四 : Khiến em lo lắng, khiến em sợ hãi chỉ có thể là anh.



   Hoàng Minh Hạo run run tìm lấy một bộ quần áo đi vào phòng vệ sinh, nhìn chính mình nhợt nhạt với quả đầu như cái ổ quạ ở trong gương, tâm trạng nặng nề bỗng thấp thoáng vài đợt sóng nhưng rất nhanh sau đó lại lẳng lặng như không. Lúc này cậu mới kịp nhận ra bộ quần áo đêm đó đã được thay bằng bộ khác, khóe môi cong lên rồi vụt tắt, phục hồi trạng thái trầm ổn.

   Hoàng Minh Hạo mệt mỏi thực hiện quy trình bắt đầu ngày mới như thường nhật, chỉ có điều hôm nay không có luyện tập, không có công việc, cũng không có Phạm Thừa Thừa.

   Dư vị cơn say tưởng đâu mờ nhạt như không tồn tại vẫn luôn âm ỉ trong đầu, tiếng chuông điện thoại reo lên.

     Là mẹ.

 -  Alo, mẹ !

 -  Bảo bối ! Sao hôm qua con không về nhà ? Thừa Thừa gọi điện nói với mẹ con chỉ ở đó chơi có một đêm nhưng cả ngày hôm qua mẹ vẫn không thấy con đâu !

 -  Con ... a ... con chơi vui ... ờm ... con quên mất ! Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi ?

 -  Con nói dối mẹ còn không biết sao ? Hiện tại là 3 giờ sáng, con vẫn đang ở trong phòng tập đúng không ?

 -  A ... con ... con đang ở kí túc xá Nhạc Hoa !

Hoàng Minh Hạo ấp úng trả lời, tông giọng càng về sau càng nhỏ. Mẹ đúng là mẹ, cái gì cũng biết !

 -  Hoàng Minh Hạo, con có lương tâm một chút được không ? 4 tháng trời con điên cuồng luyện tập rồi, còn có bao lâu rồi con chưa gặp mẹ con còn nhớ không ? Con là do mẹ sinh, mẹ không cho phép con hủy hoại con trai của mẹ !

 -  Mẹ ... mẹ đừng giận, bình tĩnh nghe con nói đã ! Con sẽ tự có chừng mực, sẽ mang một Hoàng Minh Hạo lành lặn khỏe mạnh về cho mẹ, mẹ đừng lo mà ! Sáng hôm nay con sẽ thu xếp về sớm, mẹ phải nấu gì đó thật ngon cho con, ha !

 -  Được rồi ! Nhớ phải về sớm chút, mẹ ... rất nhớ con !

 -  Mẹ ... con biết rồi ! Bye bye !

 -  Bye bye, bảo bối !

  Mẹ Hoàng ngắt cuộc gọi, cậu nhìn màn hình tắt ngóm rồi thở dài.

  Con cái cực khổ, cha mẹ chính là những người đau lòng nhất, suy cho cùng, ở bên ngoài có nỗ lực, vất vả bao nhiêu vòng tay cha mẹ vẫn là nơi trở về.

   Lại nghĩ tới Phạm Thừa Thừa.

      3 giờ sáng.

     Phạm Thừa Thừa có thể đi đâu ?

  Chu Chính Đình có lẽ vẫn đang ngủ, Chu Chính Đình thân ái, phiền anh chút nha !


   Chuông điện thoại vang lên rồi lại tắt, đến lần thứ 10, Chu Chính Đình không thể chịu nổi nữa, bật dậy cầm điện thoại lên nghe máy :

 -  Alo, Hoàng Minh Hạo !

 -  Chu Chính Đình, anh vẫn còn đang ngủ sao ?

   Hoàng Minh Hạo bên này bó gối tựa vào tường mơ màng hỏi, đột nhiên cảm thấy câu hỏi này thật hết sức dư thừa.

 -  Không ngủ thì làm cái gì ? Anh không có rảnh rỗi như em. Sáng sớm để anh ngủ thêm chút được không, bảo bảo ? Oáp ...

 -  Chu Chính Đình, anh có biết ngủ nhiều sẽ biến thành con heo không ?

   Cằm đặt lên cánh tay, trực tiếp đem cậu nằm trên hai đầu gối, Hoàng Minh Hạo không mặn không nhạt hỏi thêm một câu chẳng đâu vào đâu lần nữa. Nhưng rất tiếc, đầu dây bên này đã bị câu hỏi đầy ắp yêu thương kia chọc cho nổi điên :

 -  Anh có biến thành con heo cũng không đến lượt em xẻ thịt.

 -  Em cũng đâu có muốn xẻ thịt anh ... mang anh đi quay nguyên con có lẽ sẽ ngon hơn !

 -  Hoàng Minh Hạo, anh nói cho em biết : nếu em gọi cho anh giờ này vì nhớ anh thì chúc mừng em đã gặp được anh rồi, còn nếu không có chuyện gì mà em vẫn gọi cho anh thì anh sẽ ngay lập tức tới tìm em tẩn em một trận, em thấy thế nào ?

 -  Chu Chính Đình, cũng không cần phải rắc rối như vậy, chỉ là muốn nhờ anh gọi điện hỏi Phạm Thừa Thừa giờ này đang ở chỗ quái nào thôi.

 -  Khi không 3 giờ sáng em tìm nó làm cái gì ?

 -  Em không có tìm anh ấy, là anh tìm anh ấy !

 -  Tự dưng anh tìm nó làm cái gì ? Có phải sáng sớm em thiếu đòn không ? Hoàng Minh Hạo, anh tìm thấy chảo chống dính rồi, giờ cần chỗ em đứng thôi.

 -  Em ngồi.

   Tiên Tử kéo quần pyjama sắp tụt lên, chẳng hiểu sao qua bốn tháng để ở nhà nó lại trở nên rộng như cái bao vậy không biết. Tay cầm chảo chống dính của Chu Mama huơ huơ trong không khí, Chu Chính Đình nổi giận vào điện thoại :

 -  Vị trí hiện tại của em !

   Hoàng Minh Hạo bên này cười trừ vào điện thoại, lấy bừa cái lý do điện thoại hết pin mà gạt Chu Chính Đình giúp mình hỏi cái vấn đề quái đản kia, trong lòng ngàn vạn lần xin lỗi đội trưởng nói gì cũng tin.

 -  Được rồi ! Anh gọi hỏi nó xong rồi sẽ báo qua weixin cho em. Hoàng Minh Hạo, sao giờ này em còn chưa ngủ, cách nói chuyện cũng khác mọi ngày rất nhiều, rõ ràng là đang gượng gạo cố tình chọc giận anh. Sao vậy ?

 -  Oáp ... em ... thực ra ... đang ngủ mà !

 -  Em có thấy tiếng ngáp của em rất giả không ?

 -  Em đi ngủ đây ! Tạm biệt !

 -  Hoàng Minh Hạo !

 -  Ưm ?

 -  Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, ngủ sớm đi !

 -  Ưm ... đã biết. Cảm ơn anh !

 -  Ngốc tử, cảm ơn cái gì, mua gì đó thật ngon trả công anh đi !

 -  Em rất nghèo a ~.

 -  Giả Phú Quý a.

 -  Được được, gặp lại sẽ dẫn anh đi ăn.

 -  Được, bye bye.

 -  Bye bye.

   Lưng tựa vào thành bếp, Chu Chính Đình nhấn dãy số của Phạm Thừa Thừa rồi gọi đi, rất nhiều rất nhiều cuộc gọi đều không được trả lời, Chu Chính Đình lại nổi nóng.

     Hai cái đứa này sáng sớm rủ nhau chọc giận mình mà.

   Rất lâu rất lâu sau đó, họ Phạm cuối cùng cùng nhấc máy, vừa ấn vào phím xanh đã lãnh đủ một tràng dài khí xung thiên của Chu Tiên Tử, anh cười xuề xòa đáp lời :

 -  Đúng đúng, là em sai, đáng lẽ phải nhấc máy sớm hơn, sau này sẽ không như vậy nữa !

 -  [ ... ]

 -  Em biết, em biết mà.

 -  [ ... ]

 -  Chu Chính Đình là đội trưởng tốt nhất, có đội trưởng như anh em quả thật vô cùng may mắn.

 -  [ ... ]

 -  Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại gọi em giờ này vậy ?

 -  À ! Anh quên mất rồi.

 -  Không có việc gì đúng không, em ngắt máy đó !

 -  Ây ây, đừng đừng, chờ anh nhớ lại đã ... A, anh nhớ ra rồi.

 -  Có chuyện gì ?

 -  Em đang ở đâu vậy ?

 -  Ở trên giường !

 -  Nói cho em biết, anh đang cầm chảo chống dính.

 -  Đùa thôi, em đang ở công ty.

 -  Công ty ? Giờ này em ở công ty làm cái gì ?

 - Có chút chuyện thôi mà.

 -  Không sao chứ ?

 -  Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, không có gì đâu, em đang ở phòng tập.

 -  Ừ ! Nghỉ ngơi sớm chút, không còn gì nữa rồi, anh đi ngủ đây !

 -  Em biết rồi, hơn 3 giờ rưỡi sáng anh gọi cho em chỉ để hỏi em ở đâu thôi à ?

 -  Dành ra nửa tiếng quý giá chỉ để gọi cho em thôi đấy !

 -  Được rồi, được rồi ! Anh mau ngủ đi, ha ! Trư bảo bảo, ngủ ngon !

 -  Phạm Thừa Thừa !

   Phạm Thừa Thừa nhanh tay kết thúc cuộc gọi. Chu Chính Đình nổi cáu tới nơi, bạo lực ấn vào weixin soạn một tin nhắn thông báo gửi cho Hoàng Minh Hạo rồi đứng dậy bỏ về phòng, đóng cửa, trùm chăn, và ngủ, miệng niệm không đủ một vạn lần : " Mình không trẻ con, mình không có trẻ con ! "

   Hoàng Minh Hạo dời địa điểm từ trong phòng ra sô pha, duy trì tư thế bó gối, hai mắt nhìn chằm chằm vào con số hiển thị phút trên màn hình chốc chốc lại thay đổi. Không biết được Phạm Thừa Thừa đang ở đâu cậu cũng không còn tâm trạng nào mà ăn nữa, liên tục như thế mấy mươi phút vẫn chẳng thấy hồi âm của Chu Chính Đình, tâm trạng cậu càng thêm tồi tệ.

        Phạm Thừa Thừa, anh ở đâu rồi chứ ?

   Thức ăn cứ dần nguội lạnh, cuối cùng từ account của Chu Chính Đình cũng bật sáng cho biết có một tin nhắn mới, Hoàng Minh Hạo cuống đến nỗi suýt chút làm rơi luôn điện thoại. Cậu xem qua tin nhắn rồi mắng nhẹ một câu : " Nói dối. ", nửa giây sau lại tự cười chính mình, rõ ràng mới lừa Chu Chính Đình xong bây giờ lại mắng người khác nói dối.

      Hoàng Minh Hạo, tự mày có thấy mâu thuẫn không ?

   Hoàng Minh Hạo cố gắng lê đi, cho thức ăn đã nguội vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn qua loa vài miếng, còn lại đều định cư có thời hạn vào tủ lạnh, làm mấy việc lặt vặt cho qua mấy tiếng đồng hồ còn lại.

  7 giờ sáng, Hoàng Minh Hạo rời kí túc xá Nhạc Hoa về nhà.


   Lon coca tản ra luồng khí lạnh, không theo quy luật xoay xoay cuộn cuộn, mấy giọt mồ hôi trượt trên thân lon nhôm còn lại phân nửa, Phạm Thừa Thừa lắc lắc lon coca, nhìn nó sủi bọt.

     3 giờ sáng.

     Có thể đi đâu chứ !

     Còn dám nói có việc phải ra ngoài.

   Phạm Thừa Thừa cười khẩy một cái, vô thức đưa coca lên miệng uống một ngụm. Anh không có cái gan mua bia về uống ngay trong công ty. Không sai . Phạm Thừa Thừa không có đi ra ngoài, anh chỉ đến máy bán nước tự động mua mấy lon coca rồi về phòng tập, ngồi đấy và cố hình dung coca là thứ nước chứa cồn kia. Như một lẽ tự nhiên, khi con người gặp phải rắc rối họ sẽ tìm đến chất cồn để quên đi, cứ như bản năng vậy.

   Nhưng coca là coca, trăm nghìn lần cũng không có chuyện vô tình nhà sản xuất cho nhầm cồn thay vì gaz vào coca được, uống bao nhiêu cũng đến thế thôi.

     Khô khốc.

   Cổ họng Phạm Thừa Thừa khô khốc.

   Bực dọc, Phạm Thừa Thừa lao vào luyện tập, và bắt đầu từ 4 giờ sáng đến gần 7 giờ, cả căn phòng bao quanh là những kính bị âm nhạc và mồ hôi nuốt chửng.

  7 giờ sáng, Phạm Thừa Thừa rời phòng tập Nhạc Hoa về nhà.



      Không được trốn tránh, không được tổn thương em, không được khiến em đau khổ. Nhưng anh lại không biết phải đối diện với em như thế nào.

     Không thể nói xin lỗi, càng không thể giống như đối với fans nói cảm ơn. Tình cảm đó ... anh vẫn chưa đủ trưởng thành để hiểu nổi, cũng không hiểu nổi trái tim đập liên hồi này muốn nói gì, không nghe hiểu sao có thể đi theo tiếng gọi con tim gì đó chứ.

    Chẳng ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc phải làm thế nào. Nặng nề quá !

     Justin ! Hoàng Minh Hạo ! Đối với anh, em là gì ?

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Ây da, tranh thủ lúc còn chưa kín lịch học, toii chăm chỉ up chương mới đây, vừa up hoàn xong fic " tất khản|loài tôm ăn hồ ly " xong là toii qua đây up ngay. Hiu hiu, sắp phải học tăng tiết rồi, các chị các cô các mẹ đừng bỏ toii nhe!!!

Vô cùng thương yêu !

#Grin

- Cửu Giai Tư


Words : 2127 từ ( kể cả dấu cách )

Cre on pic.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip