Chương 70-73: end


Chương 70: Kết thúc (1)
Trong hai tuần tiếp theo, ban lãnh đạo cấp cao của Vị Lai gặp phải một số xáo trộn, Lý Trí Dũng từ chức, và người tiếp quản mớ hỗn độn của Vị Lai chính là CTO trước đó. Vào hai tháng trước, thực ra người này vẫn luôn là quyền chủ tịch và quyền tổng giám đốc. Gã ta từng là CEO của một công ty startup nổi tiếng rồi về sau công ty được Vị Lai mua lại, từ đó gã cũng bắt đầu làm việc tại Vị Lai. Nghe nói bản thân gã luôn biết ơn Lý Trí Dũng và căm ghét Vương Bất Quần, vì Thanh Huy đã từng xé bỏ thỏa thuận mua lại với đối phương, nhưng lúc đó gã ta đã vay tiền để mua biệt thự vì có thỏa thuận sáp nhập kia, và rồi Lý Trí Dũng đã đưa ra báo giá với điều kiện rất tốt vào đúng lúc gã cùng đường.

Tóm lại, Internet thực sự là giang hồ, là một thế giới, nguyên nhân của ngày hôm nay và hậu quả của ngày mai đều nằm ở trong giới giang hồ phức tạp và khó giải thích này.

Tất nhiên dù có một "lãnh đạo" mới thì ban lãnh đạo vẫn buông xuôi mặc kệ vì đủ những kiểu đồn đãi, dự tính nhường ghế bất cứ lúc nào, lãnh đạo mới cũng không phải ngoại lệ, tương lai của cả công ty mờ mịt không rõ.

Còn về vụ "tai nạn xe", Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng biết được nhiều thông tin hơn.

Người dàn dựng vụ tai nạn xe hơi thật sự là phụ nữ. Nhưng người này không phải người vợ đã qua Nhật từ lâu của Lý Trí Dũng mà là người tình của lão.

Lý Trí Dũng đã kết hôn với vợ được ba mươi năm và có một con gái, nhưng năm nay khi đã ngoài năm mươi tuổi, lão và người tình hai mươi lăm tuổi lại sinh ra một cặp sinh đôi thông qua thụ tinh ống nghiệm, là hai đứa con trai.

Cặp sinh đôi chỉ mới được hai tháng rưỡi, hai miệng gào khóc đòi ăn mà "cha" của hai đứa bé lại gặp chuyện. Không còn người cũng không còn tiền, biệt thự mà cô ta đang ở còn là nhà thuê mỗi tháng phải trả hơn trăm ngàn. Vì bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, cô ta được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm sau sinh sau khi sinh con một tháng, và hiện tại tức hai tháng sau, bệnh trầm cảm đã lên đến đỉnh điểm.

Hai đứa con trai quấy khóc suốt ngày, Lý Trí Dũng thì mất hút, người không mà tiền cũng không, cô ta không muốn quy trách nhiệm tất cả những chuyện này cho bản thân dù là trực tiếp hay gián tiếp, vì vậy cô ta đã đổ lỗi hết lên người đã "bảo cấp dưới đi tố giác" là Vương Nhất Bác.

Trong lòng cô ta, Lý Trí Dũng vẫn là một người đàn ông tốt, Vương Nhất Bác mới là kẻ ác nhưng lại vẫn sung sướng thảnh thơi.

"Ngu ngốc thật đấy." Tiêu Chiến nói.

"Ừ." Vương Nhất Bác cũng đồng tình.

Phụ thuộc vào người khác thì mãi mãi sẽ không có được sự tự do thật sự.

***

Vào một ngày nào đó trước Tết Âm lịch, Vương Nhất Bác bỗng bảo muốn đưa Tiêu Chiến tới nhà Vương Bất Quần ngồi chơi một lát.

"..." Tiêu Chiến hỏi, "Chắc cậu không định nói với cha mẹ mình đâu chứ?"

"Làm gì có chuyện đó." Vương Nhất Bác cài cúc áo sơ mi, "Chúng ta làm từng bước một. Cứ để hai bên cha mẹ biết chúng ta là bạn đã."

Tiêu Chiến gật đầu.

Tiêu Chiến cũng vào phòng thay đồ và lục lọi tủ quần áo, đến khi quần áo chỉn chu thì anh một lần nữa tỏa ra vẻ chín chắn trưởng thành.

Sau đó Tiêu Chiến ngẫm nghĩ rồi đi tới trước cái chân nến của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng đeo chiếc khuy măng-sét mà Vương Nhất Bác đã nhặt trong cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp kia lên cổ tay mình.

Cũng nhờ chiếc khuy măng-sét này mà hai người bọn họ đã "bên nhau". Hôm ấy khi nhìn thấy chiếc khuy một lần nữa, Vương Nhất Bác cũng hỏi anh "Có muốn ở bên nhau không" thêm một lần.

Vương Nhất Bác lại mặc áo sơ mi đen, chẳng qua kiểu dáng khá thoải mái, thấy Tiêu Chiến như vậy thì nói, "Mặc như này đi gặp giám đốc Vương ấy hả? Trông buồn tẻ quá đó giám đốc Tiểu Tiêu."

Khóe môi Tiêu Chiến khẽ cong lên, anh giơ ngón trỏ lên chạm vào môi mình, ý bảo "im lặng đi".

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thật sự đã bị ghẹo sắp chết.

Thu xếp xong xuôi, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Mua gì tặng cha mẹ cậu bây giờ? Hai bác thích gì?"

"Rượu vang đỏ." Vương Nhất Bác hờ hững nói, "Hai người đều là sâu rượu, cũng quen nhau trong quán rượu luôn. À khi đó vẫn còn gọi là "hộp đêm". Lát nữa cậu cứ lấy bừa một chai rượu ngon trong hầm là được."

"Tôi lấy của cậu thì còn ý nghĩa gì." Tiêu Chiến nói, "Để tôi tự chuẩn bị."

Vương Nhất Bác nhìn anh, "Cậu chuẩn bị kiểu gì? Về nhà cậu à? Có kịp không."

"Trong nhà có thật nhưng mà không cần." Tiêu Chiến nói, "Chẳng phải giám đốc Vương và chủ tịch Tiêu ở cùng một khu hay sao. Tôi về nhà chủ tịch Tiêu trước, tiện thể lấy một chai rượu ngon."

Vương Nhất Bác bật cười khi nghe Tiêu Chiến nói, "Nhà chủ tịch Tiêu? Cha cậu biết mà không tức chết à?"

"Không biết." Giới hạn dưới của Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác nhưng vẫn rất thấp, anh nói, "Ông ấy biết bằng cách nào?"

"Được rồi." Vương Nhất Bác gật đầu, "Vậy cậu về nhà chủ tịch Tiêu trước đi, mười một rưỡi trưa gặp lại ở cổng nhà bố Vương nhé?"

Tiêu Chiến gõ đốt ngón tay lên quầy, đây là thói quen của người ngồi ở vị trí cao, anh nói, "Được."

Thế là Tiêu Chiến ra khỏi nhà trước, anh qua nhà Tiêu Hải Bình hàn huyên với Tiêu Hải Bình và Tưởng Mai một lát, đến mười một giờ mười lăm phút mới đứng dậy và nói với Tiêu Hải Bình, "Ba mẹ, trưa nay con có hẹn nên không ăn ở nhà đâu."

"À," Tưởng Mai thoáng tỏ ra thất vọng, "được rồi."

"Con lấy hai chai rượu nhé." Tiêu Chiến lại nói, "Cuộc hẹn hôm nay khá quan trọng, hình như bên kia thích rượu."

"Ừ." Tiêu Hải Bình nghĩ có lẽ việc này sẽ ảnh hưởng đến Oceanwide nên nói, "Con cứ lấy thoải mái. Chai Cheval Blanc năm 1947 ở hàng đầu kia thì sao? Ba mẹ cứ không nỡ uống mãi."

"..." Tiêu Chiến thật sự thấy áy náy, cảm thấy sao Vương Bất Quần xứng được, anh nói, "Không cần đâu ạ. Rượu cao cấp thì để lại cho hai người chứ."

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nghiêm túc chọn lấy hai chai rất đắt tiền nhưng vẫn có thể mua lại được, sau đó anh ra ngoài lái xe tới nhà giám đốc Vương già.

Ai ngờ chưa đi được bao xa thì Tiêu Chiến đã nhận được điện thoại từ người mẹ Tưởng Mai.

"Tiêu Chiến," Tưởng Mai nói, "sao con lại đi sâu vào trong khu?"

"..." Tiêu Chiến không ngờ vậy mà mẹ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn theo mình, nhưng anh vẫn nói dối rất giỏi, diễn xuất cũng rất điêu luyện, anh nói, "Cuộc hẹn hôm nay đi qua cổng phía nam tiện hơn ạ."

"Ồ," Tưởng Mai không nghi ngờ gì, "vậy mẹ chúc con hôm nay làm gì cũng thuận lợi nhé."

"..." Tiêu Chiến cười, "Vâng. Cảm ơn mẹ."

Đến trước cửa nhà Vương Bất Quần, Vương Nhất Bác đã đang chờ sẵn.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến thì đi tới rồi nhẹ nhàng cúi người xuống. Tiêu Chiến mở cửa kính xe bên đó và để chừa ra một khoảng trống, Vương Nhất Bác nói, "Vị trí ga-ra tương tự thôi, mở sẵn rồi nên cậu cứ lái thẳng vào đi."

Tiêu Chiến gật đầu rồi đóng cửa xe và nhìn về phía trước, ngón tay vuốt nhẹ lên vô-lăng.

Vương Nhất Bác gõ cửa rồi nhấn vân tay lên khóa, cánh cửa mở ra nghe "két" một tiếng.

Tiêu Chiến nhận thấy biệt thự của Vương Bất Quần được trang hoàng y như khách sạn.

Vừa mới vào sân đã thấy hai bãi cỏ xanh mướt trước biệt thự, giữa bãi gần biệt thự là đài phun nước, xung quanh là những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận cao bằng nửa người, bên ngoài là một con đường được chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Vừa bước vào cửa, sàn lát đá cẩm thạch và những bức tường xung quanh bóng loáng như mới, sàn khu vực tiếp khách được trải một tấm thảm dày có hoa văn phức tạp, một chiếc đèn chùm lớn sang trọng được treo bên trên, khu vực ăn cơm cũng tương tự. Tiếp tục đi vào bên trong thì có thể lờ mờ nhìn thấy bàn bi-a ở khu vực giải trí. Lan can tầng hai cũng không kém phần tinh xảo và phức tạp, gia chủ có thể quan sát tầng một từ sân tầng hai, khoảng sân này được chống đỡ bằng những cột đá cẩm thạch rất dày.

Vậy mà Vương Bất Quần lại đứng đón bọn họ ở ngoài cửa.

Vương Bất Quần sửng sốt thấy rõ khi thấy Tiêu Chiến, ánh mắt của ông đảo qua đảo lại trên người cả hai.

Rõ ràng trước đó Vương Nhất Bác không hề nói người tới ăn bữa cơm trưa nay là Tiêu Chiến.

"Ba," Vương Nhất Bác giới thiệu, "Đây là giám đốc Tiêu, Tiêu Chiến, là giám đốc Tiểu Tiêu của Tập đoàn Oceanwide, chắc ba cũng biết. Tiêu Chiến, đây là ba tôi Vương Bất Quần, là giám đốc Vương già của Tập đoàn Thanh Huy, cậu cũng biết rồi." Sau đó hắn chợt ngừng lại một lát mới tiếp tục, "Mẹ tôi không ở đây, nửa năm vừa rồi bà ấy thích ở trong căn nhà bên Chiến Kông hơn."

Và Vương Bất Quần vẫn đang đứng chết trân không phản ứng, "..."

Vương Nhất Bác cười, "Giờ bọn con là bạn. Bạn rất thân ấy."

Tiêu Chiến mỉm cười vươn tay ra, "giám đốc Vương, lâu rồi không gặp bác. Chủ tịch Tiêu vẫn hay nhắc đến bác đó ạ."

Vương Bất Quần cũng không tỏ ra lãnh đạm, rõ ràng chẳng hề nghi ngờ gì, ông lập tức cười giả lả, "Giám đốc Tiêu, lâu rồi không gặp cháu."

Cách chào hỏi giữa hai người không phải là kiểu chào hỏi "bác trai bác gái" thông thường giữa người lớn và lớp trẻ, mà là giữa hai người cầm quyền trên cao.

Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chiến lập tức ngắm nhìn, quả nhiên khăn ăn được xếp hình thiên nga, đũa thì xếp theo hình gì đó, bát cũng không có nước đọng. Quản gia kiểu Anh giữ đáy mỗi chiếc đĩa bằng bốn ngón tay và dọn từng món ăn một mà không dùng ngón tay cái chạm vào bên trong hoặc thành đĩa. Quản gia còn buộc tóc, mặc sơ mi trắng, vest đen phối cùng chân váy đen dài đến đầu gối và giày cao gót màu đen, vì phải phục vụ đồ ăn nên còn đeo thêm khẩu trang màu trắng.

Tiêu Chiến, "..." Kiến thức này đã được tiếp thu.

Tiêu Chiến khẽ liếc qua thì thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn mình và cong môi.

Rõ ràng là hắn đã quá quen với cảnh này, hắn nhấc đũa lên và nói, "Ăn thôi."

Chẳng biết vì sao mà bữa trưa dần biến thành đại hội khoe khoang của Vương Bất Quần.

Ông nói rất nhiều về chuyện ngày xưa của Oceanwide và Thanh Huy.

"Hồi ấy thu hút đầu tư khó lắm, năm ấy có ai có tiền đâu nên hầu hết đều dựa vào nguồn vốn từ nước ngoài." Vương Bất Quần nói, "Giới Internet có một "chuỗi từ chối" ảo diệu lắm. Năm đó bác đã bị hai bên làm công thông tin* từ chối đầu tư vào Thanh Huy. Tất nhiên bác cũng từ chối đầu tư vào người khác, mà sau người ta lại phát đạt. Năm ấy bác với chủ tịch Tiêu ba cháu đều muốn đầu tư vào công ty XX của Mỹ, nhưng bọn họ lại chỉ muốn đầu tư vào một công ty Trung Quốc khác."

*Cổng thông tin (web portal) hay cổng thông tin điện tử là một hoặc một nhóm trang web mà từ đó người truy cập có thể dễ dàng truy xuất các trang web và các dịch vụ thông tin khác trên mạng máy tính.

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghe về case "thất bại" này của ba, anh hỏi, "Sau đó thì sao ạ?"

"À," Vương Bất Quần nói, "hôm đó mấy "nhân viên Thanh Huy" tham gia đàm phán đều mặc một chiếc áo phông in chữ "một tỷ ba"! Muốn thể hiện rằng Thanh Huy quyết tâm muốn tăng số lượng tìm kiếm hàng ngày lên một tỷ ba!!! Trung bình mỗi người Trung Quốc sẽ tìm kiếm một lần mỗi ngày! Sau đó bên kia cho rằng công ty của các bác cũng có tham vọng và phát triển hơn nên đã lựa chọn."

Tiêu Chiến nhướng mi cười nhẹ, "giám đốc Vương, chắc chuyện này không có phiên bản khác trong lời kể của chủ tịch Tiêu đâu nhỉ?"

Vương Bất Quần bị kícmh thích thì chỉ thẳng ra cửa, "Cháu đi hỏi đi! Cháu đi hỏi mà xem! Muốn hỏi gì thì hỏi!!!"

Tiêu Chiến cười cười rồi nâng ly lên, "Tái ông mất ngựa nào ai biết là họa hay là phúc. Nhà đầu tư về sau của Oceanwide còn phù hợp với Oceanwide hơn công ty này, đối phương cũng làm về mảng email. Oceanwide và Thanh Huy đều có con đường phát triển riêng của mình, cháu xin phép mời giám đốc Vương một ly."

Có thể nhìn ra, Vương Bất Quần cảm thấy Tiêu Chiến mạnh hơn người cha Tiêu Hải Bình của anh rất nhiều.

Sau đó, khi nói đến cuộc kiểm toán tài chính đối với các cổ phiếu khái niệm Trung Quốc của cả Trung Quốc và Hoa Kỳ, Vương Bất Quần lại bắt đầu khoe khoang, "Chắc chắn Phố Wall muốn giữ lại cổ phiếu khái niệm Trung Quốc. Vào thời điểm Thanh Huy được niêm yết ở Mỹ, giá phát hành ban đầu là ba mươi đô la. Về sau vì quá nhiều nhà đầu tư muốn mua cổ phiếu của Thanh Huy nên giá đã tăng lên bốn mươi đô vào buổi sáng trước khi IPO. Và vào đêm cuối cùng, bác rất hài lòng khi giá được ấn định ở mức bốn mươi lăm đô la. Hôm sau các nhà giao dịch cho biết giá có thể tăng lên 60 khi mở cửa. Đến khi bắt đầu giao dịch, các nhà đầu tư liên tục đặt lệnh, giao dịch viên cũng không ngừng báo giá: 65, 67, 68, 70... 72, 73, 75... Cuối cùng vào buổi sáng, giao dịch đầu tiên đã hoàn thành với giá mở cửa là tám mươi tám đô! Mà trong thời điểm đó thì báo giá thực tế đã vượt qua con số chín mươi, giá đóng cửa ngày hôm đó là một trăm năm mươi đô. Các nhà đầu tư đều rất nhiệt tình."

Tiêu Chiến chỉ cười cười. Ngày ấy và bây giờ không giống nhau, mà thực chất Vương Bất Quần cũng biết.

Có thể nhận ra Vương Bất Quần rất thích chém gió. Nhưng trước mặt Oceanwide thì Thanh Huy cũng không có nhiều thứ để khoe khoang, có lẽ anh mà một trong số ít những người mà đối phương rất khó có thể khoe mẽ.

Trong khi nghe ông Vương nói, thỉnh thoảng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ im lặng nhìn nhau, còn giám đốc Vương già thì vẫn thao thao bất tuyệt, hồn nhiên chẳng hề nhận ra.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi cạnh nhau, khi cảm thấy có vẻ ngôn từ của cha mình đang hơi xúc phạm Tập đoàn Oceanwide thì Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đặt tay trên đùi mình, hắn bèn nhẹ nhàng vỗ lên tay anh bên dưới mặt bàn.

Mặc dù bữa cơm trưa của Vương Bất Quần rất phô trương nhưng thực chất phong cách bữa ăn vẫn là kiểu Trung thuần túy thậm chí còn rất phong phú. Trong đó có một vài món đặc sản quê của giám đốc Vương như cá hấp ớt hành, thịt rang ngồng tỏi, ngó sen chiên, v.v.

Ngoài ra còn có cả món ăn Bắc Tiêu như vịt quay Bắc Tiêu, thịt heo xé sợi xào xốt đậu ngọt, v.v., nói chung là vùng miền kết hợp.

Giữa chừng tay Tiêu Chiến bị dính nước xốt. Vì dùng khăn lau cũng không sạch nên Tiêu Chiến mới nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác, "Nhà vệ sinh ở đâu thế?"

Vương Nhất Bác không gọi quản gia mà tự đẩy bàn đứng dậy nói, "Ở bên kia. Qua đây đi."

Tiêu Chiến bèn xin phép ông Vương và đi theo Vương Nhất Bác.

Nhà vệ sinh cũng rất sang trọng, bên ngoài là toilet còn bên trong là phòng tắm. Tiêu Chiến vô tình nhìn qua thì thấy ba bức tường xung quanh bồn tắm ở gian trong có họa tiết phong cảnh và rừng trúc, mọi người có thể tắm bồn giữa "rừng trúc", rất tao nhã thi vị.

Vương Nhất Bác nói, "Bên này là nước lạnh, bên này là nước nóng, giấy lau ở đây."

Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác, sau đó anh hướng ánh nhìn ra ngoài toilet, không có ai ở đây, Tiêu Chiến bèn nhẹ nhàng nâng tay lên, ngón trỏ tay trái khẽ cạy mở đôi môi gợi cảm của Vương Nhất Bác, đưa phần nước xốt giữa những ngón tay vào bên trong khóe môi và bôi nước xốt lên đầu lưỡi đối phương. Sau đó anh ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, ngón giữa tay trái hơi hạ xuống rồi ra vào bên trong môi hắn mấy lần.

Có lần rất sâu, đến tận gốc ngón giữa.

Vương Nhất Bác chỉ khẽ cắn, đáy mắt cũng đong đầy trăng hoa.

Trong căn biệt thự của giám đốc Vương già, ngay dưới mí mắt của ông, hai người bọn họ lại nhìn nhau và làm cái trò này.

Một lát sau, Tiêu Chiến mỉm cười rút ngón tay ra, anh xoay người mở vòi nước, đưa hai tay xuống hứng nước và rửa sạch.

Tiêu Chiến rửa xong thì ngước mắt lên, vì đang khom người nên anh thấp hơn hẳn Vương Nhất Bác, hai người bọn họ lẳng lặng đối diện nhau trong gương một lúc, Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, tay phải đặt lên vai Tiêu Chiến rồi vòng qua nâng cằm anh lên, để mặt Tiêu Chiến hướng về phía mình. Sau đó hắn hơi cúi người xuống, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn đôi ba phân.

Vì không thể hôn vì sợ bị nhìn ra màu sắc không phù hợp, Vương Nhất Bác dừng lại khi chỉ cách môi Tiêu Chiến hai ba phân, sau đó nhẹ nhàng phát ra tiếng hôn rất nhẹ.

"..." Tiêu Chiến vẩy nước trên tay và nói, "Quay lại thôi."

Đến khi ngồi xuống, Vương Bất Quần vẫn hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, ông lại nhanh chóng khoe khoang tiếp với Tiêu Chiến về những chiến tích mà mình nhớ được.

Tiêu Chiến đã ăn no, anh gọi quản gia tới dọn đĩa và lau bàn, anh đặt cổ tay lên mặt bàn, mười ngón đan vào nhau, để lộ ra hai chiếc khuy măng-sét đang lấp lánh.

***

Sau bữa trưa, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến lên tham quan phòng mình.

Phòng của Vương Nhất Bác rất rộng, được chia làm hai gian trong và ngoài, gian ngoài là phòng làm việc còn bên trong là phòng ngủ. Phong cách và bài trí hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài căn phòng này, vừa lạnh lùng lại lịch sự tao nhã.

"Nhà này mua từ mười mấy năm về trước, bài trí vẫn như hồi tôi học đại học năm nhất."

Tiêu Chiến nói, "Ừ."

Anh men theo mấy giá sách của Vương Nhất Bác, vừa đi vừa nhìn, đôi khi lại phát hiện có một quyển bị để ngược.

Sách gì cũng có nhưng hầu hết đều là non-fiction.

*Non-fiction (phi hư cấu, phi viễn tưởng hay phi giả tưởng) là những nội dung có thật, thể hiện các sự kiện, sự vật, ... trong thực tế. Người tạo ra nội dung phi hư cấu cần đảm bảo được độ chính xác của các sự kiện, con người, hay thông tin mình trình bày. Nội dung Phi hư cấu được dùng để phân biệt với nội dung hư cấu.

Trên giá sách còn có những cuốn tạp chí từ hơn mười năm trước, ví dụ như một lượng lớn tạp chí máy tính bằng tiếng Anh, có đủ các kỳ được xếp theo ngày phát hành.

Tiêu Chiến cảm thấy rất ngạc nhiên, vậy mà Vương Nhất Bác lại rất thích sách.

Tiêu Chiến nghĩ với tính cách phóng khoáng của Vương Nhất Bác thì chắc chắn sẽ vừa gập góc trang vừa gạch chân đánh dấu, dù sao thì sách cũng chỉ là công cụ mà thôi.

Nhưng bất ngờ là Vương Nhất Bác lại chỉ dán giấy ghi chú lên một số cuốn sách chuyên ngành, tài liệu và thông tin quan trọng.

"..." Không biết vì sao mà Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình mềm xèo.

Bên trên còn có một vài cuốn album ảnh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở ra.

Thực ra ảnh của Vương Nhất Bác rất ít, phần lớn đều là ảnh hồi bé hoặc khi hắn còn ở cùng cha mẹ, hắn không phải là người thích chụp ảnh.

Tiêu Chiến lật từng trang một.

Gương mặt của hắn vẫn luôn anh tuấn vô cùng.

Đôi khi nhìn Vương Nhất Bác trong quá khứ, Tiêu Chiến sẽ ngước mắt lên ngắm nhìn người ở hiện tại qua mép cuốn album.

Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ nhướng mày.

Càng về sau, Vương Nhất Bác cũng ngày càng ngang tàng hơn.

Ban nhạc của người bạn mà hắn tham gia hồi năm nhất đại học, cuộc leo núi free solo không bảo vệ vào năm hai...

Tiêu Chiến thở dài, "Quả nhiên rất ngang tàng."

"Giám đốc Tiêu thì sao?" Vương Nhất Bác ghẹo Tiêu Chiến, "Vẫn luôn làm con ngoan trò giỏi à?"

Tiêu Chiến nhếch môi cười, "Đúng là tôi chưa làm mấy trò liều lĩnh bao giờ. Nhưng hiện tại cũng có ý muốn thử một phen."

Vương Nhất Bác hỏi, "Hôm nào đi mô-tô nhé?"

"Được thôi," Tiêu Chiến đặt cuốn album ảnh về chỗ cũ, "nhưng so với chuyện ấy thì tôi muốn tự mình làm gì đó khác người hơn."

Vương Nhất Bác không hỏi tiếp.

Hai người ở đây đến hai rưỡi đến khi Vương Bất Quần đi ngủ trưa thì Vương Nhất Bác mới tiễn Tiêu Chiến về.

Khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Bất Quần còn lưu luyến không rời, "Cháu thật sự dễ gần hơn ba cháu nhiều."

Tiêu Chiến chỉ cười cười, "Vậy chúng cháu xin phép giám đốc Vương, bác nghỉ ngơi đi ạ."

Vương Nhất Bác cũng nói, "Được rồi, về sau vẫn còn nhiều cơ hội đến nhà mà. Bây giờ giám đốc Tiêu là bạn rồi."

Vương Bất Quần không nghi ngờ gì, "Được. Lúc nào cũng chào đón cháu."

Sau khi ra cửa, Tiêu Chiến nhớ ra câu mà người mẹ Tưởng Mai của mình đã nói, anh bỗng cười nhẹ và hỏi Vương Nhất Bác, "Nếu nói cho giám đốc Vương già rằng cậu thích một người đàn ông, chắc ông ấy sẽ không đến mức móc một tập séc rồi nói "Cho cậu mười triệu và rời xa con trai tôi" đâu nhỉ?"

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh rồi nói, "Thế thì xôm thật."

***

Đêm hôm đó Tiêu Chiến đi công tác ở Bắc Âu, anh tới Đan Mạch và Na Uy, phải năm ngày sau mới quay về Trung Quốc.

Trước khi lên đường đi Bắc Âu, vì phải đáp chuyến bay đêm nên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rất cố gắng kiềm chế, khao khát kìm nén ở nhà Vương Bất Quần vẫn không thể xả ra ngoài, bọn họ chỉ hôn nhau thật lâu, quyến luyến không rời, tất cả mọi việc đành phải chờ Tiêu Chiến quay trở lại.

Sau năm ngày nín nhịn vất vả, Tiêu Chiến vừa xách hành lý vào cửa chính là hai người lại lao vào ôm nhau như một lẽ đương nhiên.

Sao lại thích hôn đến vậy.

Không đủ, mãi mãi không đủ.

Ôm hôn một lúc lâu, cả hai lần lượt đi tắm.

Lúc trở ra Tiêu Chiến đã mặc áo choàng tắm màu trắng, bước trên sàn nhà trong đôi dép bông, anh vừa đi vừa lau tóc, mặt mày sạch sẽ, không còn vẻ lạnh lẽo thường ngày nhưng vẫn nhìn ra được cá tính mạnh mẽ của anh.

Sau đó hai người ôm nhau ngã xuống giường.

"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến bỗng lên tiếng, "Trong lần tới Bắc Âu vừa rồi, việc "chơi liều" một phen chắc chắn không giống cá tính của tôi, hẳn là chỉ có đúng lần này thôi. Đúng là kícmh thích thật, đại não rất hưng phấn."

"Ồ?" Vương Nhất Bác hôn lên ấn đường và đôi lông mày sắc bén của anh, "Giám đốc Tiểu Tiêu đã chơi liều gì thế? Leo núi hay đua xe? Hay là môn thể thao mạo hiểm nào khác? Về tốc độ hay độ cao? Nếu là Bắc Âu thì chắc đi trượt tuyết trên núi à? Vừa có tốc độ vừa có độ cao."

"Đều không phải." Tiêu Chiến rướn cổ lên và mỉm cười, "Mấy chuyện kia không đến mức "chỉ có đúng lần này", muốn chơi lúc nào chẳng được, ví dụ như trượt tuyết thì tôi cũng biết trượt, chẳng qua lúc trước luôn kiềm chế thôi. Nhưng nếu muốn trải nghiệm cảm giác phấn khích và tiết ra adrenaline vào thời điểm nào đó trong tương lai, tôi vẫn có thể làm bất cứ lúc nào mình muốn."

Vương Nhất Bác hỏi, "Vậy...?"

Đôi môi của Tiêu Chiến đang ở rất gần Vương Nhất Bác, hơi thở của anh khẽ khàng mơmn trớn hai cánh môi ấn hắn, anh nhả từng chữ một, "Tôi xăm hình."

Vương Nhất Bác khựng lại mất một giây.

Thật vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách nhất quán của Tiêu Chiến, thậm chí còn hoàn toàn trái ngược. Tiêu Chiến sẽ không đánh giá người khác, nhưng đối với bản thân mình, chắc chắn anh sẽ cho rằng việc làm tổn thương da thịt và xăm mình là cực kỳ vô nghĩa.

Tiêu Chiến nói xong thì chống đầu gối lên và vén một bên vạt áo tắm ra.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm, sau đó lập tức cứng người.

Vậy mà Tiêu Chiến lại xăm một dấu môi trên đùi.

Kích thước, hình dạng, màu sắc, Vương Nhất Bác lập tức nhận ra dấu môi ấy là của mình.

Lúc này đây, dấu môi của hắn đã được xăm lên đùi trong của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói, "Trong tiệm xăm ở Copenhagen, không một ai biết tôi. Hơn nữa thợ xăm ở tiệm đó chỉ nhận một khách một ngày, trong tiệm không có khách hàng nào khác."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm lên dấu môi kia, sau đó bắt đầu điên cuồng cúi xuống dán hai cánh môi của mình lên dấu son kia, vừa khít một cách hoàn hảo. Hắn hôn rồi mút, từng chút từng chút cho đến khi màu sắc của dấu môi xăm kia biến thành màu đỏ máu đầy xinh đẹp.

Sau đó, môi và lưỡi bắt đầu dời đi nơi khác.

"Vương Nhất Bác..." Được môi lưỡi hầu hạ, Tiêu Chiến nhắm mắt lại và túm lấy mái tóc đen của Vương Nhất Bác, anh thều thào, "Vương Nhất Bác..."

My immortal beloved.

Chương 71: Kết thúc (2)
Sau một tuần nữa, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại phải tham gia một hội nghị thượng đỉnh cấp cao về công nghệ thông tin ngay trước Tết Âm.

Và cũng trong tuần này, Tổng thống Mỹ đã một lần nữa ký sắc lệnh nhằm vào các công ty Trung Quốc, thêm tám phần mềm nữa đã bị đưa vào "danh sách", bao gồm phần mềm văn phòng, công cụ quét ảnh, công cụ chỉnh sửa ảnh, phần mềm tải video, phần mềm cắt nối biên tập video, v.v.

Trong nhất thời, bầu không khí bi quan lại lan rộng khắp nơi.

Tiêu Chiến đã ở nhà Vương Nhất Bác vào buổi sáng tham gia hội nghị thượng đỉnh.

Trên thực tế, dù cùng ở Bắc Tiêu trong thời gian gần đây nhưng bọn họ cũng không gặp nhau hàng ngày, hầu hết thời gian Tiêu Chiến sẽ quay về Trúc Hương Thanh Vận. Căn hộ một mặt bằng ở Trúc Hương Thanh Vận nằm ngay cạnh Tập đoàn Oceanwide, cuối năm vì nhiều việc và thời giờ eo hẹp nên Tiêu Chiến thường xuyên quay về Trúc Hương Thanh Vận để tiết kiệm thời gian.

Nhưng nếu quá nhớ thì anh cũng sẽ vẫn qua chỗ Vương Nhất Bác hoặc Vương Nhất Bác qua chỗ anh. Khoảng thời gian này quá bận rộn, nhưng dường như "nhung nhớ" cũng là một kiểu tình yêu.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác bất ngờ tới đây, sau một buổi tối, Vương Nhất Bác đứng đối diện tấm gương sát đất, hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi, bộ vest cùng với chiếc cà vạt tối hôm qua.

Có một sự kiện khác trong ngày nên cần ăn mạng trang trọng một chút.

Khi ấy Tiêu Chiến đang dựa vào đầu giường, toàn thân chìm trong cảm giác thỏa mãn, anh nhìn đường nét cơ thể như báo săn của Vương Nhất Bác và hỏi, "Có ổn không? Trông cậu giống y như hôm qua, cả cà vạt cũng không thay."

"Thì sao đâu." Vương Nhất Bác thắt cà vạt, "Tôi đã ba mươi ba tuổi, tôi có đời sống tìn,h dục, làm sao nào?"

"..." Tiêu Chiến thở dài rồi bước trên thảm tới phòng thay đồ, anh mở ngăn kéo ngắm nghía một lúc rồi rút một chiếc cà vạt cùng màu nhưng khác kiểu dáng, sau đó anh nói, "Vẫn nên đổi sang cái khác đi."

Vương Nhất Bác nhướng mày rồi để Tiêu Chiến thắt cho mình.

Còn có một lần Vương Nhất Bác cũng bất ngờ đến đây, khi đó Tiêu Chiến còn chưa về nhà thì Vương Nhất Bác đã chờ ở ngoài cửa. Đến khi Tiêu Chiến trở lại, sau khi vào nhà và cởi cà vạt, anh nói, "Về sau nhớ báo một tiếng. Hôm nay tự nhiên bảo muốn gặp làm tôi phải tức tốc chạy về, vẫn bị muộn mười lăm phút, nhịp độ công việc loạn hết cả lên."

"Được thôi." Vương Nhất Bác rảo bước đuổi theo, hắn ôm vai Tiêu Chiến từ phía sau, đón lấy cà vạt rồi giúp Tiêu Chiến cởi tiếp. Hắn rút một bên cà vạt ra rồi nói kháy, "Có cần gửi công văn trước không? Bảo là "Tiêu Chiến, tôi cực kỳ muốn hôn rồi sau đó ch.ịch nhau với giám đốc Tiêu, xin hãy duyệt cho tôi được hôn và chị.ch cậu tối nay. Vương Nhất Bác, ngày 20 tháng Một năm 2020, được chưa?"

Tiêu Chiến, "..."

Anh lắc đầu rồi xoay người bước đi.

Và rồi số lần Vương Nhất Bác chạy qua ngày càng nhiều hơn, đồ của Vương Nhất Bác trong căn hộ một mặt bằng ở Trúc Hương Thanh Vận của Tiêu Chiến cũng ngày một nhiều.

Có lần Vương Nhất Bác không để ý, thậm chí còn đeo luôn khuy măng-sét của Tiêu Chiến lên cổ tay mình. Tiêu Chiến nhìn thấy bèn nói "Đó là khuy măng-sét của tôi", Vương Nhất Bác lại hỏi "Thế thì sao?" chứ không hề nhận mình lấy nhầm.

Lúc đó Tiêu Chiến đã xuống khỏi giường, lấy đồ về rồi đóng ngăn kéo lại, anh quắc mắt nhìn hắn, "Ăn nhiều óc chó vào cho bổ não đi."

Tóm lại, vào buổi sáng ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh về công nghệ thông tin, đây là lần hiếm hoi thấy Tiêu Chiến ở nhà Vương Nhất Bác, vì Vương Nhất Bác đã mời Tiêu Chiến ở lại vào đêm hôm trước.

Vương Nhất Bác rửa mặt, cạo râu sạch sẽ và chỉnh sửa lại tóc tai, sau đó mới đi vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo và chọn một bộ vest đen, dáng người cao ráo, khí chất phi phàm.

Sau đó Vương Nhất Bác lại có thái độ khác lạ, hắn lật qua lật lại tủ treo quần áo rồi lại móc thêm một bộ vest và sơ mi khác ra, sau đó quay về phòng ngủ ném đồ lên giường, hắn nói với Tiêu Chiến, "Bộ này là của cậu."

"...?" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn bộ vest rồi hỏi, "Của tôi?"

"Ừ." Vương Nhất Bác lật lại cà vạt và nói, "Tôi đã may một bộ vest cao cấp nên cũng may luôn một bộ cho giám đốc Tiểu Tiêu, tôi thấy size của cậu rồi."

"..." Tiêu Chiến hỏi, "Để làm gì?"

"Trước đây tôi đã nghĩ đến việc này rồi." Vương Nhất Bác cúi thân hình cao lớn của mình xuống, hắn chống hai tay lên mặt ga giường bằng lụa, nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến không chớp mắt và nói, "Hai người chúng ta, mặc cùng một bộ vest, cùng một chiếc áo sơ mi rồi tham gia một sự kiện trang trọng như người yêu ấy."

Tiêu Chiến cảm thấy cái tên Vương Nhất Bác này thật sự rất thích mấy trò liều lĩnh, anh cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Thực ra cũng không quá quan trọng.

Comple ấy à, đều na ná như nhau cả. Dù cho hai người bọn họ mặc cùng một hãng, cùng kiểu dáng, cùng màu sắc, dù cho là của cùng một nhà thiết kế, cùng thợ may thì người khác cũng sẽ chẳng nhìn ra được điều gì, vì dù sao tất cả mọi người đều tương tự như nhau.

Chưa kể bộ comple này của Vương Nhất Bác là màu đen sẫm thường thấy nhất.

"Được thôi," Tiêu Chiến ngồi dậy, anh cũng đi đánh răng rửa mặt, cạo râu chải tóc rồi cầm quần áo quay về phòng thay đồ. Anh để trần thân trên, cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi được may riêng kia, anh cầm cổ áo sơ mi lên rồi khoác lên lưng mình. Vương Nhất Bác đứng sau nhìn anh, nhìn tay trái của anh duỗi ra từ cổ tay áo, ngón tay thanh mảnh động tác cũng đẹp mắt, sau đó là tay phải, cuối cùng Tiêu Chiến khẽ ngửa cổ lên và cài từng chiếc cúc một, bộ ng.ực trần khỏe khoắn dần bị che khuất, để lộ ra dáng vẻ đứng đắn và kiềm chế.

Mặc xong sơ mi, Tiêu Chiến lại ngồi xuống ghế dài, xỏ từng chân vào trong chiếc quần Tây màu đen. Anh quay lại trước gương và nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác qua gương, hai người không hề chớp mắt, Tiêu Chiến chậm rãi gài khóa thắt lưng.

Trong nháy mắt, áo sơ mi ở phần eo bị bị siết chặt làm nổi bật lên đường cong thon gọn.

Cuối cùng Tiêu Chiến mở ngăn kéo, chọn một chiếc cà vạt màu xanh lam sẫm.

Vương Nhất Bác thì chọn màu đỏ đậm, phong cách hoàn toàn khác biệt.

Thay đổi màu của cà vạt thì sẽ không quá lộ liễu.

Sau khi mặc áo vest, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng trước gương quan sát, vuốt ve nhau bằng ánh mắt một hồi, sau đó Vương Nhất Bác chợt hỏi, "Tại sao ngoài kia đều nói giám đốc Tiểu Tiêu có một đôi mắt vô tình vậy?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt mình rồi đáp, "Thì suýt thành mắt tam bạch mà." Thực ra những chuyện này đều là từ "kết quả" bị đẩy thành "nguyên nhân", vì anh ra tay tàn nhẫn nên mới nói mắt anh vô tình.

"Thế à," Vương Nhất Bác lại có đánh giá khác hẳn, "tôi thấy trong đó tràn ngập tình yêu mà."

"..." Hai người nhẹ nhàng mút môi nhau, Vương Nhất Bác tiện đà nói thêm, "Tôi tới Thanh Huy trước. Giờ này chưa có ai, muộn hơn khéo bị nhìn thấy mất."

"Ừ." Tiêu Chiến nói, "Gặp nhau ở hội nghị thượng đỉnh nhé."

Tuy căn hộ này dùng thang máy riêng nhưng xuất phát sớm chút vẫn an toàn hơn.

Hội nghị thượng đỉnh vẫn như thế, ai cũng giống như ai.

Tiêu Chiến xuống xe, anh mặc bộ vest chỉnh tề đi qua hành lang sáng ngời, xuyên qua đám đông và nhận lời chào của mọi người, cuối cùng mới đến hội trường chính rực rỡ ánh đèn. Anh quét mắt một lượt khán phòng náo nhiệt, rồi liếc nhìn bậc thang màu đỏ tươi và background lớn màu xanh đậm.

Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác từ đằng xa. Vương Nhất Bác đang đứng nói gì đó với mấy đồng nghiệp, như đang chăm chú lắng nghe và trò chuyện, điềm tĩnh và phong độ, mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý.

Sau đó Tiêu Chiến lại nhìn thấy CEO của một công ty mà anh từng đầu tư đang hào hứng nói gì đó và khua tay múa chân giữa một nhóm người, sau một phút, CEO của công ty đối thủ cạnh tranh mà Thanh Huy đầu tư cũng kích động đáp trả câu gì đó, nguyên một đám người đứng quanh hóng hớt, bao gồm chủ những công ty lớn và cả CEO của những công ty mới thành lập.

"..." Tiêu Chiến nhìn một lát, cuối cùng vẫn sải bước đi tới.

"Á," Ông chủ của một công ty lớn thấy Tiêu Chiến thì trêu chọc, "Phụ huynh đến kìa! Phụ huynh của bên này tới rồi!"

Tiêu Chiến cong khóe môi, khẽ cười và hỏi, "Có chuyện gì thế?"

CEO của công ty mà anh đầu tư tiện thể tiếp lời, "Chúng tôi đang nói chuyện về C2M* của mảng "tiêu dùng mới", ý kiến của chúng tôi không thống nhất..."

*Consumer-to-manufacturer (C2M) là mô hình kết nối nhà sản xuất với người tiêu dùng. Mô hình này loại bỏ hậu cần, hàng tồn kho, bán hàng, phân phối và các trung gian khác cho phép người tiêu dùng mua các sản phẩm chất lượng cao hơn với giá thấp hơn.

"Ra là vậy." Tiêu Chiến nghe xong thì ngước lên nhìn CEO đối diện, sau đó lại dời ánh mắt về phía mình, cuối cùng chỉ hờ hững nói, "Cứ làm theo ý mình thôi, đừng bận tâm người khác nói gì."

"..." Tiêu Chiến nói vậy khiến khí thế của CEO của đối thủ cạnh tranh xìu hẳn, cũng không tiện tranh cãi thêm vì như vậy thành ra sẽ buồn cười. Dù sao thì người này chỉ là chủ một công ty mới thành lập còn Tiêu Chiến đã là trùm của ngành này.

CEO của một công ty lớn lại thích đục nước béo cò, anh ta bỗng kêu lên với Vương Nhất Bác, "Phụ huynh ơi! Phụ huynh của "XX" ơi! giám đốc Vương! Mau tới hỗ trợ nào!!! Con trai lớn của anh bị bắt nạt kìa!!! Phụ huynh bên kia tới rồi!!! Đang bắt nạt con trai lớn nhà anh đó! Phụ huynh của "XX" mau tới cứu con nào!!!"

Vương Nhất Bác nghe câu này thì hơi nhíu mày, hắn nhìn về hướng nhóm người có Tiêu Chiến đang đứng, đắn đo mấy giây xong cũng bước tới và nhìn đứa con trai mà mình đã đầu tư. Hắn hỏi, "Sao vậy?"

"Là, là như này!" Cuối cùng chàng trai cũng có chống lưng và có không gian để thở, anh ta nói, "Chúng tôi đang tranh luận về C2M trong "tiêu dùng mới"..."

Vương Nhất Bác nghe xong cũng chẳng buồn nhìn sang CEO công ty đối thủ mà nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, sau đó lại quay về nhìn con mình rồi hờ hững nói, "Thì cậu cũng làm theo ý mình thôi là được còn gì? Sao phải quan tâm tới bọn họ?"

Có Vương Nhất Bác chống lưng, rõ ràng thằng con trai ngạo nghễ hơn hẳn, "Tôi cũng đang định như vậy đó!!!"

Tất nhiên bảo là "thằng con trai" nhưng thực ra người này cũng tầm ba mươi rồi. Chẳng qua so với những nhà khởi nghiệp nối tiếp nhau và những người đã thành công trong một ngành nào đó và đã có nền tảng vững chắc, thì những người đến tuổi trung niên mới nghỉ việc và lựa chọn khởi nghiệp chẳng khác nào đứa trẻ.

Con trai khá lắm, Vương Nhất Bác cười cười rồi lại giương mắt lên nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng đang nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Hai người mặc comple cùng kiểu, sơ mi cũng giống nhau, ánh mắt bọn họ vấn vít trong giây lát rồi mới lặng lẽ dời đi.

Trong khi đó tất cả mọi người xung quanh lại nghĩ bọn họ vẫn "nước lửa bất hòa" như trước.

Sau đó chủ đề bị thay đổi mấy lần, một số công ty bị ảnh hưởng bởi sắc lệnh mới tỏ ra rất lo lắng, nói rằng công ty của mình vốn cực kỳ tự tin trong việc "đánh vào thị trường Mỹ" và rất muốn thể hiện khả năng cạnh tranh vượt trội cũng như thể hiện được bản lĩnh chiến đấu hết mình của doanh nghiệp Trung Quốc trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, để cho ngày càng nhiều người biết rằng các công ty công nghệ thông tin của Trung Quốc ngày nay cũng biết sáng tạo, có công nghệ, có những điểm mới mẻ để thu hút sự quan tâm và những cách thức mới để mở rộng thị trường, rằng bọn họ có khả năng ra quyết định và hành động khác với trước đây. Ai mà ngờ bọn họ vừa triển khai thì đã gặp phải vụ này, "Xuất quân chưa thắng thân đã mất*".

*Trích từ Thừa tướng nước Thục của Đỗ Phủ.

Có thể nhìn ra họ vừa hồi hộp, vừa mong muốn nóng lòng muốn thử thâm nhập vào thị trường Mỹ, vốn là thị trường đi đầu trong chủ nghĩa tư bản.

Tiêu Chiến im lặng nhìn bọn họ mà không nói gì.

Sau đó hội nghị thượng đỉnh về công nghệ thông tin cũng sắp bắt đầu, những người bàn chuyện túm năm tụm ba về lại chỗ của mình.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi cạnh nhau ở hàng đầu.

Trước hết vẫn là thủ tục ba bước như thường lệ gồm MC đọc diễn văn khai mạc, chủ tịch hội nghị đọc diễn văn, quan chức lên phát biểu.

Sau khi hội nghị thượng đỉnh chính thức khai mạc, mọi người lần lượt phát biểu theo thứ tự đã định sẵn.

Đầu tiên là mấy nhà khoa học, sau đó là một vài doanh nhân. Số lượng doanh nhân không nhiều, sau vụ việc của Lý Trí Dũng thì có kha khá sếp lớn bắt đầu thoái thác những buổi diễn thuyết công khai như thế này, hoặc là sẽ giao cho cấp dưới hoặc chỉ phát biểu qua video, suy cho cùng ai cũng sợ họa từ miệng mà ra.

Tiêu Chiến là người phát biểu cuối cùng trong buổi sáng.

Trước giờ anh đều không viết sẵn kịch bản và cũng không cần cầm theo bất cứ thứ gì. Trước khi lên sân khấu, anh đút một tay trong túi quần và đứng ở đằng sau, ánh mắt nhìn về sân khấu rất tỉnh táo và sắc sảo.

Đợi khi slide được chiếu lên và khán giả vỗ tay nhiệt liệt, Tiêu Chiến mới mỉm cười bước tới trước bàn diễn thuyết.

Vẫn là vóc người cao ráo, gương mặt sáng ngời, giống y như mọi lần trong ký ức của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mặc chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest màu đen mà Vương Nhất Bác đặt may riêng, anh điều chỉnh micro, giọng nói đầy vững vàng, "Xin trân trọng kính chào bí thư Đàm, bộ trưởng Ngô, bộ trưởng Đinh, các vị đồng nghiệp trong ngành IT cũng như bạn bè cũ và mới."

Tiếng vỗ tay lại vang lên bên dưới.

Trong bài phát biểu này, Tiêu Chiến đã đề cập đến một số mảng kinh doanh mà Tập đoàn Oceanwide sẽ chuyển đổi sang, lượng thông tin đưa ra rất lớn.

Tiêu Chiến cho rằng một số nghiệp vụ trước đây của Oceanwide không còn đáp ứng được nhu cầu ngày nay nên buộc phải điều chỉnh phương hướng, sau đó anh cũng công bố những phương hướng cụ thể mà các mảng kinh doanh này sẽ chuyển đổi, hai trong số đó là một bước nhảy vọt khiến mọi người tại đây thảo luận xôn xao.

Đến cuối bài phát biểu, slide thuyết trình của Tiêu Chiến dừng lại ở phần "Lời cảm ơn", nhưng Tiêu Chiến không xuống sân khấu ngay mà lại bổ sung thêm một đoạn ngay tại chỗ.

Anh vẫn đứng trước bàn diễn thuyết, "Hôm nay, tôi sẽ nói thêm mấy câu lạc đề."

"..." Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.

Tiêu Chiến bình thản lên tiếng, "Trong khoảng thời gian này, việc niêm yết các công ty lớn ở nước ngoài đã có một số thay đổi, hoạt động kinh doanh tại nước ngoài của một số công ty cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, tương lai không chắc chắn, sự lo lắng và bi quan đang lan rộng trong giới IT. Nhiều người thậm chí còn trích dẫn những ví dụ tiêu cực từ các quốc gia khác."

"..." Mấy ngàn người nhìn Tiêu Chiến mà đồng cảm theo.

Tiêu Chiến lại nói tiếp, "Trong lịch sử của nhiều quốc gia, doanh nhân chưa bao giờ là sức mạnh cốt lõi, thậm chí còn không phải người quan trọng. Trong ấn tượng của mọi người, doanh nhân luôn là sống thực tế, yếu đuối, ham tiền và thích vơ vét của cải, cảm giác như "tiền" là tất cả trong cuộc sống của bọn họ. Nhưng giờ đây, với sự phát triển của khoa học công nghệ, những doanh nhân Trung Quốc chúng ta lại bất ngờ được đẩy lên tuyến đầu của lịch sử. Sự tiến bộ của công nghệ và tương lai của đất nước bỗng đặt áp lực rất lớn lên vai chúng ta, đồng thời việc bị nghi ngờ và bị đàn áp đã trở thành chuyện bình thường, những điều này là do các doanh nhân đã bị bất ngờ và không kịp đề phòng hay trở tay."

Bên dưới lặng ngắt như tờ.

Tiêu Chiến lại nói, "Nhưng tôi muốn nói rằng, thực chất chúng ta không hề giống với những doanh nhân ở các quốc gia khác. Một phẩy tư tỷ người đứng sau chúng ta là sức mạnh lớn nhất của chúng ta, cũng giúp chúng ta tiếp tục tồn tại. Hơn nữa trên thế giới này có gần tám tỷ người, nhiều người trong số họ cũng có suy nghĩ và cảm xúc riêng, đó cũng là nguồn sức mạnh to lớn của chúng ta."

Vương Nhất Bác cũng im lặng nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói tiếp, "Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, thị trường Internet của Trung Quốc là nơi cạnh tranh và đấu đá khốc liệt nhất trên thế giới. Mà chúng ta đều đã từng đấu tranh để thoát ra và hiện tại vẫn sừng sững đứng ở nơi này. Chúng ta vẫn đang tạo ra công nghệ, chúng ta vẫn sống ở đây, quá khứ, hiện tại và tương lai đều không thay đổi. Chúng ta là những doanh nhân Trung Quốc, và chúng ta đã trải qua rất nhiều điều. Cái mác này sẽ không thể gỡ bỏ, nhưng tôi bằng lòng thuộc về nó, tình nguyện thuộc về nó bằng cả tấm lòng."

Bên dưới nghiêm túc lắng nghe, Vương Nhất Bác cũng tập trung lắng nghe.

Tiêu Chiến ngừng lại một lát mới nói tiếp, "Cuối cùng tôi muốn trích một câu thơ, có thể tượng trưng cho sự thăng trầm của tập thể chúng ta, tượng trưng cho ngành công nghiệp ba chìm bảy nổi của chúng ta, thậm chí có thể tượng trưng cho con người và chính đất nước này. Câu thơ đó là của Lý Công Minh thời nhà Tống."

Thực ra giọng của Tiêu Chiến không lớn nhưng từng chữ anh nói đều vang vọng và có sức nặng, lời anh nói ôn hòa dễ nghe, nhẹ nhàng truyền vào tai của từng người có mặt tại hội nghị thượng đỉnh, ""Chỉ có hoa mai là bất tận, vĩnh viễn đóa trắng bọc đóa hồng"."

*Trích từ bài Mai Sớm của Lý Công Minh

Hết chương 71.

Lời cuối truyện của tác giả:

Viết đến đây là kết thúc phần truyện chính rồi, dài hơn 10.000 chữ so với dự tính của tôi... Truyện này tôi viết với tâm trạng rất vui vẻ, gấu trúc lúc thì là mẹ của sếp này lúc lại là mẹ của sếp kia, phê pha lắm luôn! Mà khi tôi viết về một CEO có tinh thần trách nhiệm xã hội cao như Tiêu Chiến thì trong bản tin ngoài đời thực lại tràn ngập những CEO không có tí ý thức trách nhiệm xã hội nào, cảm giác hơi ảo nhỉ. Tôi thật sự rất biết ơn các bạn độc giả đã kiên trì theo truyện trong suốt hai tháng vừa qua, các bạn đã cho tôi niềm tin lớn lao.

Phần còn lại của lời cuối tôi muốn dành cho một vài điều mà mình đã muốn đề cập ngay từ đầu, có thể coi như đây là lần phổ cập kiến thức cuối cùng ha. Trên thực tế, phụ nữ có không bao giờ vắng mặt trong sự phát triển nhanh chóng của ngành Internet Trung Quốc, nhưng vì đủ kiểu lý do mà rất hiếm người biết đến tên của bọn họ. (Ở đây tác giả liệt kê ra chín người nổi tiếng trong ngành, mình xin phép lược bỏ vì không liên quan đến nội dung truyện).

Cuối cùng, vì bộ truyện này được viết quá nhanh... chỉ hai tháng đã hoàn thành rồi nên cũng không thể có tên trong mấy danh sách đề cử, chưa kể còn được đăng tải bất ngờ mà không có ai bookmark trước, thành thử độ hiển thị rất ít và số liệu cũng khá thấp... Vậy nên nếu thật lòng thích bộ truyện này (điều kiện tiên quyết là phải thật sự thích nó!), thì hãy giới thiệu cho bạn bè hoặc là giới thiệu trên các nền tảng như Weibo, Douyin, v.v. nhé. Vĩnh Nhật, Chiến Chiến và mẹ gấu của hai đứa thật sự rất biết ơn các bạn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay