Chương 10

Tình yêu của tôi, tỏa sáng hơn kim cương.

Thời gian trôi qua một năm trước, Thừa Lỗi không thể tổ chức sinh nhật đàng hoàng vì anh đang đi làm nhiệm vụ, nói rằng sẽ không quá muộn nếu cùng nhau ăn mừng năm mới.

"Anh ơi, anh nói Tết Nguyên đán nên chuẩn bị những món gì, em viết ra rồi chúng ta đi siêu thị." Gia Thụy mở tờ giấy ra, dựa vào Thừa Lỗi.

"Được." Thừa Lỗi ôm và xoa xoa tóc cậu.

"Muốn mua gì thì mua. Khi nào thì đi? Cuối tuần này anh rảnh."

Gia Thụy nói "được" và nhanh chóng gõ vài dòng vào bản ghi nhớ. Thừa Lỗi nhìn những chữ nhảy lên và không thể nhịn cười.

"Em thích ăn vặt như vậy? Chậc... Tại sao đều là đồ cay? Cẩn thận nóng trong người." Thừa Lỗi cười nói: "Mua thêm chút trái cây bổ sung chút vitamin."

"Được." Gia Thụy xóa ghi chú đi, sửa lại, cuối cùng gửi ảnh chụp màn hình bản ghi nhớ cho Thừa Lỗi

"Ừm, bao nhiêu thôi."

Thừa Lỗi mở ra xem: "Ngay cả nguyên liệu làm món lẩu cũng có ghi trên đó à? À, nhân tiện, anh mời đồng nghiệp khi nào có thời gian thì ghé qua cùng nhau ăn tối."

"Đêm giao thừa không được sao?" Gia Thụy đứng dậy vươn vai.

"Em xuống lầu chạy bộ, anh đi cùng em không?"

"Được, cùng đi."

Sau bữa tối thứ bảy, hai người đi siêu thị. Khi Tết nguyên đán đến gần, các siêu thị đều được trang trí rực rỡ và những bài hát được phát ra giống như "Cung hỉ phát tài". Ngay cả những đứa trẻ cậu nhìn thấy cũng mặc quần áo màu đỏ.

Vì có nhiều việc phải làm nên cả hai quyết định chia ra. Một giờ sau, Thừa Lỗi đẩy xe đẩy tới quầy trang sức, mua một đôi nhẫn trơn. Đã nhiều năm như vậy, anh chưa từng tặng cho Gia Thụy món quà gì đáng kể. Cặp nhẫn này là món quà chính thức đầu tiên.

"Thưa anh, anh không muốn thứ gì đó có kim cương sao?"

"Không cần, cái này đã rất chói mắt."

Nếu là người khác, nhân viên bán hàng sẽ chửi thầm trong lòng rằng người nói ra điều này chỉ là không muốn bỏ tiền cho một nửa của mình mà thôi. Nhưng đối mặt với Thừa Lỗi, cô sẽ không có suy nghĩ như vậy một chút nào, bởi vì khi Thừa Lỗi lấy chiếc nhẫn ra, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trong mắt anh chỉ là tình yêu.

Thừa Lỗi cẩn thận nhét hộp đựng nhẫn màu trắng vào túi rồi đi đến quầy bán đồ ăn nhẹ tìm Gia Thụy. Khi rời khỏi siêu thị, cả hai đều mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, những người không biết còn tưởng rằng ngày tận thế sắp đến.

"Anh, anh mua nhiều quá vậy? Không ăn hết thì sao?" Gia Thụy nhìn các loại đồ ăn nhẹ và nguyên liệu đặt ở ghế sau, thầm lo lắng về dung tích của tủ lạnh.

Thừa Lỗi cười nói: "Không nhiều, mọi người trong đội đều rất giỏi ăn uống, hôm đó chắc chắn sẽ diệt hết đồ ăn. Em thắt dây an toàn vào, chúng ta về."

"Ừm, được."

Về đến nhà, hai người cùng nhau xếp nguyên liệu vào tủ lạnh, Gia Thụy chịu trách nhiệm hoàn toàn về tủ đồ ăn nhẹ. Bây giờ đã thực sự no rồi, nhìn đồ ăn vặt tưởng chừng như có thể dùng cả đời, toàn thân cậu cảm thấy thoải mái, thậm chí còn hừ một tiếng.

Thừa Lỗi giục cậu đi tắm, còn anh thì ngồi vào bàn ăn mở laptop bắt đầu viết bản tóm tắt thường niên. Đây không phải là yêu cầu bắt buộc của đội điều tra hình sự, nhưng Thừa Lỗi đã quen rồi, dần dần trở thành yêu cầu bắt buộc đối với anh.

"Tổng cộng có 28 vụ án lớn nhỏ đã được giải quyết... 31 nghi phạm đã bị bắt giữ..." Gia Thụy đứng sau lưng anh, nhìn ngón tay của Thừa Lỗi lướt trên bàn phím, gõ từng chữ một, vẻ mặt tối sầm lại. Cậu nhìn thấy Thừa Lỗi đánh máy một bản phân tích trường hợp về "ẩn".

Đối với đội điều tra tội phạm, danh tính thực sự của "ẩn" vẫn còn là một bí ẩn, giống như vô hình. Nhưng Thừa Lỗi tin tưởng chắc chắn, chỉ cần tiếp tục điều tra sẽ có kết quả. Có lẽ, chỉ có thể đợi đến ngày "ẩn" phơi bày ra ánh sáng, nếu làm chuyện xấu chắc chắn sẽ phải trả giá.

"Đang nhìn cái gì vậy? Đi tắm đi." Thừa Lỗi nhéo eo Gia Thụy.

"Em biết rồi, dùng sức như vậy sẽ đau lắm." Gia Thụy càu nhàu rồi bước vào phòng tắm.

Thừa Lỗi bất đắc dĩ cười cười, anh không muốn cậu lo lắng, huống chi là để cậu nhúng tay vào. Ít nhất trước mặt anh, cậu là một đứa trẻ không nên có gánh nặng.

"Đinh đong--"

Gia Thụy chạy ra mở cửa, thấy đồng nghiệp của Thừa Lỗi đang đứng ở ngoài, mỗi người đều mang theo một món quà.

"Mau vào đi, anh của em đang chuẩn bị bữa tối." Gia Thụy cười nói: "Đi thay giày đi."

Tiểu Lý mỉm cười khi nhìn thấy Gia Thụy: "Em là em trai của đội trưởng Thừa sao? Thật hoạt bát!"

"Cái gì, người ta dễ thương biết bao!" Nữ pháp y cười nói.

"Cảm ơn."

Gia Thụy đi tới phía sau Thừa Lỗi: "Để em làm, anh pha trà mời mọi người đi."

"Được." Thừa Lỗi lau tay.

"Đừng để bị thương."

Các đồng nghiệp đặt hoa quả lên bàn và chào Thừa Lỗi. Tiểu Lý ngồi ở bên cạnh, tò mò nhìn anh. Anh bị ánh mắt của hắn làm cho tê dại, quay đầu trừng lại.

"Sao cậu lại nhìn tôi?" Thừa Lỗi vừa pha trà vừa hỏi.

"Đội trưởng Thừa, em trai anh tên gì?" Tiểu Lý giúp đưa lá trà: "Cậu ấy thật đáng yêu."

"Em ấy tên Điền Gia Thụy, vẫn đang học đại học." Thừa Lỗi nói.

Tiểu Lý vỗ vỗ vai anh, nghiêng người tới, "Cậu ấy là em trai anh hay là bạn trai nhỏ của anh?"

"Cậu có tin tôi gọi cảnh sát đến bắt cậu ngay lập tức không?" Thừa Lỗi dùng ánh mắt như dao đâm tới.

"Tôi tin, tôi tin." Tiểu Lý an ủi đội trưởng sắp nổ tung.

Vào bữa tối, Gia Thụy lấy bia đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra và đặt trước mọi người một lon và một chiếc cốc.

"Cậu và đội trưởng Thừa là anh em họ à?" Nữ cảnh sát hỏi: "Đội trưởng Thừa chưa bao giờ nói với chúng tôi anh ấy có một em trai nhỏ ở nhà."

"A...chúng tôi là..." Gia Thụy nhin Thừa Lỗi với ánh mắt cầu giúp đỡ: "Chúng ta là anh em họ phải không?"

"Không." Thừa Lỗi đáp.

"Hai người không thể là anh em phải không? Đội trưởng Thừa, khai sớm sẽ được khoan hồng." Nữ pháp y nhướng mày.

Thừa Lỗi cười nói: "Chúng tôi là người yêu."

Gia Thụy sợ đến mức gần như nghẹn ngào, uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại. Còn Tiểu Lý nhìn chằm chằm vào Thừa Lỗi với vẻ mặt khó tin.

Tiểu Lý ôm Thừa Lỗi nói: "Đội trưởng Thừa, sao hai người lại quen nhau? Em trai mới vào đại học, sao lại yêu anh vật?"

"Cái gì, tôi tệ lắm sao?" Thừa Lỗi lấy đi lon bia đang uống dở của Gia Thụy: "Hơn nữa, tôi có cần nói cho cậu biết là tôi đang yêu không?"

"Nhưng Đội trưởng Thừa, hai người gặp nhau khi nào?" Tâm hồn tin đồn của nữ pháp y đang bùng cháy.

"Chuyện dài lắm, về sau chúng ta từ từ nói đi." Thừa Lỗi nói: "Sau này ở tiệc mừng tôi sẽ kể cho cô nghe."

"Được rồi, thành giao!" Tiểu Lý chạm vào cốc của Thừa Lỗi.

"Thật là một cặp đôi tuyệt vời, đội trưởng Thừa."

"Vậy thì chúng ta sẽ tổ chức tiệc cưới."

"Thật sự có chút mong chờ về tương lai của họ."

Nghe những cuộc thảo luận mơ hồ, Gia Thụy thực sự có một chút mong chờ về tương lai của hai người.

"Ừm, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau."

Gia Thụy cười nói.

Sau bữa tối, mọi người trò chuyện một lúc rồi hai đồng nghiệp về nhà. Gia Thụy mở TV xem tiệc mừng mùa xuân, còn Thừa Lỗi mang cho cậu mấy túi đồ ăn nhẹ.

"Anh ơi, cuối cùng thì em cũng có thể xem Gala Lễ hội mùa xuân năm nay với anh. Anh phải cùng em trải qua giao thừa đấy." Gia Thụy mở một gói đồ ăn nhẹ và nhai.

"Anh biết, anh xem cùng em." Thừa Lỗi ngồi ở bên cạnh Gia Thụy, kéo cậu tới hôn.

Gia Thụy uống bia xong có chút choáng váng, cho dù có tựa vào Thừa Lỗi cũng không đứng dậy được. Khi các chương trình Gala Lễ hội mùa xuân lần lượt trôi qua, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn muốn đếm ngược đến nửa đêm.

"Em có muốn chợp mắt một lúc không? Anh sẽ gọi cho em sau nhé?" Thừa Lỗi vuốt tóc Gia Thụy, ánh mắt dịu dàng.

"Không cần đâu." Cậu từ chối.

'Cùng nhau đếm ngược nào!'

Khi đồng hồ đếm ngược đến Lễ hội mùa xuân đang diễn ra, Thừa Lỗi liếc nhìn Gia Thụy đang dựa vào mình, lấy hộp nhẫn từ trong túi ra và đưa cho cậu.

"Đây là gì vậy? Quà năm mới sao?" Gia Thụy tỉnh táo một chút: "Sao không nói sớm hơn, em không có chuẩn bị quà cho anh."

Thừa Lỗi mỉm cười nói: "Có muốn mở nó ra không?"

Gia Thụy cầm lấy chiếc hộp nhỏ màu trắng và mở nó ra. Ánh sáng phản chiếu từ hai chiếc nhẫn đơn giản rọi vào mắt, khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức.

"... Anh? Đây là... "

Thừa Lỗi lấy chiếc nhẫn ra, nhìn vẻ mặt không biết có nên khóc hay không của Gia Thụy, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu: " Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh rất bận rộn không dành thời gian cho em, cũng chưa bao giờ tặng em món quà ý nghĩa nào, chẳng hạn như chiếc nhẫn này... Tuy là một chiếc nhẫn đơn giản cũng không đắt tiền nhưng vẫn có thể coi là lời cam kết chính thức của anh giành cho em."

"Anh yêu em và anh muốn em ở bên anh đến hết cuộc đời. Em có bằng lòng không?"

"Anh đang cầu hôn..." Gia Thụy kêu lên. Cậu như đứa trẻ thích khóc: "Đương nhiên là em sẵn lòng. Trên đời không có ai sẵn lòng hơn em cả."

Thừa Lỗi mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào cho cậu, sau đó bảo Gia Thụy đeo lại cho mình. Pháo hoa nổ bên ngoài, người trong nhà mà ấm áp.

"Anh ơi, em yêu anh rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip