Đối mặt với sự thật
Bởi vì "mệnh lệnh" của em, và bởi được em chăm chút, Thùy Trang nhanh chóng được ra viện. Lan Ngọc làm thủ tục xuất viện xong thì đưa chị về nhà
"Ngồi xuống đây"
"Hmm ... chị nói mà, đừng tức giận nữa" biết không thể trì hoãn thêm nữa, chị chọn cách thành thật với em
Lan Ngọc dẹp hết mấy thứ vướng víu trên sofa nhà chị xuống đất rồi kéo tay chị ngồi xuống, bắt chị nhìn thẳng vào mình, một chút cũng không được tránh né
"Kể cho đúng, cho đủ, cấm kể nhẹ đi"
Chị thở dài, nhìn đôi tay của mình vẫn đang nằm gọn trong tay em, chậm rãi mở lời
"Trang không thể chơi đàn được nữa, em có thất vọng không?"
"Tôi không quan tâm cái đó. Cái tay chị làm sao?"
"Chị cắt cổ tay .. aaa" Lan Ngọc chỉ nghe bấy nhiêu đã không kiềm được siết lấy tay chị, vô tình vào đúng chỗ đau
Chị đem mọi chuyện kể hết, không thêm, không bớt, tất tần tật mọi cảm xúc và cả suy nghĩ lúc ấy của mình đều đem trải ra hết cho em thấy. Chị kết thúc câu chuyện bằng cái hôn lên môi em rồi rời ra
"Trang nhận ra mình yêu em nhường nào, và đã ngu ngốc tổn thương em ra sao"
"Sao chị ngốc như thế hả Trang? Chị biết tôi yêu chị cơ mà, chị đau đớn như thế, có nghĩ nếu tôi biết được tôi sẽ ra sao không"
"Chị lúc đó chỉ ích kỉ nghĩ cho mình, chị muốn được giải thoát, nhưng chị không dám chọn cái chết. Chị nghĩ mình phải sống để trả giá cho lựa chọn của mình"
"Đau lắm phải không?" Em nâng tay chị lên rồi cứ nhìn chằm chằm vào đó, không ý thức được trong mắt đã phủ kín hơi nóng và mờ dần đi
Thùy Trang cảm thấy ươn ướt, cúi đầu nhìn thấy em khóc thì hốt hoảng "Đừng khóc, chị không sao rồi mà"
"Trang, tôi xin lỗi"
"Không không mà" chị lau nước mắt cho em "Đừng khóc, đã rất lâu rồi, không sao không sao hết"
"Chị có muốn xem của tôi không?"
"Gì cơ? Em c-cũng ..?"
Lan Ngọc buông chị ra, chầm chậm cởi áo sơ mi rồi xoay lưng lại với chị. Thùy Trang nhìn thấy dòng chữ "Ninh Dương Lan Ngọc never give up" che đi một vết sẹo dài bên eo em
"Sao lại vậy?"
"Vết này không phải tôi cố tình làm bị thương, nhưng đến lúc bị thương rồi tôi lại không muốn tự cứu lấy mình. Chỉ là lúc đó tôi cảm thấy chẳng biết mình phải sống để làm gì, bởi vì ngày nào cũng đều tạm bợ như nhau. Mẹ đưa tôi vào viện, tôi được cứu, thế nên tôi xăm dòng này lên để nhắc nhở mình phải mạnh mẽ hơn. Có lẽ cuộc đời không cho phép cả tôi cả chị được chọn cái chết"
Thùy Trang run rẩy, không dám nghĩ nếu lúc đó em không được đưa vào viện thì sao? Chị biết đi đâu để đòi lại em bây giờ?
Chầm chậm kéo áo rồi cài cúc lại cho em, ánh mắt nhu tình của chị không giấu được tâm tư "Đừng khóc nữa, chị thương em"
"Tôi ..."
Chị nghiêng đầu, chờ đợi em nói tiếp
"Tôi vẫn còn yêu chị" em thở dài, thừa nhận lòng mình khiến Thùy Trang nhoẻn miệng cười "Nhưng đợi tôi được không, tôi sợ mình chưa thật sự ổn"
"Trang là của em, lúc nào sẵn sàng thì nói với Trang là được"
Em vỗ lên đùi mình "Chị lên đây ngồi đi"
Thùy Trang nghe lời, leo lên chân em, vòng hai tay qua ôm cổ em
"Từ mai tôi tập đàn cùng chị, chị cũng phải quan tâm tôi nhiều hơn, và đừng bỏ rơi tôi nhé"
"Trang sẽ thành cái đuôi của em"
"Không cần phải đến mức đó"
"Cần. Trang quyết rồi, ngay tối nay dọn đồ qua nhà em ở luôn. Trang xa em hơn 4 năm rồi, Trang nhớ em lắm, Trang muốn ôm em ngủ"
Lan Ngọc bật cười. Khúc mắc trong lòng được hóa giải, người kia lại trở về dáng vẻ như trước đây, thoải mái hướng em làm nũng. Lan Ngọc không phiền, ngược lại cảm thấy như vậy có khi sẽ giúp em sớm bỏ đi bóng ma tâm lí, mà chị quen hơi em rồi cũng có thể sớm ngày chơi đàn lại được. Vậy cũng tốt
"Cười gì, có nhớ người ta không đó"
"Sao tôi phải nhớ chị?"
Chị há miệng cắn lên vai em một cái cho bõ ghét, xong lại không nỡ mà hôn lên
"Đổi xưng hô đi mà, Lan Ngọc~"
"Em nhớ Trang"
Chị nhoẻn miệng cười "Đúng là Lan Ngọc của chị rồi, yêu em quá đi mất"
Thùy Trang ngẩng lên từ vai em, hai mắt sáng rực, lôi trong túi xách ra chiếc nhẫn mà chị vẫn luôn giữ gìn cẩn thận
"Đeo cho chị đi"
"Vẫn còn giữ sao?"
"Hàng hiếm như vậy, sao có thể bỏ đi được"
Lan Ngọc cầm lấy rồi lồng vào ngón tay chị. Chiếc nhẫn vẫn sáng và lấp lánh như mới đây, dường như không nhìn thấy dấu vết thời gian, giống như chưa từng có sự chia lìa nào cả
"Quả nhiên phải là em đeo cho thì mới đẹp"
"Khéo nịnh"
"Nhẫn của em đâu?" Chị có niềm tin rằng đứa nhỏ này chưa vứt nhẫn đi
Lan Ngọc mở ví lấy ra chiếc nhẫn giống hệt của chị, Thùy Trang nhanh nhảu cầm lấy rồi quỳ một chân xuống sàn
"Ngày trước chưa có cơ hội nói với em nên đã phải chờ đợi rất lâu mới đến khoảnh khắc này. Ninh Dương Lan Ngọc, bé làm người yêu của chị nhé?"
"Được rồi, chị đứng lên đi"
Chị đeo nhẫn cho em rồi đan hai bàn tay lại với nhau. Đôi nhẫn sáng lấp lánh, đẹp như đôi người đã cùng nhau trải qua thăng trầm trong cuộc sống rồi tìm về với nhau
"Chị hôn bé được chưa?" Thật sự nếu giờ em còn bắt đợi, chị sẽ cắn lưỡi cho em xem
Lan Ngọc buồn cười, nhưng vẫn bắt lấy gáy chị rồi hôn. Quá lâu để được hôn nhau và đắm chìm vào nhau. Tất thảy cảm xúc đều ở đây hết. Lan Ngọc hôn chị, triền miên đến tận khi hơi thở đứt quãng mới rời ra
Thùy Trang bị em hôn đến sưng tấy môi mềm, cả cơ thể cũng bị dục vọng quấn lấy, nhưng phải kiềm chế lại bởi chưa dám đòi hỏi em
"Sao lại nhìn em kiểu đó?"
"..."
"Khó chịu chỗ nào?"
"Tất cả"
"..."
"Bé, hôn ngực thôi cũng được. Trang khó chịu lắm" chị ôm đầu em, như một sự chờ đợi sự cho phép. Thấy Lan Ngọc không phản ứng, chị bạo dạn đẩy đầu em vào ngực mình, tiện tay cởi luôn áo ngoài và cả áo lót, phơi bày tất thảy trước mắt em
Lan Ngọc quá bất ngờ bởi mọi thứ quá đột ngột. Là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể chị hoàn toàn không có gì che chắn. Em không phải thần thánh, tất nhiên không có cách nào cưỡng lại được sự quyến rũ này, nhất là khi người này còn liên tục xoa đầu em như cổ vũ
"Bé, hôn Trang"
Lan Ngọc như bị sai khiến, lập tức hạ môi mình lên bầu ngực căng tức của chị, rồi chuyển sang ngậm, và bởi khám phá được niềm thích thú mới nên không ngừng cắn mút
"Hmm ... bé giỏi"
"Mút nữa đi"
"Aaaa ... Lan Ngọc ... ưm ~ giỏi quá"
"Bên này nữa, bé ~"
"Bé mút ... hmm .. Trang sướng"
Phụ nữ ngoài 30 như lang như hổ, cái dáng vẻ e thẹn của năm 26 đã không còn nữa, thay vào đó là sự táo bạo và quyến rũ đến chết người. Thùy Trang giữ thân như ngọc, chỉ chờ đến ngày được em khai phá. Chị liên tục ở bên tai em rên rỉ, chỉ biết ngửa cổ rồi oằn người chịu đựng sự sung sướng lần đầu được trải nghiệm này. Quá đê mê, lạ lẫm và cả thích thú
Thậm chí Lan Ngọc không cần đụng đến nơi giữa hai chân, chị vẫn đạt đỉnh, phóng ra lớp vải mỏng rồi thấm lên đùi em thứ chất lỏng sền sệt, đặc quánh mùi ái tình
"Bé, nếm thử đi"
Có ai nói cho Lan Ngọc biết vì sao người phụ nữ của em lại trở nên táo bạo thế này không? Nhưng Lan Ngọc rất thích, dù cho chị có mang bất kì dáng vẻ nào đi nữa, trong mắt em cũng rất vừa vặn
"Ngon"
Thế nhưng một chữ của Lan Ngọc có thể đem chị đi luộc chín. Thùy Trang xấu hổ giấu mặt vào hõm vai em
"Trang chờ một ngày bé sẵn sàng yêu Trang, để Trang thuộc về bé"
Lan Ngọc vuốt ve tấm lưng trần óng ánh mồ hôi của chị rồi đứng dậy bế cả chị theo
"Tắm nhé"
"Ôi" giờ chị mới nhớ ra điều này "Người Trang toàn mùi bệnh viện, xin lỗi bé"
"Không, người Trang có mùi Thùy Trang"
Cả hai tắm rửa xong rồi leo lên giường, Thùy Trang đặc biệt bám người, nhất định ôm em không rời dù chỉ một chút
"Ngủ ngon nhé"
"Dạ ... Trang yêu bé nhiều"
Hai người con gái, tại cùng một thời điểm, dồn hết tình yêu cho đối phương, cũng chính là tự tay chặn hết đường lui của chính mình. Nhưng thật may mắn vì cuối cùng vẫn có thể nương tựa vào nhau mà bước tiếp
Gặp được nhau đã là điều đẹp đẽ nhất của mọi mối lương duyên, nhưng tuyệt vời hơn cả gặp gỡ chính là gặp lại. Gặp lại ở một phiên bản tốt đẹp hơn, dành cho nhau
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip