Chương 154 + 155


Chương 154 : Chân tướng nổi lên mặt nước.

Bạch Lạc Nhân cố gắng chịu đựng , cuối cùng không biết như thế nào mà lăn ra ngủ, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng , con chó săn Azawakh ngồi xổm ở cạnh gian phòng cách cậu không xa, theo dõi nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân , trên người cậu ngoại trừ ánh mắt, còn lại tất cả đều không động đậy nổi, Bạch Lạc Nhân ngây ngốc nhìn nhân viên vệ sinh đang ở ngoại viện quét dọn , lặng im ngồi chờ thân thể khôi phục tri giác.

Chân Đại Thành sáng sớm đã đi ra ngoài , giữa trưa trở về thấy Bạch Lạc Nhân vẫn còn ngồi ở góc tường hẻo lánh đó.

" Đó là ai vậy ? " Chân Đại Thành hỏi cảnh vệ gác cửa.

Cảnh vệ thấp giọng báo cáo, " Là người hôm qua đến đây tìm ngài ."

Ánh mắt Chân Đại Thành toát ra vài phần kinh ngạc, ông ta cho rằng Bạch Lạc Nhân đã sớm ra về, không nghĩ tới được vẫn còn trụ vững được ở đây. Hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu ta , chắc là đã đợi ở bên ngoài cả một buổi tối.

Hảo tiểu tử, ý chí đủ ngoan cường, ta muốn xem ngươi có thể chịu đựng được đến khi nào !

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Chân Đại Thành , miễn cưỡng tựa vào tường mà đứng dậy, băng dính trên quần áo đều đã tan, nhưng đến bây giờ vẫn lạnh cóng, lại ngồi ở góc tường , trên mặt đều là bùn đất. Bạch Lạc Nhân dùng bộ dáng chật vật này, đi từng bước một hướng về phía Chân Đại Thành, sắc mặt vẫn là như thế quật cường.

" Chân tiên sinh, xin hỏi hôm nay ngài có thời gian rảnh sao ? "

Chân Đại Thành dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân, khinh thường nói : " Có ."

Bạch Lạc Nhân nghe Chân Đại Thành tự nhiên dễ dàng đáp ứng, ngây ngẩn cả người.

Chân Đại Thành lại nói tiếp ," Thế nhưng ta không có tâm tình để nói chuyện."

Bạch Lạc Nhân cả gan hỏi, " Vậy ngài muốn như thế nào mới có tâm tình ? "

" Muốn cùng ta nói chuyện phiếm, ít nhất, bản thân mình phải sạch sẽ gọn gàng ."

Bạch Lạc Nhân khẽ rùng mình, vừa muốn mở miệng nói, Chân Đại Thành đã xoay người rời đi.

Giữa trưa, độ ấm lên cao, Bạch Lạc Nhân lấy một chậu nước lạnh, đem áo bông và quần trên người cởi ra, dùng sức cọ rửa bùn ở bên trên. Cậu không những phải chịu đựng sự rét lạnh cùng đói khát, mà còn phải chiu đựng những ánh mắt cười nhạo cùng khinh bỉ, từ bé đến giờ, những khuất nhục mà cậu gặp phải cũng không bằng khoảng thời gian gần 30 giờ ở trong này.

Sau khi cọ sạch, Bạch Lạc Nhân đem quần áo phơi lên giá treo ở hậu viện.

Sau đó tìm một chỗ có nhiều ánh sáng mặt trời ngồi phơi nắng , sờ điện thoại trong túi quần, phát hiện đã sập nguồn . Bạch Lạc Nhân cũng không còn cách nào, đến lúc này, cậu cũng chỉ còn có thể ngồi ở đây đợi, hi vọng có thể có kết quả, không thì cậu cũng không còn mặt mũi nào mà trở về.

Lúc Chạng vạng, Bạch Lạc Nhân nhìn quần áo của mình , phát hiện những bộ quần áo khác đều bình thường, chỉ có quần áo của mình là bị ném ở trên mặt đất, hơn nữa bên trên còn có vô số dấu chân giẫm đạp.

Bạch Lạc Nhân nhặt lên, liền nghe được phía sau truyền đến những tiếng cười nhạo.

Cố nén phẫn nộ ở trong lòng, đi về phía vòi nước , lại một lần nữa giặt sạch quần áo. Nhìn xem quần áo mau chóng ướt đẫm, trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng đông lạnh một tầng băng, cậu không hận những người xem náo nhiệt này, cậu thương hại bọn họ, thương hại bọn họ phải sống ở nơi không có tình người .

Không còn cách nào khác để treo quần áo lên giá, Bạch Lạc Nhân đành phải đưng trên bãi đất trống , hai tay tự cầm quần áo của chính mình.

Trời lại tối, một ngày nữa lại trôi qua.

Đã hai ngày nay Bạch Lạc Nhân không có ăn cái gì, hai chân đều như nhũn ra.

Một mùi cơm nóng hầm hập truyền đến, Bạch Lạc Nhân đành tìm tạm một chỗ ngồi xuống, trong tay vẫn cầm quần áo đang ướt sũng.

Đột nhiên, một cái màn thầu lăn đến cạnh chân cậu, dính đầy bùn đất cùng bụi bẩn.

Dạ dày Bạch Lạc Nhân đột nhiên run rẩy.

Cậu phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn thấy một tên nhóc so với mình còn nhỏ tuổi hơn , đứng ở trước mặt, cười hì hì nhìn mình ,cái màn thầu là do nó ném tới , hơn nữa nó còn đạp một chân lên màn thầu.

Mãi cho đến khi mọi người đều đi ngủ, Bạch Lạc Nhân cũng không có nhiều nhìn xem cái màn thầu kia.

Đêm nay so với hôm qua càng khó khăn, không có áo bông cùng quần che chở, gió lạnh vô tình hướng tầng quần áo mỏng manh mà xâm nhập . Bạch Lạc Nhân không có cách để ngồi , sợ chỉ cần bất cẩn một chút quần áo lại dính bùn đất, cậu cũng không có biện pháp nhúc nhích, sợ gây ra tiếng ồn đánh thức con chó kia. Cậu chỉ có thể đứng , nhưu là một bức tượng điêu khắc , lẳng lặng chờ đợi buổi sáng mau đến.

Sáng ngày thứ ba, Chân Đại Thành thong thả từ bên tỏng phòng ngủ đi ra, nhìn thấy một thân hình thẳng tắp đang đứng lặng lẽ ở cửa.

Quần áo sạch sẽ, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím , nhưng ánh mắt vẫn như vậy sáng ngời hữu thần.

Bạch Lạc Nhân gian nan mở miệng , hiện tại mỗi lần nói là giống như có người dùng dao cứa cổ họng của cậu .

" Chân tiên sinh, buổi sáng tốt lành ."

Trên gương mặt phàm tục của Chân Đại Thành rốt cuộc lộ ra một biểu tình không tầm thường . Ông ta đánh giá nhìn từ trên xuống dưới Bạch Lạc Nhân , tựa hồ muốn nhìn đến trên người cậu có hay không dấu vết ' đầu cơ trục lợi ' , tìm hồi lâu cũng không có kết quả gì. Gờ phút này, Chân Đại Thành mới nhìn thằng vào Bạch Lạc Nhân, một gương mặt anh tuấn cương nghị, một đôi mắt cứng cỏi quật cường , quanh người là khí phách không hề tầm thường.

Ông ta nhịn không được mà suy nghĩ, nếu mình vẫn cứ như vậy mặc kệ Bạch Lạc Nhân , Bạch Lạc Nhân có hay không đợi ở đây đến chết ?

Qua hồi lâu,Chân Đại Thành vỗ bả vai Bạch Lạc Nhân , phát hiện quần áo của cậu ta đều đã đông lạnh.

" Vào đi ."

Bạch Lạc Nhân nghe thấy câu này, cảm giác như chính mình vừa ra khỏi quỷ môn quan.

" Chân tiên sinh, tôi lần này tìm đến ngài là... "

" Cậu không cần nói gì cả."

Chân Đại Thành lung lay ngón tay, " Tôi biết."

" Ngài biết ? "

Bạch Lạc Nhân có phần kinh ngạc.

Chân Đại Thành đem chứng minh nhân dân cùng thẻ học sinh trả lại cho cậu, thản nhiên nói : " Lúc tôi nhìn thấy cái này, liền biết mục đích cậu đến đây là gì . Chẳng qua tôi không nghĩ người đến là câu, tôi còn tưởng người đên đầu tiên sẽ là Cố Hải ."

Bạch Lạc Nhân kích động đến mức ngón tay đều phát run , nếu Chân Đại Thành đã nói như vậy , thì chứng minh ông ta khằng định biết chuyện này. Từ đó, những suy đoán kia của mình cũng thuận lý thành chương mà lien kết lại, Cố phu nhân đầu tiên là thu được ám chỉ, sau đó nhịn không được đến cầu xin anh của mình, muốn ông ta cung cấp cho mình quân sự tình báo, nhưng tình báo mà Chân Đại Thành tìm đến cũng là giả, cứ như vậy, Cố phu nhân không như muốn mà đi lên chiếc xe không may mắn kia...

Bạch Lạc Nhân đem tất cả những gì mình biết nói với Chân Đại Thành, hi vọng Chân Đại Thành có thế cung cấp chứng cứ việc Cố phu nhân tìm ông ta hỏi tình báo, cũng cam đoan chứng cứ đó sẽ không lưu lạc đến trong tay người khác.

Chân Đại Thành lặng im nghe xong, không hề như Bạch Lạc Nhân đoán trước, lộ ra vẻ mặt khó xử hay là kinh ngạc.

Ông ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tin được.

Bạch Lạc Nhân khẩn trương chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

Thật lâu sau, Chân Đại Thành mới mở miệng : " Nếu tôi nói , nó là muốn tự sát, cậu sẽ tin sao ? "

Thân hình Bạch Lạc Nhân kịch liệt rung động.

" Nếu tôi nói , em gái tôi ngay từ đầu đã biết tuyến đường này là giả , mà tôi cũng biết tuyến đường này là giả, cậu sẽ có cảm tưởng như thế nào ?"

Bạch Lạc Nhân toát ra mồ hôi lạnh, trong giờ phút này thoáng chốc chợt khô cằn.

" Tôi là anh lớn trong nhà, còn nó là đứa nhỏ nhất , là đứa em gái mà tôi yêu thương nhất. Thế nhưng từ khi nó gả cho Cố Uy Đình , tôi liền cùng nó đoạn tuyệt quan hệ anh em, vì tôi biết được sẽ có một ngày , nó sẽ vì người nam nhân này hi sinh. Tôi cố ý cùng em gái mình đoạn tuyệt, chỉ vì không muốn đến ngày đó mình sẽ chịu đựng không nổi, kết quả, nó vẫn là tìm đến đây, hơn nữa là tôi tự tay đưa nàng lên con đường dẫn đến cái chết."

Bạch Lạc Nhân chuyện gì cũng đều đã rõ ràng.

" Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, ngày đó nó đến tìm tôi , quỳ ở trước mặt tôi , cầu xin tôi nói cho nó biết toàn bộ kế hoạch của Cố Uy Đình . Tôi đã nói hết cho nó, Cố Uy Đình là ở trên một chiếc xe taxi, nó chỉ cần lẳng lặng chờ ở nhà là được. Thế nhưng nó lại nói nó không thể , nếu như nó không lên chiếc xe kia , nếu như nó vẫn ngồi chờ , đối phương nhất định sẽ tiếp tục điều tra ra nơi của Cố Uy Đình , một khi tra ra ông ấy ở trên chiếc xe taxi không có một chút phòng hộ ấy, ông ta nhất định sẽ phải chết."

Nói đến đây, trong ánh mắt của Chân Đại Thành lộ ra vài tia thống khổ.

" Tôi đã nói đó chỉ là một loại khả năng , còn có thể ông ta sẽ không bị điều tra ra. Nhưng nó lại nói với tôi , nó lên chiếc xe đó , cũng là hai loại khả năng, một là nàng chết, hai là nàng sẽ không chết. Nếu cả hai đều phải phiêu lưu mạo hiểm , này phiêu lưu liền đều do nó đến gánh vác ."

Gờ phút này , Bạch Lạc Nhân hiểu ra, bề ngoài Cố Hải lạnh lùng dựng đầy gai nhọn nhưng trong tâm lại che giấu sự mềm mại ấm áp rốt cuộc là giống ai.

" Thời điểm đó , tôi đối với chức vụ của mình căm thù tới tận xương tủy, tôi thường xuyên suy nghĩ, vì cái gì mình muốn gách vác một chức vụ như vậy ? Nếu đối phương không biết anh của nó là chủ quản các loại bí mật tình báo , thì làm sao sẽ đi uy hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm ? Nếu trong tay tôi không có mấy thứ này . mặc cho nó có đem sung dí vào đầu mình , tôi đều sẽ không có khả năng đưa nó vào đường chết ."

Chân Đại Thành hối hận tự trách khác hoàn toàn với lúc trước từng ép buộc Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân nghĩ, ông ta là một người đàn ông có thể che giấu sự đau xót ở tận cùng đáy lòng mình.

" Cậu có biết tại sao tôi lại cho cậu tiến vào , lại cùng cậu nói những lời này sao ? "

Bạch Lạc Nhân thử nghĩ trả lời, " Bởi vì sự kiên trì của tôi cảm động ngài ? "

Tuy rằng trong lòng cậu là nghĩ như vậy , nhưng nói ra cũng có chút xấu hổ.

Chân Đại Thành cười , " Bởi vì chó của tôi không có cắn cậu . "

Bạch Lạc Nhân , " ... "

" Nếu cậu không có khiến nó thuần phục, chính là cậu có đợi đến chết , tôi cũng sẽ không có liếc mắt mà nhìn ."

Bạch Lạc Nhân không biết chính mình nên khóc hay nên cười nữa.

" Con chó này tôi nuôi đã hơn 10 năm , trong ấn tượng của tôi, nó chỉ thuần phục 2 lần. Lần đầu tiên là em gái tôi tới đây cầu xin, lần thứ 2 chính là cậu tới nơi này cầu tôi. Tôi luôn cảm giác, chó so với người còn đáng tin hơn.

__________________________________________________________________________

CĐT ông cũng đủ có ác -________- , thương mẹ CH ghê -__________- , làm đên cuối chương lại nhớ đến, CH đã từng nhìn BLN và nghĩ : " Cố gắng bao nhiêu ngày , vậy mà còn không bằng một con chó . =))) . Sao mà trùng hợp đến méo tả được =="

__________________________________________________________________________






Chương 155 : Khốn khổ ở trong lòng bị moi ra.

Mất đi liên hệ với Bạch Lạc Nhân , Cố Hải đầu tiên gọi cho Bạch Hán Kì, kết quả mới biết 2 hôm nay Bạch Lạc Nhân không có về nhà. Bạch Lạc Nhân dùng các loại phương pháp tìm kiếm Bạch Lạc Nhân, đều không có bất kì tin tức nào của cậu ta, lại nghĩ đến lúc trước Bạch Lạc Nhân bất bình thường, trong lòng tràn ngập cường liệt bất an.

Cố Hải ở trên đường đi tìm một đêm , gấp đên độ hoa mắt , này ' vương bát đản ' đi đâu ? Vì sao lại đột nhiên mất tích ? Vì sao mỗi lần làm việc đều không nghĩ đến hậu quả , không suy nghĩ đến người thân đối với cậu ta lo lắng ?

Nắm tay nện mạnh ở trên tay lái, trong lòng Cố Hải vừa tức vừa vội , vừa muốn khởi động xe tiếp tục đi tìm, đột nhiên lại nhận được một số lạ gọi đến.

" Cố Hải ."

Nghe thấy thanh âm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải có một loại xúc động muốn đập vỡ điện thoại, lại giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, tay nắm chặt, hướng bên kia di động giận dữ hét :" Hai ngày nay cậu đã đi đâu vậy hả ? "

" Hiện giờ cậu đang ở đâu ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải bình ổn hô hấp ,ánh mắt nhìn bồn phía một chút, báo xong địa chỉ liền ném điện thoại xuống ghế phụ, đầu ngửa ra sau, thở phào một hơi , may mắn là không xảy ra chuyện gì.

Thấy thời gian cũng không chênh lệch nhiều lắm, Cố Hải xuống xe, đứng ở ngoài cửa xe chờ Bạch Lạc Nhân.

Năm phút đồng hồ trôi qua , một chiếc xe taxi dừng lại cách đó không xa , thân ảnh Bạch Lạc Nhân vừa từ trong xe đi ra , cố Hải liền áp chế lửa giận đnag bùng cháy trong lòng, đi nhanh hướng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vừa từ chỗ Chân Đại Thành đi ra, cũng không cần rửa mặt, cũng không vội ăn cơm, kích động đi tìm Cố Hải. Vừa trả tiền xe xong, liền cảm giác chính mình bị một sức mạnh to lớn lôi kéo , thân thể không chịu khống chế mà ngã về phía sau.

Cố Hải nắm lấy cổ áo Bạch Lạc Nhân, hung ác kéo theo Bạch Lạc Nhân về bên xe của mình, nặng nề nện cửa xe, rống giân , " Con mẹ nó mấy ngày hôm nay cậu đi đến chỗ nào ? Cậu có biết tôi tìm cậu nguyên một đêm không ? Cậu có biết tôi gấp đến mức nào không ? "

Bạch Lạc Nhân bất chấp cánh tay bị siết đến đau đớn , hai tay gắt gao cầm lấy tay cố Hải, ánh mắt hưng phấn như muốn đốt cháy hai má Cố Hải , trong giọng nói khó có thể ức chế được sự kích động , " Cố Hải, cậu biết không ? Tôi đã điều tra ra được nguyên nhân năm đó mẹ cậu mất, bà ấy không phải bị cha cậu thiết kế hại chết, cậu đã hiểu lầm cha mình ...."

Mặt Cố Hải một chút đều không vì câu này mà lộ vẻ kinh ngạc hoặc cảm động, trái lại càng thêm âm trầm , cường thế mà đánh gãy lời nói của Bạch Lạc Nhân , nổi giận nói : " tôi chỉ là muốn hỏi câu, hai ngày nay cậu chạy đi đâu ? "

Bạch Lạc Nhân con ngươi rung động dần dần hồi phục, khóe môi trắng nhợt hơi hơi động , gian gian mở miệng nói ra vài chữ, " Đi đến nhà Chân Đại Thành, chính là..... Bác của cậu."

Cố Hải đột nhiên nổi giận, hai tay nắm chặt bả vai Bạch Lạc Nhân , lớn tiếng rít gào, " Ai cho cậu đi tìm ông ta ? Ai cho cậu đi ? "

Tay Bạch Lạc Nhân còn cầm mấy tờ giấy đơn bạc , trong lúc Cố Hải kịch liệt đụng chạm liền bị phân tán rơi xuống dưới , lúc này ánh mắt của cậu như dại ra, giống như hai hôm bị đông lạnh bây giờ mới lộ ra di chứng. Ngón tay cương ngạnh đè lại cánh tay Cố Hải, từng chút từng chút một từ trên người mình đẩy ra.

Sau đó, xoay người rời đi.

Cố Hải không có đuổi theo, cuồng bạo phát tiết đi ra, còn lại chính là cực độ trống trải cùng cô đơn, đại não trống rỗng , đã mất đi năng lực tự hỏi . Cố Hải đem ánh mắt nhìn đến chỗ văn kiện ở bên dưới , nhặt lên từng tờ xem , nhìn đều không muốn nhìn đến , cực độ muốn trực tiếp xé nát, lại không có dũng khí xé. Cuối cùng dùng chân đạp mạnh vào cửa xe, cuồng loạn, cửa xe như lộ ra vẻ tuyệt vọng thống khổ mà lõm vào. ( Phá của -_______- )

Bạch Lạc Nhân như du hồn đi ở trên đường , hoàn toàn dự vào bản năng mà phân biệt phương hướng , hai chân như bỏ thêm chì , cần cổ miễn cưỡng chống đỡ cái đầu, ' Ông , ông ..... ' , Bạch Lạc Nhân lấy tay đỡ lấy biển quảng cáo, lẳng lặng dừng lại.

Bên cạnh là một tiệm cơm , hơn 50 tiếng rồi Bạch Lạc Nhân chưa có ăn cái gì, đói đến nỗi phục vụ bưng chén mì ra, cậu cái gì hương vị đều không cảm nhận được. Cứng rắn ăn mấy ngụm , Bạch Lạc Nhân liền xông ra ngoài , ở cạnh thùng rác nôn đén mức đất trời đảo lộn.

Thật khó chịu !

Nước mắt đều chảy ra.

Nghiêng ngả lảo đảo đi về nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, đầu hướng thẳng vào giường , thật lạnh. Bạch Lạc Nhân đem quần áo ướt sũng cởi ra, đắp hai cái chăn, vẫn lạnh , cả người run rẩy , đấu tranh một lất sau đó liền thiếp đi.

Cố Hải ở trong nhà một ngày, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, không đến lớp học, cũng không liên lạc với Bạch Lạc Nhân. Cuối cùng không ngủ nổi nữa , cầm lấy mấy tờ tài liệu bên cạnh gối , đọc từng tờ, từng chữ một bị não bộ cắn nuốt.

Sau khi xem xong , Cố Hải lẳng lặng ngồi trong chốc lát , ánh mắt nhìn ra cửa sổ , đôi mắt kho cằn, không có một giọt nước mắt.

Khương viên mở cửa, nhìn thấy gương mặt Cố Hải tăm tối , trong lòng lộp bộp , kinh hãi lo lắng vài ngày, rốt cuộc vị ôn thần này cũng trở về ' phán ' tội.

Cố Hải nhìn cũng không nhìn Khương Viên, vòng qua bà ta đi thẳng lên lầu hai.

Khương Viên đứng trước cửa phòng Cố phu nhân , làm tốt chuẩn bị, nếu Cố Hải có phát hiện điều gì dị thường, có trách tội xuống, bà liền đêm toàn bộ trách nhiệm nhận hết.

Trong ba năm , Cố Hải ngồi đợi trong gian phòng này vô lần , đi vào là trầm trọng, đi ra là bi thương . Chưa bao giờ có cảm xúc như bây giờ, bình thản, kích sợ, bi ai ... Cậu ta rốt cuộc cũng đã thừa nhận một sự thật, mẹ hắn đã không còn ở đây.

" Mẹ, vì sao lại bỏ được hết mọi thứ mà ra đi, tại sao không vì con của mẹ mà sống ? "

Cố hải yên lặng nhìn chăm chú ảnh chụp Cố phu nhân , từng chút một chà lau , hướng khung ảnh nói thật nhỏ.

" Người đàn ông có thể khiến mẹ cam tâm tình nguyện trả giá sinh mệnh nhất định là một người cha tốt, phải không ?"

Cố Hải trong đầu hiện lên ký ức từ nhỏ đến lớn, mình cùng Cố Uy Đình ở chung giai đoạn, này ký ức bị mình vùi lấp hơn ba năm , nay bỗng vi diệu trở lại. Từ lúc đầu là kính sợ, tôn trọng sau này lại là căm ghét, cừu hận.... Một ngòi nổ không nghĩ tới , nổ tung ba năm nay hiểu lầm cùng thương tổn.

Cố Hải đột nhiên hiểu rất nhiều ánh mắt của Cố Uy Đình ,trầm thống, thân thiết, thân bất do kỷ... Còn có chi tiết bị chính mình gạt bỏ : Một đêm trước khi Cố Uy Đình kết hôn,đã ngồi ở trong này an tĩnh một đêm , sáng sớm hôm sau, ông ta đứng lên, đối với ảnh chụp của vợ trước, nặng nề kính một quân lễ .

" Mẹ, con không có nhiều nguyện vọng gì cả, nếu mẹ thương con, thỉnh mẹ phù hộ cho con và Nhân Tử đi được đến cuối cùng của cuộc đời."

Cố Hải mặt cảm kích nhìn ảnh Cố phu nhân khom người vái chào, cuối cùng hung hăng nhìn một lần cuối, thẳng lưng, kiên định bước ra khỏi căn phòng.

Khương Viên ở bên ngoài đi qua đi lại nhiều lần, nhìn thấy Cố Hải đi ra, biểu tình lạnh nhạt, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở phào, xem ra cậu ta cũng không có phát hiện ra cái gì không thích hợp .

" Về sau không cần mỗi ngày đều đi phòng mẹ tôi quét dọn nữa, đồ dùng khi bà còn sống, cái gì đáng giá thì giữ lại, không đáng giá thì mang đi thiêu ."

Mặt Khương Viên lộ vẻ kinh ngạc, bà ta không biết Cố Hải vừa nói có ý tứ gì, bà ta còn đang chờ đợi bão táp gió giật, Cố Hải đã đi ra khỏi tầm mắt của mình , bầu trời bên ngoài hôm nay thật trong trẻo sáng sủa.

Dù đã sắp tan học, Cố Hải vẫn trở về trường học , ngày hôm qua không cho Bạch Lạc Nhân một khuôn mặt hòa nhã , hoàn toàn là giận cậu ta không nói một tiếng liền mất tích, lại hại mình sốt ruột. Hiện giờ tức giận đều đã tan biến , trong lòng chỉ còn sót lại sự cảm động, muốn ở trước mặt cậu ta biểu đạt sự cảm kích . Muốn cho Bạch Lạc Nhân biết, cậu ta làm tất cả những điều này vì mình, đáng giá để Cố Hải biết ơn một đời.

Nhưng mà, chỗ ngồi của Bạch Lạc Nhân trống không.

Mặt Cố Hải khẽ biến sắc, ngay lập tức gọi điện cho Bạch Hán Kì.

"Ở bênh viện ."

Nghe thấy ba chữ này, Cố Hải như là bùng nổ rồi , lo lắng không yên mà lao ra trường học , chặn một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường đi, trong đầu Cố Hải không ngừng nhớ lại một hình ảnh, Bạch Lạc Nhân kích động cầm lấy cánh tay mình mà thông báo thành quả hai ngày nay của mình , cậu ấy chưa bao giờ thất thố như vậy , chưa bao giờ chật vật như vậy .....Tại lúc đó, cậu ấy nhất định là muôn mình ôm cậu ấy một cái, nói một tiếng ' Vất vả cho cậu ' , chẳng sợ dù chỉ là một ánh mắt , cũng sẽ không khiến cho cậu ấy chịu không nổi mà xoay người rời đi , chỉ lưu thân ảnh thất vọng cùng cô đơn.

Vừa đến bệnh viện, Cố Hải vội vã đi đến phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân , chỉ có một mình thím Trâu chờ ở đây.

" Đại Hải , sao cháu lại đến đây ? "

" Nhân tử đâu rồi ? "

Thím Trâu chỉ chỉ bên trong phòng bệnh, " Nó còn đang ngủ ."

Cố Hải nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào , Bạch Lạc Nhân nằm trên giường bệnh , mặt không có một chút máu, cả người biến dạng tiều tụy. Cố Hải ngồi xuống cạnh giường bệnh nhìn Bạch Lạc Nhân , trong lòng hung hăng đau nhói. Cậu ấy ngày hôm qua chính là bộ dáng như thế này tời tìm mình! Vì cái gì mình đều không nhận ra ? Vì cài gì mình có thế không kiêng nể đối với cậu ấy gầm rống ? Vì cái gì trong đầu mình lúc đó chỉ có sự tức giận , không có để ra một chút để đau lòng cậu ấy ?

" Nhân tử ." Cố Hải nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Bạch Lạc Nhân nghe thấy thanh âm của Cố Hải , ánh mắt hơi hơi mở ra, sau đó lại nhắm lại.

Không có khí lực nói chuyện, cũng không muốn nói.

Cố Hải lẳng lặng ngồi trong chốc lát, mặt tối đen đi ra ngoài.

Thím Trâu nhìn thấy Cố Hải đứng ở hành lang hút thuốc, trong lòng như là nghĩ ra cái gì, đi đến gần.

" Đại Hải , có phải Nhân tử chọc giận cháu, cháu mới nhốt nhân tử ở bên ngoài ? "

Cố Hải ánh mắt ngưng trệ giây lát, nhìn chằm chằm mặt thím Trâu, " vì sao thím lại hỏi như vậy ? "

"Ai.... Đứa nhỏ này ngày hôm qua trở về liền phát sốt, sau đó nóng đến mê sảng , nói có ai đó không cho nó vào phòng ngủ , đem nó đông lạnh ở bên ngoài. Thím nghĩ nó hai ngày nay đều ở bên cháu, cho nên liền.... Ai, thím cũng chỉ là đoán mò , nếu không có chuyện này, cháu cũng đừng để ở trong lòng."

Tay Cố Hải đang cầm thuốc cứng đờ, còn lại nửa điếu tàn thuốc rơi xuống đất.

" Tôi cảm thấy có chút lạnh , cậu cùng tôi nói chuyện đi ."

" Đại Hải , cậu ôm tôi một cái ."

   ......

Thím Trâu nhìn Cố Hải trực tiếp nhảy từ cầu thang lầu hai xuống mặt đất, nhịn không được hoảng sợ , đứa nhỏ này muốn làm gì? Trong lúc bà còn kinh hồn táng đảm, Cố Hải đã xông ra khỏi bệnh viện.

_________________________________________________________________

Giờ mới biết đau à Cá voi -___- , phải hành hộ ổng nhiều vào Nhân tử -____- , không được tha thứ dễ dàng đâu nhé , cho bọn em còn troll lão với ......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip