C2+3

Chương 2

Thu Dương Phường cũng giống Thu Hoè Phường, đều nằm sát bờ đê phòng lũ. Giữa hai phường chỉ cách nhau một con đường rợp bóng cây, phía bắc giáp đê Trường Giang, phía nam nối đến trung tâm thành phố Giang Châu. Con đường này có cái tên khá kỳ lạ: Lưu Ly Nhai.

Lê Lý đạp xe băng qua đường rợp cây, ánh sáng đèn đường dần tối đi.

Trong ngõ không có đèn, chỉ có những khung cửa kính vàng vọt, hệt như lồng đèn giấy thời xưa, có cũng như không. Đêm lạnh, trong ngõ chẳng thấy bóng người, chỉ có vài con mèo đen hoang chạy tuần trên tường viện.

Cô vừa đạp xe vừa nhìn số nhà: Ngõ 19 số 10... Ngõ 21 số 12...

Cô rẽ một cái, bỗng thấy giữa ngõ nằm chắn ngang một con chó vàng to. Vội vàng lái tránh đầu xe, nhưng bánh sau lại cán lên thứ gì mềm mềm, có sức bật—ơ... cái đuôi chó...

Đến tận ngõ 23 rồi mà con chó phía sau vẫn còn sủa loạn chửi rủa.

Chưa đi xa, phía trước cũng vang lên tiếng chửi:

"Con mẹ nó, mày không thấy mất mặt thì tao thấy mất mặt!" Một tiếng quát của người đàn ông trung niên vang dội như bom trong ngõ yên tĩnh, liền sau đó là tiếng đồ đạc bị ném, leng keng rầm rầm.

Lập tức, con chó phía sau im bặt.

Trong mấy ô cửa xung quanh ló ra những bóng người lén nhìn.

Phía trước là một căn nhà có sân, trên dưới đều sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt chiếu nghiêng ra ngõ. Lê Ly đạp xe lại gần, thấy trên bảng nhỏ treo ở cổng viết: Thu Dương Phường 23-17.

Trong nhà có tiếng phụ nữ khóc khàn khàn: "Anh đừng ép nó nữa..."

"Câm mồm lại!" Người đàn ông cắt ngang, "Là chúng mày ép tao! Tao chết rồi thì nó mới vừa lòng chứ gì! Nhìn cái thứ rác rưởi mà mày đẻ ra kìa!"

"Tôi là đồ bỏ đi, ông giết tôi đi!" Lần này là giọng một thiếu niên, không lớn, tuy cố tỏ mạnh mẽ nhưng nghe ra vô cùng yếu ớt.

"Mày tưởng tao không dám hả? Chết, hôm nay cả nhà này cùng chết luôn..." Người đàn ông vừa gào vừa chạy, tiếng ghế bàn bị kéo lê cùng tiếng phụ nữ thét chói tai vang lên.

Đúng lúc ấy, Lê Lý gõ mạnh cánh cổng sắt nhỏ, "cộc cộc cộc", như bấm nút dừng cho vở kịch hỗn loạn bên trong.

Cổng không khóa, vừa gõ thì cửa đã tự bật vào.

Trong ngoài đều im lặng chừng hai, ba giây. Bên trong vang lên nhiều tiếng chân xen lẫn tiếng dịch chuyển bàn ghế. Ngay sau đó, cửa chính mở ra, người đàn ông to lớn đứng đó, cái bóng đen vượt qua sân, nặng nề đổ xuống trước mặt Lê Lý: "Ai đấy?"

Lê Ly giơ cái túi nilon trong tay: "Nhà các người đặt bánh nếp."

"Giao nhầm rồi!" Gã đang nổi điên, gắt gỏng đóng sập cửa.

Lê Ly nhìn tấm bảng treo ở cổng viện—Thu Dương Phường 23-17.

Bên trong lại vọng ra: "Mẹ kiếp, còn ăn với uống cái gì! Cùng chết với tao cho sạch sẽ!"

Túi bánh nếp nặng mười cân, quai túi siết vào lòng bàn tay cô. Cô bước thẳng vào sân, lại gõ cửa chính, "cộc cộc cộc".

Rất nhanh, cửa lại bật mở, lần này gã đàn ông không khách sáo: "Tao nói nhầm rồi mày không nghe à?"

Lê Lý đáp: "Không nhầm. Chính nhà này đặt. Họ Dư, đúng không?"

"Tao họ Yến! Cút!"

Gã nghĩ con bé học sinh trước mặt sẽ sợ hãi, nhưng ánh mắt Lê Lý chỉ nhàn nhạt, như nhìn một con hổ giấy.

Cô khẽ thở dài, móc điện thoại ra gọi. Bên trong lập tức vang lên tiếng chuông. Chủ nhân chiếc điện thoại—một người phụ nữ—ngồi trên sofa, cúi đầu.

"Tôi không quan tâm ông họ Yến, họ Rượu hay họ Bật Lửa, đồ là nhà ông đặt." Lê Lý đặt túi xuống đất, nói, "Bốn mươi tám."

Gã đàn ông gầm: "Có đặt cũng không cần nữa!"

"Được. Phí chạy vặt mười tệ."

"Con bé nhà nào mà dám tới đây tống tiền tao hả!"

Lê Lý lại thở dài: "Bác à, tôi không phải con ông, ông không được quyền hù dọa tôi. Nếu cho rằng tôi tống tiền, ông báo công an đi, để cảnh sát tới xử lý, được chứ?"

Gã lập tức tung chân đá cái túi, nilon rách toạc, từng miếng bánh nếp văng khắp nơi.

Người ta mua rồi thì muốn làm gì là chuyện của họ. Lê Lý mặt không cảm xúc, giơ mã QR: "Bốn mươi tám."

Gã nhìn nó chằm chằm một lúc, rốt cuộc cũng chẳng làm gì. Công bằng mà nói, mặt mũi gã cũng không đến nỗi nào. Nhưng lòng người đâu thể nhìn mặt đoán. Còn nhà gã có việc gì rối ren, Lê Lý không hứng thú, cô chỉ quan tâm lấy tiền rồi đi.

Gã quay lưng, quát người phụ nữ: "Cô mua thì tự giải quyết đi."

Người phụ nữ vội vàng cầm điện thoại ra, lén lút quét mã trả tiền, khẽ nói một tiếng: "Xin lỗi."

Lê Lý không đáp, cô vốn ghét những kẻ yếu đuối.

Tiền vừa chuyển tới, cô không nán lại một giây, quay người bỏ đi.

Ánh mắt cô lướt qua, thấy cạnh phòng khách có cánh cửa khép hờ, trên giường thò ra một bàn tay thiếu niên, trắng bệch, ngón tay gầy dài như trong cảnh phim kinh dị.

Cô chẳng để tâm, ra khỏi sân, nhảy lên xe, lại lắc lư đạp đi trong màn đêm.

Ở cái nơi ngay cả đèn đường cũng không có này, sau mỗi khung cửa sổ đều là một bi kịch.

Đường dễ đi thì chẳng có mấy, nhưng cửa sổ thì san sát khắp nơi.

...

Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Sáng thứ Hai, khi chuông báo thức vang lên, Lê Lý cảm thấy rất đau khổ, lúc ấy cô lại nảy ra ý nghĩ không muốn đến trường nữa.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, cô liền tỉnh táo hơn. Nằm thêm một lát, cuối cùng cô vẫn dậy — bởi cô càng không muốn ở nhà.

Cô dậy muộn, suýt thì đi học trễ, đoạn đường cuối cùng phải chạy bộ.

Không phải vì sợ đi trễ, mà là vì cô thấy phiền.

Trường nghệ thuật thực ra quản lý khá thoải mái, chỉ có sáng thứ Hai bắt buộc phải học tự học buổi sáng, những ngày khác thì tự do luyện tập. Nhưng lớp của họ lại đặt ra quy định nghiêm khắc: nếu đi trễ vào sáng thứ Hai thì phải đứng ở cuối lớp cả buổi sáng.

Lê Lý đã từng bị trễ, đứng suốt một buổi sáng, đến mức sắp ngủ gật luôn.

Đứng thì rất mệt, chi bằng ngồi ngủ gật còn hơn.

Cô vừa kịp bước vào lớp khi chuông tiết đầu tiên vang lên, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn. Sau tiết này sẽ có 40 phút ăn sáng, lúc đó có thể ra căn-tin ăn tạm.

Vừa vào lớp, Lê Lý liền phát hiện có một chỗ trống ở tổ ba, hàng thứ tư.

Bảo bối của thầy Bì — Thôi Nhượng, lại đi trễ.

Lê Lý cảm thấy hôm nay cuối cùng cũng có chút thú vị.

Nửa tiết học trôi qua, Thôi Nhượng mới xuất hiện ở cửa lớp, cất tiếng: "Báo cáo."

Không ít bạn học lén ngẩng mắt nhìn.

Thầy Bì khẽ gật đầu với cậu ta.

Thôi Nhượng bước vào lớp, không giải thích, cũng không đưa giấy xin phép, cứ thế ngồi xuống, bỏ cặp ra.

Bạn cùng bàn là Tạ Hân phấn khích huých cùi chỏ vào Lê Lý, chờ xem bảo bối của thầy chủ nhiệm bị phạt đứng.

Nhưng thầy Bì đứng trên bục giảng, với tư thế mà trong mắt Lê Lý là cực kỳ mất mặt, nói:
"Thôi Nhượng hôm nay không khỏe, đi trễ là chuyện có thể thông cảm, nên không phạt."

Thôi Nhượng bình thản mở sách tiếng Anh đọc từ vựng. Tiếng đọc bài trong lớp thậm chí không giảm chút nào. Không ai thấy việc này hay câu nói ấy có gì sai.

Quyền miễn trừ của học sinh giỏi là chân lý bất di bất dịch trong trường học.

Lê Lý nhìn chằm chằm thầy chủ nhiệm một lúc, ông ta cũng liếc thấy cô, nhưng chẳng để tâm, chỉ đi một vòng quanh lớp rồi trở về văn phòng.

Sau giờ tự học, học sinh mang đồ ăn sáng thì ăn trong lớp, không mang thì đi căn-tin. Không ai bàn tán chuyện Thôi Nhượng đi trễ.

Lê Lý vào căn-tin mua một bát mì, mới ăn vài miếng đã bỏ.

Trên đường quay lại lớp, khi đang đi lên cầu thang, Lê Lý nói:
"Tớ biết lão Bì ghê tởm, nhưng không ngờ có thể ghê tởm đến mức này, lại phá vỡ giới hạn lần nữa."

Tạ Hân đáp:
"Ông ta vốn vậy mà. Thầy giáo thực dụng nhất mà tớ từng gặp. Đối xử với học sinh nghe lời hay không nghe lời, gia cảnh tốt hay không tốt, hai bộ mặt rõ rệt. Tởm chết đi được."

Lê Lý cười khẩy:
"Cậu nói xem, sao ông ta không quỳ xuống gọi Thôi Nhượng là ba luôn cho rồi?"

Tạ Hân quay sang định phụ họa, nhưng liếc thấy ai đó phía sau đang đi lên, liền im bặt. Lê Lý quay đầu lại, thấy Thôi Nhượng đang ở sau họ chừng năm sáu bậc thang.

Ánh mắt hai người không chạm nhau. Tạ Hân hơi lúng túng, nhưng Lê Lý thì chẳng bận tâm.

Thôi Nhượng theo sau hai người, không vượt lên, cứ thế lên đến tầng bốn. Lê Lý vào lớp từ cửa sau, Thôi Nhượng thì đi cửa trước.

Vừa ngồi xuống, Lê Lý đã thấy mấy bạn tổ một đang kéo bàn ghế lên trước, tạo chỗ trống.

Chẳng mấy chốc, hàng cuối tổ một được dọn trống, Hướng Tiểu Dương không biết từ đâu khiêng một bộ bàn ghế đến đặt vào đó. Chỗ này khá đẹp, ngay cạnh cửa sổ.

Tạ Hân hỏi:
"Có học sinh mới à?"

Hướng Tiểu Dương đáp:
"Ừ, có người chuyển trường đến."

Lê Lý nói:
"Đúng là mù mắt. Chọn nhầm lớp của lão Bì."

Nhưng hôm đó, học sinh mới không đến.

Sau đó hơn mười ngày, vẫn chẳng có học sinh mới nào.

Chỉ có nắng thu nhạt nhòa là ngồi ở chỗ trống đó suốt nửa tháng.

Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, lại mưa liên tục, Lê Lý lại đi học trễ.

Bác gác cổng chỉ liếc mắt, thấy là cô thì cầm bút ghi vào sổ: "Nhạc cụ lớp 2, Lê Lý."

Lê Lý cầm ô đi ra khỏi phòng bảo vệ, bước chân không nhanh không chậm.

Cơn mưa dai dẳng dường như sắp kết thúc, vẫn còn rơi lất phất.

Phía sau, hai học sinh đi trễ chạy vụt qua, giẫm lên nền xi măng ướt phát ra tiếng "bẹp bẹp". Họ lao nhanh về lớp mình, như thể mấy bước cuối này có thể thay đổi thực tế đã đi trễ, hoặc làm bộ cho giáo viên thấy — tuy trễ nhưng vẫn cố gắng sửa sai.

Trường nghệ thuật Giang Châu tuy quản lý lỏng lẻo, nhưng mỗi lần học sinh đi trễ, giáo viên chủ nhiệm sẽ bị trừ 10 tệ. Lê Lý nghĩ về số lần mình đi trễ, cũng ổn thôi, mới làm thầy mất 20 tệ, coi như chiếm được của ông ta hai ly trà sữa.

Khách quan mà nói, Lê Lý không phải học sinh hư. Cô không nhuộm tóc, không đánh nhau, không xăm mình, không trang điểm đậm, không gây sự với bạn bè, không mặc đồ hở rốn hay tất lưới, cũng không xỏ khuyên mũi, môi hay rốn.

Nhưng tính cách con người không phải thứ có thể thể hiện bằng vài thứ trang trí bên ngoài, và cũng không thể che giấu bằng vẻ ngoài bình thường.

Dù ở một trường nghệ thuật nơi học sinh cá tính muôn màu, cô vẫn quá đặc biệt.

Học sinh quá cá tính, thầy Bì không thích; nếu thành tích lại kém, thì tội chồng thêm tội.

Hôm nay lại là thứ Hai, không tập buổi sáng, mà là tự học.

Lê Lý giũ nước trên ô, thong thả bước vào tòa nhà dạy học. Cửa sau lớp họ sát ngay cầu thang. Có lẽ vì trời mưa, gió thu lạnh, Hướng Tiểu Dương ngồi cạnh cửa sau đã đóng cửa lại.

Lê Lý đẩy một cái, không mở ra được.

Bên trong vang lên tiếng thầy Bì:
"Đây là học sinh mới chuyển từ Nhạc viện Tây Âm đến, Yan Yu (Yến Vũ"

Cả lớp ồ lên.

"Nhạc viện Tây Âm?"

"Đại thần đó nha."

"Đỉnh thật đấy."

"Sao lại chuyển đến đây nhỉ?"

"Trường trung học thuộc Nhạc viện Tây Âm đứng top 3 toàn quốc đấy!"

Lê Lý cũng hơi nhướng mày — Nhạc viện Tây Âm?

Nhan Vũ? ( *Đồng âm với "Yan Yu")

Tên con gái khá hay.

Lê Lý bước dọc hành lang mờ hơi mưa, liếc qua từng ô cửa kính, lại thấy một thiếu niên mặc áo len trắng đứng trên bục giảng. Cậu dáng người gầy mảnh, cao gầy, cao hơn thầy Bì đến nửa cái đầu.

Ánh đèn huỳnh quang hòa cùng ánh sáng ban mai hắt trên mặt kính cửa sổ, khiến gương mặt cậu trong làn sương và ánh sáng chập chờn khi rõ khi mờ, khiến cô nhìn mãi mà vẫn thấy không rõ ràng.

"Chữ Yến trong Yến Quốc, chữ Vũ trong lông vũ." Thầy chủ nhiệm nói, "Yến Vũ, em tự giới thiệu với mọi người đi."

"Chào mọi người, tôi là Yến Vũ." Giọng cậu rất thấp, nghe có vẻ không có tinh thần.

Lê Lý cầm cây dù còn nhỏ nước, bước tới cửa lớp, nói một tiếng: "Báo cáo."

Yến Vũ quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.

Đôi mắt cậu đen láy, long lanh như chứa ánh sáng trong suốt. Làn da rất trắng, từng đường nét lông mày, mắt, môi, mũi đều quá mức đẹp đẽ, khiến Lê Lý thoáng ngẩn người một giây, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh mưa bụi Giang Nam khẽ gõ vào khung cửa gỗ. Nhưng chỉ thoáng chốc, cậu đã khẽ cụp mí, dời ánh mắt đi. Còn cô thì lại tỏ ra chẳng mấy bận tâm.

Lê Lý thu dù, bước vào lớp, ngồi xuống hàng thứ hai từ dưới lên, nhóm thứ hai, khẽ vuốt mái tóc xù vì ẩm ướt.

Yến Vũ từ bục giảng bước xuống, ngồi vào chỗ trống trước mặt Hướng Tiểu Dương, ngay chéo phía trước cô, chỉ cách một lối đi.

Cô vừa xếp gọn dù xong, có phần lơ đãng. Đến khi lật sách tiếng Anh ra mới thấy không khí khác lạ. Bạn cùng bàn Tạ Hân khẽ huých tay cô.

Hóa ra hôm nay chỉ có mình cô đi muộn, thầy Bì đang đứng trên bục, mặt lạnh tanh, ánh mắt khóa chặt cô, chờ cô tự giác cầm sách ra cuối lớp đứng phạt.

Lê Lý nói: "Thầy, hôm nay em không khỏe, khỏi phải đứng phạt."

Tiếng đọc bài buổi sáng khựng lại một giây rồi tiếp tục vang lên.

Thầy Bì nhìn cô như nhìn một con khỉ vừa quậy phá trên Thiên Cung, nói: "Không khỏe thì đưa giấy chứng nhận của bệnh viện, không có thì ra đứng cuối lớp cho tôi."

Tiếng đọc lại giảm phân nửa.

Lê Lý đáp: "Em không đứng."

Mấy tiếng đọc cuối cùng cũng tắt hẳn.

Hàng chục ánh mắt đổ dồn vào cô và thầy chủ nhiệm. Chỉ có học sinh mới Yến Vũ cúi đầu, dường như không để ý.

Sắc mặt thầy đổi hẳn: "Lê Lý, em định làm gì? Không theo quy định của lớp thì cút khỏi lớp tôi!"

"Lần trước Thôi Nhượng đi muộn cũng đâu có giấy bệnh viện, sao thầy không bắt cậu ta đứng phạt?" Lê Lý nói, "Hôm nay em không đứng, sau này cũng sẽ không đứng."

Một số ánh mắt lập tức liếc về phía Thôi Nhượng. Cậu ta ngồi giữa lớp, vẫn giữ tư thế cúi đầu đọc sách, không hề nhúc nhích, nhưng vành tai đã đỏ ửng.

Thầy Bì sải bước xuống bục, áp sát Lê Lý, dựa vào uy quyền của một người vừa là giáo viên vừa là chủ nhiệm:

"Em đứng không?"

Mấy bạn gần đó bị dọa giật mình.

Lê Lý hơi ngẩng đầu: "Thầy xem em có đứng không?"

Cả lớp đồng loạt hít sâu một hơi, xen lẫn tiếng bàn ghế xê dịch khe khẽ.

Gân xanh trên trán thầy nổi hằn, đôi mắt như ếch sắp lồi ra.

"Bao nhiêu năm dạy học tôi chưa thấy đứa học sinh nào như em! Em nhìn lại bản thân xem là cái loại gì!" Ông ta gào lên, mắng cô không biết xấu hổ, không có tự trọng, nói cô chắc chắn là phế vật rác rưởi.

Cơn thịnh nộ của ông khiến cả lớp lặng như bị đóng băng, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Nhưng Lê Lý vẫn trơ như đá, thậm chí còn mở sách tiếng Anh ra. Cô nhất quyết không nhúc nhích, không chịu đứng phạt.

Thầy chủ nhiệm thua.

Ông không mắng nữa, nhìn cô 5 giây, rồi giật lấy sách của cô ném xuống đất.

Lê Lý liếc ông một cái, bất ngờ đứng bật dậy, bàn ghế vang lên một tiếng "rầm". Với chiều cao 1m73, khí thế của cô hoàn toàn không kém gì ông.

Cả lớp hoảng hồn.

Hướng Tiểu Dương phản ứng cực nhanh, bật dậy ôm chặt lấy cô, Tạ Hân cũng vội kéo tay cô lại.

Hướng Tiểu Dương dù sao cũng là con trai, sức khỏe tốt, giữ chặt được cô.

Các nam sinh phía sau cũng đứng lên ngăn, sợ chuyện to ra.

Thầy Bì trừng mắt: "Sao? Em định tạo phản à! Lê Lý, em nhìn lại mình xem là cái dạng gì? Không lo học, muốn bị đuổi rồi ra ngoài làm lưu manh phải không? Được! Giờ em theo tôi lên phòng giám thị ngay!"

Lê Lý không nhúc nhích, chỉ tay vào thầy qua vai Hướng Tiểu Dương: "Thầy gọi giám thị xuống đây. Em sẽ hỏi ông ấy tại sao Thôi Nhượng không bị phạt đứng."

Im phăng phắc.

Trên đời có nhiều thứ trông như là hiển nhiên. Ví dụ, học sinh cá biệt trong lớp cũng như người nghèo trong xã hội — sinh ra đã phải biết vị trí của mình.

Nhưng cái "hiển nhiên" đó thực chất là giả dối. Mà tất cả thứ giả dối, một khi nói thẳng ra thì sẽ vỡ.

Khoảnh khắc này, thầy Bì nhận ra, lớp da đạo mạo của mình đã bị xé toạc. Ông đứng ở nửa cuối lớp, đối diện với những học sinh vốn luôn chịu đựng lời mắng mỏ của mình — trong ánh mắt họ im lặng nhưng ẩn chứa phẫn nộ.

Ông bỗng thấy hơi chột dạ, lo rằng chuyện này có thể thành một cuộc "tạo phản" thật sự.

Hướng Tiểu Dương nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt ông, lập tức cười xoa dịu: "Thầy Bì, bỏ qua đi, mắng nửa tiết rồi, tụi em phải học bài. Thôi, thầy về phòng nghỉ đi, lát nữa cô văn sẽ kiểm tra thuộc bài Luận về sáu nước đó."

Cậu vừa dứt lời, mấy nam sinh hàng sau liền lớn tiếng đọc: "Lục quốc phá diệt! Phi binh bất lợi! Chiến bất thiện! Tệ tại lộ Tần! Lộ Tần nhi lực khuy! Phá diệt chi đạo dã!"

Tiếng bọn họ vang cực to, như thể cả đời chưa từng học thuộc bài. Những học sinh khác cũng hiểu ý, lần lượt đọc to theo, dường như muốn đè bớt không khí căng thẳng vừa rồi xuống.

Thầy chủ nhiệm đứng giữa làn âm thanh đó, không thể trút giận, cũng không thể cứu vãn, không muốn làm căng thêm nhưng lại chịu không nổi bầu không khí này, bèn đổi chủ đề, nói với Lê Lý: "Chỗ này của em à?"

Cô đổi chỗ với Tạ Hân nên không trả lời.

Thầy đảo mắt quanh: "Tôi nói cho các em biết! Mấy đứa ngồi phía sau, để tôi mà thấy đổi chỗ lung tung nữa là đứng hết ra hành lang cho tôi."

Nhưng nói xong câu đó, ông cũng chẳng làm gì được cô nàng "vững như núi" Lê Lý, đành tự mình rời khỏi lớp.

Thầy đi chưa lâu, tiếng đọc bài yếu dần.

Hướng Tiểu Dương giơ ngón cái với Lê Lý, nói:
"Chị Lý oai quá!"

Một đám con trai cũng hất cằm trêu:
"Chị Lý oai quá!"

Mấy học sinh bàn trước cũng có không ít người quay lại, có kẻ vẫn còn sợ hãi; có kẻ mặt không cảm xúc; cũng có kẻ bực mình vì bị mất nửa tiết tự học, bịt tai cố gắng học từ vựng.

Thôi Nhượng vẫn cúi đầu đọc sách, không nhúc nhích, nhưng cổ và tai đã đỏ bừng.

Tạ Hân hỏi:
"Giờ có đổi chỗ không?"

Lê Lý thản nhiên đáp:
"Đổi cái mẹ ấy."

Lúc này, Yến Vũ bất ngờ quay đầu liếc về phía cô, vừa khéo Lê Lý cũng đưa mắt qua, chạm ngay ánh nhìn của anh.

Lần này, cô mới được nhìn gần mặt anh — gương mặt trắng trẻo, môi đỏ như son, tóc đen như quạ, lông mày và đôi mắt sâu thẳm, đường nét cằm và ngũ quan vừa mang nét dịu dàng vừa không kém phần sắc bén.

Cho dù có đặt anh vào lớp Biểu diễn – Phát thanh – Múa đầy trai đẹp, nhan sắc của anh vẫn vượt xa tất cả.

Chỉ đối mắt chưa đến một giây, Yến Vũ đã quay đi.

Ngoài cửa sổ mưa bay lất phất, trong khoảnh khắc đó, tim Lê Lý như bị bàn tay "biến đá thành vàng" trong truyện cổ tích khẽ chạm vào, bỗng ngưng đọng lại.

*"Bàn tay biến đá thành vàng"là một thuật ngữ trong thần thoại, biểu thị quyền năng biến đổi vật chất hoặc đạt được sự giàu có bằng một phép màu, nhưng về mặt khoa học, nó là quá trình , chẳng hạn như bắn phá vào một nguyên tố để thay đổi số hiệu của nó, từ đó biến đổi nó thành một nguyên tố khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip