Chương 3
Chương 3:
Dạo gần đây, những nhân vật có máu mặt của Thuận Viễn đều thu liễm, khiêm tốn trong mọi hành động. Đám thiếu gia ăn chơi trác táng cũng bị gia đình quản thúc, nhốt ở trong nhà. Vì những chuyện lạ này nên phóng viên các báo đã đâm ra nghi ngờ, bắt đầu lùng sục khắp nơi, bằng mọi cách moi ra sự thật đằng sau. Và cũng không biết do ai tiết lộ, tin tức Tạ thiếu soái trong thời gian ngắn sẽ đến Thuận Viễn làm việc đã được đưa trên trang đầu mặt báo. Khắp nơi, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi. Tạ Lương Thần này chính là tấm gương của nam nhi khắp đất nước để học hỏi. Nhiều người từng nói, họ thà đánh đổi hết tất cả chỉ mong có được một người con trai như thế này.
Tạ gia ở Thượng Hải cũng không phải danh môn cao quý gì. Tạ lão gia là thầy giáo, ông thường xuyên đi khắp nơi dạy chữ cho các em nhỏ mà không lấy công, ông là một nho sĩ rất được lòng nhiều người. Tạ lão gia có một trai, một gái. Người con trai tên Tạ Lương Thần, từ nhỏ đã biết đến là người khôi ngô, tuấn tú, là chàng trai nho nhã, cử chỉ ôn hòa, rất được lòng trưởng bối. Mọi người cứ nghĩ Tạ Lương Thần sẽ giống như cha mình, trở thành một nhà giáo ưu tú. Nào ngờ, khi tuổi còn nhỏ, Tạ Lương Thần đã xin nhập ngũ, và cũng từ đó, một Tạ thiếu soái uy dũng, kiên cường, thông minh đã xuất hiện.
Tạ Lương Thần là vị thiếu soái trẻ tuổi nhất của đất nước. Anh không dựa vào quyền thế và đi lên bằng chính thực lực của mình. Chỉ cần là kẻ địch, Tạ Lương Thần sẽ không từ thủ đoạn, khiến bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ dám gây hại cho người dân, cho đất nước. Sau đó, Tạ Lương Thần được chính phủ cất nhắc vào vị trí thứ trưởng. Mặc kệ tuổi đời còn non nớt, Tạ thứ trưởng này quản lý mọi thứ vô cùng hiệu quả. Vũ khí, lương thực là thứ trọng yếu trên chiến trường, là thứ quân địch rất muốn phá hoại. Nhưng từ khi anh tiếp nhận công việc này thì Tạ Lương Thần muốn vũ khí, lương thực đến đâu, vào lúc nào thì nó sẽ đến lúc đó, không sai lệch một phút giây nào. Tạ Lương Thần từng có lời nói sắt thép thế này. "Muốn đoạt vũ khí, lương thực trong tay anh chỉ có một cách. Đó là giết chết anh cùng toàn bộ chiến sĩ. Bởi vì cần anh hoặc bất cứ chiến sĩ nào còn sống thì vũ khí, lương thực nhất định không lọt vào tay kẻ địch."
Rời khỏi nhà khi chỉ mới mười bốn tuổi, hơn mười năm qua, Tạ Lương Thần đã dùng thực lực của bản thân để trở thành nam nhân ưu tú nhất trên chiến trường của đất nước. Là tấm gương mà toàn bộ con trai đều muốn học hỏi.
Vì Tạ Lương Thần sẽ trực tiếp huấn luyện tại học viện Liệt Hỏa khiến ý chí yêu nước vốn có của những chàng trai lại tăng thêm rất nhiều, người đến đăng ký vô cùng nhiều, phải xếp hàng dài chờ đợi. Không những thế, người tham dự lần này không chỉ có con cái của những gia đình bình thường, mà ngay đến các thế gia công tử danh tiếng cũng tham gia khiến nhiều người kinh ngạc. Đứng đầu đám thế gia công tử này có thể kể đến Cố Yến Tranh và Thẩm Quân Sơn.
Ban đầu, hai nhà Thẩm, Cố chẳng có xích mích gì, nhưng dạo trước, Cố Yến Tranh tìm đến gây sự với Khúc Mạn Đình, cô gái Thẩm Thính Bạch yêu thương thì đã dấy lên một vết nứt. Nghe nói, Thẩm Thính Bạch vốn không muốn thả Cố Yến Tranh nhanh như vậy nhưng Cố thứ trưởng cũng đã ra tay. Cảnh sát đứng ở giữa vô cùng khó khăn, cuối cùng đã lựa chọn nghe lời Cố thứ trưởng vì dù sao Cố thứ trưởng này trên chính trường không phải là nhân vật cố thể đắc tội. Cũng vì thế, tâm tình của Thẩm Thính Bạch vô cùng tồi tệ.
Giờ đây, Thẩm Quân Sơn, Cố Yến Tranh lại cùng đăng ký học tại học viện Liệt Hỏa, những người xung quanh rất tò mò hai người này liệu có lớn tiếng với nhau không. Kết quả, họ còn chẳng thèm nhìn với nhau.
"Xin lỗi."
"Nè! Đi để mắt ở nhà hả?"
"Xin lỗi. Tôi không cố ý."
"Hạng ẻo lả như mày mà cũng đến đây ghi danh sao? Mau về nhà bảo mẹ nấu cơm đi."
Giữa khuôn mặt học viện Liệt Hỏa, tiếng cãi nhau lớn tiếng, tiếng cười nói vang lên khiến những người đang đứng bên trong chờ đợi cũng phải chú ý. Họ đi ra quan sát thì thấy một tên con trai đang không ngừng thị uy với một tên mặt trắng, non choẹt, lại trông vô cùng yếu đuối.
"Tôi không đến đây ghi danh. Hơn nữa, tuy tôi thế này thôi nhưng nhất định không thua kém anh đâu."
"Nói mà không biết ngượng. Mày thử lên xem, tao cũng muốn xem tên mặt trắng như mày giỏi đến đâu đây."
Lý Văn Trung bị một tên nhỏ con, ẻo lả nói như vậy thì sao chịu để yên. Hắn tung cú đấm, định giáo huấn hắn thì không thể ngờ. Cú đấm của hắn nằm gọn trong tay tên mặt trắng này. Không chỉ thế, tên đó dường như không hề tốn chút sức nào mà đã khiến khớp ở cánh tay hắn bị trật sang một bên.
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi
"Mày... Mày..." Lý Văn Trung kinh sợ. Hắn không thể tin vào mắt mình được. Hắn như thế mà bị một đứa ẻo lả đánh bại.
"Lần sau đừng đi gây chuyện nữa, nếu như xảy ra chuyện thì người thân sẽ vô cùng đau lòng." Tạ Tương cúi người xuống, chỉnh lại khớp xương cho Lý Văn Trung rồi đứng dậy, nhắc nhở.
Tạ Tương không để ý đến những cái nhìn xung quanh, cô đi thẳng vào trong học viện trước con mắt trợn tròn của nhiều người. Sau đó, chỉ vỏn vẹn chưa đến nửa tiếng, các học viên nơi đây đã được thông tin cần thiết.
"Nghe nói thằng đó là bà con xa của Quách giáo quan và Lữ giáo quan."
"Thảo nào, võ thuật lại lợi hại như vậy."
"Mà nó là bà con thế nào với hai vị giáo quan vậy?"
"Hình như ba nó là anh họ của em trai, của ông bác Lữ giáo quan. Còn mẹ thì là chị họ của thím hai của mở bảy của Quách giáo quan... Nói chung là nghe nói thằng đó mới đến đây chưa lâu, hằng ngày thường đến đây tìm hai vị giáo quan đưa cơm."
"Nhắc đến cơm thì tôi nghe nói đầu bếp hiện tại ở nơi này nấu ăn khó nuốt lắm, hằng ngày cơm không sống thì cũng khét đó."
Tạ Tương nhanh chóng đi ra phía sau học viện, đây là nơi nấu ăn cho toàn bộ người nơi này. Nhưng vừa đến, cô đã thấy khói bay dày đặc khắp nơi. Quách giáo quan, Lữ giáo quan từ trong nhà bếp chạy ra cùng một người khác, cả ba khuôn mặt đều lem luốc. Cô không nhịn nổi mà bật cười.
Một lúc sau trong văn phòng của Lữ giáo quan, Tạ Tương sau một lúc ngồi chờ thì nhìn thấy hai vị giáo quan sau khi rửa mặt đã trở ra, đi sau họ là một người con trai khuôn mặt tuấn tú, điển trai, làn da trắng, mũi cao, môi đỏ, nụ cười vô cùng thân thiện. Người ngày không ai khác chính là anh trai Tạ Lương Thần của cô. Mọi người ở Thuận Viễn đều do rằng Tạ thiếu soái vẫn đang trên đường đến đây mà không biết rằng, anh ấy đã bí mật đến đây một thời gian. Cô cũng mới nhận được tin của anh ấy cách đây không lâu.
"Anh à, anh định đốt nhà bếp hay sao vậy? Em nói rồi, anh không hợp làm đầu bếp đâu. Anh không chịu nghe gì hết."
"Biết rồi, em gái là đúng nhất."
Tạ Lương Thần ngồi vào ghế, hai vị giáo quan đều đứng đối diện, thái độ vô cùng cung kính. Dạo trước, cả hai cùng lúc nhận được thư mật của Tạ thiếu soái hẹn gặp. Họ tuy biết vị thiếu soái này còn trẻ nhưng lại không nghĩ đến lại trẻ như thế. Một chàng trai với nụ cười ôn hòa như thế này không ngờ chính là hung thần trên chiến trường. Tạ thiếu soái muốn gia nhập Liệt Hỏa tìm hiểu tình hình, nhưng lại không muốn lộ diện, cũng không muốn ai chú ý nhiều nên nhờ hai người họ giúp. Kết quả, họ để Tạ Lương Thần, Tạ thiếu soái trở thành đầu bếp của học viện, công việc này rất ít tiếp xúc với mọi người, lại không bị chú ý nhiều.
"Tối nay, hai người cùng Tương Tương đến bến cảng." Tạ Lương Thần uy nghiêm nhìn hai giáo quan trước mặt nói chuyện. Khuôn mặt đã thay đổi hẳn so với vẻ bên ngoài.
"Dạ, thiếu soái."
"Học viên lần này đến ghi danh, hãy tìm cách loại những người này." Lấy ra một danh sách, Tạ Lương Thần đưa cho Lữ giáo quan, căn dặn. "Không được để họ sinh nghi."
"Đây đều là do người Nhật gài vào, anh trai cố tình chừa lại một vài người trong học viện để chúng không sinh nghi sao?" Tạ Tương vừa nhìn thoáng qua mấy cái tên thì đã hiểu ra phần nào kế hoạch.
"Để bọn chúng trong học viện thì càng có cơ hội loại trừ." Tạ Lương Thần nhìn sang Quách giáo quan nói. "Chẳng phải học viện thường có những buổi diễn tập trong rừng sao? Để những tên này chết ở đó là được."
"Tôi nhất định xử lý nhanh gọn."
Tạ Tương đến đưa cơm cho anh trai một chút thì đi ngay. Nào ngờ, ngay tại lối rẽ, cô bị Cố Yến Tranh chặn lại. Vì kiếp trước anh đã vì cô chịu bao khổ nạn nên gặp lại tại kiếp này, cô muốn Cố Yến Tranh sẽ mãi bình an, hạnh phúc. Vì thế, cô phải tạo một khoảng cách nhất định giữa hai người, không muốn anh ấy có tình cảm nam nữ gì với cô.
"Là mày phải không?"
"Sao."
"Mày chính là người cứu Khúc Mạn Đình ở Bách Lý Lạc."
"Đúng thì sao."
"Vậy mày cũng chính là thằng đánh ngất rồi treo tao lên cây." Cố Yến Tranh nghiến răng, nghiến lợi nói. Cứ nghĩ đến việc khi vừa tỉnh lại, phát hiện mình bị một đống người nhòm ngó, trêu đùa thì Cố Yến Tranh giận đến mặt đỏ ửng.
"Thế nào, định tìm tôi trả thù, nhưng anh có chắc thắng tôi không?" Tạ Tương cố ý nhắc lại chuyện của Lý Văn Trung khi nãy.
"Võ mèo cào của thằng đó mà cũng tính sao?"
Dứt lời, Cố Yến Tranh xông đến. Tên này là bà con của hai vị giáo quan, nếu hắn đánh nó nhập viện thì cửa học viện Liệt Hỏa nhất định không mở cho hắn.
Nhưng thân thủ của tên này tốt quá, không, nói chính xác thì nó hình như biết hết mọi động tác di chuyển của hắn. Đây là trùng hợp sao?
**
Đứng từ xa, nhìn em gái trói Cố Yến Tranh vào góc cây, Tạ Lương Thần thích thú. Nhìn hai giáo quan phía say, anh nói.
"Người này tố chất không tệ, hãy chú ý huấn luyện một chút."
"Tuân lệnh."
Khi nãy Lý Văn Trung bị bẻ khớp tay, giờ Cố Yến Tranh lại bị cột chặt vào gốc cây, Tạ Tương khiến các học viên cảm thấy vừa tò mò, vừa sợ, vừa nể phục. Họ thắc mắc người này có tham gia tuyển sinh lần này không, nếu có thì chắc là người đứng đầu.
**
Màn đêm buông xuống, các công nhân đều đã về nhà, bến cảng Thuận Viễn trở nên tĩnh lặng, không bóng người qua lại. Tạ Lương Thần trong trang phục của một công nhân di chuyển len lỏi khắp mọi ngõ ngách. Đi đến gần một căn nhà nhỏ, anh di chuyển nhẹ nhàng, tiến vào bên trong. Nơi này có cả chục tên Nhật và Hán gian, bọn chúng đang chơi đánh bài.
"Chết mẹ thằng khốn Tạ Lương Thần, vì nó mà chúng ta phải trốn chui, trốn nghĩ thế này."
"Ráng nhịn đi, ngày mai chúng ta an toàn rồi."
Đám người này mải mê chơi bài nên không chú ý đến xung quanh, nên khi Tạ Lương Thần đột nhiên xuất hiện, chúng đều hoảng hốt, không kịp phản ứng. Đến khi chúng hồi phục tinh thần thì đã bị súng trong tay Tạ Lương Thần triệt hạ. Bọn chúng không thể rút súng, cũng chưa kịp làn gì thì đã bị bắn chết tại chỗ.
"Các ngươi tiếp quản nơi này, mọi chuyện làm theo kế hoạch." Nhìn các thuộc hạ vừa đến phía sau, Tạ Lương Thần ra lệnh.
"Tuân lệnh."
**
Quay lại với Thẩm Quân Sơn, thông qua anh trai, anh biết được bọn người Nhật và lũ Hán gian dạo gần đây thường xuyên vận chuyển vũ khí quân sự ra bên ngoài. Việc này được cảnh sát bao che nên anh trai cũng không thể can thiệp sâu. Thẩm Quân Sơn muốn giúp anh một tay nên đêm đến, anh một mình ra bến cảng dò la nhưng cũng không thu thập được thông tin gì. Khi định quay về, Thẩm Quân Sơn nghe được tiếng bước chân nên vội vàng núp sang một bên.
Thẩm Quân Sơn thấy một số người đang di chuyển gần chục cái xác vào trong ba chiếc xe hơi, mà những tài xế này thì anh có thể nhận ra. Đây chẳng phải là Quách giáo quan, Lữ giáo quan và cháu của họ sao?
"Đứng im."
Một khẩu súng chỉ thẳng vào đầu Thẩm Quân Sơn từ phía sau. Anh bị bắt giữ, đưa ra ngoài.
"Phát hiện kẻ này đang theo dõi."
"Đây chẳng phải là nhị công tử Thẩm gia sao, tính sao đây?" Lữ giáo quan nhìn về phía Tạ Tương chờ ý kiến. Tạ thiếu soái từng nói qua, nếu không có người bên cạnh thì cứ nghe ý kiến của vị Tạ tiểu thư này.
"Thẩm công tử, đây là chuyện cơ mật nên anh hãy xem như chưa từng thấy gì." Tạ Tương lên tiếng. Cô không ngờ lại gặp anh trong tình cảnh này.
"Các vị yên tâm, đêm nay tôi chưa từng đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip