|1| Lời hứa và chuyến đi xa quê
"Mãi về sau này, kí ức nồng nhiệt năm đó lại càng trở nên mờ nhạt, duy nhất trong trí nhớ tôi chỉ có hình ảnh của cậu là luôn rõ ràng."
_sưu tầm_
_____________
Cần Thơ năm 1985.
Cái thời tiết của tháng ba ôi sao mà oi bức quá đỗi. Hè nào cũng vậy, thằng Mân như thói quen lại vác cái võng ra ngoài sau hè nằm, ở dưới gốc cây xoài nên nhìn mát mẻ lắm, chỗ ngủ trưa ưa thích của nó.
Nắng buổi trưa gay gắt, tiếng ve lại còn văng vẳng bên tai cứ ong ong cả cái đầu. Nó xoay mình mấy lần vì không có ngủ nổi.
Sao mà kì cục vậy? Mấy lần trước nó nằm một hồi là ngủ một giấc tới chiều, đợi tới giờ cơm nhỏ Tiên em nó ra kêu mới chịu dậy.
Ngước mắt nhìn lên trên trời xanh, nó ngẫm nghĩ một hồi rồi suy diễn ra trong đầu mấy con vật kì thú qua hình dạng của những đám mây đang lơ lửng. Gió thổi vô tán cây nghe lào xào, hiu hiu êm ả, vậy mà chốc lát mắt nó đã lim dim muốn ngủ tới nơi, cảm ơn vì đây cũng là điều nó muốn.
"Mân ơi!!"
Bị gọi đột ngột nên nó giật mình như đang rơi, chới với bừng tỉnh.
Nó mở mắt thì thấy thằng Kỳ đứng trước mặt nó, một tay cầm cây vợt, một tay lay lay đầu võng. Bị phá giấc ngủ trưa nên nó quạu ra mặt.
"Cái gì vậy chèn?"
"Đi chơi với tao."
"Thôi mắc ngủ rồi, chơi một mình đi!"
"Ngủ quài luôn á. Đi, đi đi, đi chơi nè, chơi một mình chán chết!"
"Không mà!"
Rủ rê không được, thằng Kỳ bỏ cây vợt xuống, lấy hai tay chống ngang hông nói.
"Mày không chơi với tao, sau này tao đi rồi, không có ai chơi với mày nữa đâu."
Thằng Mân nghe xong, cái mặt ngơ ra thấy rõ, nó ngồi bật dậy thắc mắc hỏi.
"Mày nói vậy là sao hả Kỳ?"
"..."
"Mày định đi đâu ?" Nó sốt ruột hỏi tiếp.
"Tao sắp sửa lên Sài Gòn học, má tao biểu." thằng Kỳ vừa trả lời vừa nhúng vai tỏ vẻ dửng dưng.
"Sao mà phải lên tận Sài Gòn dữ vậy, học ở đây không được hả?"
"Tao không biết, má tao nói lên trển học có môi trường tốt hơn, tốt cho tương lai của tao nữa."
"Ờ... "
Mân nó gật gù ra vẻ đã hiểu hết lời mà thằng Kỳ nói, nhưng trong ánh mắt nó rõ ràng vẫn còn mông lung lắm, má thằng Kỳ biểu thằng Kỳ lên Sài Gòn học, như vậu thì nó với Doãn Kỳ sẽ không được gặp nhau, không được đi chơi, nói chuyện với nhau nữa, chỉ mới nghĩ đến đó lòng nó đã phút chốc nặng trĩu.
Ngủ trưa hả, thôi, nó tỉnh như ruồi luôn rồi.
"Giờ chịu đi chơi với tao chưa?"
"Đi!"
Thế rồi hai đứa lại dẫn nhau đi chơi như mọi khi tụi nó vẫn hay làm.
Trí Mân với Doãn Kỳ, tụi nó là bạn thân của nhau, cũng có thể ví hai đứa là một cặp chơi thân nhất trong cái xóm này. Thằng Mân mười bốn, thằng Kỳ mười lăm, lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, có gì vui cũng rủ nhau đi, có gì ngon cũng chia ra cùng ăn, kể cả lúc đứa này bị đòn đứa kia cũng tự nguyện xách mông qua cùng chịu.
Bao nhiêu thôi cũng đủ hiểu hai đứa coi nhau quan trọng như thế nào.
___
Tầm xế chiều, hai đứa nhỏ ngồi ở mé sông, túi áo đứa nào cũng đầy ụ mấy trái ổi trái me, thành quả sau nửa tiếng hì hục đi lượm đi hái đến rách áo trầy tay.
Mặc kệ Doãn Kỳ còn đang say mê gặm nhấm trái me đến chua nhăn nhó mặt mày, Trí Mân vẫn ngồi trầm ngâm, chân thòng xuống nước, lâu lâu sẽ vẫy vài cái cho nước bắn lên tung toé mới chịu.
"Chừng nào mày đi?"
"Chắc cỡ hai ngày nữa."
"..."
Nhanh thật.
Nó hỏi xong lại im re tiếp tục vẫy chân nghịch nước. Ánh mắt nó đăm đăm nhìn mấy rợn nước sóng sánh lênh đênh, tưởng tưởng đến viễn cảnh sau này, khi nó chỉ còn một mình ở đây, một mình mà không có Doãn Kỳ, sẽ không có Doãn Kỳ cùng đi chơi như lúc này nữa, tự thân nó phải làm mọi thứ, nơi này sẽ chẳng còn thú vị khi không có người bạn bên cạnh, hoặc nó sẽ chỉ nằm phơi thây, nhàm chán đến chết khô trong buồng vì không tìm được ai chơi cùng, bởi chỉ có Doãn Kỳ là người bạn thân duy nhất, và cũng là người bạn duy nhất mà nó có.
Không có Doãn Kỳ, nó sẽ chẳng còn ai, không còn một ai bầu bạn nữa.
"Làm gì mà chiều giờ cứ chù ụ buồn hiu vậy ta ơi, bộ đi chơi với tao mày hông vui hả?"
"Mày sắp đi rồi, sao tao vui cho nổi hả Kỳ?"
Nó ngước mắt lên nhìn, trong lòng đang buồn lại càng buồn hơn.
"Tao đi rồi sẽ về, có phải ở trển luôn đâu mà mày lo dữ vậy?"
Doãn Kỳ đưa tay xoa đầu nó.
"Vậy thôi, tao không lo nữa!" Trí Mân giận dỗi quay mặt đi.
Doãn Kỳ chỉ biết thở dài, nhích người lại rồi choàng tay qua vai kéo người nó sát lại gần.
"Đừng giận mà..."
"..."
"Quay mặt qua đây, nghe tao nói nè."
"Gì?"
Doãn Kỳ nó cười khổ, thỏ thẻ nói bên tai.
"Xa mày, xa nhà tao cũng buồn lắm chứ có đâu sung sướng Mân ơi. Nhưng mà má tao nói cũng phải. Lên trển học, tao sẽ có nhiều cơ hội để theo đuổi ước mơ hơn, mày biết tao mong muốn được làm gì mà. Đúng không?"
Cái đầu tròn khẽ gật gật, hai mắt Trí Mân đã đỏ hoe rồi, nó cố nén lại để nghe thằng Kỳ nói tiếp.
"Tao đi dăm ba năm rồi tao về thăm mày. Đừng buồn nghen Mân."
"Dăm ba năm là bao lâu?"
"Thì... Chừng nào học xong, yên tâm, tao sẽ cố gắng học thật giỏi để về sớm với mày mà." Doãn Kỳ cố gắng chấn an.
"Hứa rồi đó..."
"Ừ, hứa, tới chừng đó chỉ sợ mày quên bén luôn tao thôi."
"Làm gì có, tao sẽ nhớ mày, nhớ mãi mãi luôn... Về nhà tao sẽ viết tên mày lên đầu giường, viết lên tường lên cửa sổ, lên tập lên sách, cho suốt đời cũng không thể nào quên được tên của mày..."
Nói tới đây giọng nó nghẹn nghẹn, nó không nói tiếp nữa, chỉ đưa tay lên ngăn dòng nước đang trực trào nơi khoé mắt.
Đúng thật là không thể tượng tưởng nổi lúc đó mọi thứ sẽ tồi tệ đến nhường nào mà.
"Trí Mân...mày khờ quá. Đâu cần phải làm vậy chỉ để nhớ được tao chứ, mày viết tên tao lên khắp nhà, thế nào cũng bị quýnh đòn cho coi." Doãn Kỳ vừa thấy buồn cười, vừa thấy xót xa khi nghe Trí Mân nói.
"Tại tao nhớ mày quá thôi, tao hông muốn quên mày, ngày nào cũng sẽ nhớ tới mày, mày cũng vậy...nhất định hông được quên tao có biết chưa?"
Tự nhiên không nhịn được nữa, Trí Mân xả ra một tràn nức nở, vai nó run run úp mặt vào vai thằng Kỳ.
"Tao hông muốn mày đi đâu...hông muốn mày quên tao, tao biết tao ích kỷ lắm nhưng đừng quên tao mà..."
"Mày quan trọng với tao lắm, sao quên cho nổi đây?"
"Ai mà có biết...lỡ mày chỉ nói cho có thì sao."
"Chứ giờ tao phải mần sao?"
"Hứa đi."
"Tao hứa."
"Hông, hứa là phải móc nghéo!!"
"Rồi rồi."
Cái ngón tay út béo múp đưa ra, móc nghéo với ngón tay to lớn của thằng Kỳ. Xong rồi bàn tay lại được bàn tay lớn hơn bọc lấy xoa xoa.
"Nhìn vậy mà bàn tay có chút ét."
"Kệ người ta..."
"Hông thích kệ."
"..."
"Đừng khóc nữa, áo tao ướt hết rồi."
Doãn Kỳ đỡ người Trí Mân thẳng dậy, lau sạch hết nước mắt giúp nó, tiện tay lại nhéo nhéo, nựng nựng, xoa xoa cái má phúng phính dễ thương.
"Mai mốt phải ăn nhiều vô nghe chưa, nữa tao về mà thấy 2 cái má phính này mất tiêu thì tao sẽ tét đít mày."
" Ai cho..."
" Hông cho cũng tét "
" Ỷ to xác rồi ăn hiếp người ta là sao? "
Thằng Kỳ không còn cãi nữa mà chỉ cười cười rồi lại nựng nựng chiếc má non mềm của nó.
________
Rồi cái ngày Doãn Kỳ đi cũng tới. Bữa đó Trí Mân nó thức sớm lắm, hừng đông sáng đã lụi cụi ngoài vườn cả buổi để hái một túi me, cóc, ổi thật to rồi lật đật chạy tới tiễn thằng Kỳ.
"Lên trên trển nhớ giữ sức khỏe đó nghen, ráng học giỏi đặng còn về với tao..."
"Ừ, biết rồi."
Nó chìa túi trái cây lúc nãy mới hái ra trước mặt Doãn Kỳ.
"Nè, quà của tao, cho mày."
"Cảm ơn, tao cũng có cái này cho mày."
Lục lọi trong túi áo vụng về lấy ra hai chiếc vòng tay làm bằng lá dừa, hôm qua Doãn Kỳ nó làm vội nên nhìn rất méo mó. Nhưng cũng thật không ngờ Trí Mân nhìn thấy lại vui vẻ như vậy. Hai đứa lấy hai cái đeo lên tay, thấy Trí Mân thích, Doãn Kỳ nó cũng vui theo.
"Xe tới rồi. Kỳ, đi mau đi con."
Mẹ nó ra thúc giục, chiếc xe lớn sang ơi là sang cũng đã đậu trước nhà từ lúc nào. Trí Mân trố mắt nhìn chằm chằm, đây cũng là lần đầu tiên nó thấy một cái xe to lại còn hoành tráng như vậy, mặc dù thích lắm, nhưng đã không còn quan trọng để nó phải quan tâm nữa.
Hành lý của Doãn Kỳ má nó cũng đã đem lên hết, chỉ còn chờ mình nó nữa thôi. Đoạn bước lên xe, cuối cùng nó vẫn không chịu nổi mà ngoái lại, Trí Mân nãy giờ nén nước mắt, thấy Doãn Kỳ nhìn lại càng muốn khóc lên thật to.
"Đi đi, để trễ giờ là hổng có nên đâu..." nó cố gắng làm sao cho giọng nói nghe thật vui vẻ, mặc cho cổ họng đã nghẹn đắng.
"Trí Mân."
"..."
"Đợi tao!"
Cửa xe khép lại trước ánh mắt phủ đầy một tầng sương. Chiếc xe lớn lăn bánh trên đoạn đường rồ rề sỏi đá, chân Trí Mân cũng thoăn thoắt bước theo, bánh xe lăn càng nhanh, đôi chân nhỏ xíu cũng vô thức chạy nhanh hơn. Ánh mắt mông lung dõi theo cho đến khi xe khuất thật xa, thật xa, rồi biến mất tâm khỏi khúc đường, mang theo cả tâm tư của Trí Mân đến một vùng trời mới.
Môi nó mím lại run run, hai hàng nước mắt lấm lem đầm đìa trên bờ má non mềm.
Trí Mân hứa sẽ đợi, đợi Doãn Kỳ quay trở về.
________
không phải đứa con đầu tiên, nhưng lại là đứa con đầu tiên ở acc mới (•ө•)♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip