3.

Ngày hôm đó, Em làm việc như bao ngày khác.

Tám tiếng đồng hồ trôi qua trong những căn phòng sang trọng, nơi những kẻ giàu có mua vui bằng rượu mạnh, thuốc lá, và những lời mật ngọt giả dối. Em lướt qua tất cả, cười khi cần cười, nói khi cần nói, chạm khi cần chạm.

Những gương mặt xa lạ nối tiếp nhau, những bàn tay từng phút chạm vào người, những ánh mắt nhìn Em như một món đồ có thể mặc cả. Em quen rồi.

Đến mức, chính Em cũng chẳng nhớ mình từng là ai trước đó nữa.

Đêm nay có chút khác.

Bàn tiệc dài, những ly rượu vơi đầy, một nhóm đàn ông trung niên nói cười ầm ĩ, nhưng cảm giác lợn cợn trong lòng Em không đến từ họ.

Bà chủ.

Người phụ nữ ấy, từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát Em.

Đôi mắt của bà ta thường lạnh như thép, nhưng đêm nay lại có thứ gì đó lạ lẫm. Một chút suy tư. Một chút không rõ là ngờ vực hay hoài niệm.

Em không rõ. Và cũng chẳng buồn đoán.

"Da em đẹp quá. Dáng này, môi này... Nếu anh gặp em sớm hơn chắc anh yêu mất."

Giọng đàn ông trầm khàn vang lên bên tai.

Em quay
lại, cười, nụ cười quen thuộc nhưng không chạm đến đáy mắt.

"Anh không phải người đầu tiên nói câu đó."

Hắn bật cười, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

"Vậy anh là người thứ mấy?"

Em không trả lời, chỉ cầm chai rượu lên, rót thêm vào ly hắn.

Hắn không cần biết. Họ chưa từng cần biết.

Rượu cạn, tiệc tàn.

Gần sáng, Em thay đồ, khoác lên mình chiếc áo dài rộng che kín thân, cúi đầu rời khỏi chốn xa hoa mà bản thân chẳng bao giờ thuộc về.

Mưa đã tạnh.

Con phố Hà Nội về khuya ngập mùi ẩm ướt, hơi lạnh len lỏi qua từng lớp vải.

Em cài chặt áo, bước nhanh hơn, lòng chỉ mong về nhà thật sớm để trốn vào giấc ngủ tạm bợ.

Nhưng khi đi ngang qua một quán ăn đêm, Em chững lại.

Hắn đứng đó.

Một gã đàn ông xa lạ, quần áo có chút xộc xệch, tóc hơi dài quá mức, điếu thuốc kẹp hờ giữa hai ngón tay.

Hắn không giống với những người đàn ông Em gặp hằng đêm.

Không bóng bẩy, không xa hoa, không ánh nhìn săn đuổi.

Chỉ đơn thuần là một người, một kẻ lang thang khác giữa thành phố đầy rẫy những con người lạc lối.

Nhưng ánh mắt ấy...

Ánh mắt ấy nhìn Em rất lâu.

Có những đêm thật dài.

Những đêm

Đêm đó, Em cảm thấy nặng nề hơn mọi khi.

Đã lâu rồi Em không nhận ra, mỗi bước đi trên con phố Hà Nội tĩnh mịch này lại có thể cảm thấy lạ lẫm như thế. Hơi lạnh của đêm vẫn vương vấn trong không khí, nhưng hôm nay nó không còn mang cảm giác dễ chịu của một buổi chiều mưa nữa, mà là một sự tê buốt, một sự trống rỗng đang từ từ chồng chất trong tâm hồn Em.

Em không phải kiểu người hay tự hỏi về bản thân, nhưng lúc này đây, trong đêm vắng, trong lúc đang đi dọc con phố ấy, Em bỗng dưng cảm thấy sự trống trải của chính mình. Những đêm dài băng qua, từng bước chân vội vàng đã trở thành thói quen, nhưng đêm nay, Em lại thấy mình như lạc lõng trong cái thế giới đêm này.

Không phải ai cũng có thể hiểu được, rằng trong cái xã hội này, người ta nhìn Em như một món đồ, một món hàng không có giá trị thực sự nào ngoài vẻ bề ngoài, ngoài hình thức. Em sống trong cái thế giới đó, nơi mà con người ta cho rằng tất cả chỉ là giao dịch. Nhưng đêm nay, cái cảm giác này lại khác. Nó không phải là sự mệt mỏi của thân thể, mà là sự vỡ vụn của tâm hồn. Em như một bóng ma trong xã hội này, lặng lẽ, không tiếng động, chỉ chờ đợi sự lãng quên.

Vậy mà, khi Em thấy Gã đứng đó, một người đàn ông lạ, hoàn toàn không giống những người mà Em từng gặp, một phần gì đó trong Em bỗng dưng rối loạn. Hắn đứng đó, không phải như một kẻ săn mồi, không phải như những gã đàn ông khác mà Em quen, những người chỉ đến rồi đi, chỉ xem Em là một trò chơi. Hắn, không giống ai cả.

Em không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy.

Có lẽ vì trong cái nhìn của Gã, Em không thấy sự dò xét, không thấy sự khinh bỉ, mà chỉ là một sự im lặng, một cái gì đó bình thản. Đó là ánh mắt của một người từng trải, ánh mắt không cần phải thể hiện gì nhiều, nhưng lại chứa đựng một sự hiểu biết kỳ lạ mà Em không thể giải thích. Ánh mắt của Gã làm Em cảm thấy mình không bị nhìn như một món hàng, không bị đoán định bởi những quy tắc khắc nghiệt của xã hội này. Nó khiến Em phải dừng lại.

Gã không nói gì, nhưng đôi mắt ấy như thể đang truyền tải một thông điệp nào đó mà Em không thể nắm bắt. Một cảm giác kỳ lạ, vừa tê dại, vừa như đánh thức thứ gì đó đã ngủ quên trong lòng Em.

Em quay đi, cố gắng để bước tiếp, nhưng lại không thể. Cái nhìn của Gã như một sợi dây vô hình, kéo Em lại.

"Gã" – cái tên Em tự nhủ trong đầu, có lẽ chỉ là một cái tên không có nghĩa lý gì cả. Nhưng đối với Em, cái ánh mắt ấy không phải là sự thương hại, không phải là sự tò mò mà bao người đàn ông khác dành cho Em. Đó là cái nhìn của một kẻ vô danh, một kẻ không biết gì về Em, không biết chuyện đời của Em, nhưng lại khiến Em muốn đứng lại, muốn đối diện.

Đêm hôm ấy, có một cảm giác lạ, như thể tất cả những gì Em từng xây dựng, từng làm để bảo vệ bản thân bỗng chốc bị phá vỡ. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Em cảm nhận được một điều mà cả cuộc đời mình, Em chưa từng có.

Em không phải là món đồ bị bỏ rơi, không phải là kẻ không có giá trị. Em là một con người.

Và có lẽ, trong đêm mưa ấy, Gã là người đầu tiên khiến Em cảm nhận được điều đó.

Em không biết tại sao lại đồng ý dẫn Gã đi.

Có lẽ là do ánh mắt ấy—ánh mắt không có sự háo hức, không có vẻ dò xét, cũng không hề tỏ ra thương hại. Nó đơn giản chỉ là một cái nhìn, một ánh mắt vô danh lướt qua giữa một đêm mưa, không cố ý đọng lại nhưng cũng chẳng vội vã rời đi.

Con phố đêm vắng, tiếng giày của cả hai vang lên trên nền gạch loang lổ nước mưa. Em không cần quay lại cũng biết Gã đang bước theo sau, không nhanh, không chậm, cứ như thể đây là một hành trình mà Gã đã quen thuộc từ lâu—hành trình của những kẻ không có điểm đến.

Khi bước vào quán cà phê, Em chọn một chỗ ngồi quen thuộc, ngay sát cửa sổ. Ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên gương mặt Em, soi rõ những tàn thuốc còn vương trên đầu ngón tay. Gã ngồi xuống phía đối diện, im lặng quan sát.

Em có cảm giác kỳ lạ.

Từ khi nào Em đã quen với việc ánh mắt đàn ông nhìn mình đầy ẩn ý? Từ khi nào Em đã quá quen với những câu hỏi mà bản thân không buồn trả lời? Nhưng Gã không hỏi gì cả. Không tò mò, không đánh giá, không có những lời sáo rỗng mà Em vẫn thường nghe mỗi khi đối diện với một người lạ. Gã chỉ lặng lẽ gọi cà phê, không chút do dự.

Nhưng Em vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Gã thoáng dừng lại khi Em gọi cacao nóng.

Sự ngạc nhiên nhẹ đến mức gần như không nhận ra, nhưng Em biết, bởi lẽ chính bản thân Em cũng cảm thấy xa lạ với lựa chọn của mình. Một kẻ như Em, trong bộ váy bó sát và làn môi vương mùi thuốc lá, lại ngồi trong một quán cà phê cũ kỹ uống cacao nóng giữa đêm khuya—cảnh tượng ấy có vẻ không hợp.

Nhưng Em không quan tâm.

"Thuốc lá thì đắng đủ rồi. Không cần cà phê nữa."

Câu nói bật ra một cách vô thức, không hẳn là một lời giải thích, mà chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Nhưng điều khiến Em bất ngờ là Gã cười—một nụ cười không mang vẻ châm chọc, cũng không chứa sự thương hại.

Nụ cười ấy giống như một người vừa tìm thấy một điều gì đó thú vị giữa cuộc sống xám xịt của mình.

Em khẽ nghiêng đầu, nhìn Gã thêm một chút. Có lẽ, Gã cũng giống như Em—có những bí mật không cần ai biết, có những tổn thương không cần ai chạm vào. Và có lẽ, đêm nay, trong một quán cà phê nhỏ giữa lòng Hà Nội, hai kẻ cô độc đã tìm thấy nhau giữa cái lạnh tê tái của cơn mưa cuối mùa.

Em ngồi đó, lặng yên giữa làn khói thuốc và mùi cacao nóng, nhưng cái tĩnh lặng ấy chẳng phải là sự yên bình. Nó giống như mặt nước hồ vào một ngày gió lạnh — phẳng lặng trên bề mặt, nhưng phía dưới là những dòng chảy ngầm cuộn xiết.

Ánh mắt Em trống rỗng, nhưng không phải vì vô tri. Nó là sự trống rỗng của một người đã chứng kiến quá nhiều, đã cảm nhận quá nhiều, đến mức mọi thứ chỉ còn là một chuỗi những hình ảnh nhạt nhòa lướt qua, không còn sức nặng để khiến trái tim cô rung lên nữa. Như thể mọi xúc cảm đều đã bị vắt kiệt, chỉ để lại một vỏ bọc thanh mảnh nhưng kiên cường, như một sợi dây đàn căng quá mức— chỉ chực đứt.

Em không còn bận tâm đến mùi khói thuốc vương vấn quanh mình, cũng chẳng buồn xua đi những thứ khiến người khác khó chịu. Có lẽ, Em đã quen với việc tồn tại trong sự ngột ngạt. Có lẽ, Em chẳng còn cảm thấy khác biệt giữa sự tù túng của một quán cà phê mờ mịt khói thuốc và những bức tường vô hình đã vây hãm Em suốt bấy lâu nay.

Lời nói của Em sắc, nhưng không có gai. Nó giống như một con dao đã qua quá nhiều trận chiến, lưỡi mòn nhưng vẫn đủ bén để cứa vào những kẻ không cẩn thận. Khi nhìn thấy Gã, Em biết ngay Gã không phải người bình thường. Không phải vì Gã nguy hiểm hay đáng sợ, mà bởi vì ánh mắt Gã phản chiếu một phần của Em — sự đề phòng xen lẫn với trống rỗng. Một người đã quá quen với việc phải sống sót, đến mức quên mất cách sống.

Nhưng Em không giống hắn.

Hắn là kẻ từng nằm trong vũng bùn, chật vật bò lên và vẫn còn mang theo mùi của những tháng ngày bị giam cầm. Còn cô, cô không cần bò lên — vì cô chưa bao giờ thực sự bước xuống. Cô luôn đứng ở lằn ranh, không thuộc về phía nào, không hẳn là nạn nhân, cũng chẳng phải kẻ chơi cuộc chơi này. Chỉ đơn giản là một kẻ tồn tại, chờ đợi một điều gì đó mà chính cô cũng không chắc nó có thật hay không.

Khi hắn hỏi cô có sợ không, cô chỉ cười nhạt. Sợ ư? Một người như cô, ra đường là đã bị nuốt chửng từ lâu. Chẳng qua, chỉ là chưa đến lượt.

Nhưng cô cũng không phải kẻ yếu đuối. Cô có sự tự tin lặng lẽ, sự thấu suốt lạnh lùng, và một chút gì đó gần như ngạo nghễ. Khi cô hỏi hắn có đói không, đó không đơn thuần chỉ là một câu hỏi về thức ăn. Đó là một phép thử. Một cách để xem hắn có thực sự hiểu mình đang đứng ở đâu, hay chỉ là một kẻ lạc lối cố tỏ ra nguy hiểm.

Và khi hắn cười, cô biết hắn đã vượt qua bài kiểm tra đó.

Thế nên, cô đứng dậy. Không hẳn là vì tin tưởng hắn, mà bởi vì, giữa một đêm lạnh buốt và một gã xa lạ mang cùng một loại cô đơn, đôi khi, điều hợp lý nhất lại chính là đi cùng nhau.

Phố đêm Hà Nội lạnh hơn sau cơn mưa, ánh đèn vàng nhòe đi trong những vũng nước còn đọng lại trên vỉa hè. Em kéo nhẹ cổ áo, bàn tay vô thức chạm vào lớp vải, nhưng rồi cũng buông thõng. Cái lạnh không đáng bận tâm bằng những điều khác. Gã đi bên cạnh Em, từng bước trầm ổn, không quá nhanh cũng chẳng quá chậm, như thể dù Em có rẽ ngang, Gã vẫn sẽ tìm cách bước cùng.

Gã hỏi tên. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến Em khựng lại trong chốc lát. Tên ư? Một cái tên có quan trọng gì đâu? Người ta nhớ hay quên cũng chẳng thay đổi được điều gì. Em đã quá quen với cảm giác bị bỏ quên giữa thế giới này, đến mức không còn thiết tha với việc ai đó có nhớ đến mình hay không. Vậy mà khi Gã gọi Em bằng một từ đơn giản—Em—có một điều gì đó chợt rung lên khe khẽ trong lòng. Nhẹ nhàng thôi, như một giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng nhỏ lan ra mãi.

Bát mì đêm nghi ngút khói, quán ăn ven đường lấp đầy những khoảng trống bằng tiếng xì xụp và mùi dầu mỡ. Em đưa điếu thuốc lên môi, hơi thở quẩn quanh trong làn khói mỏng. "Ai rồi cũng có lý do để nát bét ra thôi." Một câu nói tưởng chừng vu vơ của Gã lại chạm vào nơi nào đó sâu thẳm trong Em. Nếu là người khác, Em đã cười nhạt mà lảng đi. Nhưng Gã không hỏi han, không tò mò về những điều Em muốn giấu, cũng không cố chạm vào những vết thương Em chưa từng để ai thấy. Gã chỉ thừa nhận sự tồn tại của nó—một cách rất tự nhiên, như thể nỗi đau chẳng cần phải che đậy hay bào chữa.

Gió đêm lùa qua con phố dẫn ra bờ hồ, từng vệt đèn đường loang lổ trên mặt nước như một bức tranh được vẽ bằng những nét cọ dở dang. Em siết nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón tay út, một thói quen vô thức mỗi khi suy nghĩ điều gì đó quá lâu. "Anh có sợ không?" Em hỏi, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm. Gã chậm rãi đáp, không chút do dự: "Có chứ. Anh sợ ngoài kia chẳng còn ai chờ mình nữa." Câu trả lời khiến Em dừng bước. Gió lạnh luồn qua mái tóc, vài sợi vương lên gò má, nhưng Em không buồn gạt đi. Có ai đó từng chờ đợi Gã. Có ai đó đã từng ở đó, dù cuối cùng họ có còn hay không. Còn Em thì sao? Em chưa từng có ai để chờ, cũng chưa từng có ai chờ mình. Đó mới là điều đáng sợ nhất.

Vậy mà, ngay lúc này, giữa cái lạnh của phố đêm, một bàn tay chợt siết lấy cổ tay Em. Không mạnh, không vội vã, chỉ là một chút chần chừ, một chút dò hỏi. Có ai đang chờ em không? Câu hỏi ấy không cần nói ra, nhưng Em hiểu. Và lần đầu tiên, Em không lập tức rút tay lại. Em để yên, không phải vì muốn níu giữ, mà chỉ để thử xem Gã có đủ kiên nhẫn không. Rồi Em nhẹ nhàng thoát khỏi cái nắm tay ấy, bước đi. Không nhanh, không xa—chỉ là một thử thách. Một phép thử xem liệu Gã có bước theo không.

Và Gã đã theo.

Trong một góc quán cà phê mở thâu đêm, ánh đèn dịu nhẹ soi lên hai bóng người lặng lẽ. Hơi ấm từ ly trà còn vương trên đầu ngón tay, một thứ ấm áp mỏng manh nhưng đủ để xoa dịu cái lạnh bên ngoài. Em nhìn Gã, khóe môi khẽ nhếch lên khi nghe câu nói của Gã: "Anh không cần em mở lòng, chỉ cần tối nay em đừng bỏ đi giữa chừng." Một lời đơn giản thôi, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó khiến Em nghĩ rằng có lẽ—chỉ là có lẽ thôi—Em không hoàn toàn vô hình giữa thế giới này.

Quán cà phê cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa kính mờ sương, làm dịu đi phần nào cái lạnh đêm Hà Nội. Em ngồi đó, đối diện Gã, cằm chống lên tay, ánh mắt lơ đãng nhìn những giọt mưa còn sót lại trượt dài trên mặt kính. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng radio phát những bản tình ca cũ kỹ, nhưng lòng Em thì chẳng chút yên bình.

Gã hỏi vì sao vẫn ngồi đây, nếu đã cho rằng cả hai không thuộc về nơi này. Em nhún vai, trả lời bằng một câu bâng quơ về những thứ tạm bợ. Nhưng thật ra, chính Em cũng không chắc. Là vì cốc cà phê còn chưa cạn, hay vì cuộc trò chuyện chưa đến hồi kết? Hay là vì... trong những khoảnh khắc lặng thinh này, Em có thể tự cho mình một cái cớ để không phải đối diện với khoảng trống trong lòng?

Gã không cười cợt như mọi khi. Ánh mắt Gã tối lại khi nghe Em nói về những kẻ che giấu phần mục rữa bên trong. Em đã gặp nhiều, đã quen với những lời dối trá trơn tru, với những nụ cười ngọt ngào nhưng chẳng bao giờ chạm đến đáy mắt. Vậy mà khi nhìn Gã, Em không chắc mình có thể nhìn thấu. Có lẽ vì trong đôi mắt Gã, Em thấy được một điều gì đó rất quen—một nỗi trống trải sâu hun hút, phản chiếu chính bản thân mình.

Em hỏi về chuyện gặp đúng người nhưng sai thời điểm, rồi tự bật cười khi nghe câu trả lời của Gã. Một nụ cười thoáng cay đắng. Em đã từng tin vào điều đó—rằng chỉ cần thời gian đúng, mọi thứ sẽ đổi thay. Nhưng đến cuối cùng, Em nhận ra không phải thời gian làm thay đổi một con người, mà là chính họ đã lựa chọn thay đổi. Và đôi khi, có những người, dù ở bất kỳ thời điểm nào, cũng chưa từng là đúng với ai cả.

Thời gian trôi qua chậm rãi. Kim đồng hồ đã lướt qua nửa đêm từ lâu, ly cà phê trước mặt cũng đã nguội lạnh. Em kéo cổ áo lên cao, đứng dậy. Chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ, như thể cũng luyến tiếc khoảng lặng vừa rồi.

"Sớm với người thức đêm, nhưng muộn với kẻ chẳng còn ai chờ."

Gã im lặng, rồi quăng nhẹ một chiếc bật lửa về phía Em. Một vật nhỏ bé, với vỏ kim loại xước xát vì thời gian. "Nếu một ngày nào đó em muốn đốt sạch quá khứ, thì bật nó lên."

Em siết nhẹ chiếc bật lửa trong tay. Một món đồ cũ kỹ, một lời nói tưởng như vu vơ nhưng lại chạm vào nơi nào đó sâu nhất trong lòng. Đốt hết quá khứ ư? Đến tàn tro Em còn chẳng giữ nổi nữa, đốt đi rồi thì còn lại gì?

Nhưng Em không nói ra điều đó. Em chỉ khẽ cười, một nụ cười hờ hững, rồi quay lưng bước đi. Tiếng gót giày gõ xuống nền đá, lạnh và dứt khoát. Gã không giữ lại, cũng không gọi theo. Chỉ có ánh mắt là vẫn dõi theo đến tận khi bóng Em khuất hẳn trong màn mưa lưa thưa ngoài phố.

Đôi khi, rời đi không phải vì muốn buông bỏ, mà chỉ để xem liệu có ai đủ kiên nhẫn để giữ mình lại hay không. Nhưng Em biết rõ câu trả lời rồi—đêm nay, chẳng có ai giữ ai cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip