Càng văn Mộ Nhiễm [ 9 ]
2019-08-11 21:24:07
Càng văn Mộ Nhiễm [ 9 ]
Qua vài ngày sau, ta đang ở sân tập luyện, điện thoại di động vang lên, ta chạy tới xem, là Tô Ngôn, nàng rốt cục chủ động gọi điện cho ta, ta điều tiết hô hấp của mình, nhận điện thoại của nàng, có thể là ta rất không thể chờ đợi thêm nữa đi, trước tiên là nói:
"Ha ha Tô Ngôn, đã sớm đoán được ngươi sẽ gọi điện cho ta, nghe nói ngươi là người phụ trách chính của hoạt động lần này, chúc mừng chúc mừng" ta hình như biểu hiện có chút hưng phấn quá mức, nguyên nhân có thể là do thời gian dài không cùng nàng liên lạc
"Ừ, cám ơn ngươi, ta thấy danh sách tiết mục, ngươi thế nào kiêm nhiều chức như vậy a, thật lợi hại"
"Không có biện pháp, chỉ nghe theo sự an bài của lãnh đạo, đẩy đều không được"
"Ta rất chờ mong, chờ mong thấy biểu hiện của ngươi"
"Vì sự mong đợi của ngươi ta sẽ biểu hiện tốt một chút, bất quá trước cầu xin ngươi đến lúc đó đừng chê cười ta là được"
"Làm sao sẽ? Sẽ không, ta có lòng tin đối với ngươi"
"Ta sẽ cỗ gắng"
"Ừ, nỗ lực lên, ta gọi điện thoại cho ngươi chính là muốn nói cho ngươi biết bản thảo chủ trì đã gửi qua cho ngươi, ngươi nhớ kỹ kiểm ta lại một chút"
"Ừ, tốt, ta thấy được" kỳ thực ta đang ở chỗ tập không nhìn thấy được, ở đây cùng nàng nói dối một chút.
"Ngươi hảo hảo chuẩn bị đi, lúc cần thiết ta sẽ liên lạc lại các ngươi, trước như vậy, tạm biệt"
"Ừ, tạm biệt"
Ta còn muốn nói thêm một chút, nàng cứ vội vã cúp điện thoại như vậy, thật đúng là cương quyết, ta cũng không tập luyện nữa, để cho bọn họ tự mình luyện tập trước, trở lại phòng làm việc bắt đầu nhìn bản thảo, muốn nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Mấy ngày nay đều là ban ngày ở đơn vị làm việc rồi tập luyện, khuya về nhà thức đêm nhìn bản thảo, có đôi khi lại không tập trung, sẽ thất thần, hiệu suất cũng không cao, sẽ có nhiều phiền não không rõ nguyên nhân, thường thường lúc này ta sẽ đi tắm để cho mình thanh tỉnh một chút, tĩnh táo một chút, kết quả đem mình dặn vặt đến bị cảm, thật lâu cảm mạo vẫn chưa có đến thăm ta, thế nên lần này có chút ngạc nhiên.
Hai ngày liền không có đi làm, xin nghỉ, ở nhà làm việc, mệt mỏi liền ngủ một hồi, có một ngày ta nhận được bưu kiện đến từ Tô Ngôn, mời ta thứ hai đi chỗ nàng họp, hồi âm nàng hai chữ: Nhận được.
Ta ban đầu có ý định muốn nghỉ ngơi, thế nhưng ta bỏ qua, một là bởi vì ta không muốn vì nguyên nhân cá nhân mà ảnh hưởng đến công tác của mọi người, còn phải để bọn họ sắp xếp lại thời gian một lần nữa, ta sẽ rất áy náy, hai là bởi vì nàng, thật lâu không có gặp, nhớ nàng, rất muốn nhìn thấy nàng, mặc dù ta đang cố gắng giải quyết quan hệ với nàng, cùng với vấn đề tiếp theo là sẽ làm như thế nào khi cùng nàng chung đụng, luôn luôn bị vây trong rầu rỉ và mâu thuẫn, còn chưa có chỉnh lại tâm tình mình, thế nhưng ta chính là không thuyết phục được bản thân, mỗi một lần đều là cảm tính chiếm thượng phong.
Ngày đó, ta trang điểm so với ngày thường đậm hơn một chút, muốn che giấu mặt mũi tiều tụy của mình, còn cố ý chăm chú ăn diện một chút, cười thầm chính mình, như là muốn đi hẹn hò với tiểu tức phụ, ta đây coi như là người con gái làm đẹp vì người mình yêu sao? Chưa nói tới đi? Dù sao ta chính là làm như vậy, luôn luôn muốn đem mặt tốt nhất của mình bày ra cho nàng nhìn. Coi như là như vậy, nhưng vừa nhìn thấy được nàng ta đã bị nàng nhìn ra, nàng còn là thoáng cái liền nhìn ra ta ngã bệnh. Lúc hỏi ta, nàng rời khỏi phòng họp trở lại cho ta ly nước ấm, nàng thực ra là người rất biết quan tâm, lúc họp, luôn luôn có thể cảm giác được có một ánh mắt chăm chú nhìn về phía ta, nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn, lại không phát hiện được có điểm khác thường gì, là nàng sao? Vốn tưởng rằng chúng ta sẽ mất nhiều thời gian để bàn bạc về hoạt động sắp tới, thế nhưng không nghĩ tới rất nhanh thì kết thúc, tổng cảm giác cuộc họp này có chút vội vàng:
"Ngày hôm nay trước hết cứ như vậy, còn những vấn đề khác chúng ta hôm khác lại nói, Mộ Nhiễm, ngươi lưu lại một chút."
"Ừ, được"
Nghe được lời của nàng, ta ngoan ngoãn ở lại, đợi được mấy người bọn hắn đều đi rồi, nàng nói với ta:
"Ngươi trạng thái này không thích hợp để lái xe, ta đưa ngươi trở về đi, vừa lúc ta cũng không có việc gì, tiện đường về nhà."
"Ta không sao"
Nàng đây là đang quan tâm ta sao? Nếu như nói không phải, vì sao ta thấy được ánh mắt lo lắng của nàng, sẽ không lại là do lỗi cảm giác của ta đi?"
"Nghe ta, trước theo ta về phòng làm việc, ta thu thập một chút đồ" nói xong nàng cũng không chờ ta nói, liền đi ra phòng họp, ta há miệng vừa định nói: Ta thực sự không có việc gì, thế nhưng nàng không có cho ta cơ hội này, không thể làm gì khác hơn là nghe theo nàng, đem phản bác nuốt vào trong bụng, trong lòng nghĩ, người nữ nhân này thật đúng là cường thế.
Ta theo nàng đi tới phòng làm việc của nàng, đồng sự phòng làm việc của nàng ta cũng có quen biết, thấy ta tiến đến, cùng ta hàn huyên vài câu, chờ Tô Ngôn thu thập xong, chúng ta liền cùng đi ra ngoài, đi xuống dưới lầu, ta nhìn thấy Cao Viễn còn chưa rời đi, hắn thấy chúng ta đi ra, liền đi tới nói với ta:
"Ta đưa ngươi trở về đi"
Ta không có cho hắn cơ hội, cự tuyệt hắn:
"Tô Ngôn cũng trở về nhà, chúng ta tiện đường, liền không làm phiền ngươi, ngươi trở về đi, chúng ta đi trước"
Trên đường về nhà, nàng hỏi ta:
"Hiện tại cảm giác thế nào? Cảm mạo mấy ngày?"
"Hai ba ngày đi, ta thực sự không có chuyện gì, đã tốt hơn rất nhiều rồi" thật ra thì vẫn có chút khó chịu
"Uống thuốc rồi sao?"
"Ừ, uống rồi, hai ngày nữa là có thể tốt rồi, ta đã rất lâu không có bị cảm, vừa lúc có thể thừa dịp cảm mạo lần này mà hảo hảo giết hết bệnh độc trong thân thể" kỳ thực ta thời điểm cảm mạo thường không có thói quen uống thuốc, vì vậy chỉ có thể dùng một lời nói dối đầy thiện ý mà thôi.
"Cách nghĩ của ngươi thật đúng là đặc biệt, rất lạc quan, vậy về nhà liền nghỉ ngơi thật tốt đi"
"Ừ, đã biết, yên tâm đi"
Nàng sau khi đưa ta đến nhà liền rời đi, ta có chút mệt mỏi, cũng nhanh đến thời gian cơm trưa, thế nhưng cảm giác không muốn ăn cái gì, sẽ không đi nấu ăn, thay đổi áo quần, tắm một cái, dọn dẹo một chút liền nằm úp sấp trên giường, trong chốc lát liền mê man mà ngủ. Trong lúc đang mơ màng, ta nghe được thanh âm, còn tưởng là đang nằm mơ, một lúc lâu mới phản ứng tỉnh lại, mới xác định là có người gõ cửa, sẽ là ai chứ? Làm sao đi lên? Lúc ngủ mà bị đánh thức, không phải là một chuyện tốt, rất không tình nguyện từ trên giường đứng lên, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, Tô Ngôn? HÌnh như thoáng cái liền hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉnh sửa lại tóc đang bị rối loạn, đánh lên tinh thần, thở một hơi thật dài, mở rộng cửa:
"Tô Ngôn, sao ngươi lại tới đây?"
"A, cái. . .Ngươi. . .Tại sao lại mở cửa lâu như vậy? Vẫn là không thoải mái sao?" Nàng hình như đối với sự đột nhiên đến thăm của mình có chút ngượng ngùng, nói có chút ấp úng, ta nghe ra được.
"Không có không có, không có chuyện gì, vừa nãy đang ngủ, ngủ quá sâu, tiếng gõ cửa của ngươi ta còn tưởng rằng là đang nằm mơ a"
"Vậy. . .Ngươi còn chưa có ăn cơm trưa phải không? Vừa nãy ta cùng bằng hữu ăn, nghĩ ngươi bị cảm sẽ không có ăn, liền đóng gói chút cho ngươi, ngươi thừa dịp nóng liền ăn đi"
"A, cảm ơn a" Ta có chút không phản ứng kịp, rất kinh ngạc, không nghĩ tới nàng sẽ cố ý đưa cơm qua cho ta, qua mấy giây mới đưa tay tiếp nhận túi trong tay nàng.
"Vậy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta còn có việc, đi trước đây, nhớ kỹ cơm nước xong đem thuốc uống"
"Ừ, tạm biệt, ngươi lái xem cẩn thận"
"Ừ, tạm biệt" nàng nói xong cũng vội vã rời đi.
Ta nhìn túi trong tay một chút, nhìn hướng cửa một chút, vẫn trong tình trạng ngơ ngẩn, nàng làm sao sẽ đưa đồ ăn cho ta? Cái này làm cho ta quá bất ngờ, đem cơm đặt trên bàn, đi đến bên cửa sổ, thấy được xe của nàng, chỉ chốc lát sau liền thấy nàng xuất hiện, mở rộng cửa lên xe, nhìn hơn nữa ngày nàng còn không có rời đi, khoảng hơn mười phút sau, nàng mới chầm chậm lái xe đi, hiện tại ta đã biết, thời điểm ta đang đứng ở trên lầu nhìn, nguyên lai nàng núp ở trong xe khóc đến thương tâm, một đoạn này, ta hảo đau lòng nàng
2019-08-11 21:24:55
Chờ sau khi nàng rời đi, ta ngồi vào trước bàn ăn, bắt đầu ăn đồ nàng mua cho ta, không biết có phải là đói hay không, thế nào cảm giác cơm nàng mua ăn ngon như vậy a? Ăn uống thoáng cái liền ngon miệng, một chút cũng không lãng phí, toàn bộ đều ăn sạch hết, sau khi ăn xong, ta còn cố ý chụp lại cà men gửi qua cho nàng:
"Rất ngon, nhịn không được đều ăn hết"
Đợi một hồi, nàng cũng không hồi đáp lại. Ta lại không thể bình tĩnh được nữa, biểu cảm nàng lo lắng cho ta, chủ động đưa ta về nhà, còn cố ý đưa cơm cho ta, điều này đại biểu cái gì đây? Nàng. . . Nàng đối với bằng hữu bên cạnh đều tốt như vậy sao? Nàng. . .Nàng có thể hay không đối với ta cũng tương đối đặc biệt? Sẽ không sẽ không, nàng sẽ không, thế nhưng nàng một người lạnh lùng cao ngạo như vậy, ta tại sao ở chỗ nàng cảm nhận được ấm áp nàng mang đến cho ta? Ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, ai~. . . Có thể nàng đối với người khác cũng là như vậy đi.
Một lần nữa nằm trở lại trên giường, gửi cho Tiểu Nhu một tin nhắn:
"Thân ái, ta đều cảm mạo sinh bệnh mấy ngày rồi, ngươi cũng không tới xem ta một chút"
"Còn có thể gửi tin nhắn, chứng minh còn sống thật tốt"
"Nữ nhân tàn nhẫn"
"Gần đây có chút bận, hai ngày nữa đi tìm ngươi"
"Vậy ta hỏi ngươi a, hai chúng ta có đúng hay không là bằng hữu tốt nhất?"
"Ta chỉ biết là ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, thế nhưng ta không biết ta có phải là bằng hữu tốt nhất của ngươi hay không, cái này phải hỏi chính ngươi."
"Vậy ta đây lại hỏi ngươi a, nếu như ta bây giờ nói ta ngã bệnh, không muốn nấu cơm, khó chịu kinh khủng, ngươi sẽ tới đưa cơm cho ta sao? Hoặc có thể sang đây làm cơm cho ta?"
"Chị à, điều không phải ta không thương ngươi, ha ha, ngươi cũng biết khoảng cách của hai chúng ta, ngươi nếu như chờ ta, phỏng chừng chờ ta đến chỗ ngươi ngươi đã buông tay nhân thế rồi, ta nhiều nhất cũng chỉ đặt cho ngươi đồ ăn bên ngoài, ngươi muốn ăn cái gì?"
"Không cần, ngươi bận ngươi cứ bận đi, đại ân nhân"
"Thật không dùng?"
"Thật không dùng, kỳ thực. . .Ta là muốn hỏi ngươi, ngươi nói nếu như có một người, ở lúc ngươi sinh bệnh, vốn là đang làm tốt công việc, sau đó bởi vì lo lắng cho ngươi, chủ động đưa ngươi về nhà, sau đó còn chủ động chạy đi đóng gói bữa trưa, đưa đến nhà cho ngươi, ngươi nói người này là thế nào? Có phải là có ý với ngươi không?"
"Ai a? Ai đối với ngươi tốt như vậy?"
"Ta nói là ta sao? Ta chính là lấy một ví dụ" ta có đúng hay không có chút cảm giác tự lừa dối mình?
"Đúng là ngươi rồi, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Là cái người ngươi lần trước nói khả năng có chút thích sao? Ngươi không phải nói không thể nào sao? Ngươi không phải nói hắn không thích ngươi sao?"
"Đúng là không thể nào" nói ra câu này, hình như có chút mất mác, hai cô gái? Làm sao có thể chứ?
"Vậy hắn thế nào ân cần như thế a? Theo ta thấy cái này rõ ràng là thích ngươi a, đứa ngốc"
"Ta cũng không biết, được rồi, không nói cái này, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ, tự ngươi đùa giỡn một mình đi"
Vẫn là muốn trốn tránh, nàng có thể hay không cũng thích ta? Mâu thuẫn, quấn quýt, ngờ vực vô căn cứ, mê man, hình như đã không có phương hướng, không muốn lại nghiên cứu kỹ, thật là phiền!
Qua vài ngày, ta rốt cục chiến thắng vi-rút trong cơ thể, cảm mạo trên cơ bản khỏi rồi, hoạt động lần này cũng đều chuẩn bị sắp xong, nghênh đón buổi diễn tập đầu tiền, thời điểm diễn tập ta cũng coi như thời điểm diễn xuất chính thức, chăm chú làm việc, chúng ta chung đụng nhiều, quen thuộc quy trình, nàng cũng sẽ nhiều lần xuất hiện ở hậu trường, lúc luyện tập ta cảm giác nàng đang nhìn ta, nhưng khi ta nhìn hướng nàng thì, nàng đều đang bận rộn làm việc, có mấy lần ta cố ý không nhìn nàng, thế nhưng vẫn thấp thoáng mà nhìn về phía nàng, ta xác định nàng đang nhìn ta, nàng đang chú ý đến ta, bị ta bắt được nhiều lần. Ta ở trong bóng tối cùng nàng nhìn lẫn nhau, chỉ bất quá nàng không biết mà thôi, sau lại, có một lần bởi vì ta lực chú ý đều đặt trên người nàng, dẫn đến thời điểm chủ trì không đuổi kịp người cộng tác, quên từ, ta sửa lại một chút tâm tình, thu hồi tâm tư, tự nói với mình không thể không chuyên nghiệp như vậy được, không thể bất năng như vậy được, ta liền bắt đầu chăm chú làm việc, đợi đến lúc ta lần thứ hai nhìn thấy nàng, vừa vặn thấy được bóng lưng vội vã rời đi của nàng, giống như là có chuyện gì gấp, có chút lo lắng cho nàng, chờ thời điểm rảnh ta gửi tin nhắn cho nàng:
"Ngươi làm sao vậy? Thế nào đột nhiên đi? Nhìn ngươi bộ dáng hình như rất gấp"
"Không có chuyện gì, ngươi hảo hảo tập luyện"
"A, vậy là tốt rồi"
Sau một lát, lại nhận được một tin nhắn của nàng:
"Mộ Nhiễm, chúng ta có thể làm bằng hữu sao?"
Ta nhìn cái tin nhắn này liền bất ngờ cũng không hiểu rõ, như có điều suy nghĩ, nàng làm sao sẽ hỏi ta như vậy? Chúng ta có thể làm bằng hữu sao, lẽ nào ở trong lòng của nàng chúng ta ngay cả bằng hữu cũng chưa phải sao? Vậy thái độ nàng đối với ta cùng với những chuyện nàng làm cho ta coi là cái gì? Ta suy nghĩ rất lâu, không biết trả lời lại như thế nào, chỉ có thể hỏi ngược lại nàng:
"Lẽ nào chúng ta bây giờ không phải là bằng hữu sao?"
"Đúng, chúng ta là bằng hữu, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu tốt của nhau"
"Ừ, chúng ta liền là bạn tốt"
Từ lần sự kiện này tạo cho chúng ta có nhiều cơ hội chung đụng cùng nhau, ta có thể rõ ràng cảm giác được nàng có chút biến hóa, có đôi khi tâm tình có chút thay đổi, có đôi khi sẽ nói một ít chuyện không rõ ràng làm cho ngươi nghe khó hiểu. Bằng hữu, đúng vậy, chúng ta là bằng hữu, giữa chúng ta vì sao ngay cả định nghĩa một thân phận bằng hữu đều đòi hỏi phải chính thức như vậy? Điều không phải nên thuận theo tự nhiên liền trở thành bằng hữu sao? Ta là thích nàng, kiểu thích như bạn bè, không phải là loại thích khác, nếu không phải là cái loại hảo cảm của bằng hữu, vậy ta đây là làm sao? Thích một cô gái sao? Đồng tính luyến ái sao? Sẽ không sẽ không, ta làm sao có thể nghĩ đến khả năng này chứ? Thật là đáng sợ, đây là lần đầu tiên ta ý thức được cái vấn đề nghiêm trọng này, không được, không thể nghĩ tới phương diện này, không thể.
2019.08.11
——thích nàng, yêu nàng đã là sự thật, chỉ là chính mình không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mà thôi, tuy rằng xác định quan hệ bằng hữu, thế nhưng rõ ràng tình cảm ta dành cho nàng đã trên mức bằng hữu rồi, ta hiểu rõ lúc đó ta đang trong quá trình tự nhận dạng, sự xuất hiện của nàng giống như đem ta đẩy đến một thế giới mới, những ngày tiếp theo nên làm gì bây giờ? Ta không biết, có chút sợ, có chút mù mịt, ta chỉ biết là thích nàng đã là một loại bản năng rồi, bởi vì khí tràng của nàng đối với ta có lực hấp dẫn rất mạnh, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu tình cảm của một nữa kia của ta, ta nghĩ, ta cần phải để cho nội tâm của mình trở nên đủ cường đại, mới có thể không thống khổ như vậy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip