三 : Em không cảm thấy mình có lỗi nhưng sao trái tim em vẫn sợ hãi thế này !
Quả nhiên hai đứa không hẹn mà cùng nhau ngủ đến 24 giờ sau, Phạm Thừa Thừa lại là người thức dậy trước, nhìn sang Hoàng Minh Hạo vẫn còn ôm chặt chăn, mặt vùi vào trong gối an tĩnh hô hấp trong lòng anh không khỏi dấy lên nghi hoặc : " Có phải trước khi anh tìm đến cậu đã uống sạch rượu của quán người ta không ? Chứ thế quái nào lại có thể dùng rượu RIO chuốc say bản thân đến không dậy nổi ? "
Phạm Thừa Thừa rời giường, hung hăng đạp vào mông cậu hai cái, dĩ nhiên anh biết cậu sẽ không tỉnh dưới lực đạo nhẹ như vậy, có những thứ đã hiểu quá rõ sẽ vô tình khắc sâu vào trong tiềm thức, hiện hữu dưới những hành động như thói quen.
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rồi lại yên lặng, cuối cùng là tiếng mở cửa, Phạm Thừa Thừa hoàn thành quy trình mỗi buổi sáng đều thực hiện, bước ra trong bộ y phục khác. Qua một lần nấu ăn trong trạng thái hai mắt díp vào nhau, gặp bao nhiêu là chấn thương va chạm, Phạm Thừa Thừa lập tức bác bỏ ý nghĩ vào bếp vừa xuất hiện trong đầu, trực tiếp dùng một cuộc điện thoại muốn bao nhiêu nũng nịu có bấy nhiêu nũng nịu gọi luôn đồ ăn ngoài về kí túc xá lấy tiêu chí dinh dưỡng làm đầu, tay lướt trên màn hình điện thoại, Phạm Thừa Thừa đột nhiên nghĩ tới Lâm Ngạn Tuấn, giây tiếp theo liền tưởng tượng ra khuôn mặt khó ở của vị Bát Ca kia khi biết được bộ dạng ngang nhiên đem thức ăn ngoài về công ty của Phạm Thừa Thừa mà không nhịn được cười phì.
Rất nhanh sau đó thức ăn được đưa đến, Phạm Thừa Thừa lập tức phát giác được một chuyện vô cùng khó xử : Phải đối diện với Hoàng Minh Hạo hậu bị tỏ tình như thế nào ? Nghĩ đến sau khi gọi cậu dậy rồi cùng nhau ăn trong bầu không khí gượng gạo không quen liền nảy sinh loại cảm xúc khó chấp nhận.
Tại sao Phạm Thừa Thừa không suy xét qua khả năng qua một ngày đêm cậu đã quên hết những gì mình nói ?
Bởi vì Phạm Thừa Thừa biết chắc chỉ cần cậu muốn, dù cho bao nhiêu chuyện đại não cũng phải moi ra sạch sẽ cho cậu, bao gồm chi tiết nhận nhầm anh thành Chu Chính Đình, mỗi một cái nức nở đều sẽ vô cùng rõ ràng, cho nên khả năng kia, nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Phạm Thừa Thừa ngây người ra đó như pho tượng, để mớ suy nghĩ loạn như dây tai nghe đút trong túi lâu ngày chẳng biết đường đâu mà gỡ đó xâm chiếm mình, từng chút từng chút dùng sợi dây dài ngoằn của nó quấn lấy, đánh đổ từng bức tường thành trong anh.
Ở trên giường, Hoàng Minh Hạo mơ màng tỉnh giấc, như chực chờ sẵn, cảm giác đau nhức lập tức tấn công vào thái dương và gáy. Cậu dụi dụi mắt, cảnh vật dần dần trở nên rõ ràng.
Khoan đã, giờ này không phải mình nên ở nhà chung sao, sao lại ở kí túc xá của công ty rồi ?
Hoàng Minh Hạo chớp mắt mấy lần, bằng cách quỷ nào mà cậu có thể dịch chuyển từ Lang Phường về Nhạc Hoa như một vị thần vậy nhỉ ? Hoàng Minh Hạo ngơ ra đó mất nửa phút để tải lại đoạn kí ức bị khuyết rồi cậu "À" một tiếng.
Là Chính Đình cõng mình về đây sau đêm chung kết, trên đường về những chuyện cất giấu trong lòng bao lâu nay đều nói cho đội trưởng nghe hết rồi, còn khóc một trận vô cùng thảm nữa. Nhưng để anh ấy biết cũng không sao, vì đó là Chu Chính Đình mà !
Bởi vì là Chu Chính Đình nên cậu liền tin tưởng vô điều kiện, tin tưởng anh ấy sẽ sáng suốt hơn ai hết, tin tưởng chuyện này rồi sẽ ổn thôi, cậu hiểu rõ : Chu Chính Đình dù một vạn kiếp vẫn sẽ thà chọn bản thân bị tổn thương cũng sẽ không phản bội người khác, thà để mình bị gạt cũng sẽ không đi lừa dối bất cứ ai, bí mật của ai đó dù cho là vô tình hay được biết đội trưởng cũng sẽ hảo hảo bảo hộ cho người đó. Bởi vì đó là bản chất con người của Chu Chính Đình, vạn nhất trước sau đều sẽ không thay đổi.
Đêm đó, sau khi chương trình chính thức kết thúc, không biết tại sao trái tim cậu đặc biệt mệt mỏi, chính là cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó bao lấy trái tim rồi siết chặt, có lẽ là hoang mang, có lẽ là cảm giác đột ngột bị đánh úp sau đó không biết phải làm sao, tóm lại là tiếp theo đó cậu bị rơi vào trạng thái suy sụp hơn 16 năm nay chưa từng gặp phải. Những gì cậu phải chịu đựng từ lúc bước chân vào con đường này; tất cả không cần phân loại, trong đó hết một phần ba là " thích Phạm Thừa Thừa "; cùng một lúc bùng phát ép cậu đến hô hấp cũng gian nan. Giống như quả bóng bay bị bơm đầy khí, đến khi quả bóng căng đến tận cùng sức chứa, thì chỉ có có hai tình huống xảy ra hoặc là thoát khí hoặc là nổ tung, mà suy cho cùng,Hoàng Minh Hạo ngoài cách " thoát khí " thì còn có lựa chọn nào sao ?
Cậu rời giường sắp xếp lại gối chăn, đối với Hoàng Minh Hạo, quần áo, giày dép, ... có thể loạn xạ nhưng Hoàng Minh Hạo sẽ có xu hướng nổi điên khi gối chăn của cậu mỗi thứ một nơi. Cậu vươn vai, xoay xoay eo mấy vòng, Hoàng Minh Hạo của tuổi 16 sao có thể bị mấy mươi chai rượu RIO đánh bại chứ.
Cậu quay người, bất giác nhìn sang giường bên cạnh trước đây luôn là người kia nằm ở đó, dùng mười mấy cái đồng hồ làm bằng da bằng thịt gọi cũng không dậy.
Ngay lập tức, cả người cậu như bị đông cứng.
Kính của Phạm Thừa Thừa.
Áo khoác của Phạm Thừa Thừa.
Và cả ...
Điện thoại, tai nghe của Phạm Thừa Thừa.
Chẳng lẽ nào ... người tối đó ... vốn là Phạm Thừa Thừa.
Vậy thì ...
Kia ... không phải trùng hợp đến thế chứ ?
Tiếng dép lê va vào sàn nhà vang lên, tiếng nắm đấm cửa bị chạm vào xoay " xoạch " một cái, cánh cửa mở ra.
Đầu cậu " oong " một tiếng vỡ vụn, theo bản năng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau, mọi thứ như được ai đó lập trình sẵn.
Là Phạm Thừa Thừa.
Cậu chỉ kịp nghĩ được bấy nhiêu đó trước khi rơi vào hoảng loạn.
Thế giới này sẽ luôn có những chuyện hơn cả định mệnh, nghe có vẻ thật ngu ngốc nhưng nó là trùng khớp với nhau đến rợn người, như các bánh răng được mài giũa tỉ mỉ để hoạt động hoàn hảo trong một cỗ máy. Có thể thanh xuân của mỗi người đều sẽ có ít nhất một lần như thế nhưng không phải ai cũng nhận ra, chỉ cảm thấy chính mình giống như bị lừa vào trò chơi của ai đó vậy.
Và ở những ngày tháng đầu tiên của tuổi 16, Hoàng Minh Hạo đã gặp phải một tình huống quỷ quái như thế, hơn tất cả, về mối dây tơ sợi tóc quấn chặt tình cảm với người kia, từng chút từng chút bị gỡ bỏ, đem toàn bộ công sức cậu che giấu đè nén bấy lâu một lần đổ đi.
- Phạm Thừa Thừa, anh ...
Hoàng Minh Hạo trở nên rối loạn, thậm chí sự hoảng loạn đó còn biểu lộ ra ngoài, toàn bộ Phạm Thừa Thừa đều biết, nhưng Hoàng Minh Hạo lại không biết, rằng anh đang sợ hãi. Hiện tại, anh với con thú nhỏ đi lạc có vẻ không khác gì nhau mấy, cả hai đều có điểm chung : mất phương hướng và sợ hãi. Hoàng Minh Hạo cũng đang sợ hãi, nhưng không giống nỗi sợ của Phạm Thừa Thừa, cậu không sợ phải đối mặt, cái cậu sợ là bị bỏ lại phía sau.
- Anh gọi thức ăn đến rồi, em mau xuống ăn, đêm qua em chỉ ăn chút cháo.
- Khoan đã, Thừa Thừa !
Người cậu khẽ run lên, trân người nhìn Phạm Thừa Thừa lấy điện thoại, mặc vào áo khoác trùm mũ, đeo kính râm rồi rảo bước rời đi.
- Anh đã ăn rồi, em cứ ăn đi, anh có chút chuyện, phải ra ngoài một chút.
- Thừa Thừa !
- ...
- Anh ... kia ... anh đều đã nghe rồi ?
- ...
- Thừa Thừa !
- Ừ ! Đều đã nghe.
- ...
Cửa phòng đóng lại, Hoàng Minh Hạo mờ mịt nhìn tứ phía rồi lui về giường mình, an tĩnh và trống rỗng.
Từ lúc biết được tình cảm của mình dành cho Phạm Thừa Thừa, cậu đã tự mình vun đắp tâm lý thật vững vàng, vậy mà giây phút bị phát hiện vẫn không tránh khỏi dao động mạnh.
Hoàng Minh Hạo 15 tuổi chính thức đối mặt với thế giới, lần đầu tiên khảo nghiệm bản thân bằng phương thức khắc nghiệt nhất, đặt những dấu chân đầu tiên lên con đường nghệ thuật tàn khốc.
Lưng chừng tuổi 15 lại lui về phòng tập liều mạng cải thiện bản thân, muốn đem hài tử chỉ biết đáng yêu khi ấy nâng cấp thành một phiên bản trưởng thành.
Hoàng Minh Hạo ở những tháng ngày cuối cùng của tuổi 15 quyết định gom hết dũng khí, lần nữa mang bản thân đi khảo nghiệm cũng là đem chính mình cá cược với số mệnh.
Hoàng Minh Hạo 16 tuổi 1 tháng 13 ngày được xuất đạo, kết thúc đoạn đường thực tập sinh gian khổ, vươn tay hái lấy trái ngọt phải dùng bao nhiêu mồ hôi, đau đớn để đổi lấy. Vừa vặn vào ngày 6/4 đó, trên chiếc ghế số 3, trái ngọt của Phạm Thừa Thừa cũng tỏa hương ngạt ngào rồi.
Cả đoạn đường tối tăm lúc trước hình như không lúc nào vắng bóng Phạm Thừa Thừa.
Dù đến thực tập sau cậu nhưng nhắc cậu bỏ qua mọi ngả rẽ, thúc đẩy cậu tiến về phía trước không quay đầu ; nhìn cậu ngã xuống rồi bảo cậu mau phủi sạch bụi bẩn lao đi ; để cậu nghiệm ra bài học kiên nhẫn cải thiện kĩ năng, sợ cậu mắc sai lầm chỉ biết điên cuồng tập luyện rồi hủy hoại bản thân ; ... toàn bộ đều là Phạm Thừa Thừa lãnh đạm bên cạnh, yên lặng nhìn cậu tiến bộ một chút rồi lại một chút.
Thực ra tố chất của Phạm Thừa Thừa rất tốt, kiên trì luyện tập cùng lì lợm bám riết theo học hỏi người khác, trong vòng một năm liền tiến bộ đáng kể, cho nên không biết từ bao giờ đã không còn cần dân lão làng như cậu chỉ dẫn nhiều nữa rồi.
Phạm Thừa Thừa không chứng kiến cả quá trình thực tập sinh của cậu nhưng cậu thì ngược lại, quãng thời gian Phạm Thừa Thừa cùng cậu luyện tập có bao dáng vẻ, có biến hóa ra bao nhiêu bộ dạng, cậu đều ghi nhớ kĩ càng, hồ sơ lý lịch của mình cậu còn chưa nhớ rõ đến vậy, giống như tùy tiện nói ra cái tên Phạm Thừa Thừa, hình ảnh sẽ ngay lập tức hiện lên như cuốn phim không hồi kết.
Có Phạm Thừa Thừa bên cạnh nên cả đoạn đường kia, cậu chưa từng gặp qua cái gọi là sợ hãi. Hiện tại biết đến sợ hãi thì ra tư vị cũng không dễ nuốt chút nào.
Cùng lắm chỉ có một năm hơn , vết dao tình cảm lại cứa sâu như vậy, đem Phạm Thừa Thừa vùi vào trong đó, thời gian lặng lẽ trôi đi, khi chúng được thay đơn vị tính thành nỗ lực trên giây, quan hệ đồng đội cũng đã không còn đơn thuần như thế nữa, bởi vì một người trong mối quan hệ đó đã nảy sinh loại cảm giác không nên có.
Dung túng cho những niềm vui, yêu chiều, bốc đồng, tùy tiện để rồi những mầm mống bé nhỏ tách hạt vươn lên lúc nào không hay.
Những bí mật cũng biến thành từng mảnh kí ức sắc nhọn được bao bọc bởi tầng lớp nhung mềm, sờ vào có vẻ mượt mà, êm ái lắm nhưng chỉ người trong cuộc mới biết được rốt cuộc nó đã xay xát tạo ra bao nhiêu vết thương rồi.
Cuối cùng vẫn là bị phát hiện ra.
Có những thứ sẽ không quay lại được nữa, chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận, hoặc là đối mặt hoặc là chạy trốn hoặc là xem như chẳng có gì.
https://youtu.be/efQVnEP09TY
-------------------------------------------------------------
Words : 2272 từ ( kể cả dấu cách )
Cre on pic.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip