Càng văn Mộ Nhiễm [ 10 ]

2019-08-16 21:12:50

Mặc dù trong lòng là hỗn loạn, thế nhưng mỗi khi đối mặt với nàng, ta vẫn là có thể giữ được vẻ bình tĩnh, không phải đã làm rõ lòng mình, làm bằng hữu tốt sao, trước buổi diễn tập cuối cùng, chúng ta đi thử trang phục, lúc lão sư chuyên nghiệp lựa chọn bộ trang phục đầu tiên cho ta, ở trước mặt nàng ta là thật có chút ngượng ngùng, giống như nàng nói vậy, bộ lễ phục kia đúng là đẹp, cũng rất hở hang, để lộ quá nhiều, bất quá ta chính là một người thật thích phong cách này, khi ta trưng cầu ý kiến của nàng, ta cho là nàng cũng sẽ trả lời như ta suy nghĩ, thế nhưng ta thật không ngờ nàng sẽ phủ định, hơn nữa còn viện cớ như vậy:

"Ừ, nhìn rất đẹp, thế nhưng ta cảm thấy ngươi mặc cái này sẽ rất bất tiện, ngươi vẫn là thay đổi bộ khác đi, hơn nữa màu sắc lễ phục này cùng bạn chủ trì của ngươi không ăn khớp."

Nàng nói rất nghiêm túc, ta lúc đó thực sự tin, còn nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị nàng đưa ra, cá nhân ta cho rằng hoàn toàn không có vấn đề, không có bất tiện, màu sắc cũng khá tốt, bất quá ta vẫn là tôn trọng ý kiến của nàng, không nghĩ tới a không nghĩ tới, nguyên lai nàng lúc đó là nghĩ như vậy, hoàn toàn vì thỏa mãn tư dục của bản thân nàng, còn nghiêm trang nói bậy, mấu chốt là ta còn nghiêm túc tiếp nhận đề nghị của nàng, nghe theo lời nói của nàng.

Tuy rằng rất thích bộ lễ phục này, nhưng ta vẫn nghe theo lời của nàng, để lão sư một lần nữa chọn cho ta bộ khác, thời điểm ta đi vào phòng thử quần áo, mới phát hiện khóa kéo bộ lễ phục mới này ở phía sau, tự mình thử nhiều lần, cũng không đem khóa kéo kéo lên được, nó ngoan cố dừng lại ở nửa đường, ta bận rộn thử đủ cách đến đổ mồ hôi, không còn cách nào khác ta chỉ có thể gọi Tô Ngôn đang đợi ở bên ngoài:

"Tô Ngôn, ngươi tiến tới giúp ta một chút, khóa kéo ta kéo không lên."

Ta di chuyển vào trong một chút, nhường một chút không gian cho nàng, để cho nàng đi vào, phòng thay quần áo thực sự không lớn, nàng liền đứng ở phía sau ta, cự ly không đến 30 cm, nói chung chính là rất gần, nàng nói nàng không dám hít thở, thế nhưng ta vì sao có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của nàng đánh vào trên lưng ta? Nàng nói nàng khi đó nhịp tim đập rất nhanh, thế nhưng ta cảm thấy ta so với nàng nhịp tim còn đập nhanh hơn, khẩn trương hơn, cơ hồ là nhắm mắt lại, không biết có phải hay không là bởi vì nhắm mắt lại, xúc cảm càng thêm nhạy cảm, ta cảm giác được đầu ngón tay của nàng chạm tới lưng của ta, tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng ta vẫn cảm giác được, lành lạnh, thân thể cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám, rõ ràng cảm giác được mồ hôi so với trước còn nhiều hơn, điều không phải nóng, mà là khẩn trương đến đổ mồ hôi, bầu không khí có chút vi diệu nói không nên lời, ta lúc đó trong lòng suy nghĩ chính là, thế nào còn không có làm xong a? Tô Ngôn ngươi được chưa? Cảm giác qua rất lâu, kỳ thực cũng chỉ một chốc mà thôi, nàng nói:

"Được rồi, tự ngươi kiểm tra lại một chút, ta đi ra ngoài trước."

"A, hảo" cảm giác mình giống như mất tiếng, là từ trong cổ họng miễn cưỡng nặn ra ngoài hai chữ này, lúc nàng đi ra, ta mới dần dần trấn tĩnh lại, thở dài một hơi, sửa sang một chút, đi ra ngoài, tay nàng nâng má, cười nhìn ta nói:

"Ừm, cái này đẹp"

"Thế nhưng ngươi không cảm thấy cái này giống như càng không có thuận tiện sao, một mình ta đều mặc không được, còn phải nhờ người khác hỗ trợ."

"Nhưng mà ngươi mặc bộ này quả thực đẹp hơn so với bộ vừa nãy, có ta đây, đến lúc đó ta giúp ngươi."

"Được thôi, vậy làm phiền ngươi" nói xong chúng ta đều nở nụ cười, lòng ta nghĩ, thật sao, đến lúc đó còn phải lặp lại tình cảnh vừa rồi một lần nữa sao? Tha cho ta đi.

Sau khi thử xong trang phục, đoàn người chúng ta rời đi, nàng lại chủ động muốn đưa ta về nhà, vừa vặn thuận theo tâm ý của ta, thế nhưng ta vẫn là còn muốn ở cùng nàng lâu một chút:

"Ta có chút đói bụng, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, ta mời ngươi, thế nào?" Nói xong dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng.

"Tốt, vừa lúc ta cũng đói bụng, cùng nhau đi, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Ta muốn ăn thịt"

Ta nói xong câu đó nàng liền bật cười, ta không biết nàng tại sao lại đột nhiên cười, ta không phải là muốn ăn thịt sao? Nàng đến mức cười thành cái dạng này sao? Ta cứ như vậy nhìn nàng cười, ừm, vẫn là cười rộ lên càng đẹp mắt, trong lòng nghĩ như vậy, ta hỏi nàng:

"Ngươi cười cái gì? Ta chính là muốn ăn thịt."

"Mộ Nhiễm, ngươi vừa nói muốn ăn thịt bộ dáng nhìn rất khả ái"

"A? Phải không? Cái kia. . . Chúng ta đi ăn cơm Hàn đi, ta biết một nhà hàng đặc biệt ngon, ta dẫn ngươi đi." bị nàng đột nhiên nói như vậy, có chút ngượng ngùng, hình như đỏ mặt.

"Tốt, liền nghe theo ngươi, ta đều có thể"

Mang nàng đến chỗ ăn cơm, cần chờ chỗ, nàng nói phải thay đổi nhà hàng khác ăn, thế nhưng ta thực sự rất muốn ăn ở chỗ này, bởi vì ta cảm thấy ăn ngon, muốn cùng nàng chia sẻ, đợi một hồi, chúng ta là may mắn, rất nhanh thì đợi được, cùng ăn với nàng cũng có mấy lần, theo quan sát của ta, nàng mỗi lần đều ăn rất ít, ăn rất chậm, kỳ thực trong lòng ta cũng từng âm thầm không tán dương nàng, nàng ăn như mèo ăn, thảo nào sẽ thích mèo, gần mực thì đen, đều gầy thành như vậy, cũng không biết ăn nhiều một chút, muốn để cho nàng ăn nhiều, nói với nàng:

"Ăn thịt ngươi cũng không biết ăn, ngươi phải gói như cái này rồi ăn, ăn như vậy mới có thể càng ăn càng ngon, biết không? Giống như ta vậy" đây là nguyên lời thoại của ta khi đó, vừa nói vừa làm mẫu cho nàng.

"Làm như ngươi quá phiền toái, dù sao cho vào trong miệng đều giống nhau, ăn như vậy cũng ăn rất ngon."

"Phiền phức cái gì a? Ta làm cho ngươi"

Nói xong ta liền bọc một cái cho nàng, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đưa đến bên miệng của nàng, nàng vừa định há mồm, sau đó lại đột nhiên dừng lại một chút, không có trực tiếp ăn cái ta đưa tới, mà là vươn tay đi nhận lấy, nói câu: Cảm ơn. Ta đột nhiên cũng cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không thích hợp, làm bộ trấn tình đáp lại nàng một câu: Khách khí cái gì. Không dám ngẩng đầu lên, cúi đầu tiếp tục ăn, sau đó chợt nghe thấy nàng hỏi ta:

"Mộ Nhiễm, ta thấy Cao Viễn hình như rất thích ngươi, bọn họ đều nói các ngươi rất xứng"

"Ngươi nhìn ra à? Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cảm giác đi, ta nghĩ hắn còn tốt, đối với ngươi cũng tốt vô cùng"

Nghe nàng nói như vậy, trong lòng ta có chút khó chịu, nói thật lòng với nàng:

"Ta đã cùng hắn nói rõ, ta không thích hắn, không có khả năng, hiện tại có chút chống đối hắn, có chút phiền"

"Nói vậy. . .Hắn đã cùng ngươi thổ lộ?" Nàng hỏi có chút dè dặt

"Ừ, rất lâu trước đó, ta cự tuyệt, hắn còn không buông tha, nói cái gì sẽ không từ bỏ các thứ"

"Vậy ngươi thích kiểu người thế nào?"

"Ta cũng không biết, cảm giác thích là được đi" cảm giác thích là được sao? Có đôi khi cũng là không được đi?

"Nga"

Sau đó chúng ta đều trầm mặc một hồi, ta hỏi ngược lại nàng:

"Còn ngươi, thích kiểu người như thế nào?"

"Ta a, giống như ngươi, coi trọng cảm giác"

Nói xong chúng ta cùng nhau bật cười, cơm nước xong, nàng đưa ta về nhà, nói:

"Ngày mai diễn tập, ta đón ngươi, chúng ta cùng đi chứ"

"Ừ, được nha" nàng lại chủ động hẹn ta a, ngực vui vẻ.

"Ừ, tốt, ngày mai gặp"

Buổi tối nàng lại gửi tin nhắn cho ta, hẹn thời gian ngày mai lên đường, đồng thời nói với ta sẽ làm điểm tâm mang đến, nàng thật đúng là chu đáo, đoạn thời gian đó lại bén nhạy phát hiện, nàng hình như rất thích cùng với ta, hơn nữa chúng ta chung đụng cũng rất vui vẻ, rất tự nhiên, cùng với nàng sẽ vô hình vui vẻ, mặc kệ làm cái gì, ta cũng đi theo tâm tình của nàng, buông lỏng xuống, suy nghĩ lung tung thời gian sẽ hụt đi.

2019-08-16 21:15:37

Ngày hôm sau tỉnh lại thu thập xong, ta liền ở nhà chờ nàng, một chốc đi đến bên cửa sổ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng nhìn thấy nàng, cầm đồ, khóa kỹ cửa, chạy chậm xuống lầu, thời điểm ta chạy đến lầu dưới, nàng cũng vừa dừng xe xong, từ trên xe bước xuống, ta chạy tới, nàng thấy ta liền nở nụ cười:

"Ngươi chậm một chút, đừng chạy, không vội"

"Ta đói bụng" lấy hơi, tìm cái cớ, ta không thể nói là bởi vì ta một mực nhìn thấy nàng đến, quá sốt ruột muốn gặp nàng nên mới vội vàng như vậy được.

"Mau lên xe, ăn cái gì" nàng vẫn đang cười, gần đây nàng ở trước mặt ta trở nên yêu cười.

Chúng ta lên xe, nàng đem điểm tâm đưa cho ta nói:

"Mẹ ta làm, ta đặc biệt thích ăn, ngươi nếm thử xem, ăn có ngon không?"

"A di làm sao? Thật tinh xảo nha, ta còn chút luyến tiếc ăn a, thế nhưng ta chính là thật đói, làm sao bây giờ?" Ta mâu thuẫn hướng nàng có chút nũng nịu

"Vậy nhanh ăn đi, luyến tiếc cái gì? Điểm tâm không phải dùng để ăn sao? Một hồi lạnh ăn không ngon"

"Được rồi" làm bộ rất đáng tiếc, cắn một miếng nhỏ, nói tiếp:

"Ăn thật ngon nha, a di làm như thế nào a? Ngày nào đó có cơ hội ta cũng muốn cùng a di học tập một chút"

"Vậy ngươi liền ăn hết đi, nơi này còn có sữa đậu nành, đây chính là ta tự mình ngâm nước"

"Ta đây hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh đi?"

"Đó là đương nhiên, không phải ai cũng có đãi ngộ như này đâu"

"Xì. . .Vậy ta đây nên uống nhiều một chút, khó có được cơ hội như vậy, còn ngươi? Ngươi ăn chưa?"

"Ta ăn rồi, ngươi ăn đi, ăn từ từ, không vội"

"Ta đây cũng không khách khí, ta muốn ăn sạch"

Nàng không tiếp tục nói chuyện, ta liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đang nhìn ta, còn mang theo vẻ mặt mỉm cười, tầm mắt của chúng ta chạm nhau một giây, ta phát hiện có chút xấu hổ nhỏ, lập tức lại cúi đầu tiếp tục ăn, ta dùng dư quang liếc trộm nàng, nàng biểu tình cũng có chút mất tự nhiên, một hồi cúi đầu nhìn điện thoại, một hồi lại nhìn ngoài cửa sổ, để giảm bới bầu không khí trong xe ta chỉ có thể nhanh chóng kết thúc bữa sáng, sau đó chúng ta liền xuất phát.

Sau khi kết thúc lần diễn tập cuối cùng, nàng còn phải bận rộn một lát nữa, nhìn nàng bận rộn, ta cố ý dọn dẹp chậm một chút, muốn đợi nàng, cho là nàng lại sẽ hẹn ngày mai cùng nhau đi, thế nhưng nàng không có nói, ta cũng không tiện chủ động hẹn nàng, nàng thế nào không hẹn ta a? Khi đó ta rất nhạy cảm.

Diễn xuất ngày đó, bởi vì nguyên nhân hóa trang, sớm liền đi tới địa điểm tổ chức, chờ mấy người chủ trì chúng ta chuẩn bị xong, khán giả còn chưa vào, nhận được điện thoại của Tiểu Nhu, bọn họ nói sắp đến rồi, ta phải đi ra cửa dẫn bọn họ vào, đúng vậy, Tiểu Nhu cùng mấy người bằng hữu của ta cố ý chạy đến đây xem ta diễn xuất. Khi ta đi về phía cửa, thấy Tô Ngôn tới, cùng nàng chào hỏi:

"Hey! ngươi tới rồi?"

"Ừ, ngươi thật đẹp"

Ta cảm giác được nàng ánh mắt nàng tỏa sáng, tựa hồ là vô ý thức nói ra những lời này, thế nào a? Là bị khuôn mặt xinh đẹp của ta cảm phục sao? Ta hình như có chút tự luyến, sau đó nàng lập tức bình thường lại:

"Ngươi đến cũng thật sớm, ta không có muộn đi?"

"Không có không có, ta tới sớm mà thôi, ta đi bên ngoài tiếp mấy người bằng hữu" tay chỉ ngoài cửa ý bảo nàng.

"A, được rồi, ta đi vào trước đây"

Ta đem mấy người bằng hữu mang vào an bài vị trí xong, ta phải đi vào hậu trường làm tốt công tác chuẩn bị, trong thời gian này ta còn nhận được điện thoại của Trần Thần, đơn giản hàn huyên vài câu, hắn chúc ta diễn xuất thành công. Tô Ngôn còn đang bận rộn, nhìn nàng một mực xác nhận các hạng mục công việc, bộ dáng nghiêm túc rất hấp dẫn người khác, cũng có vài lần đối mặt nhau, nhưng chúng ta đều không nói gì, không có quấy rầy lẫn nhau, cũng chỉ hướng đối phương cười cười, chỉ có thời gian chúng ta chuẩn bị lên sân khấu, nàng mới nói với ta câu: Nỗ lực lên! Ta gật đầu cười, đi lên sân khấu.

Sân khấu đối với ta mà nói chẳng hề có gì xa lạ, thế nhưng lần này tựa hồ cảm giác có chút không giống, bất giác có chút khẩn trương và chờ mong, chẳng lẽ là bởi vì nàng có mặt ở đây nhìn ta sao? Đứng ở trên sân khấu, ép bản thân phải tập trung vào công việc, muốn hoàn thành thật tốt lần diễn xuất này, Tiểu Nhu bọn họ được ta an bài ở vị trí tương đối gần khán đài, thời điểm chủ trì ta thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía bọn họ, ta biết, Tô Ngôn vẫn đứng ở phía dưới sân khấu, ta không có nhìn về phía nàng, thế nhưng ta biết nàng đang chăm chú nhìn ta. Lần lượt lên đài, lần lượt xuống đài, nàng thì luôn đứng ở nơi đó, ta vẫn luôn có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, vẫn luôn có thể cảm nhận được một đường nhìn nóng rực đặt ở trên người ta, ta muốn biểu hiện tốt một chút, ta muốn phát huy hoàn mỹ, ta muốn cho nàng nhìn thấy điểm ưu tú nhất của bản thân.

2019. 08. 16

-- nụ cười tươi đẹp tỏa sáng vô song, đôi mắt quyến rũ làm ai mong này. Nhớ tới bài hát: Ngươi cười rộ lên trông thật đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời mùa hạ. Lại nhớ tới một câu thơ: Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Cười lần thứ nhất nghiêng thành của người, cười lần thứ hai nghiêng nước của người. Nàng ở trước mặt ta trở nên yêu cười, nàng nhếch miệng lên độ cung thật mỹ lệ, nhìn nàng sẽ khiến cho ta có loại cảm giác sung sướng thỏa mãn, ấm áp lòng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip