Chương 113

Thời điểm rời khỏi công viên giải trí đã đến chạng vạng, đi ăn cơm, là ta chọn địa điểm, thừa dịp lúc mang thức ăn lên, ta mượn cớ đi toilet, kỳ thực là chạy đi cửa hàng tổng hợp gần đó, trên đường trở về, nàng gọi điện thoại cho ta, giọng nói có chút lo lắng:

"Đồ ăn đều đã lạnh, ngươi đi đâu vậy?"

"Đừng nóng vội, lập tức, ta lập tức sẽ trở lại." một đường chạy về nhà hàng ăn cơm.

Nàng thấy ta, trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc, chỉ vào người của ta nói:

"Ngươi đi. . . Mua cái này?"

"Ừ, còn có của ngươi nữa, ngươi cũng đi thay đồ có được không?" Đem áo quần đưa cho nàng

Nàng tiếp nhận áo quần trong tay ta, đứng dậy, nở nụ cười, nói:

"Không có giặt qua, ôi chao ~ "

"Ta biết, thế nhưng ta đã mặc, ta cũng không khiết phích, ngươi cũng không cần khiết phích, thử một chút, về nhà chúng ta liền tắm tắm, nhanh đi, nhanh đi ~ "

"Hảo, đều theo ngươi"

Ta thấy rõ ràng nàng đang cười, thế nhưng tại sao ở trong mắt nàng ta bắt được một tia sầu bi vô hình? Áo quần là lần trước chúng ta đi dạo phố, nàng nhìn thấy kiểu dáng áo sơ mi tình lữ, rất thích, chẳng qua là kiểu dáng nam, nàng khi đó liền đùa giỡn mà nói, nếu mua về, để cho ta mặc kiểu dáng của nam, nàng mặc kiểu dáng của nữ, ta ngượng ngùng ghét bỏ kiểu dáng của nam, còn rất khoác lác, ta không thích, cho nên sẽ không để cho nàng thỏa mãn, vừa nãy thời điểm đi tới nhà hàng này liền đi ngang qua chỗ đó, đột nhiên lại nhớ đến, nếu như bây giờ không mặc một chút, có thể ngày hôm sau, về sau cũng không có cơ hội mặc đi?

Nàng trở lại, ta cười nhìn nàng, nói:

"Đẹp"

"Vì sao đi mua cái này?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn cùng ngươi mặc a"

Nàng không có tiếp tục hỏi tiếp, ăn cơm xong, nắm tay đi dạo ở quảng trường gần đó, nàng nói:

"Ngươi vừa nói, một hồi chúng ta về nhà, là có ý gì?"

"Là. . .Về nhà a"

"Nhà nào? Nhà của ta? Chúng ta cùng nhau sao?"

"Ừ, để ta đêm nay cùng ngươi, có được không?"

"Ừ" nàng như là đang có suy tư.

[ Nàng sau này nói với ta, cả ngày cùng với ta, tuy rằng đều bị vây quanh bởi trạng thái vui vẻ, hưng phấn, nhưng nội tâm lại luôn luôn thấp thỏm lo âu, là sợ hãi, nàng sợ chúng ta hôm nay hạnh phúc đều là biểu hiện giả dối, chỉ là ngắn ngủi, phút chốc.]

Về đến nhà, thu thập xong, chúng ta nằm ở trên giường, hàn huyên rất nhiều, đều xoay quanh chuyện từ lúc chúng ta mới bắt đầu quen biết cho đến tận bây giờ, từ từ nhớ lại, mặc dù có không ít lần cãi vã, thế nhưng những thứ đó trong trí nhớ của chúng ta đều là hạnh phúc, để làm rõ ràng ai đúng ai sai, lại thảo luận rất lâu, khi đó ngươi như thế nào, ta như thế nào, kết quả a, chính là chúng ta đều có lỗi, chúng ta đều cần kiểm điểm.

Thời điểm cuộc trò chuyện đi đến hiện tại, chúng ta thỉnh thoảng sẽ trầm mặc, đột nhiên rất muốn ôm ôm nàng, hôn nhẹ nàng, hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người nàng, tiếp xúc thân mật không có một tia tình dục, ta chỉ muốn thật kỹ lưỡng mà nhớ kỹ mùi hương của nàng, nghĩ đến sau này không thể giống như bây giờ mà đối với nàng, nước mắt liền không tự chủ mà chảy xuống, nàng kinh ngạc, kéo người ta xuống, xoay người áp trên người của ta, ôn nhu hôn mắt của ta, nói:

"Chúng ta không khóc, ngoan ~ "

"Muốn ta, có được không?"

Nàng nhìn ta, không nói lời nào, cũng không động đậy, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn ta, ta nhắm mắt lại, kiên trì:

"Muốn ta"

Nàng không hề thờ ơ, trên người truyền đến xúc cảm, nàng rất thương tiếc vỗ về ta, hôn ta, ta ích kỹ mà hưởng thụ những chỗ nàng sờ đến, lần ôn nhu cuối cùng này, ta muốn đem loại cảm giác này khắc sâu vào đáy lòng, đêm hôm đó, chúng ta đòi lấy lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, thẳng đến khi nàng ngủ thật say, ta không biết người không ngủ có thể chịu đến cực hạn bao lâu, ta chỉ biết là ta đã liên tục mấy buổi tối không có ngủ qua, lại một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhìn lưng của nàng, chỉ hy vọng một đêm này có thể trôi chậm một chú, chậm một chút nữa, ta sợ hừng đông, sợ đến thời khắc chia lìa, không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi, quả nhiên chỉ có nàng bên cạnh ta mới an lòng, mới có thể đi vào giấc ngủ, hoặc có thể nói là ta đã đạt tới cực hạn, đêm nay giống như đêm đầu tiên trong khoảng thời gian này ta ngủ am tâm nhất, sáng sớm tỉnh lại, nàng không ở trong lòng, từ trên giường đứng lên, thấy nàng ở phòng bếp, đi tới phía sau vòng qua eo nàng, hôn nhẹ cổ nàng, tựa ở trên lưng nàng, nhắm mắt lại nói:

"Sớm"

"Không còn sớm, chúng ta phải ăn cơm trưa"

"Làm món gì?"

"Đều là ngươi thích ăn, ta giống như đã lâu chưa từng làm cho ngươi bữa cơm a"

"Ừ"

"Lại đi nằm một lát đi, một hồi ta sẽ đi gọi ngươi"

"Không buồn ngủ, muốn nhìn ngươi" thời gian bây giờ đối với ta mà nói rất là quý giá.

Cứ như vậy, ăn, vùi ở sô pha xem ti vi, nói chuyện phiếm, chính là đơn giản ấm áp như vậy, nhưng mà hạnh phúc như vậy lập tức sắp sửa rời ta đi, trời đã tối, nàng hỏi ta:

"Đêm nay còn có thể ở lại sao?"

"Không được"

"Ta đây đi làm cơm tối, ăn cơm rồi hãy đi" nàng không nói gì thêm nữa, từ trên người ta rời đi, đi đến phòng bếp.

Cảm giác bầu không khí lúc này có chút áp lực, mà ta rốt cục. . . Nói ra những lời này:

"Mộ Nhiễm, chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi" hai chữ chia tay, ta vẫn là nói không nên lời, cho nên chỉ có thể nói tạm thời xa nhau một thời gian.

Không dám ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng ta có thể cảm giác được nàng dừng bước, cũng không có xoay người, qua hồi lâu ta nghe được nàng nói:

"Ta không có nghe được, ngươi lập lại lần nữa"

"Ta biết ngươi nghe thấy được"

"Ngươi nói cái gì, ta không có nghe thấy" giọng chất vất đầy tức giận, đồng thời xoay người lại, ta bị giọng nói đột nhiên đề cao âm lượng của nàng hù dọa, ngẩng đầu thấy đều là nước mắt tràn đầy trên mặt nàng, tâm nhéo đau.

". . ."

"Cho nên, ngươi rốt cục nói ra khỏi miệng, ngươi là dự định vứt bỏ ta?"

Ta không biết trả lời nàng như thế nào, ta đúng là buông tay nàng, thế nhưng ta không muốn thừa nhận, cũng không nguyện ý thừa nhận

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đúng hay không quyết định?"

"Ừ"

"Hảo ~ vậy ta hỏi ngươi, ngươi nếu như trước khi tới đây đã có quyết định, vì sao hiện tại mới nói? Ngày hôm qua, ngày hôm nay chúng ta coi là cái gì? Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cho ta một chút hy vọng, cho ta ảo tưởng, sau đó lại tàn nhẫn dập tắt nó như vậy?" Nàng khóc rất là thương tâm.

Ta đi tới chỗ nàng, muốn ôm ôm nàng, an ủi nàng, "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, ta một vạn lần không muốn cùng ngươi xa nhau, thế nhưng. . ."

Nàng né tránh ta, không cho ta đụng chạm nàng, nói, "Ngươi không cần thế nhưng. . .Ta biết, ngươi kiên trì không nổi nữa, ta cũng đã nói, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

"Chúng ta còn có thể làm bằng hữu sao?" Ta vẫn mặt dày hỏi vấn đề này.

Qua hồi lâu không có trả lời, ta hai tay vô lực rũ xuống, thực sự không biết phải nói gì, ta cũng không có gì để biện giải, "Xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, sau này phải chiếu cố thực tốt chính mình"

Chúng ta không nói thêm câu nào, thay đổi áo quần, luyến tiếc, luyến tiếc, ra khỏi cánh cửa nhà này đại biểu cho cái gì, chúng ta trong lòng đều hiểu rõ, cuối cùng ta vẫn là đặt xuống cái chìa khóa trong nhà nàng, không tiếng động mà bước đi, ra cửa, trong nháy mắt cũng cảm giác tâm giống như bị móc rỗng, bước đi không mục đích trên đường, khóc, ta bất chấp ánh mắt của người đi đường nhìn mình, ta bị vây quanh giữa thế giới của mình, cảm giác suy nghĩ của mình đều tiến vào một cái hố đen sâu không đấy, nhìn không thấy, bứt không ra, căm ghét chính bản thân mình, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với thực tế, ba ba nói ta ích kỷ, một chút cũng không sai, ta thật sự rất ích kỷ, tựa hồ những gì ta làm đều tổn thương đến những người bên cạnh ta, đương nhiên cũng bao gồm nàng, thế nhưng ta còn có thể làm sao a?

Đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng. . . Nước mắt khóc đã khô, đêm đã khuya, cảm giác mình đã chết lặng, cứng nhắc lại cùng một động tác, giống như cái xác không hồn, chẳng biết mệt mỏi, chẳng biết đói bụng, thẳng đến khi trong lòng lại xuất hiện tức ngực, tim đập nhanh, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, thở mạnh, mới cảm thấy thoải mái một chút, nhìn bốn phía, nguyên lai ta đã đi được xa như vậy, nguyên lai trên đường đã không còn người đi đường [hơn nữa đêm một thân một mình đi ở trên đường phố hoang vắng, sau này ngẫm lại ta có chút sợ], ý thức được chính mình hình như trở về không được, vì vậy lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiên Nhiên:

"Uy ~" nghe thanh âm cô ấy chắc là đã đi ngủ.

"Nhiên Nhiên, ngươi có thể tới đón ta được không?"

"Ngươi đang ở chỗ nào?"

Ta nói cho Nhiên Nhiên ta đang ở chỗ nào, cô ấy trong điện thoại tựa hồ thanh tỉnh, đề cao âm lượng nói, "Tô Ngôn, hơn nữa đêm ngươi chỗ đó để làm gì? Một mình ngươi sao?"

"Ừ"

"Người nổi điên cái gì thế?"

Oán khí đầy người không biết hướng chỗ nào phát, Nhiên Nhiên vừa vặn đụng phải cái điểm này của ta, ta rất lớn tiếng hướng về phía điện thoại quát, "Ta cách điên không xa rồi", nói xong cũng hung hăng đem điện thoại ném đi [nhắc nhở các bằng hữu: không nên học ta, bằng không sau đó các ngươi nhất định sẽ hối hận.]

Ôm đầu ngồi chổm hổm ở nơi đó khóc, khóc một hồi, đột nhiên nhớ tới điện thoại di động của ta, nó không thể hư hỏng được, nó không thể ném đi, bởi vì ở trong đó có hình của nàng, có tin nhắn của nàng, những thứ đó với ta đều là trân quý nhất, cho dù chúng ta bây giờ tình trạng như vậy, ta thật là. . . Làm sao có thể dễ dàng liền vứt bỏ nó như vậy a? Trong lòng cười nhạo bản thân, ta ngay cả nàng cũng vứt bỏ rồi, cái này được xem là cái gì a? Sau một lúc đấu tranh, ta vẫn không nỡ bỏ nó, rất không tiền đồ đi tìm điện thoại lượm trở về, màn hình đen, vỡ nát, đã hư hỏng, nút mở máy đã không có phản ứng, đột nhiên liền sợ, sợ lại không tìm được nàng bên trong trở về. . .

Không biết thời gian qua bao lâu, Nhiên Nhiên tới, đi cùng cô ấy còn có Đại Vĩ, bắt đầu mắng ta một trận:

"Tô Ngôn, ngươi đây là nháo loại nào? Điện thoại di động gọi thế nào cũng không thông? Biết chúng ta tìm ngươi bao lâu không? Ngươi muốn cho ta sốt ruột đến chết phải không?"

Ta không nói chuyện, Nhiên Nhiên lại sốt ruột hơn, lắc lắc ta, "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy a? Nói a, đã xảy ra chuyện gì?", sau đó nhìn ta chăm chú nói, "Người đã khóc?"

Ta quay mặt đi chỗ khác, kìm nén nước mắt nói, "Chúng ta chia tay, vừa mới", hai chữ chia tay này, lại một lần nữa kích thích đến tuyến lệ của ta, bất chấp Đại Vĩ ở đây, lại một lần nữa nước mắt rơi như mưa, Nhiên Nhiên không hỏi vì sao, không nói gì thêm, chỉ làm đem ta ôm vào ngực, vỗ lưng của ta, cho ta thoải mái, chờ ta bình tĩnh trở lại, ta nói với Nhiên Nhiên câu đầu tiên là:

"Lúc này còn có thể tìm chỗ nào sửa điện thoại không? Điện thoại di động ta rớt hỏng rồi."

"Bây giờ đã khuya lắm rồi, chúng ta ngày mai đi sửa, được không?" Nhiên Nhiên giọng thương lượng nói với ta.

"Ta muốn hiện tại đi sửa, điều không phải mấy chỗ đó mở cửa 24/24 sao? Trong này đều có hình của nàng, ta không có bản sao a"

"Ngươi bây giờ không được, nghe lời, về nhà trước, có lẽ nó còn có thể liên kết với máy tính."

Ta suy nghĩ một chút, nghe lời của Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên không để cho ta quay về nhà mình, mà là đem ta dẫn tới nhà cô ấy, đến nhà Nhiên Nhiên, trước tiên mở máy tính của cô ấy, thở dài một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, hết thẩy đều còn ở, áo quần không thay, tắm không tắm, trực tiếp tê liệt ngã xuống trên giường của cô ấy, cùng Nhiên Nhiên hàn huyên một đêm, đem tình huống của chúng ta đều nói ra cho Nhiên Nhiên biết, nói rất nhiều, một câu nói của Nhiên Nhiên làm cho ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ:

"Luôn cảm thấy các ngươi duyên chưa tận, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip