào cổ thì nam nhân cũng thích thú lắm.

Tiểu Mỹ Nhân mềm mại như thế, thì đánh đau được tới đâu chứ. Lão lưu manh bị đánh, còn cho rằng bản thân đang ăn đậu hũ của y cơ đấy.

...

Thừa Hoàng đang hưởng thụ, tiếng chuông gió lại lần nữa vang lên.

Chuông gió reo tức là có người muốn tiến vào.

Trác Dực Thần đã được ôm ấp đủ lập tức ngồi thẳng dậy, một góc áo cũng không cho Thừa Hoàng chạm vào.

Nhưng cho dù chưa đủ, y cũng sẽ ngồi dậy, Tiểu Mỹ Nhân da mặt mỏng, không có lưu manh như lão hồ ly, không đủ can đảm mà ôm ôm ấp ấp trước mặt người khác.

Hồ Thần bị bảo bối bỏ rơi, cũng chỉ có thể đen mặt ngồi dậy. Hắn thì không ngại nhưng ai bảo hắn rước về một Tiểu Mỹ Nhân hay ngại ngùng cơ chứ.

Nhưng mà tức giận vì bị cắt ngang dĩ nhiên là phải có.

Đáng thương tiểu Dực Ly, vừa mở cửa bước vào chưa kịp nói tiếng nào đã bị chọi một tia thần lực vào đầu.

Tiểu thần quân ngây ngẩn cả người đứng chết trân ngay cửa. Bàn tay vẫn ôm lấy trán, trông ngốc hết chịu nổi.

Trác Dực Thần ngồi thẳng lưng, vốn định nghiêm túc đọc sách nhưng nhìn thấy người khác gặp họa cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Chút buồn bã trong mắt đã không còn nữa, thay vào đó là ý cười doanh doanh. Cả người cũng rạng rỡ hơn khi nãy rất nhiều.

Hồ Thần vừa nhìn thấy Tiểu Mỹ Nhân nở nụ cười liền mụ mị hết đầu óc, còn định chọi thêm một đạo thần lực nữa.

Nhưng mà Dực Ly rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Anh gộp ba bước thành hai chạy nhanh đến trước mặt Thừa Hoàng, hai tay dâng thiếp mời trong tay, hòng đánh lạc hướng: "Hồ Thần, Thiên Cung gửi thiếp mời".

Thừa Hoàng nhướn mày 'ồ' một tiếng, thật sự thu tay lại. Hắn lại tỳ khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm hỏi: "Thiếp mời gì?"

Dực Ly phất tay một cái, thiếp mời mở ra, mấy hàng chữ màu vàng nhạt liền nghịch ngợm bay lên không trung. Thừa Hoàng dĩ nhiên có thể đọc, nhưng hắn lười biếng, vẫn là đợi Dực Ly lên tiếng: "Thái tử Thiên tộc vừa diệt được Yêu tộc trú ngụ trong Bất Di cốc. Lại thu phục được Giao Nhân tộc của biển Giao Hải nên Thiên Đế muốn mở tiệc chúc mừng".

Lão hồ ly nghe xong chỉ nhàn nhạt nhận xét một câu: "Đúng là một đám ngu ngốc rảnh rỗi".

Nhưng hắn nghĩ nghĩ một lát, lại nói: "Đồng ý đi".

Dực Ly ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng. Vốn anh đã chuẩn bị xong lời từ chối, không ngờ Hồ Thần vừa mắng người ta xong vậy mà lại đồng ý đến dự tiệc nhà người ta.

Tiểu thần quân không hỏi thêm chỉ âm thầm cầu nguyện cho mấy thần tiên suốt ngày tìm thêm việc ở Thiên Cung.

Theo kinh nghiệm nhiều năm đúc kết ra, Dực Ly âm thầm tổng kết lão hồ ly đột nhiên xuất Cung, chắc chắn là có kẻ sắp gặp xui xẻo.

28.01.2024
Haan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip