SINH NHẬT
- Hôm nay sinh nhật Hân ù. Để tôi coi có quà gì hay tặng em hay không. Chờ chút. - Sinh nói thế. Anh móc điện thoại ra và gọi cho ai đó. Chừng khoảng mươi mười lăm phút anh cất điện thoại và bảo chúng tôi:
- Đợi tôi thay cái áo. Ra lấy xe rồi đi luôn. Tôi dẫn tới chỗ này. - Sinh vọt lên cầu thang cạnh quầy và không quên bảo Andrew:
- Stay home and take care of things for me, ok? I'll go with them. (Ở nhà coi quán. Được không? Tôi đi với họ).
Andrew gật gù cái đầu bóng loáng vẫu môi dài thườn thượt:
- Of course, I’ll do it. Have fun. (Tất nhiên. Vui vẻ nha). Anh ta vừa lau quầy vừa càu nhàu, sau đó nhìn tôi nhướn mày cười nhạt. Tôi tự hỏi sao anh ta lại trở mặt ghét tôi như vậy. Thế mà cách đây mấy tiếng anh ta còn rất thân thiện với tôi kia mà...
Lát sau, Sinh trở xuống với cái áo sơ mi màu lam tím. Làn da trắng trẻo cùng với nét điển trai không chê vào đâu được của anh làm chúng tôi lại trầm trồ như lúc xem phim dạo nào. Ông thầy này cũng may là không biết ổng đẹp trai. Ổng mà biết chắc dán cái list fan hâm mộ lên tường nhà cũng chưa hết...
Vừa lúc đó Andrew chạy ra, anh ta bảo:
- Sinh, mind if I come along? Your sister woke up and said she can handle the bar. (Sinh. Tôi có thể đi theo không? Chị anh mới xuống và chỉ nói chỉ có thể coi bar).
Chúng tôi nhìn Sinh rồi nhìn nhau bối rối. Chẳng lẽ không cho anh ta đi, dù gì thì anh ta cũng đã quen chúng tôi cách đây mấy tiếng... Cho đi thì tôi chắc anh ta sẽ nghĩ ra trò gì để phá bĩnh tôi đây mà. Cái nhìn khi nãy... nghi lắm...
Rốt cuộc tôi cũng phải cho Andrew đi theo vì anh ta năn nỉ quá tha thiết. Hơn nữa anh ta cũng do nói chuyện với tôi mà bị Sinh la nên tôi phải cho anh ta đi theo.
Sinh dẫn chúng tôi đi vào một con hẻm ngoằn ngoèo trên đường Trần Hưng Đạo. Thấp thoáng ở đích đến là một quán bar nhạc sống nhỏ, trước cửa có hàng chữ Night city làm bằng đèn neon màu hồng đậm. Andrew liền đi lên trước lăng xăng mở cửa cho chúng tôi. Lần lượt Sinh vào trước, tới Trâm. Tới phiên tôi, bất ngờ Andrew đóng sập cửa lại và quẩy lưng đi theo hai người kia.
Cánh cửa đóng sập suýt nữa làm tôi bị dập mũi. Tôi khá bất ngờ trước hành động của Andrew. Anh ta cố tình chơi tôi. Định thần một hồi, tôi liền đẩy cửa vào và đuổi theo họ. À kia rồi! Họ đang đứng nơi quầy. Sinh đang nói chuyện với bà chủ quán. Khi tôi vừa trờ tới thì Trâm quay lại hỏi:
- Nãy mày biến đi đâu vậy. Giờ mới vô. Bà chủ quán nói tiếng Anh giọng gì tao nghe không nổi.
Tôi nghiêng người ngó bà chủ quán. Trông bà ấy thật buồn cười, mái tóc búi cao như tháp Babylon, trang sức lỉnh kỉnh đầy người, đối chọi với nước da đen dòn là bộ đồ đầm hoa vàng đỏ may theo kiểu Gipsy[1].Tôi vểnh tai cố lắng nghe bà nói chuyện với Sinh nhưng không sao nghe rõ được. Cách nói chuyện của bà cũng mắc cười không kém cách ăn mặc. Bà chủ quán nói câu nào với Sinh cũng chêm vào tiếng “darling (cưng)” để gọi anh. Vừa thấy tôi, Sinh liền quay qua bảo bà chủ quán:
- Let me introduce my students, Tram and Han.
Bà ta ngó Trâm, ngó tôi và thốt lên và nắm tay tôi:
- Nice to meet you. My name's Ruby. You must have been the one who made Sinh go crazy. He told me so much about you. (Thật vui khi biết các cháu. Tôi là Ruby. Chắc hẳn cháu là người làm Sinh nổi điên. Anh ấy nói về cháu nhiều lắm)
Tôi cười mếu nhìn bà ấy, Ruby nói khó nghe thật. Nhưng tôi cũng cố đoán và hiểu. Bà ta nói tôi làm Sinh điên ư? Điên theo kiểu nào? Nghĩa đen hay nghĩa bóng? Tôi cũng đáp lại bà ấy:
- Nice to meet you, too. What did he say? All good, I hope. (Cháu cũng vậy. Thiệt hả? Thầy nói với bà như thế à?) Rồi quay qua bặm môi liếc khẽ Sinh.
Sinh thì huýt sáo ngó lơ chỗ khác tránh cái lườm của tôi và ra chiều không biết gì. Ruby nhìn thấy thái độ của tôi bèn cười ngất và buông một câu với anh:
- Ha ha, you're in trouble, darling! Your students are so cute. (Ha ha, cậu mệt rồi đó, cưng! Học trò dễ thương quá nhỉ) Sinh cũng nhe răng cười lại, còn Andrew thì nhăn mặt.
Tôi nghe hắn thì thào (Rất nhỏ. Nhưng tôi vẫn nghe được):
- So cute, huh? Tram is ok. The other, I don't think so. (Xinh quái gì. Trâm thì được. Chứ còn người còn lại tôi không thấy).
Vô duyên! Tôi không xinh thì đã làm sao?
Bà chủ quán dẫn chúng tôi tới bàn mà Sinh khi nãy đã đặt sẵn, nó nằm gần bên tay trái và là vị trí dễ nhìn thấy sân khấu nhất. Trên kia, các nhạc công đang chơi một bản nhạc hòa tấu êm ái. Không biết Sinh tìm đâu cái quán này dễ thương thế nhỉ?
Sinh bảo Andrew kéo ghế sắp chỗ ngồi và theo chân bà Ruby biến vào bếp. Andrew kéo cái ghế đầu tiên ra rồi để đó (chỗ đó thì chắc là dành cho Sinh rồi), hắn kéo tiếp cái ghế thứ hai và nhấn Trâm ngồi xuống. Xong, hắn kéo thêm hai cái ghế nữa, tất nhiên là cho tôi và hắn rồi. Tôi dợm ngồi xuống cái ghế thứ ba thì Andrew đẩy mạnh tôi ra rồi ngồi vào chỗ đó. Trước sự ngạc nhiên của tôi, hắn trỏ tay chỉ chỉ vào cái ghế thứ tư bảo:
- That's your place. (Chỗ đó của cô đó) Nói thật là càng lúc tôi thấy hắn càng kì quặc. Hắn trở mặt với tôi kinh khủng. Thế mà cách đây mấy tiếng đồng hồ còn đòi số phone của tôi nữa cơ.
Lát sau, Sinh trở lại đem đặt lên bàn một chiếc bánh sinh nhật có đèn cầy số 17 và cái bông hồng xanh thật lớn và trên mặt bánh có đề dòng chữ: “Happy birthday Hân bao gạo”.
Coi chịu nổi không? Bánh sinh nhật mà cũng chọc điên người ta nữa. Mọi người đều vỗ tay và reo vang: “Happy birthday Hân”, thích thật đấy, kể từ mười bảy năm qua đây là cái sinh nhật vui nhất tôi từng có. Tôi liền nhắm mắt lẩm nhẩm ước và thổi tắt hai ngọn nến. Cái điều ước khi nãy của tôi, ranh ma quá chừng, tôi đã ước là tôi sẽ được một nụ hôn từ Sinh trong ngày sinh nhật. Hi hi hi, ối trời ơi, phải tội mất. Lại tới màn cắt bánh chia cho mọi người thì... Hic... cái khoản này tôi vụng lắm, nên tôi đã lên tiếng “bán cái”:
- Ai cắt đi. Em mà cắt là một hồi bấy nhầy.
Andrew lập tức lên tiếng ngay:
- May I? I want to do something for your birthday. (Tôi nè. Tôi muốn làm giúp cô. Sinh nhật cô mà).
Tôi nhìn hắn cảnh giác. Sợ hắn lại chơi tôi thêm lần nữa. Nhưng với nụ cười niềm nở và ánh mắt sáng ngời của hắn đã xóa tan niềm nghi ngờ của tôi. Biết gì không? Tôi lại bị gạt một lần nữa.
Dao nĩa vừa rơi vào tay Andrew thì hắn đã chia cái bánh ra làm bốn phần bằng nhau. Kể cả cái bông hồng xanh thiệt đẹp tôi lăm le giành cũng bị xéo làm bốn mảnh không kịp trăn trối. Làm xong, hắn đặt dao xuống và gắp ra đĩa cho cả bốn người. Tôi ngồi nhìn góc tư bánh với một nửa cánh hồng xanh mà máu nóng sắp bốc lên đầu. Dẫu vậy, tôi phải cố nén cơn tức lại, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mà nóng giận thì không hay. Mà nói gì đây? Andrew đã chia đều cái bánh cho mọi người. Hắn đã rất công bằng còn gì?
Trong lúc chúng tôi đang dùng bánh sinh nhật thì mấy người khách nước ngoài xung quanh thay phiên lên ca hát góp vui. Họ chơi từ nhạc Country cho đến Rock ‘nd Roll làm không khí sôi động hẳn lên. Những tràng pháo tay, những cánh hoa tung lên tới tấp cho những giọng ca hay bất ngờ.
Andrew cũng rất hào hứng, hắn nhào lên sân khấu chụp micro và đeo cây đàn guitar vào, bắt chước vua nhạc rock huyền thoại Elvis Presley nhún nhảy hát tặng tôi một bài chả ăn nhập gì vào ngày sinh nhật cả: “Crazy”.
Ca xong bài đó thiên hạ vỗ tay rần rần, hắn hứng chí ca thêm bài nữa. Nhưng lần này là bài hát nói về Việt Nam. Tôi, Trâm, Sinh ngồi nhìn hắn hát múa mà muốn đi ngủ. Cũng bởi cái bài đó từ đầu tới cuối toàn nhạc và mấy chữ Việt Nam lặp đi lặp lại từ đầu đến cuối bài. Tôi chán nản cúi xuống xắn cái bánh đưa vào miệng cũng là lúc hắn kết thúc “cuộc dạo chơi âm nhạc” của mình. Andrew cầm mic đáp lại thịnh tình của mấy cô gái lên tặng hoa cho hắn bằng mấy lời “thank you” và mấy cái hôn gió như một ca sĩ thực thụ. Bỗng tôi nghe hắn xướng tên tôi, tôi chưa kịp nuốt miếng bánh thì ho sặc sụa. Tôi không chịu lên vì xấu hổ, tôi chưa hề hát trước đám đông bao giờ.
Bình thường, tôi chỉ hát trong nhà tắm thôi chứ sân khấu trước mặt mọi người thế này thì chịu. Vả lại, tôi đâu có biết bài hát mà Andrew đã đăng ký cho tôi đâu. Nhưng sau rốt do sự ủng hộ của Sinh, Trâm và mấy người quanh đấy, tôi dè dặt đi lên. Andrew trao cho tôi micro và nháy mắt đá đểu:
- Good luck. (May mắn nhé).
Cái thái độ đó cho thấy tôi lại bị hắn “gài hàng” lần nữa.
Tiếng nhạc nổi lên, tôi cầm mic mà run như cầy sấy. Bài này tôi biết nhưng tôi đâu có thuộc lời. Tôi bèn lúng túng quay lên xin ban nhạc đổi bài. Và với chất giọng trầm “đúng chất Carpenters” tôi đã hoàn thành xuất sắc “Yesterday once more”. Tôi đã gỡ được một bàn thua trông thấy, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Tôi nghĩ phải “gài hàng” cho Sinh hát xem sao, nên tôi đã nói người chỉnh nhạc đăng ký tên anh lên hát ngay sau tôi. Thì người chỉnh nhạc lật phiếu lên và nói với tôi:
- Đỗ Hoàng Thư Sinh hả? Đã đăng ký từ sớm.
Tôi nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ. Thế là tôi cũng có dịp nghe Sinh hát rồi. Hồi hộp ghê.
Tôi ôm một ôm hoa về chỗ mình trong sự hậm hực của Andrew (mặc dù hắn cố cười nhưng tôi biết hắn đang bực) và cái nhìn thật tự hào từ Sinh. Còn Trâm thì khỏi nói, kể từ đó trở đi lần nào đi karaoke, nó cũng bật bài đó cho tôi ca đến nỗi thấy là ngán.
Phút giây trông ngóng bấy nhiêu lâu cũng đã đến, Sinh bước lên sân khấu và hát tặng tôi. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi như lạc vào cõi mơ, khi tận tai mình nghe được giọng hát dày và ấm của anh. Nhưng trong đó tôi lại thấy hiện diện một nỗi buồn xa xăm. Anh hát tặng tôi nhưng tôi có cảm giác anh đang kể chuyện về một điều gì đó nuối tiếc trong quá khứ của mình. Giọng anh ngân nga từng lời nhạc như đang lưu nhớ một kỷ niệm đã xa lắm rồi. Giá như tôi có thể biết anh trước kia như thế nào nhỉ?
Kể từ đó cũng là lúc bài hát “Let it be me” của Lobo với chất giọng của Sinh đã hiện diện trong những giấc mơ lúc tôi đi ngủ. Đã biết bao đêm, tôi nghe hoài nghe hoài bài đó mà không thấy chán. Và mơ ước một ngày nào đó, tôi có thể nói với anh “Let it be me”. Nhưng đời đâu khi nào bằng phẳng như ta muốn... Giờ đây khi bật lại bài “Let it be me”, tôi lại ước rằng tôi chưa từng biết nó...
Sinh bước xuống trong sự tán thưởng “kinh hồn” của mọi người. Tôi chợt thấy mình rất may mắn khi gặp được Sinh, ông trời quả thật đôi lúc cũng khá công bằng. Bình thường, thì tôi vẫn càu nhàu ông trời này đui rồi, chắc là “ổng” có nghe tôi càm ràm điếc lỗ tai quá, nên đã chặn đứt bằng cách cho Sinh hiện diện trong cuộc đời tôi chăng?
Tôi và Trâm vỗ tay khen anh không ngớt làm Sinh cứ cười hoài. Ghét quá! Biết cười đẹp cười hoài. Nụ cười này có cho vàng thì chưa chắc tôi đã đổi đâu. Nhưng nếu cho tôi một hộp chocolate Thuỵ Sĩ hảo hạng thì tôi sẽ suy nghĩ lại hi hi hi.
Tôi khen Sinh thì Andrew chen vào khoáy một câu:
- Yeah, Sinh sure was good. Not like someone who thought she was Karen Carpenter. (Ừ. Sinh ca thì khỏi nói. Còn như ai kia. Hát dở ẹc mà cứ tưởng mình là Carpenters).
Chịu hết nổi tôi quay qua cãi lại hắn:
- What's your problem? I sang better than you did! (Buồn à? Tôi hát còn hay hơn anh đó).
Andrew nhún vai và lặp lại cái trề môi đầy khinh thị:
- I'm in the audience now, thank you very much. (Tôi chỉ nhận xét ở cương vị thính giả thôi.Cám ơn cô) - Rồi hắn ta quay qua hỏi Sinh:
- Singing's not her strong suit, is it? (Cô ấy hát dở ẹc mà đúng không?)
Sinh nhìn tôi cười tủm tỉm:
- Hát hay mà. Hay hơn con vịt một chút.
Sau câu nói của Sinh, Andrew hất mặt lên với tôi ý nói thấy chưa còn Trâm bụm miệng cười khúc khích. Tôi nhe răng cười toe, tinh ranh:
- Nhưng chí ít cũng có những hai con ngỗng đực nãy giờ ngồi nghe con vịt hát đó thôi. Lại còn vỗ tay mới ghê.
Nghe tôi nói xong Andrew nhìn chỗ khác, gãi cái đầu bóng loáng của hắn. Trâm cười phá lên to hơn còn Sinh thì nét mặt giận không ra giận mà cười cũng chẳng cười nổi... Trên kia nhạc vẫn xập xình...
[1] Người Digan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip