11. Nhớ

Chia xa vốn dĩ chẳng bao giờ là điều tốt đẹp, người ra đi dễ dàng thay lòng đổi dạ, người ở lại mong ngóng buồn phiền như chẳng có ngày mai. Xa mặt thì cách lòng. Một cuộc tình cách nhau hàng vạn cây số, một tình yêu chỉ nhìn nhìn thấy đối phương qua màn ảnh nhỏ, thật khó để nâng niu gìn giữ.

Ba năm. Quách Thừa đi du học tại Mỹ vậy mà đã ba năm rồi.

Thời điểm giọng nói của tiếp viên hàng không vang lên, không phải thứ tiếng Anh xa lạ mà là tiếng mẹ đẻ, lòng anh đã bồn chồn không yên. Mang theo hành lí xuống sân bay tấp nập vội vã, anh trở về bất ngờ trước thời hạn một tháng không thông báo với ai, chỉ thông báo với mỗi một người bạn cũ, nhờ cậu ta mang xe tới đón.

Sân bay rộng lớn vô ngần, Quách Thừa tản bộ kéo hành lí đi qua cả những khu vực khác. Ở phía xa, một cô gái đang ôm chặt lấy chàng trai cao lớn, rồi cả gia đình cũng ôm lấy cậu ta, chàng trai kia quệt quệt nước mắt, cảnh tượng chia ly trong bể lệ quen thuộc biết bao. Quách Thừa mỉm cười, tiến thẳng ra bãi đỗ xe, anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ chẳng đi đâu nữa cả, sẽ không rời xa quê hương lần nào nữa cả, xem tiếp làm gì chứ.

Dù sao, ngày anh đi Trịnh Phồn Tinh cũng chẳng hề hay biết nữa kìa.

Người bạn kia nhanh chóng tìm được anh, khi đã ngồi yên vị trên xe, Quách Thừa mới bình tâm lại, một lần nữa xác nhận mình thật sự đã trở về Trung Quốc rồi.

"Tiểu Quách ây da Tiểu Quách, đúng là chán ông mà. Qua bên đó liền bặt vô âm tín, không thèm gọi điện về cho anh em tốt một câu. Ba năm qua vẫn đang không hiểu ông có còn coi tôi là huynh đệ nữa hay không, nhận được một cuộc gọi tôi mừng quýnh. Vậy mà mừng hụt, ông là xem tôi như tài xế mà gọi tới đón về." Người bạn thân giả vờ than khóc, cường điệu lấy ra chiếc khăn giấy chấm chấm lên mắt.

Quách Thừa mắt nhắm nghiền sau ngày bay mệt mỏi, khóe môi khẽ nhếch lên châm chọc: "Thế mà ông vẫn còn loay hoay ở sân bay ngó nghiêng tìm tôi, ông là tài xế của tôi thật à, Tiểu Tào?"

"Tiểu Quách! Xuống xe tôi liền giết ông!"

"Trực tiếp đâm vào cột điện ngay bây giờ là được, đỡ tốn công."

"Tiểu Quách!!!"

Tào Tuấn Tường vẫn luôn bị như vậy, chơi cùng Quách Thừa từ nhỏ vốn đã luyện được thần công tuyệt đỉnh chịu đựng đả kích, sớm đã nhuần nhuyễn. Chỉ là lần này ôm chút hi vọng người bạn từ Mỹ trở về tâm tính thay đổi, đối xử với y tốt hơn một chút, vậy mà người bạn ngựa quen đường cũ chẳng khác chút xíu nào. Phũ phàng với Tào Tuấn Tường một hồi. Quách Thừa cũng thôi không đùa nữa, anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc:

"Em ấy thế nào rồi?"

Tào Tuấn Tường có hơi bất ngờ: "Ông nói Tiểu Trịnh à? Em ấy vẫn sống tốt, có điều ba năm rồi chưa thấy em ấy thực sự cười, có cười cũng chỉ là cười mỉm."

Trái tim ai đó chợt thắt lại.

"Tôi vẫn thường xuyên ghé thăm em ấy, em ấy quả thật là đang sống rất tốt, là chủ một cửa hàng thú cưng. Có điều mỗi lần tôi nhắc đến ông, em ấy đều giả điếc giả ngây ngô. Tôi còn cứ nghĩ ông và Tiểu Trịnh không còn gì nữa..."

Một mảnh tĩnh lặng bao trùm lấy không khí trong xe. Quách Thừa không nói Tào Tuấn Tường cũng hiểu, đoạn tình cảm này giữa hai người tuy có nhạt nhòa, có dằn vặt, nhưng hai phía vẫn giữ cho đối phương một khoảng trống, vậy thì mối tình này chính là chưa thể dứt.

Trở về căn hộ rộng lớn, quả nhiên nơi này sau ba năm vẫn chẳng giống nơi dành cho người ở. Ba mẹ anh dường như chỉ coi nơi đây như nhà trọ mà ở tạm một vài ngày rồi lại rời đi vậy. Quách Thừa thay đồ rồi chạy ra ngoài ngay, ba năm đằng đẵng không hề liên lạc, bây giờ về được tới đây rồi, nói không nôn nóng đi gặp người thì chính là nói dối.

Anh chạy tới nhà Trịnh Phồn Tinh liền gặp được ba của cậu đang tưới cây ngoài sân vườn.

"... Chú"

Người đàn ông trung niên tóc chớm bạc ngẩng đầu lên, thoạt nhìn thấy vóc dáng ba năm không gặp đã phần nào thay đổi, ông còn không nhận ra. Nhưng rồi nhìn thấy chiếc mũ trên đầu người này giống với chiếc mũ con trai ông vẫn thường đội, ông liền biết người tới là ai.

"Tiểu Quách, con về rồi sao?"

Ba của Trịnh Phồn Tinh nhìn anh mà cười, đôi mắt ông híp lại đến là vui vẻ. Cuối cùng thì người con trai này cũng quay lại rồi.

"Chú Trịnh, chú vẫn còn nhớ con sao?"

"Sao mà chú quên Tiểu Quách được. Có điều con khác xưa nhiều quá, ngày càng đẹp trai làm chú mới đầu nhận không ra."

Hai người ngồi hàn huyên một lúc lâu. Quách Thừa rất bất ngờ, trái với dự đoán của anh, ba của Trịnh Phồn Tinh chẳng hề tức giận về việc anh chẳng nói chẳng rằng bỏ lại con trai ông ở đây ba năm để sang Mỹ. Thậm chí còn mừng rỡ đón tiếp anh còn cẩn thận chu đáo hơn ngày xưa.

"Chú Trịnh, chú không giận con ạ?"

"Chú giận con làm gì chứ. Chú biết con là có khúc mắc trong lòng nên mới làm như vậy. Chú tin con. Hơn nữa Tinh Tinh vẫn còn thích con nhiều đến vậy, người con trai chú toàn tâm toàn ý thích, chú còn nỡ ghét bỏ sao?"

Thông tin vừa tiếp nhận khiến anh ngỡ ngàng. Có phải là thật hay không? Cậu vẫn còn thích anh rất nhiều?

Quách Thừa nôn nóng tìm đến địa chỉ cửa hàng thú cưng mới lấy được. Từ bên ngoài cửa kính nhìn xuyên vào trong, thân ảnh nho nhỏ anh luôn nhớ mong hiện ra, cậu cẩn thận chăm sóc từng chú cún chú mèo nhỏ, săn sóc dịu dàng cái gì cũng có đủ. Chỉ là đúng như Tào Tuấn Tường đã nói, cậu ít cười hơn xưa nhiều rồi.

Trịnh Phồn Tinh của ngày xưa giống như một đứa trẻ ngốc nghếch vậy. Cậu rất thơ ngây. Một việc nhỏ nhoi thôi cũng có thể khiến cậu nở nụ cười xinh đẹp, một nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng, đôi mắt khẽ híp lại, tỏa sáng khắp không gian.

Nhìn vào hiện tại quả thực là đau lòng. Quách Thừa đã xát muối vào trái tim cậu, thời gian đã bào mòn tâm hồn cậu, người con trai thơ ngây ngày xưa ấy cùng với người cẩn trọng kín đáo trước mặt vậy mà lại là cùng một người. Nếu là ngày xưa, hẳn dáng vẻ khi ở bên cạnh thú cưng của cậu lúc nào cũng sẽ là thích thú lắm.

Quách Thừa đẩy cánh cửa bước vào cửa hàng. Tiếng chuông ở cửa reo lên, Trịnh Phồn Tinh thả chú cún đang ôm trong lòng xuống đồng thời máy móc nói:

"Chào mừng đã đến với thiên đường thú cưng Angel."

Cậu đưa tầm mắt về hướng cửa ra vào. Tâm trí mất vài giây để chạy loạn, cậu có nhìn lầm không, trước mắt cậu là người cậu hằng đêm nhung nhớ ư?

Cậu thở dài ảo não lắc lắc đầu quay đi, ánh mắt lộ ra tia thất vọng tràn trề:

"Lại gặp ảo giác rồi."

"Ngốc ạ. Cho em nhìn lại, có ảo giác nào chân thật thế này hay không?"

Quách Thừa bước nhanh tới phía cậu, vòng tay từ phía sau ôm lấy thân hình nhỏ bé vào trong ngực.

Trịnh Phồn Tinh ở đằng trước phát ra mấy tiếng lí nhí: "Tôi giận anh."

"Ừm. Có thể giận, em giận anh bao nhiêu cũng được, chỉ là... đừng ngó lơ anh có được không?"

Giọng nói thâm trầm quen thuộc nỉ non nhịp nhàng lọt vào tai, ấm áp, yêu thương, và ngọt lịm đầy ắp những nhung nhớ.

Cậu vẫn không định quay lại nhìn anh. Quách Thừa cảm thấy có vẻ thất bại, sợ cậu giận thêm, anh lùi lại một bước định rời đi, đợi ngày mai lại tới xin lỗi người trước mặt: "Anh biết lỗi của anh là không thể tha thứ, nhưng để sống ba năm cứ mỗi ngày nhìn em qua màn hình, nghe giọng em qua chiếc điện thoại mà không được ở gần bên cạnh em. Phồn Tinh, anh làm không nổi. Nên mới dẫn tới cơ sự rời đi trong yên lặng, rồi cắt đứt liên lạc với em mà chuyên tâm học tập để nhận lấy thành tích tốt, xong sớm trở về sớm. Nếu em không muốn nhìn mặt anh, hôm nay anh tạm về trước, ngày mai lại ghé thăm em sớm hơn."

Chàng trai nhỏ ngây người nghe anh bộc bạch nỗi lòng đến phát ngốc, chợt thấy người định rời đi, cậu giống như đứa trẻ bừng tỉnh vội túm lấy góc áo anh. Quách Thừa xoay người lại, cả người bỗng mất thăng bằng lùi lại vài bước - cậu sà vào lòng anh, ôm anh một cái thật chặt.

"Đừng... đừng đi..." Trịnh Phồn Tinh run rẩy, cậu sợ người lại đi mất, lại để cậu trơ trọi bơ vơ trong nỗi cô đơn tịch mịch.

Quách Thừa xoa xoa mái tóc mềm mại, đặt lên đỉnh đầu cậu từng nụ hôn an ủi: "Ừ, ừ, anh không đi nữa, bình tĩnh nào.."

Mãi tới một lúc sau Trịnh Phồn Tinh mới cảm thấy ổn hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bàn tay chạm lên gò má Quách Thừa, giọng nói mang đầy xót xa: "Anh gầy đi nhiều quá"

"Gầy sao bằng em được, nhìn em xem, thành cái xác khô rồi đây này."

Cậu vỗ vỗ hai vai mình: "Không có đâu, em khỏe lắm đó."

Quách Thừa không hùa theo câu đùa vui của cậu, anh giữ lấy đôi tay nhỏ nhắn, dè dặt phát ra từng chữ: "Phồn Tinh, cười với anh có được không?"

Cậu mới đầu hai mắt còn mở to. Nghe yêu cầu liền dần dần vẽ ra nụ cười để lộ hàm răng trắng, đôi mắt híp lại: "Sao lại không, em chỉ cười khi ở nơi có anh mà."

"Quách Thừa, em nhớ anh."

Người ta nói, trong tình yêu đôi khi một chữ nhớ còn giá trị hơn một chữ yêu gấp trăm lần. Nhớ tới người mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, trong trái tim đều có hình bóng của người, nỗi nhớ ăn sâu vào tâm trí, giống như một tâm bệnh chẳng thuốc nào chữa nổi, nhưng chỉ cần có người tương tư bên cạnh, tâm bệnh kia liền hòa tan vào tình yêu dạt dào ...

------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip