Chương 166 : Tiểu hài đồng Dương Mãnh ra sức.

Bị Bạch Lạc Nhân nghiêm khắc quản giáo , Cố Hải chủ động đem tài khoản của La Hiểu Du kéo vào sổ đen , xóa số di động của cô ta , còn phải cam đoan sẽ không một mình ra vào văn phòng của La Hiểu Du , sau khi tan học còn không được phép có bất kì thời gian nào liên hệ với cô ta... ( Chua ! Chua loét ....)

Buổi sáng ngày hôm sau , 5000m chạy đường dài của Bạch Lạc Nhân đã chuẩn bị bắt đầu. Từ lúc Bạch Lạc Nhân chuẩn bị cho đến lúc vào sân , Cố Hải tâm tình rất là lo lắng , cậu đứng ở chỗ cao nhất của khán đài , để Bạch Lạc Nhân liếc mắt cái là có thể nhìn thấy mình , lại không quá mức thân cận mà tạo thành áp lực cho cậu ấy.

Vưu Kỳ cũng đứng ở địa điểm thi đấu phóng lao , hạng mục này nguyên bản vốn không có mấy ai chú ý, nhưng bởi vì Vưu Kỳ tham dự nên có rất đông người đến xem . Vưu Kỳ vừa đi ra ,ngay lập tức trở thành tiêu điểm cho mấy trăm cái máy ảnh cùng máy quay phim, may mắn Vưu Kỳ xếp hạng  dưới 50  , giờ phút này còn không có áp lực gì lớn, còn có thể tranh thủ ngó qua xem xét bục xuất phát chạy 5000m.

Dương Mãnh đứng ở điểm xuất phát chạy 5000m , biểu tình gắng sức chờ khẩu hiệu bắt đầu , Vưu Kỳ nhìn thấy như vậy thì đặc biệt mừng rỡ . Trong lòng yên lặng mà chúc phúc cho cậu ta có thể hoàn thành đường chạy , ánh mắt đang chú ý tới Dương Mãnh thực tự nhiên mà chuyển hướng về phía Bạch Lạc Nhân.

Tiếng súng vang lên , một đám người trùng trùng điệp điệp xuất phát, Bạch Lạc Nhân không nhanh cũng không chậm , chạy ở bên trong chú ý tới vị trí người ở phía trước , chạy rất nhẹ nhàng . Dương Mãnh chạy cách Bạch Lạc Nhân không xa, tuy rằng có chút cố sức, nhưng cũng không đến mức rơi vào top cuối cùng.

Rất nhanh , đoàn người chạy lại gần điểm thi đấu phóng lao , Vưu Kỳ nhân cơ hội hô lên , " Nhân tử cố lên ! "

Bạch Lạc Nhân hường Vưu Kỳ nhe răng cười.

Dương Mãnh rất nhanh cũng chạy tới.

Vưu Kỳ lại hô to một tiếng , " Hắc ! Dương Mãnh , nếu chạy không được thì mau đi xuống đây đi ! "

Dương Mãnh hung hăng trừng mắt nhìn Vưu Kỳ , thân thể nhỏ nhắn ở giữa đội ngũ khổng lồ kiên cường mà phấn đấu. Lớp người ta mỗi khi có ai trong lớp mình chạy qua đều sẽ hoan hô cổ vũ   , chỉ có duy nhất Dương Mãnh vừa chạy tới , toàn bộ tập thể lớp đều im lặng , khiến cho thân thể nhỏ bé ấy nhiều thêm vài phần bi thương.

Thật ra ,  đáng ra Dương Mãnh cũng không phải chịu khổ như vậy, đây đều là cậu ta tự tìm , trước khi thi đấu cậu  đã cùng toàn bộ đồng học nói qua : Lúc tôi thi đấu , các cậu tuyệt đối không được cổ vũ cho tôi , lại càng không được kêu tên tôi , khiến cho tôi vốn không có tiếng tăm gì lại càng thêm dọa người...

Quay đầu lại nhìn , thấy phía sau vẫn còn mười mấy người nữa , hoàn hảo , còn một khoảng cách nữa là xong vòng thứ 1.

Chạy đến vòng thứ 5 , sự chênh lệch đã hiện ra rõ ràng , trừ bỏ những người chạy ở cuối , phía trước chỉ còn lại 4 người. Bạch Lạc Nhân là một người trong số đó , ba người còn lại cùng một lớp ,bọn họ tự tổ chức thành một đoàn thể tác chiến.

Mới đầu bọn họ còn có thể cùng chạy hài hòa với Bạch Lạc Nhân, nhưng sau đó , Bạch Lạc Nhân phát hiện mình gặp phải một ít lực cản . Ba người này  nghĩ mọi cách bao bọc vây khốn Bạch Lạc Nhân , không ngừng biến hóa tốc độ để ảnh hưởng tới tiết tấu chạy của Bạch Lạc Nhân , hơn nữa còn đánh chủ ý ép Bạch Lạc Nhân vào sát chân tường , ý đồ khiến Bạch Lạc Nhân vấp té hoặc suy sụp tinh thần.

Rất nhiều người đều nhìn ra chuyện này , đồng học trong lớp thi nhau tức giận mắng chửi , Cố Hải nhíu mày chăm chú nhìn , mỗi khi ba người kia có động tác nhỏ , khiến cho cước bộ Bạch Lạc Nhân xuất hiện rối loạn  , sắc mặt Cố Hải đều khó chịu thêm vài phần.

La Hiểu Du không biết đã đứng bên cạnh Cố Hải từ lúc nào , thực nghiêm túc mà nhắc nhở cậu ta một câu, " Cậu cũng đừng có mà đi xuống gây chuyện , khi thi đấu xuất hiện chuyện này là rất bình thường , chỉ có thể trách chúng ta chuẩn bị không chu đáo."

Cố Hải phảng phất như không nghe thấy gì , từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

La Hiểu Du kéo lấy cánh tay Cố Hải, " Lớp chúng ta hiện tại đang xếp thứ nhất , cậu nếu gây chuyện sẽ ' kiếm củi 3 năm thiêu trong 1 giờ '. Tôi tin tưởng vào thực lực của Bạch Lạc Nhân , kiên nhẫn cùng tôi xem đi , chỉ cần cổ vũ cho cậu ta là được ."

Dứt lời , La Hiểu Du đi đầu mà hô to : "Bạch Lạc Nhân cố lên ! "

Đồng học trong lớp rất nhanh cùng nhau kêu.

"Bạch Lạc Nhân cố lên , Bạch Lạc Nhân cố lên ..."

Bạch Lạc Nhân nghe được ngẩng đầu lên , ánh mắt hướng bên trên khán đài đảo qua, vốn định cho đồng học một khuôn mặt tươi cười , kết quả đột nhiên nhìn thấy La Hiểu Du ôm lấy cánh tay Cố Hải , trong nháy mắt hoảng hốt , suýt nữa bị tên bên cạnh đâm cho lảo đảo.

 Cố Hải cái gì cũng  không nghe , mạnh mẽ kéo tay La Hiểu Du ra , sau đó cam đoan sẽ không khiến cho lớp bị trừ điểm ,  hướng về phía sân thi đấu chạy.

Dương Mãnh còn chậm rì rì chạy ở phía sau , khoảng cách với người chạy đầu càng lúc càng lớn , thế nhưng so sánh với cái ngày rèn luyện với Bạch Lạc Nhân, Cố Hải thì đã tiến bộ tương đối rõ rệt . Dương Mãnh cũng buồn bực, dựa theo tốc độ của Bạch Lạc Nhân , đáng lẽ phải  chạy hơn mình 1 vòng, như thế nào mà vẫn còn ở đây  ?

Dương Mãnh quay đầu nhìn thoáng qua, Bạch Lạc Nhân ở cách cậu ta không xa , đang bị hai người giáp công . Chạy ở phía trước phỏng chừng là đồng bọn của hai tên đó , mục đích của bọn họ khẳng định là muốn cho tên này giành hạng nhất .

Khốn kiếp !! Dương Mãnh giận , khi dễ bọn ta ít người hơn sao ? Nhân tử, đừng vội , tôi đến đây !

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Dương Mãnh quay đầu  cười với mình , đột nhiên như được tiếp sức , lách vào khe hở giữa hai tên kia , chạy nhanh hai bước tạm thời ném bọn họ ở phía sau.

Hai tên đó vừa thấy Bạch Lạc Nhân chạy thoát, nhanh chóng tăng tốc độ đuổi theo , lại không đoán được phía trước sẽ nhảy ra một chướng ngại vật . Dương Mãnh giống như uống say , chân bước loạn xạ , xông lên ngăn cản hai người  họ . Hai người họ hướng bên trái, cậu liền hướng bên trái , hai người kia hướng bên phải, cậu liền hướng bên phải ...

Dương Mãnh vốn đã rất mệt , ép buộc như vậy nào có dễ chịu gì ? Hai tên đó cho dù đã chạy chậm  lại cũng vẫn mạnh hơn so với cậu , nếu muốn ngăn cản hai tên đó, thì Dương Mãnh phải xuất ra gấp 4 lần sức mạnh , cố gắng chạy ở trước mặt bọn họ . Dương Mãnh đã không còn nghĩ đến phải hoàn thành 10 vòng đua , mục đích của cậu đã đổi thành phải bám trụ lấy hai tên này, vì Bạch Lạc Nhân tranh thủ càng nhiều thời gian , khiến cậu ấy giành được ưu thế .

Vưu Kỳ đứng ở địa điểm thi đấu phóng lao , lẳng lặng nhìn thân thể nhỏ yếu ấy bị người ta xô đẩy mắng chửi , trong lòng đột nhiên rung động , có một loại rung động không nói lên lời tràn vào trái tim.

Có lẽ đã quen nhìn Dương Mãnh ở trên đường băng kêu khổ với ông trời , lúc này nhìn thấy cậu ta kiên trì , ương ngạnh lại có một cảm xúc hoàn toàn mới.

Không ai biết Dương Mãnh sợ nhất là mất mặt cùng xấu hổ , sợ nhất là xếp hạng chót , sợ nhất chỉ còn lại một mình mình ở trên đường băng... Khi Vưu Kỳ biết được, còn chê cười loại suy nghĩ này của Dương Mãnh , thế nhưng bây giờ nhìn thấy Dương Mãnh vì bằng hữu mà dứt khoát vất bỏ  tạp niệm  , đột nhiên Vưu Kỳ nhận ra tất cả đều không đáng cười.

Dương Mãnh cảm thấy phổi của mình đều sắp nổ tung rồi , hai cái đùi bắt đầu không chịu khống chế loạn chuyển , lần này thật sự là không chịu nổi , không phải cậu cố ý giả vờ . Bạch Lạc Nhân đã vượt qua mình nửa vòng , lúc này hoàn toàn có thể dừng tay rồi , nhưng vừa nghĩ đến lúc Bạch Lạc Nhân vòng lại đây , hai gã này sẽ tiếp tục cản trở , Dương Mãnh cắn chặt răng , dứt khoát mà quấn lấy bọn họ.

Có lẽ thực lực của bọn họ vốn có hạn ,cũng  có lẽ do thân thể bé nhỏ của Dương Mãnh đột nhiên bộc phát siêu năng lượng , cước bộ của hai người kia bắt đầu có chút hỗn loạn ,  khí lực để mắng chửi người cũng không còn .

Dương Mãnh liếc mắt nhìn bọn họ , trong lòng cười trào phúng : Nguyên lai các người chỉ có như vậy thôi sao ?

Đang nghĩ , hai người kia đột nhiên cùng nhau  xông lên , hai bên trái phải chèn ép Dương Mãnh , cậu ta vốn đã thấp bé , hơn nữa thể lực gần như đã tiêu hao hết , giằng co trong nháy mắt liền bỏ mình.

" Vưu Kỳ , Vưu Kỳ ? ..."

Trên loa bắt đầu kêu tên Vưu Kỳ.

Vưu Kỳ vừa phục hồi tinh thần ,bên trên khán đài vang liên những tiếng hô băng sơn liệt địa.

" Đến lượt cậu , chỉ có một lần cơ hội ! "

Vưu Kỳ nhận lấy ngọn lao , đứng ở điểm chạy đà, trong nháy mắt lúc cậu giơ ngọn lao lên , đột nhiên nhìn thấy Dương Mãnh bị chén ép lảo đảo hướng mặt cỏ ngã xuống .

" Ngươi đại gia !! " ( không có hiểu .... )

Vưu Kỳ đột nhiên điên cuồng hét lên , ngọn lao trong tay hướng đường băng mà phóng ,ở trong không trung vẽ một vòng cung sắc bén , phóng thẳng đến hai kẻ gia hỏa kia.

" A a a ....Chuyện gì xảy ra vậy ? " Một tên trong đó sợ hãi, thở hổn hển : " Phóng lao như thế nào lại phóng qua bên này ? "

Một tên khác kêu cũng kêu không được , ôm chân lăn lộn trên mặt đất, trên mũi giày là một lỗ thủng to tướng , trong đó có một ngón chân bị ngọn lao đâm xuống làm bị thương.

Vưu Kỳ mừng thầm... Khốn kiếp , lần này đầu lao rơi xuống trước , đây là lần đầu tiên thành công a !

Trên sân thi đấu phóng lao và khán giả ở trên khán đài vang lên những tiếng kinh hô cùng cười vang , Vưu Kỳ không để ý lắm , trực tiếp đi đến chỗ trọng tài giải thích , " Thực xin lỗi , phóng lầm, phóng lầm ."

" Lần sau nhớ phải chú ý , có ai phóng lao như cậu sao ? Nếu ai cũng giống như cậu , muốn phóng chỗ nào liền phóng , về sau còn ai dám tham gia hạng mục này nữa ? "

" Dạ dạ dạ..."

Vưu Kỳ sau khi kính cẩn nghe theo và thừa nhận mình sai lầm , liền chạy tới chỗ Dương Mãnh , nhưng Dương Mãnh đã tự mình đứng lên , bất quá phía sau đã không còn có ai.

"Đi, tôi với cậu cùng chạy." Vưu Kỳ nói.

Dương Mãnh đã mệt đến mức chả còn tí sức nào , nói chuyện cũng thở hổn hà hổn hển, " Cậu ... Làm sao ....Lại cùng tôi cùng nhau...Chạy.... Cậu không phải... Thi đấu sao ? ..."

" Tôi bị loại rồi ." Vẻ mặt Vưu Kỳ cực kì thoải mái.

Dương Mãnh thoải mái tươi cười , trên người như có thêm một luồng sức mạnh , quả nhiên xui xẻo cùng sự thất bại của Vưu Kỳ có thể mang lại sức mạnh và sự cổ vũ cho mình.

Chạy vài bước , Dương Mãnh lại hỏi : " Có phải tôi là người cuối cùng không ?"

Vưu Kỳ hiếm khi nói một câu êm tai, " Không phải, hai người vừa rồi đã bị cậu bỏ lại phía sau."

"Vậy là tốt rồi ."

Dương Mãnh lau mồ hôi , tiếp tục kéo theo bước chân nặng nề tiến về phía trước .



_____________________________________________


Bé Mãnh ' hổn hà hổn hển ' ... thấy mà thương ghê :3 .. Bất quá ta thích !! .... Chúc mọi người ngủ ngon  ;____; 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip