Chương 2
Khải San và Ba người đã tìm được một công việc, phụ một quán cơm nhỏ, lương ba cọc ba đồng cũng đủ cho bốn người đủ ăn, đủ mặc.
"Con San đâu, bê cái này đi rửa" Bà Chủ từ ngoài hét vọng vào trong, một đám đang túm tụm lại với nhau liền chia ra, Khải San luống cuống chạy ra, bê một đống chén đĩa đi vào trong rửa.
"Để em phụ San" Cẩm Ngọc không biết khi nào đã đứng kế bên Khải San.
Cẩm Ngọc hiện tại đã không còn ốm o như ngày gặp đám Khải San, mà thay vào đó là dáng vè tiểu thư, da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, khiến ai nhìn cũng phải cảm thán.
"Thôi, em lên trên nghĩ đi, tui tự rửa được rồi, sáng giờ em làm nhiều rồi" Khải San xua xua tay, ý bảo không cần Cẩm Ngọc phụ.
Cẩm Ngọc vẫn không chịu đi, ngồi im đó, nhìn chầm chầm Khải San rửa chén.
"Này, ngồi không mệt hả?" Khải San bị nhìn có chút ngượng, hướng Cẩm Ngọc trừng mắt.
"Không, em cảm thấy, San rất đẹp" Cẩm Ngọc lắc đầu, hướng Khải San cười.
"Nè nè, đừng có quyến rủ tui nha" Khải San giả bộ dơ tay lên, che đi khuôn mặt ra vẻ do nụ cười của Cẩm Ngọc quá chói.
Cẩm Ngọc thấy Khải San như vậy, cười càng tươi "San thật biết chọc người khác cười"
Khải San và Cẩm Ngọc cùng nhau cười lên.
Trải qua những ngày vui vẻ bên đám Khải San, Cẩm Ngọc từ một người trầm lặng, đã hoạt bát, hay cười.
Hôm nay, trong làng đột nhiên có một bản tìm người, trên bản ghi tên Lê Cẩm Ngọc, Khải San cầm trên tay bản tìm người, lòng nổi lên lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Khải San vừa bước vào căn chòi được dựng tạo lên để ở, thì lại thấy ba người đang hướng mình nhìn đến.
"Khải San, mày thấy, mày lạ gì không?" Thằng Tèo là người đầu tiên lên tiếng.
"Lạ? Lạ chổ nào?" Khải San nhìn mình từ trên xuống dưới, không hề thấy mình lạ chổ nào.
"Lúc nãy mày đi vào, nhưng mà lại ngừng lại nhìn vào một tờ giấy chăm chút, có chuyện gì sao?" Thằng Tèo lại nói
"Hả, à thì ra là vậy, hôm nay tao ra chợ làng, thì thấy có mấy bản tìm người rảy rác ở dưới đất, tò mò coi thử trên này ghi tên tìm người Lê Cẩm Ngọc, người viết Nguyễn Phú Hào, nên không biết có phải là tìm Cẩm Ngọc không, nên thất thần môt chút" Khải San giải thích.
Thân mình Cẩm Ngọc nhẹ rung, nước mắt không kìm được mà rơi "Ba cuối cùng cũng tìm em rồi.."
Tiếng nói của Cẩm Ngọc kéo ba người quay sang nhìn nàng.
"Ba, ý cô là người viết bản tìm người này là cô cô viết?" Thằng Tèo ngạc nhiên hỏi.
"Đúng, ba em tên Nguyễn Phú Hào..." Cẩm Ngọc vẫn không ngừng khóc.
"Nè, đừng có hở cái là khóc được không" Khải San nhìn Cẩm Ngọc, nhíu mi.
"Em xin lỗi, em vui quá thôi" Cẩm Ngọc vội lau đi nước mắt.
"Không sao, nếu em muốn tui dẫn em đến quan tìm ba, trên này ghi nếu tìm được hãy đưa người lên Quan, nên em chuẩn bị đi, tui đưa em đi" Khải San nói.
Cẩm Ngọc gật đầu, đi vào trong chòi tắm, thay một bộ bà ba cô cho là đẹp nhất rồi cùng Khải San đi lên Quan.
Khi đến Quan, Khải San đưa Cẩm Ngọc vào, sao đó đảm bảo Cẩm Ngọc an toàn, liền rời đi.
"Đi rồi?" Khải San vừa bước vào cửa, liền nghe giọng của Khải Ni, nhẹ gật đầu.
"Vậy được rồi, chúng ta cũng đi được rồi, thằng Tèo chuẩn bị hết rồi, chúng ta cũng nên đi" Khải Ni lại nói, rồi đứng dậy dọn dẹp trên bàn.
Một lúc sao, ba người tay xách nách mang, cũng đi ra, hướng làng Thượng mà đi.
Lại mấy ngày đi đường, Khải San và Hai người còn lại đã sức cùng lực kiệt, hên sao có một bác chạy một chiếc xe kéo nhỏ cho ba người quá gian, mới nhanh chóng đến được làng Thượng.
Vừa đến làng Thượng, Ba người đã vội vàng đi tìm một nơi ở, sao đó là kiếm việc làm, nhưng mà vẫn không có việc gì làm cả.
Ba người chỉ đành hái rau ăn qua ngày, cũng may là từ nhỏ tập luyện ăn qua khổ rất nhiều, nên việc thích nghi hoàn cảnh của ba người rất nhanh chóng.
Chỉ là hơn một tháng rồi vẫn không tìm được chổ làm, nhưng trời vẫn thương ba người, ba người đươc người ta giới thiệu một chổ làm việc cho ăn cho ở.
Ba người mừng hết lớn, đi nhanh đến đó, vừa bước vào cửa lớn, Ba người đã há hốc, trước sân là rất nhiều loại cây kiển, sân trước rộng lớn, cửa nhà trước chấn hai cây cột lớn, trước nhà là một bộ lớn bà ghế gỗ.
"To vậy trời, chúng ta sẽ làm ở đây đó hả? Có dọn mệt chết không?" Thằng Tèo nghiên đông nghiên tây mà nhìn.
"Chịu, giờ chỉ có chổ này, nếu không làm sẽ chết đói" Khải Ni nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì là khó với cô.
"Hai cô là cành vàng lá ngọc, sao không trở về đi, ở đây làm hầu cho người ta, thiệt là tui hỏng hiểu hai cô đang nghĩ gì luôn á" Thằng Tèo than ngắn thở dài, trong đầu toàn là không hiểu vì sao hai bà cô này lại như vậy.
"Một là ngậm miệng lại vào xin việc, hai là cút về nhà" Khải San khuôn mặt tức giận hướng Thằng Tèo quát.
"Hơ, xin thì xin, dù sao tui cũng không việc gì làm" Thằng Tèo rụt cổ, tuy là cùng cô tối ngày cãi nhau, nhưng mà công phu cô sao nó biết rõ, cô một đấm có thể làm rụng hai ba cái răng của một thằng con trai 18 tuổi, thì nó chỉ là một con kiến đối với cô mà thôi.
Ba người cùng nhau vào xin việc, nói xin việc vậy thôi, ba người vừa vào đã bắt đầu vào làm luôn, người trong nhà thấy có người mới, liền vui mừng, cùng ba người trò chuyện rơm rã.
"San, năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ" Con Mận đang cùng mọi người trò chuyện vui vẻ đột nhiên hỏi.
"Năm nay nó 15 đó" Khải San chưa kịp trả lời, thằng Tèo đã trả lời hộ cô.
"Haha, vậy là Con san nhỏ tuổi nhất rồi, đám trong này từ 17 trở lên thôi" Thằng Tí cười lớn, chỉ một vòng người.
"Đâu, thằng Tèo mới nhỏ nhất, nó mới 14 tuổi rưỡi à" Khải San chỉ thằng Tèo, lớn tiếng, ai bảo lúc nảy mày phản bội tao, đã thống nhất là 18 tuổi, lãi bị nó khai thật.
Một đám ở dưới nhà dưới cười lớn, mà nhà trên cũng rất vui vẻ, vì tin cô út của nhà họ đã về tới, an toàn mà không một vết xướt.
"Ơn trời, Cô út vẫn an toàn, làm tui lo lắng chết mất" Giọng nói chua lè của một người phụ nữ khoản 30 35, trên tay cầm một cây quạt vải, đang không ngừng phảy phảy.
"Con cảm ơn má tư đã quan tâm, mạng Cẩm Ngọc lớn, nên không chết được" Cẩm Ngọc đôi mắt lạnh lùng, quét qua người Bà Tư.
"Cẩm Ngọc, con ăn nói như vậy với Má Tư là không được" Bà Cả có hơi lớn tiếng, nhíu mi không hài lòng.
"Thôi, Em út cũng vừa mới về, mọi người đừng có như vậy, em ấy sẽ áp lực" Cậu Hai Lê Thành Hải lên tiếng, mọi người nghe thế cũng im lặng không nói nữa, còn Cẩm Ngọc thì cùng mấy bà chị của mình bu lại hỏi thăm.
"Cẩm Ngọc, sao em lại mất tích 3 tháng nay vậy?" Thị Dương cầm tay Cẩm Ngọc, lo lắng hỏi.
"Em đang đi thì bị lạc mất đoàn người, tìm kím, ba bốn ngày đói lã, không tìm được mọi người, lại đi lạc sang tận làng Hạ, nhưng mà em lại gặp một kẻ rất đáng yêu, cũng rất đáng giận, nhưng mà tâm người đó tốt vô cùng" Cẩm Ngọc nói tới đây, vô thức mà nở nụ cười.
"Cô ba nay bị làm sao vậy đa, cười thật chói, có phải thích người ta rồi không?" Cô Ba Nguyệt Vy lên tiếng.
"Chị ba, người ta là con gái đó đa" Cẩm Ngọc cắn môi, có chút không hài lòng nhìn chị mình.
"Ha ha, chị đùa thôi, mà bé út đi 3 tháng qua, chị thấy bé út đẹp lên nha" Nguyệt Vy lại trêu đùa.
"Chị Ba!" Cẩm Ngọc không hài lòng, tức giận muốn dậm chân.
"Thôi, chị ba đừng chọc bé út nữa" Cô Tư Thị Quỳnh cũng lên tiếng, cười xuốt xuốt tóc Cẩm Ngọc.
Cả bốn người cười đùa trong phòng, Cẩm Ngọc vui vẻ kể lại thời gian ở cùng đám Khải San cho mọi người cùng nghe, ba người con gái kia khi nghe Cẩm Ngọc kể, cũng tò mò về người con gái tên Khải San kia.
_______
Tg: Thật ra ban đầu là tính cho San làm cậu, nhưng mà thấy hình tượng cậu thì phải cắt tóc ngắn, mà tg thì thích tóc dài nên cho lại thành cô, còn cưới thì, tg tự có sắp xếp nha=)))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip