*Chương 30: Quyết Định Ra Đi

----

Mùa đông năm ấy, Giang phủ chìm trong không khí u ám. Tuyết phủ dày trên từng cành cây, gió lạnh thổi qua từng ngõ vắng. Tô Vân đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài. Cảm giác trống vắng và lạ lẫm cứ quanh quẩn trong lòng nàng. Những ngày qua, nàng không thể nguôi ngoai hình ảnh của Yến Chi vẫn lặng lẽ trong trái tim mình. Nhưng cuộc sống phải tiếp tục, và nàng đã quyết định.

Một người đàn ông mặc bộ quân phục dừng chân trước cổng phủ, là người từ triều đình đến thông báo tin tức. Đứng trên bậc cửa, hắn đưa tay chào hỏi bà Giang, rồi nói:

— "Bẩm mợ, có lệnh của triều đình, Tô Vân phải ra chiến trường bảo vệ đất nước. Đây là nghĩa vụ của con, không thể từ chối."

Lời của người quân nhân vang lên như một cú sét đánh ngang tai. Bà Giang đứng bất động, còn Tô Vân, nghe thấy tên mình, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người truyền tin, không nói lời nào.

Yến Chi đứng cạnh cửa, ánh mắt không giấu được sự bất an. Bà quay lại nhìn Tô Vân, nhẹ nhàng hỏi:

— "Vân, con có đồng ý không? Con có muốn đi không?"

Tô Vân không đáp, chỉ gật đầu một cách chắc chắn, dù trong lòng nàng nặng trĩu. Đây không phải là điều nàng muốn, nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ không thể chối từ.

— "Con phải đi, mợ. Đây là lệnh của triều đình. Con không thể từ bỏ."

Mẹ Giang nhìn nàng với ánh mắt buồn bã.

— "Con đi rồi thì sao? Ai sẽ chăm sóc ta? Cả gia đình chúng ta đều phụ thuộc vào con…"

— "Con không thể làm gì khác, mợ. Con sẽ luôn nhớ mợ, và không quên những tháng ngày bên mợ."

Ánh mắt của Tô Vân chạm vào ánh mắt của Yến Chi. Trong giây phút ngắn ngủi đó, nàng cảm nhận được nỗi buồn, sự tiếc nuối, và cả tình cảm mà mợ dành cho nàng.

Mẹ Giang thở dài, rồi quay lưng đi vào trong. Bà hiểu rằng, nếu đã là quyết định của Tô Vân, bà cũng không thể ngăn cản.

Tô Vân cúi đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định, nhưng cũng chứa đựng nỗi đau.

— "Mợ, con phải đi. Con sẽ trở lại, chắc chắn sẽ trở lại."

Yến Chi chỉ đứng lặng im, mắt nhìn nàng, không nói lời nào. Đó là lời tạm biệt, nhưng cũng là một lời hứa. Dù nàng phải rời đi để bảo vệ đất nước, nhưng tình cảm giữa họ sẽ không bao giờ thay đổi.

Khi người quân nhân đến lấy Tô Vân, nàng không quay lại lần nữa. Lần cuối cùng nhìn về phía Giang phủ, nơi nàng đã từng có những tháng ngày bình yên bên mợ Chi. Nàng vội vã bước đi, không thể biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi từ giây phút này.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip