"ANH THẦY" KHÓ TÍNH
Những buổi học trôi qua đều đặn với những tiếng cười và niềm vui không kể xiết. Đối với tôi, giờ anh dạy luôn có mùa xuân hiện diện.
Một hôm, Sinh phát cho cả lớp một bảng nhận xét về tiết học của anh. Tôi đọc rồi điền vào nhanh chóng không cần suy nghĩ. Tôi vốn là một đứa không bao giờ có những ý kiến nghiêm túc. Phần lớn là tôi đưa ra những ý kiến ỡm ờ, nửa đùa nửa thật, tôi cứ đặt bút là điền đại cho xong chuyện. Tôi không bao giờ nghĩ anh sẽ đọc chúng, cạnh đó tôi cũng nghĩ anh rất hiền không hề chấp nhất những trò đùa trẻ con. Nhưng đó lại là một sai lầm “chết người”, tôi đã bị Sinh “chiếu tướng”.
Ngày hôm sau, anh vào lớp dạy nhưng ánh mắt cứ luôn nhìn tôi chăm chú làm tôi chột dạ. Chưa bao giờ anh nhìn tôi như thế. Tôi tự hỏi tôi có những cử chỉ nào ngốc nghếch khiến anh cảm thấy tôi là một con bé kỳ lạ hay không? Đến cuối giờ, anh nán lại thêm và từ tốn đưa ra lời cảm ơn chúng tôi về bảng nhận xét về tiết học của anh:
- Tôi chân thành cảm ơn các bạn về bảng nhận xét hôm nọ, các bạn thích học tiết của tôi, tôi rất mừng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tiết học của chúng ta ngày càng thú vị. Bây giờ, các bạn có thể về. Riêng Hân ở lại gặp tôi một lát.
Thế là mọi người kéo nhau lũ lượt ra về, thoáng chốc chỉ còn trơ trọi tôi và anh giữa một căn phòng to lớn. Anh lấy một xấp giấy toàn những bảng nhận xét đến gần tôi, lật tìm tờ giấy của tôi, nói:
- Này em, trong những xấp này, ai cũng nhận xét đàng hoàng hết. Có mỗi mình em là “khác người” thôi. Em nghĩ là tôi sẽ không đọc nên điền bừa phải không?
Nghe giọng nói của anh hơi nghiêm, tôi đoán chắc là anh bực mình về câu trả lời đầy tính cợt nhã, bông đùa không nghiêm túc một chút xíu nào của tôi. Thầy giáo là thế đó. Anh đọc to câu hỏi lên trước mặt tôi:
- Trong các tiết học Anh văn, bạn thích nhất tiết nào? Vì sao?
Rồi anh cầm từng tờ đọc câu trả lời:
- Thích nhất tiết Coversation vì thầy dạy rất nhiệt tình... giảng dễ hiểu... từ vựng phong phú... v.v.
Cứ thế lần lượt, lần lượt cho đến bảng nhận xét của tôi anh chợt hạ thấp giọng:
- ... thầy rất đẹp trai...
Tôi cúi gầm mặt, bặm môi, lầm bầm chửi rủa chính mình sao ngu thế, khoái giỡn mà mang họa rồi.
Anh thở dài cầm tờ giấy của tôi gấp làm tư, dòm tôi nghiêm nghị:
- Tất cả các phiếu thăm dò này tôi sẽ trả cho các sinh viên khác, riêng tờ này tôi sẽ...
Tôi không để anh nói hết câu, liền níu tay anh:
- Thầy ơi!... Đừng nộp cho văn phòng, trả lại cho em đi... Em giỡn thôi mà. - Tôi nhìn anh với đôi mắt van lơn. Anh vẫn nghiêm nghị nhìn tôi:
- Em giỡn hả? Em mấy tuổi rồi mà còn giỡn kiểu này? Ý kiến của em là thế thôi sao? Giỡn gì mà lạ vậy?
Tôi nhìn anh bặm môi ngập ngừng:
- Em... em... không phải... là em có ý đó. Ý em là...
Anh vẫn tiếp tục truy vấn tôi bằng cái giọng dồn dập:
- Em không có ý đó chứ em có ý gì? Tại sao em không nhận xét như mọi người hả? Tôi không thích đùa kiểu này, rõ chứ? Loại học sinh cà giỡn cà rỡn như em tôi ghét nhất. Đi học phải tôn trọng thầy giáo chứ. Người ta nói: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”...
“Trời ạ! Tự dưng lại phải nghe cả một “bài ca con cá” chỉ vì sự nhận xét thiệt lòng của mình. Vô lý thật!” - Tôi lẩm bẩm
Giọng Sinh lúc lên lúc xuống, lúc dồn dập, lúc từ tốn. Anh đứng đó ca nguyên một bài “moran” cho tôi nghe về sự tôn trọng của học sinh dành cho thầy giáo như thế nào. Tôi bắt đầu mệt mỏi. Tôi là kiểu người không thể chịu đựng những bó buộc lề thói xã hội cổ hủ, và tôi cũng nghĩ chuyện đó chả có gì quan trọng mà anh lại “bắt bớ” tôi như thế là quá đáng. Chịu hết nổi, tôi liền nổi quạu:
- Ừ đấy! Ý em thế đấy. Thầy dạy đúng là rất hấp dẫn, phong phú, mà đó là ý chung. Ai cũng nói rồi. Em phải nói ý của em chứ, hỏi sao em nói vậy. Thầy đã dạy hay mà còn đẹp trai nữa, sinh viên theo học đông hơn. Tiền cũng vào túi thầy. Thầy giàu thêm chứ có mất mát gì đâu mà thầy la em. Không thích thì thầy trả đây... - Vừa nói tôi vừa xấn tới chộp tờ giấy trên tay anh.
Anh lùi ra xa khỏi bàn cất tờ giấy vào túi áo, quay lưng cầm túi xách không quên quơ luôn chiếc cassette lườm tôi:
- Ăn nói với thầy giáo vậy đấy à? Em đừng tưởng em đóng tiền vào đây học rồi muốn làm gì thì làm. Tờ giấy này tôi tịch thu. Còn em tôi sẽ xử trí sau... Học giỏi môn tôi mà tính này nọ thì không được đâu đấy”.
Cái lườm của Sinh làm tôi hết hồn. Tôi không ngờ rằng một đôi mắt rất hiền dịu kia có thể trở nên “bén” đến thế. Lần này thì “tiêu” rồi, tôi sẽ đối mặt với những trường hợp tồi tệ nhất:
1. Tôi sẽ bị “ông già” này “đì” đến “sói” trán.
2. Tôi sẽ phải chuyển lớp qua một chi nhánh khác của trung tâm. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ đi xa hơn, tốn tiền xăng nhiều hơn.
3. Nếu như cái tấm giấy này được chuyển xuống phòng quản lí học sinh và...
Nghĩ tới đó thì tôi chẳng còn dám nghĩ tiếp nữa. Biết bao nhiêu điều xui xẻo này đang đổ xuống đầu tôi, hôm nay quả là một ngày tồi tệ. Tôi ra về mà đầu óc mãi quay cuồng với chuyện mới xảy ra... À, chợt nhớ hôm nay hẹn con bạn thân đi uống trà sữa...
- Ê, mày nghe tao nói gì không đấy? - Tiếng Trâm ré lên.
Tôi giật mình quay qua nó:
- Ừ, ừ...
Nó lại tiếp tục:
- Hôm nay mày sao dzậy? Giống như người cõi trên á, đá tan hết trơn rồi kìa.
- ... Ừ nhỉ. - Tôi chưa uống được hớp nào mà đã lạt như nước ốc rồi. Trâm nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi rồi nó gặng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Nói tao nghe coi, thằng nào ăn hiếp mày?
Tôi ủ dột:
- Chuyện phức tạp lắm. Nói ra chắc cũng không giải quyết được gì đâu. - Câu nói cộng với cái vẻ mặt “đưa đám” của tôi làm Trâm nổi nóng, nó quát:
- Thì cứ nói ra coi. Không nói sao biết.
Tôi hớp cốc nước thở mạnh một cái:
- Mày biết “ông già” Sinh dạy Anh văn của tao chứ?”
Nó chớp đôi mắt long lanh:
- À, cái ông thầy đẹp trai mà mày “yêu say đắm” ấy hả? Biết! Sao?
Lần này, tới lượt tôi nổi khùng:
- Yêu say đắm con khỉ mốc, “yêu ma” thì có. Ổng không phải “hiền” như tao tưởng tượng. Tao chỉ lỡ ghi vào phiếu nhận xét thích học tiết ổng vì ổng đẹp trai. Ai dè, ổng nổi điên la tao này nọ. Mà cái phiếu đó ghi chơi thôi ai thèm đọc, vậy mà ổng đọc thiệt. Chưa kể từ mai vô bắt đầu “đì” tao sói trán cơ chứ...
Nghe tôi nói đến đó Trâm tròn mắt nhìn tôi rồi nó bắt đầu cười như điên.
Tôi lại càng điên tiết, gặng hỏi nó:
- Có gì vui mà mày cười dữ vậy? Tao đang bực mình đây.
Trâm cười rũ rượi như chưa bao giờ được cười. Cười xong, nó quẹt nước mắt bảo tôi:
- Bình thường mày cứ than với tao rằng mày chọc con trai kiểu đó chỉ mong tụi nó nổi điên mà chưa thấy ai hết. Giờ có rồi, mày được toại nguyện rồi còn gì.
Tôi ủ ê gục đầu xuống bàn, đưa hai tay lên trời xua xua lè nhè:
- Rồi, bắt đầu cuộc đời địa ngục không khác gì năm cấp II rồi. Tưởng lên cấp III phải khá hơn chứ? Mà nếu không học luyện thi Anh văn ở đó thì tao sẽ rớt mất. Tao đăng kí thi khối D mà. Hu hu hu!
Tôi nghe tiếng Trâm khúc khích, nó vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Thôi ráng chịu cực đi rồi sau này chịu khổ. Chứ giờ đóng tiền rồi bỏ uổng lắm. Vậy đi nhe, hơn nữa mày dùng tình yêu của mày “cảm hóa” ổng đi. Biết đâu lại thêm huyền thoại “người đẹp và quái vật” ở Việt Nam thì sao.
Tôi nghiêng đầu hé mắt nhìn nó mím chi:
- Ừa ừa, tao là “người đẹp” còn “ổng” là “quái vật”. An ủi dzậy nghe cũng được đó.
Trâm tỉnh bơ:
- Ừa! “Sắc đẹp ngàn cân” chứ đâu có ít. - Nói xong nó lại gập người cười rũ rượi. Còn tôi thì bắt đầu lên giọng “chảnh”:
- Kệ, dẫu sao tuy tao không đẹp nhưng dễ thương. Photoshop hình đẹp, lại giỏi Anh văn nữa bởi vậy... hổng sợ ế, xí!
Nó bụm miệng:
- Mày chảnh dễ tè, he he he.
Tôi cũng phá lên cuời.
Tối đó, trên ban công của quán trà sữa, nhìn trăng tròn vành vạch lơ lửng trên cao làm tôi vơi bớt niềm lo lắng. Ừ, thì cứ thử đối mặt với sự khó khăn này xem. Với lại, tôi luôn luôn tâm niệm cuộc sống không có khó khăn thì làm sao có sự trưởng thành. Tôi lại đang chập chững trên những bậc thang đầu tiên của sự trưởng thành nơi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip