2
Từ lúc biết mình đã mất trí nhớ, Aether cứ liên tục nghe mọi người xung quanh nhắc đến "vị kia, người kia" và nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú, nhưng cậu chẳng rõ cũng chẳng hề nhớ ra người đó là ai.
Cứ như vậy Aether mang theo tâm trí đầy sự nghi hoặc về nhà cùng Lumine, từ lúc về đến Ấm Trần Ca Aether cứ bám theo sau Lumine liên tục hỏi về mọi thứ.
Lumine ấn anh trai ngồi xuống ghế kiên nhẫn kể lại một số chuyện mà anh trai thắc mắc.
Paimon cũng chiêm thêm vài câu về cuộc hành trình của họ bắt đầu từ Mondstandt đến tận khi hai anh em họ gặp lại nhau.
Tất nhiên là không tài nào kể hết được, những chuyện họ từng trải qua quá nhiều, cậu ngồi nghe một lúc cơn đau đầu dữ dội đột nhiên ập đến.
Aether gục xuống ôm đầu đau đớn, Lumine và Paimon thấy vậy hốt hoảng luống cuống tay chân dìu cậu vào phòng.
"Bạn có sao không? Đột nhiên gục xuống làm tôi sợ muốn chết luôn."
Aether cười cười: "Không sao, đột nhiên đau đầu thôi, giờ tôi ổn rồi."
Lumine thở phào nhẹ nhõm, kéo Paimon ra ngoài: "Anh nghỉ ngơi sớm đi."
Tuy đột nhiên bị cơn đau tấn công nhưng sau mấy tiếng đồng hồ nghe kể chuyện, cậu nắm được một số tình hình đại khái như các vị thần đang ở ẩn, tình hình trước kia ở bảy quốc gia cậu từng đi qua, những người thân quen và đã giúp đỡ cậu.
Aether sắp xếp lại một lúc, gật gù nhận ra thì ra Zhongli chính là nham thần, ngoài ra anh ta còn có một vị tướng dạ xoa là Xiao, lúc nhắc đến Xiao, Aether nhận ra sự thay đổi trong thái độ của bọn họ rất rõ rệt.
Khi nhắc đến tên người đó cậu thấy rất rõ ánh mắt Paimon và cả Lumine đều hào hứng trông chờ thái độ của cậu, nhưng chỉ vừa nghe đến tên đầu cậu đã đau dữ dội gắng gượng không được mà đổ gục xuống.
Cậu chẳng hiểu vì sao lúc nhắc đến người khác cậu đã lập tức có một tí ấn tượng trong đầu nhưng cậu lẩm bẩm cái tên Xiao này hàng trăm lần vẫn tuyệt nhiên không có tí kí ức nào.
Aether bất lực thở dài, chấp nhận buông tha cho cái não bé nhỏ đã sớm quá tải của mình im lìm ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau cậu thức dậy rất sớm, từ sáng đã ra chuẩn bị đồ ăn sáng, lay tỉnh Paimon và Lumine vội vội vàng vàng hối thúc bọn họ.
Lumine chưa tỉnh hẳn đã bị anh trai ép bức phải thức dậy ra ngoài uể oải kêu la: "Anh làm gì thế, em chưa ngủ đủ mà."
"Ăn sáng đi rồi chúng ta đi gặp Zhongli tiên sinh."
Lumine vừa rửa mặt vừa hỏi: "Zhongli? Anh tìm ngài ấy làm gì?"
"Zhongli tiên sinh bảo anh hôm nay đi tìm ngài ấy." Aether đứng khoanh tay ở cửa, "Ngài ấy nói sẽ tìm ra cách chữa."
Mắt cô sáng rực hào hứng nói: "Chữa hết thật sao?"
"Không biết." Cậu lắc đầu "Chỉ nói có khả năng."
"Vậy tốt quá, dù sao Zhongli cũng là thần mà." Lumine xông thẳng vào lay Paimon tỉnh dậy, nói với cậu "Anh đợi một chút chúng ta đi ngay."
Sau buổi sáng trong Ấm Trần Ca náo nhiệt gà bay chó sủa, cả ba cũng xuất phát lên đường đến Li Nguyệt.
Đúng như lời Zhongli, Paimon thật sự biết rõ ngài ấy đang ở đâu, có lẽ sự thân thuộc này rất đỗi bình thường so với họ, Aether cảm thấy như bọn họ thật sự là những người bạn quan trọng thân thiết của nhau, có thể là của cả cậu nữa.
Zhongli ngồi thong dong uống trà ở Tân Nguyệt Hiên, bên phải là người nào đó tầm hai mươi mấy tuổi đang cọ cọ dựa dựa bắt Zhongli đút cho ăn, đứng bên trái là một thiếu niên đang khoanh tay cau có, trên cánh tay có hình xăm đại bàng mặt mày lạnh tanh khó chịu nhìn nhìn Zhongli và người thanh niên kia.
Aether nhìn tình cảnh hỗn loạn này hình như có chút quen, trực giác nói với cậu rằng người thiếu niên kia có lẽ là đại tướng dạ xoa mà Lumine và Paimon đã kể, còn người thanh niên kia....ừm, cử chỉ trông như hai người có mối quan hệ đặc biệt gì đó.
Aether lắc lắc đầu cho bay đi suy nghĩ kì lạ kia, dù gì người ta cũng là nham thần uy danh ngàn năm.
Paimon như đã quá quen với cảnh tượng hỗ lốn trước mặt, lên tiếng vẫy tay chào hỏi: "Zhongli, Childe, Xiao."
Ba người được điểm tên lần lượt nhìn qua, Lumine đứng bên cạnh cậu cũng vẫy tay cười cười.
Aether cảm thấy mình đứng yên thì không phải phép nên cũng gật đầu chào.
Khi nhìn thấy Aether sự khó ở trên mặt Xiao dịu hẳn đi, thay vào đó là sự dịu dàng chan chứa trong đáy mắt.
"Aether hôm qua em đã ở đâu vậy?" Xiao tiến nhanh đến bên cậu vươn tay nắm lấy tay cậu "Ta đã tìm e..."
Xiao nhìn xuống bàn tay đã trống rỗng của mình, lại nhìn khuôn mặt cự tuyệt của cậu vừa cảm thấy khó hiểu vừa lo lắng hỏi: "Em sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"
Cậu khẽ lui về một bước kéo giãn khoảng cách với hắn, nghiêm túc hỏi: "Ngài là...Xiao?"
Xiao nghiêng đầu thắc mắc nhìn thẳng vào mắt cậu rồi cũng nhẹ gật đầu.
"Tôi đến tìm Zhongli tiên sinh."
Cả Xiao và Tartaglia đều bất ngờ trước thái độ của cậu, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Zhongli như chờ đợi lời giải thích.
Zhongli thở dài buông đũa xuống gọi Aether vào phòng đóng kín cửa lại đồng thời lệnh cho mọi người không được vào làm gián đoạn thần lực bỏ lại hai con người còn cả một bầu trời ngơ ngác ở bên ngoài.
Lumine ung dung bước đến bàn ăn thư thả ngồi xuống hất cằm ý bảo Paimon hãy tường thuật lại mọi chuyện đi.
Paimon thở dài dùng hết sức bình sinh kể lại câu chuyện đã kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần từ hôm qua đến bây giờ.
Xiao nghe xong kinh ngạc hỏi: "Cậu ấy quên cả ta sao?"
Lumine không nể nang gì gật đầu: "Quên cả rồi, quên sạch."
Tartaglia chỉ vào mình hỏi: "Cả tôi cũng không nhớ à?"
Xiao nhíu mày khó chịu: "Hỏi thừa."
"Chậc chậc."
Xiao lo lắng đứng khoanh tay ở trước cửa phòng, liên tục nhìn vào phòng rồi lại đi qua đi lại dáng vẻ cứ thấp tha thấp thỏm.
Lumine nhìn hết nổi mới lên tiếng khuyên: "Xiao à bạn ngồi xuống đi, Zhongli đại nhân đã ra tay thì kiểu gì cũng sẽ nhớ lại thôi."
Xiao lẳng lặng đi đến kéo ghế ngồi xuống nhẹ giọng: "Ta sợ em ấy sẽ đau."
"Cậu không tin tiên sinh nhà tôi đấy à?" Tartaglia cợt nhả mở miệng.
Xiao trừng mắt cảnh báo, lạnh nhạt nói: "Nhà anh? Học xong cách cầm đũa đi."
Tartaglia chậc một tiếng quyết định im lặng không nói nữa.
Có trời mới biết rằng Xiao đang lo lắng thế thế nào, khoảnh khắc Aether dứt khoát tuyệt tình rút tay ra tim Xiao như sắp ngừng đập đến nơi, trong phút chốc đó hắn nghiêm khắc tự kiểm điểm lại xem mình đã làm những việc gì, mãi đến lúc Aether bị Zhongli gọi đi hắn mới bình tĩnh mà định thần lại.
Xiao đã từng nghĩ hàng trăm viễn cảnh với hàng trăm lí do Aether rời đi, tuyệt nhiên không hề nghĩ đến có một người cậu ấy ở rành rảnh trước mặt nhưng lại chẳng còn chút kí ức gì về hắn.
Giây phút này Xiao chỉ còn một niềm tin duy nhất là Zhongli đại nhân sẽ có thể chữa khỏi cho cậu ấy.
Bốn người họ hồi hộp chờ đợi bên ngoài, một khoảng thời gian ngắn sau Zhongli mở cửa ra ngoài.
Những người ở ngoài lòng như lửa đốt nhìn thấy Zhongli ra vội vội vàng vàng đến hỏi thăm.
Lumine và Paimon lo lắng cố gắng quan sát nét mặt người nằm trong phòng, còn cậu trai nào đó đang làm màu làm mè dìu tiên sinh nhà mình xuống ghế.
Zhongli ngồi xuống uống một ngụm trà thở dài thườn thượt, biết rõ bọn họ lo lắng đành phải nói rõ tình hình.
"Cậu ấy nhớ lại rồi."
Còn không để mọi người kịp vui mừng, Zhongli tiếp tục nói:"Nhưng không phải tất cả."
Xiao vừa thở phào nhẹ nhõm lại bị câu nói của Đế Quân đại nhân nhà mình đánh bật về thực tại.
Lumine nghe vậy cau mày hỏi: "Vậy nhớ được bao nhiêu?"
Zhongli lắc đầu: "Loại khí cậu ấy hít phải vốn đã biến mất từ chiến tranh ma thần, không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện ở Vực Đá Sâu."
Xiao lo lắng hỏi: "Khí?"
"Trước đây ta đã từng nói qua, là hắc khí xuất phát từ những oán linh, hít loại khí này sẽ hoàn toàn quên sạch mọi thứ trong quá khứ, nhưng có lẽ vì Aether không phải người của thế giới này nên vẫn còn nhớ rõ em gái mình."
"Tạm thời chưa rõ vì sao lại xuất hiện, thần lực của ta cũng không đẩy được khí đó ra khỏi người cậu ấy hoàn toàn, hiện tại chỉ có một cách duy nhất giúp cậu ấy nhớ lại tất cả."
Mọi người đột nhiên hít thở chậm lại ngóng chờ Zhongli nói tiếp.
"Là thời gian."
Tartaglia nãy giờ chỉ ngồi bên cạnh chống cằm im lặng giờ lại lên tiếng: "Bao lâu?"
Cậu ta nghiêng đầu sang nhìn Zhongli, ánh mắt Zhongli nhìn thẳng vào Tartaglia chợt dịu dàng hẳn, nhẹ nhàng đáp: "Có lẽ là nửa năm, lâu hơn thì một năm.
Lumine chợt nghĩ ra gì đó:" Không thể nhắc cho anh ấy nhớ lại sao?"
Zhongli lắc đầu: "Ta cũng đã nghĩ đến nhưng với loại khí đó cố nhồi nhét kí ức sẽ làm cậu ấy điên lên mất."
Xiao cúi đầu trầm mặc, hắn cố gắng cắn môi tự làm đau mình để khiến bản thân tỉnh táo hơn, cắn đến tóe máu mới miễn cưỡng giữ được chút lí trí.
Paimon rưng rưng hỏi: "Aether...quên tôi luôn sao?"
"Trước đó là vậy, nhưng sau khi ta chữa trị thì có lẽ nhớ lại được chút ít."
Xiao không nhịn được nói: "Vậy..."
Zhongli nhìn vào ánh mắt Xiao rồi thở dài, ngài là Đế Quân, còn người này là tướng quân của ngài, từng kề vai sát cánh vào sinh ra tử chinh chiến trăm năm vậy nên giờ đây Xiao nghĩ những gì Zhongli vừa nhìn đã biết.
Zhongli ngao ngán lắc đầu: "Chẳng nhớ thêm được bao nhiêu, không khác gì lúc chưa chữa trị."
Xiao cúi gầm mặt, "người càng quan trọng thì quên càng nhiều" sao?
Hắn cười khổ, vậy giờ phút này hắn nên vui vì biết mình là người quan trọng hay nên đau khổ vì người thương đã quên mất tất cả về mình đây?
Xiao chẳng còn tâm trí gì chướng mắt việc tên quan chấp hành kia liếc mắt đưa tình với đại nhân của mình nữa, tiến thẳng một mạch vào gian phòng bên trong ngồi xuống bên cạnh giường Aether.
Xiao chống hai tay lên má lặng lẽ quan sát cậu, ngón tay vân ve đầu ngón tay cậu phát hiện ra có một ấn ký nham nho nhỏ ở cổ tay.
Tất nhiên, Xiao trung thành với Đế Quân tuyệt đối nhưng nhìn ấn ký nham trên cổ tay cậu không khỏi có chút rục rịch trong lòng, thầm nghĩ tại sao bất lâu nay không để lại chút dấu vết gì đó lên người em ấy, biết đâu bây giờ nhìn vào Aether còn có thể nhớ ra chút gì đó.
Bây giờ thì hay rồi, muốn nắm tay còn khó chứ nói gì đến việc để lại dấu vết.
Aether choáng váng hết cả đầu, mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy nhìn thấy Hàng Ma Đại Thánh đang vuốt ve cổ tay mình vô cùng sợ hãi vội vã rụt tay về.
Xiao thấy trước mắt trống rỗng trong chớp mắt lúng túng đứng lên nói: "Tay em, à không, tay cậu có vết gì đó."
Vết?
Cậu nhìn xuống cổ tay mình, phát hiện thật sự có vết ấn nham trên tay.
"À có lẽ là của Zhongli tiên sinh để lại lúc chữa cho tôi." Aether ngẩn ra, cười buồn "Có vẻ không nhớ lại hết tất cả rồi."
Aether không ngốc, mặc dù từng từng từng chút kí ức cậu đã trải qua lần lượt rót vào trí não cậu, nhưng mỗi quốc gia chỉ có một chút cậu chỉ nhớ về tình hình và cố sự ở nơi đó, còn về con người...có lẽ là đã quên mất một vài người.
Cậu nhìn Xiao đang cúi đầu đứng đó, đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì rõ ràng người ở ngay cạnh bên nhưng cậu chẳng tài nào nhớ ra những gì giữa mình và người ấy.
Những hiểu biết của cậu bây giờ đối với người trước mặt chỉ vỏn vẹn là cái danh xưng Hàng Ma Đại Thánh, Hộ Pháp Dạ Xoa Li Nguyệt mà Lumine với Paimon đã kể.
Aether không khỏi thắc mắc vì sao có những người bạn cậu vẫn còn nhớ kha khá nhưng tuyệt nhiên người này lại chẳng có lấy một kí ức gì?
Chẳng lẽ mình với ngài ấy không thân?
Cậu lập tức bác bỏ suy nghĩ đó vì lúc Lumine và Paimon kể cho cậu về Xiao rõ ràng trong mắt tràn ngập hứng thú quan sát biểu tình của cậu.
Lúc cậu đến đây ngài ấy tiến đến nắm tay mình, không thể nào không thân được.
Aether thả chân xuống giường cúi đầu mang giày, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi ngài nhưng lúc trước chúng ta...có thân thiết không?"
Xiao xiết chặt tay, rất rất muốn kể hết tất cả mọi thứ cho cậu ấy trong lòng lại niệm ngàn lần "nhồi nhét kí ức sẽ phát điên".
"Không, ta không thích tiếp xúc với người phàm."
Nói rồi xoay lưng ra ngoài để lại cậu ngơ ngẩn ngồi trên giường.
Aether nghe xong câu trả lời lạnh băng đó sợ run người, ấn tượng đầu tiên của cậu khi nói chuyện nghiêm túc với người này là: "Hung thế."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip