Chương 156 : Giận đến mức phổi muốn nổ tung

Cố Hải đi thẳng đến nhà Chân Đại Thành.

Cậu với ông bác này không có cảm tình gì đáng để nói , từ lúc mình sinh ra đến giờ , số lần gặp mặt Chân Đại Thành không vượt quá 3 lần. Nếu không phải mẹ cậu từng ngẫu nhiên nhắc tới vài lần, Cố Hải căn bản sẽ không biết mình có một người thân thích như vậy. Đối với Chân Đại Thành, Cố Hải hoàn toàn là nghe được từ miệng người ngoài, tính tình cổ quái, kiêu ngạo bất tuân, nhân phẩm thấp kém, tác phong bất chính ... Cho nên khi nghe Bạch Lạc Nhân đi tìm Chân Đại Thành , cậu mới có thể nổi giận đến như vậy.

Hai viên cảnh vệ ngăn cản Cố Hải.

" Giấy chứng nhận ? "

Cố Hải đấm một cú vào mặt tên đứng ở ngoài ," Chứng cái bà ngoại mày ! "

Tên cảnh vệ còn lại mặt âm trầm xông đến , còn chưa đứng vững, ngay lập tức bị Cố Hải một đá bay vào tường . Cảnh vệ vừa bị đấm vào mặt muốn từ phía sau tập kích Cố Hải, không ngờ động tác của Cố Hải so với hắn còn nhanh hơn , lại là một đấm vào chỗ cũ , xương hàm của hắn lập tức trật xuống , muốn mở miệng đều không nói ra lời. Bị đá ngã vào tường viên cảnh vệ vừa muốn hô to , Cố Hải nâng chân lên hung hăng đá xuống điểm ' chết người ' của hắn, chỉ nghe ' răng rắc ' , viên cảnh vệ rốt cuộc không thể ngẩng đầu lên được nữa . ( Ác quá, xuân này anh không về nữa rồi =)) )

Cố Hải mặt âm trầm xông vào trong viện, giống như một cơn lốc , rất nhanh vọt đến ngoài cửa nhà Chân Đại Thành.

Mặt cương thi nhìn thấy Cố Hải nhịn không được sửng sốt, biểu tình của người này sao lại so với mình còn khủng bố hơn ?

" Chân tiên sinh đang có việc bận, ngài không thể đi vào quấy rầy ."

Cố Hải liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng cười , " Mày có biết 'đau trứng' là cảm giác như thế nào không ? "

Mặt cương thi sửng sốt.

Ngay tức khắc, mũi giày của Cố Hải đã dừng ở đáy quần mặt cương thi, vốn gương mặt không có một chút cảm xúc chợt vặn vẹo , mồ hôi nhễ nhại. ngã xuống đất sau đó thân thể không ngừng run rẩy , tay ôm chặt đũng quần, giữa kẽ tay có một tia máu chảy ra . (..........Vâng nguyên bản nó là ' đản đau ' )

Chân Đại Thành đang ngồi ở trong đại sảnh uống trà, quay lưng lại với cửa sổ, không hay biết chuyện đang xảy ra ở bên ngoài.

Cố Hải bước nhanh nào phòng trong , giật mạnh lấy tách trà trong tay Chân Đại Thành , một phát ném xuống đất . Bởi vì dùng sức quá lớn, có mảnh vỡ nhỏ bay đến mu bàn tay Chân Đại Thành, vẽ thành một đường hồng ngân.

" Chân Đại Thành ." Cố Hải gằn từng chữ qua kẽ răng.

Chân Đại Thành liếc nhìn Cố Hải , như là đã sớm biết trước được Cố Hải sẽ đến đây , sắc mặt thong dong hỏi : " Làm sao ? "

" Tao giết cả nhà mày ! "

Theo sau tiếng gầm lên giận dữ , Cố Hải đá Chân Đại Thành ngã xuống đất , nắm đấm như mưa sa bão táp ập xuống. May mà Chân Đại Thành lúc còn trẻ cũng từng là một mãnh tướng, bây giờ tuy về già nhưng cũng vẫn kiên trì rèn luyện thân thể, xương cốt thân mình vô cùng khỏe mạnh, bị Cố Hải đấm xuống cũng xem như không có việc gì. Nhưng chủ yếu là Cố Hải phát điên rồi , mỗi một lần đấm xuống đều là toàn bộ sức mạnh, Chân Đại Thành bây giờ cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, lại vô sức phản kích . Nếu Cố Hải còn đánh xuống như vậy, xương cốt Chân Đại Thành tuy rằng cứng rắn, chịu nhiều lần như vậy cũng sẽ trọng thương.

Huống chi lão vẫn là bác của Cố Hải , nào có đứa cháu nào đánh bác mình như vậy ?

" Bảo vệ chân tiên sinh ! "

Không biết là ai hô hào khẩu hiệu, cửa sổ lập tức chĩa vào hơn mười khẩu súng , 7 - 8 người vọt vào trong phòng . Nhiều người như thế khống chế một người tuy rằng dễ dàng, nhưng khống chế cả hai liền khó khăn, bởi vì bọn họ vừa phải đem Cố Hải lôi ra ngoài, vừa phải cam đoan Chân Đại Thành không bị thương tổn. Cố tình lúc này Cố Hải mạnh mẽ như một đầu sư tử , ai đến gần sẽ cắn chết người đó, lại gần một chút đều không được . Kết quả 7 -8 người xông vào quấy rối, không những không đem người kéo ra được, còn khiến cho Chân Đại Thành mặt mũi mất hết.

Lúc này không biết là ai ở bên ngoài nổ một phát súng.

Chân Đại Thành nóng nảy , mắt trừng tức giận rống to.

" Không một ai được phép hướng nó nổ súng ! "

Một lệnh đi qua , bên ngoài cửa sổ cầm súng đều ngay lập bức bỏ súng xuống , ở trong phòng mấy người tiến vào khuyên can đều đứng dậy không dám động nữa. Người này nếu đã dám đánh Chân Đại Thành , lai lịch khẳng định không hề nhỏ, tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ . Ở bên ngoài mấy người cầm súng cũng chạy vào , cùng với 7 -8 người kia đứng thành một vòng tròn , giương mắt nhìn hai người đang vật lộn ở giữa.

Chân Đại Thành nhìn thấy trên đỉnh đầu là một vòng tròn người với hơn 20 ánh mắt đề phòng, giận đến mức phổi muốn nổ tung . Ta bảo các ngươi không nổ súng, chứ không bảo các ngươi không động thủ ! Các ngươi là muốn đợi đến khi ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng, mới đến nhặt xác của ta sao ?

Thời điểm Cố Hải dừng tay , Chân Đại Thành đều đã mất nửa cái mạng già.

Chạng vạng, trạch viện yên tĩnh đến mức chết lặng.

Cố Hải tùy tiện kéo qua một gã thủ vệ , hung hăng quất dây lưng lên cổ gã , bị ăn đau khiến gã trừu trừu khóa miệng , cần cổ nháy mắt vẽ ra một đường đỏ sậm.

" Nói, mày có hay không làm khó dễ Bạch Lạc Nhân ? "

Thủ vệ cố nén đau đớn ở cổ lắc đầu , thân thể đứng thẳng , trên mặt một bộ dạng không thẹn với lương tâm.

Cố Hải lại quất dây lưng , vẫn là vị trí cũ , vẫn là mạnh như thế, đỏ sẫm nháy mắt biến thành huyết hồng.

" Nói ra kẻ gây khó dễ với ' người kia ', nói không được mày liền thay hắn chịu tội ."

Dây lưng trong tay Cố Hải lại giơ lên.

Thủ vệ lập tức chỉ chỉ một người đứng ở bên cạnh, " Hắn...Hắn dùng nước lạnh hất vào ' người kia ' . "

Gương mặt Cố Hải chợt biến lạnh, đồng tử kịch liệt co rút, từng bước từng bước một đi đến trước mặt tên đó , chỉ vào ao cá cách đó không xa, " Nhảy vào ."

Hắn không nhúc nhích.

" Nếu mày muốn tao có thể đạp mày xuống, nhưng mày đừng hi vọng tao có thể cho mày đi lên."

Hắn cương ngạnh đón nhận ánh mắt uy hiếp của Cố Hải , gắt gao mím chặt khóe miệng vẫn quật cường , Cố Hải giơ tay đấm hắn ,khớp xương phát ra tiếng răng rắc, chân hắn không chịu khống chế mà lảo đảo lui về phía trước , đến khi không còn điểm tựa , thân thể hắn lập tức bị cái lạnh thấu xương bao trùm.

Chân Cố Hải để ở trên đầu hắn , khiến cả người hắn chìm ngỉm trong nước.

Ba phút trôi qua, hắn bắt đầu kịch liệt giãy dụa , dưới nước toát ra một đám bọt khí.

Cố Hải gắt gao đè lại đầu của hắn không buông , cho đến khi thân thể của tên đó cứng lại, giãy dụa kịch liệt khiến đàn cá trong ao thất kinh bơi tán loạn, Cố Hải mới kéo gã từ dưới nước lên.

" Nói ra tiếp một người ."

Trong hai giờ khủng bố ấy , tất cả những kẻ làm khó dễ Bạch Lạc Nhân , ép buộc Bạch Lạc Nhân, cười nhạo Bạch Lạc Nhân... Một người cũng không thoát, tất cả đều phải trả giá gấp mười lần. Vốn đại trạch là tử khí trầm trầm, nay lại có thêm vài phần không khí khủng bố vắng lặng, giống như hoạt tử nhân mộ.

Một tên nhóc ngồi xổm trong góc tường , ngơ ngác nhìn Cố Hải đến gần mình.

Nó là đứa cuối cùng, nó đã từng ném một cái màn thầu xuống dưới chân Bạch Lạc Nhân.

" Mày là trẻ con , tao không động thủ với mày, thế nhưng mày hãy nhớ kĩ kết cục của bọn họ. Chờ mày lớn , tao sẽ tìm mày tính sổ cũng không muộn, hãy chờ mà xem ! "

Nhóc con nhịn không được mà khóc rống lên.

Lúc Cố Hải chạy về bệnh viện , trời đã tối , y tá trực ban nói cho Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã xuất viện.

" Nhanh như vậy đã xuất viện ?"

Y tá gật đầu, " Cậu bé đó không muốn ở lại bệnh viện, giảm sốt cái liền đòi xuất viện về nhà ."

Cố Hải lại đi đến nhà Bạch Lạc Nhân.

Mọi người đang tại sương phòng ăn cơm, chỉ có Mạnh Thông Thiên ăn xong trước, cầm điều khiển từ xa đùa nghịch phi cơ. Nhìn thấy thân ảnh Cố Hải , Mạnh Thông Thiên trong lòng vui vẻ, cũng không quản điều khiển từ xa, mặc kệ phi cơ thẳng tắp rơi xuống.

" Anh Cố Hải , anh đến rồi ! "

Cố Hải sờ sờ đầu Mạnh Thông Thiên , hỏi :" Bạch Lạc Nhân đâu ? "

Mạnh Thông Thiên bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ, " Đang nằm ở trong phòng a ."

" Cậu ấy chưa ăn cơm sao ? "

" Ăn rồi, nhưng đều nôn hết ra ."

Cố Hải biến sắc , xoay người đi vào phòng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân híp mắt tựa vào đầu giường , so sánh với lúc trưa, sắc mặt có phần tốt hơn.

Cố Hải sờ sờ trán Bạch Lạc Nhân, hạ sốt, nhưng tay chân vẫn rất lạnh.

Bạch Lạc Nhân cảm giác có người đụng chạm, mở mắt ra.

" Cậu tới đây làm gì ? "

Cố Hải không nói chuyện, đem bàn tay tiến vào trong chăn Bạch Lạc Nhân , bao lấy hai chân của cậu ta ở trong lòng bàn tay mình.

Bạch Lạc Nhân đem chân rút ra , nói một câu khiến Cố Hải triệt để đau đớn.

" Tôi không cần cậu ."

Cố Hải lại đem chân Bạch Lạc Nhân kéo trở về , đáp lại một câu khiến Bạch Lạc Nhân tức chết.

" Tôi cũng không muốn cậu ."

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân sắc bén nhìn Cố Hải, bàn chân bị Cố Hải nắm lấy nâng lên, đạp mạnh lên ngực cậu ta, tuy rằng thân thể yếu ớt nhưng cũng không hề nhẹ.

" Cậu cậu còn đến đây làm gì ? Biến về nhà cậu đi ! Cút đi , lập tức biến ! Biến càng xa càng tốt ! "

Cố Hải chẳng những không đi, còn bò lên trên giường , một tay ôm lấy Bạch Lạc Nhân vào trong ngực , con ngươi hung hãn nhìn thẳng Bạch Lạc Nhân.

" Cậu cũng biết cùng tôi tức giận sao ? Cậu có bản lĩnh giận tôi, như thế nào lại không có bản lĩnh nói cho tôi biết mình bị ủy khuất ? Cậu có bản lĩnh tức giận , tại sao lại không có bản lĩnh làm nũng với tôi ? Cậu có bản lĩnh hờn giận, sao không có bản lĩnh điều khiển tôi? ... Cậu tự nhìn lại đức hạnh của cậu đi ! Khắp thiên hạ không có người thứ hai ngốc như cậu ! Cậu nghĩ rằng tôi muốn cậu sao ? Nếu có sự lựa chọn thứ hai , tôi sớm đã không chọn cậu ! Một đại thiếu gia như tôi , ở bên cậu lại chỉ là đồ trang sức, một chút tác dụng đều không có. Trừ ở bên cậu , phát điên , thích cậu , con mẹ nó tôi chính là phế vật ! "

Bạch Lạc Nhân liền miệng cũng không muốn mở , nằm tại đó không nhúc nhích ,may mà lúc trước đã tiêu trừ một ít giận dữ, không thì bây giờ đã bị nói cho tươi sống tức chết rồi.

Cố Hải giơ tay đấm một cái vào tường , mạnh đến mức rụng rớt một khối.

" Cậu vì sao phải đi tìm hắn ? Cậu là bảo bối trong lòng tôi , dựa vào cái gì lại để cho bọn họ khi dễ ? Dựa vào cái gì ? "

Bạch Lạc Nhân không thể nói được gì .

Cả gian phòng im lặng một lúc lâu.

Bạch Lạc Nhân hướng phía bên cạnh xem xét , liếc nhìn, vừa rồi rít gào được mạnh mẽ, lúc này lại yên lặng, khóe mắt phiếm nước mắt.

Bạch Lạc Nhân không biết lấy sức lực ở đâu, đập một cái vào ót của Cố Hải , Cố Hải vẫn luôn ẩn nhẫn nước mắt liền chảy xuống.

" Cậu còn có mặt mũi nói tôi ? Cậu nhìn bộ dạng của mình đi, đồ đàn bà , hở một cái là khóc. Cậu để tay lên ngực mình rồi tự hỏi xem , là tôi đem cậu biến thành vật trang sức hay là cậu đem tôi biến thành vật trang sức ? Không phải cậu vô dụng , là cậu nghĩ tôi rất vô dụng , cậu mới cảm giác thấy mình vô dụng ! " Nói ra những lời này , Bạch Lạc Nhân nóng rơi ra cả một tầng mồ hôi.

" Cậu đàn ông ! Ai có như cậu đàn ông ! Cậu đàn ông cậu sẽ phát sốt ? Cậu đàn ông thì tại sao lại nằm trong chăn ? Cố Hải tôi cho dù cởi hết ở bên ngoài một tuần, cũng sẽ không bị cảm ! "

" Có bản lĩnh cậu bây giờ liền cởi hết ,nếu như không dám cậu không phải là đàn ông ."

"Bạch Lạc Nhân , đây chính là cậu muốn tôi cởi ."

" Là tôi muốn cậu cởi, thì sao ? "

Cố Hải ngay lập tức cởi ra, vừa cởi được hai bộ quần áo, Bạch Hán Kì liền đi vào.

" A ui, đêm nay Đại Hải muốn ngủ ở đây sao ? "

Cố Hải xấu hổ cười cười , kéo qua một góc chăn đắp lên người , " Cháu vừa có ý định này ."

Bạch Lạc Nhân đau dạ dày mà nhìn Bạch Hán Kì , vô lực chỉ vào cửa.

" Cha, mau ném tên này ra ngoài ."

Bạch Hán Kì khó xử ," Đại Hải quần áo đều cởi hết rồi, lại đuổi ra ngoài thì không thích hợp cho lắm ? "

" Cha ~~~ "Bạch Lạc Nhân đau khổ cầu xin.

Bạch Hán Kì nuốt nước bọt , lại ngoáy ngoáy lỗ tai, lầu bầu tự nhủ , " Đêm này là bao nhiêu độ ta ? Như thế nào vừa nghe xong dự báo thời tiết lại quên mất rồi ... "

Kéo lên rèm cửa đi ra ngoài.


________________________________________________

Sung cmn sướng mà -_____- , do chap này yêu cầu thể hiện sự tức giận của CH, nên mình để nhân xưng tao - mày , hi vọng không có ai thấy phản cảm .

PS : Tối sẽ có thêm một chương nữa... Hôm nay mình thật năng suất mà =))) MN khen ta đi chớ =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip