📦 24
Cơn mưa rả rích gõ lên mái tôn như bản nhạc cũ được bật lại sau nhiều năm im lặng. Trong căn nhà nhỏ có mùi gỗ ẩm và bánh quy nướng, Bánh Bao – đứa con gái tám tuổi – đang ngồi bệt giữa phòng khách, lục tung một thùng giấy ghi "Đồ cũ". Tóc rối, tay lấm lem bụi, mắt con sáng như vừa tìm được kho báu. "Mẹ ơi, cái này là gì vậy?" – giọng con ré lên làm Thy Ngọc, đang cắm cúi sửa lại đoạn edit video dở dang, giật mình quay lại. Cô bước đến, nhìn vào tay con bé – một quyển album dày, bìa da cũ sờn, cạnh viền ố vàng theo năm tháng. Tim Thy hơi chùng xuống một nhịp.
"Từ đâu con lấy cái này?" – cô hỏi, giọng cố giữ bình thản. "Trong thùng này nè, con tìm sách tô màu, mà ra cái này. Của mẹ hả?" – Bánh Bao hí hửng, không để ý vẻ mặt thoáng sững sờ của mẹ mình. Tóc Tiên từ bếp bước ra, trên tay còn cầm cái muỗng gỗ khuấy nồi súp, vừa đi vừa lau tay vào tạp dề. Cô thấy cảnh đó, khựng lại một chút. Rồi không nói gì, ngồi xuống bên cạnh con. Quyển album mở ra. Trang đầu tiên là hình một cô gái tóc đỏ, mặt mộc, đội tai mèo giả, đang cười toe giữa căn phòng đầy màn hình và ánh đèn led – Thy Ngọc thời còn là streamer.
"Ủa mẹ Thy dễ thương ghê luôn á, tóc đỏ như trái ớt luôn!" – Bánh Bao reo lên, rồi lật tiếp. Một bức khác hiện ra – là Tóc Tiên, trong phòng thu, đang đeo tai nghe, tay cầm micro. Gương mặt khi đó chưa có nếp nhăn, ánh mắt sắc sảo nhưng ánh lên thứ lấp lánh gọi là đam mê. Rồi tới một loạt ảnh chụp hai người – đi du lịch, ăn mỳ gói, mặc đồ đôi, ôm nhau giữa phố đông người. Có cả ảnh một người đang ngủ gục trên bàn, người kia ghé vào cắn nhẹ tai. Bánh Bao cười như được xem hoạt hình: "Mẹ Tiên cắn mẹ Thy kìa! Trời ơi vui ghê!"
Cả Thy và Tiên đều im lặng một lúc lâu. Cô bé tiếp tục lật từng trang, vô tư, không biết mỗi bức ảnh là một ký ức đâm vào tim người lớn một nhát nhẹ. Họ ngồi đó, như ba con người xa lạ trong một khung hình gia đình cũ. Không ai nói gì về lý do album bị cất kỹ. Cũng không ai giải thích vì sao gần đây cả hai ngủ ở hai phòng riêng, lịch đưa đón con được chia lịch rạch ròi, hay những lần ngồi cùng bàn ăn nhưng không ai mở miệng trừ Bánh Bao. Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi, còn trong nhà, một cơn mưa khác đang lặng lẽ đổ xuống lòng.
"Con thấy hai mẹ hồi xưa vui ghê. Giờ không có vui như vậy nữa," – Bánh Bao bỗng nói nhỏ, mắt nhìn xuống hình ảnh hai người phụ nữ trẻ đang ôm nhau cười dưới cơn mưa Sài Gòn năm nào. Thy nuốt nước bọt. Tiên siết chặt muỗng trong tay. Nhưng không ai trả lời con bé. Câu hỏi không thành lời đó cứ treo lơ lửng giữa ba người – như một cái bóng cũ mà chưa ai dám nhìn thẳng.
__________
Tối đó, sau khi Bánh Bao ngủ say, Thy Ngọc đứng lặng trước cánh cửa phòng Tóc Tiên. Cô định gõ, tay đã giơ lên nhưng rồi lại bỏ xuống. Lần thứ mấy rồi cô làm vậy? Cũng chẳng nhớ nữa. Tóc Tiên từ bên trong vẫn thức. Cô đang nằm trên giường, ánh sáng đèn ngủ hắt nhẹ lên trang giấy trong tay – một tờ đơn quảng cáo của hãng sản xuất âm nhạc vừa mời cô làm giám khảo cuộc thi ca hát mới. Cô không trả lời, không từ chối, chỉ gấp lại và để vào ngăn kéo như bao thứ khác: bản nhạc chưa viết xong, lời bài hát đang dang dở, hay những đoạn ghi âm chưa bao giờ được chỉnh sửa tiếp.
Căn nhà im lìm. Không có tiếng nói cười quen thuộc, không còn những màn trêu chọc ngớ ngẩn của Thy, cũng chẳng còn ai cằn nhằn Tiên chuyện bày bừa cái áo lên ghế sofa. Tóc Tiên bước đến kệ sách, kéo ngăn tủ nhỏ phía dưới – nơi ngày xưa hai người thường để những kỷ vật nhỏ, thư tay, sticker dán vớ vẩn. Cô không biết vì sao lại mở ra. Có lẽ vì buổi chiều. Có lẽ vì ánh mắt của Bánh Bao lúc nhìn ảnh cũ – vừa hồn nhiên, vừa như đang hỏi: "Hồi đó hai mẹ thương nhau vậy, giờ sao rồi?"
Bên trong tủ là một bức ảnh từng bị xé đôi – bức ảnh chụp tại Đà Lạt, một đêm lạnh, hai người quấn chăn ngồi uống ca cao nóng, mặt dính kem cười nghiêng ngả. Lúc xé, Tiên giận vì một chuyện rất nhỏ – một lần nữa Thy quên lịch đón Tiên sau buổi diễn. Nhưng giận chỉ là cái cớ. Còn thật ra, là vì khoảng cách lúc đó đã bắt đầu lớn dần mà không ai chịu nói.
Bức ảnh được dán lại bằng băng keo trong. Đường rách cũ vẫn còn thấy rõ, nhưng khuôn mặt hai người thì không đổi – vẫn rạng rỡ, vô tư, vẫn là phiên bản của chính mình mà cả hai giờ đây đều không nhận ra nổi. Tóc Tiên ngồi xuống sàn, tay chống cằm nhìn tấm ảnh. Cô nhớ Thy của ngày đó – hậu đậu, ồn ào, nhưng luôn biết cách khiến Tiên cười, khiến Tiên cảm thấy mình được yêu. Còn bây giờ, mọi thứ trở nên quá yên tĩnh. Quá an toàn. Đến mức lạnh.
Phòng bên, Thy vẫn chưa ngủ. Cô lôi laptop ra, mở lại những video cũ trên kênh stream. Tiếng nói ngày xưa vang lên: "Chị Tiên nấu ăn dở nhưng ai ăn xong cũng phải cười. Có thể là ngộ độc nhẹ nhưng cười nha!" Tiếng khán giả trên chat box khi đó còn rôm rả. Còn giờ, kênh của cô im lìm gần hai tháng. Không phải vì hết ý tưởng. Mà vì... hết cảm xúc.
Thy quay sang nhìn đồng hồ. Gần một giờ sáng. Cô chợt nhớ ngày này của năm trước, họ còn cùng nhau làm bánh cho sinh nhật Bánh Bao – bánh bị cháy, nhưng ba người cười tới đau bụng. Vậy mà chỉ sau một năm, khoảng cách giữa hai người lớn bỗng hóa thành sa mạc.
Bên ngoài trời tạnh mưa. Trên bàn, album ảnh vẫn được để mở. Bánh Bao để một tờ giấy nhớ nhỏ vào đó, nét chữ nguệch ngoạc: "Hai mẹ hôn nhau như hồi xưa nha. Con muốn vậy." Không biết con bé nghĩ gì khi viết vậy. Nhưng dòng chữ ấy cứ nằm đó, như một điều ước con nít... mà người lớn lại thấy nghẹn.
_____________
Sáng hôm sau, Thy Ngọc thức dậy muộn. Mắt cô cay xè vì ngủ không đủ giấc, đầu thì nặng như thể vừa uống một cốc bia đầy ưu tư. Cô lết ra bếp, thấy Tóc Tiên đang rót trà, dáng người thẳng lưng, tóc buộc gọn, áo sơ mi trắng và quần vải xám như một người không cho phép mình luộm thuộm dù chỉ trong vài phút buổi sáng. Trên bàn có hai cái ly, đặt xa nhau một khoảng vừa đủ để không chạm vào sự im lặng. Thy im lặng kéo ghế ngồi. Tóc Tiên không ngẩng lên, chỉ hỏi: "Em có định nộp lại đơn quay show không?" Giọng đều đều như thể hỏi về dự báo thời tiết.
"Chắc không," – Thy trả lời, ngắn gọn. Từ lâu rồi, họ không còn gọi nhau là "chị – em" một cách tự nhiên nữa. Không phải vì hết yêu, mà vì gọi cũng không đổi được điều gì. Một khi người ta ngừng tìm nhau trong những điều nhỏ, thì có gọi thế nào cũng không thể quay về. Thy với tay lấy bánh mì, cắn đại một miếng rồi ngồi đó nhai, mắt nhìn vô định vào khoảng tường trắng có treo tấm hình gia đình – tấm mà gần đây cô đã tính gỡ xuống.
"Bánh Bao đi học rồi hả?" – cô hỏi, dù thừa biết là rồi. "Ừ," – Tóc Tiên đáp, tay vẫn khuấy trà, không nhìn lên. Hai người ngồi đó, như hai bạn cùng phòng ở trọ lâu năm – đủ lịch sự để hỏi thăm, nhưng không đủ thân để kể về giấc mơ tối qua.
Không khí bị kéo căng, như sợi dây đàn lâu ngày chưa lên tiếng. Cuối cùng, Thy phá vỡ nó bằng một câu vô tình mà lại cộm tim: "Hôm qua con hỏi album ở đâu ra. Em nói là con tìm được trong thùng đồ cũ." Cô dừng một chút rồi tiếp, "Mà đúng là tụi mình bỏ nó vô đó thật ha." Tóc Tiên đặt muỗng xuống bàn, ánh mắt thoáng dao động, nhưng vẫn không nói gì.
"Chị còn nhớ lúc mình chụp tấm hình ở chợ nổi Cái Răng không? Em còn bơi giữa sông vì rớt điện thoại." – Thy cười nhẹ, không rõ là châm biếm hay tiếc nuối. "Lúc đó chị cười tới khóc." Tóc Tiên rướn môi cười khẽ, một nụ cười không lên nổi tới mắt: "Ừ, nhớ." Chỉ một chữ, nhưng nghe như có trăm ngàn chuyện phía sau.
Khoảnh khắc đó, Thy muốn hỏi: Vậy tại sao giờ mình như hai người xa lạ? Nhưng cổ họng nghẹn. Muốn trách, nhưng lại không đủ lý do. Muốn níu, nhưng cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Cô uống một ngụm trà. Nhạt. Không rõ là vì trà nguội, hay là vì ly của cô không phải cái ly mà Tóc Tiên hay rót cho ngày xưa. Ngày xưa, mỗi sáng, Tiên đều pha trà đúng vị cô thích – hơi đậm, không đường. Giờ đây, mỗi người tự rót lấy, mỗi người tự uống.
Cả ngày hôm đó trôi qua như thường lệ. Không cãi nhau, không mâu thuẫn, cũng không có bất cứ điều gì gọi là quan tâm. Mỗi người chìm vào thế giới của riêng mình. Tóc Tiên ngồi viết lời nhạc nhưng chẳng viết được gì. Còn Thy ngồi nhìn màn hình livestream, bật đi bật lại, rồi cuối cùng... tắt luôn.
Tối đến, khi Bánh Bao được đón về, nó cười toe và khoe: "Con kể với cô giáo là hai mẹ con yêu nhau lâu lắm, như trong truyện cổ tích luôn á!" Tóc Tiên khựng lại. Thy quay đi chỗ khác. Câu nói của con vô tình như kim châm vào lớp bọc vô hình giữa hai người lớn. Cổ tích, nhưng mà đã khép trang.
Đêm đó, khi mọi thứ đã yên ắng, Tóc Tiên bước ngang phòng Thy. Cô đứng đó vài giây, định gõ cửa. Nhưng rồi... lại quay đi. Ở trong phòng, Thy vẫn thức. Cô cũng đang chờ tiếng gõ đó. Nhưng như mọi lần, nó không bao giờ đến.
_____________
Sinh nhật Bánh Bao năm nay rơi đúng vào thứ bảy. Con bé muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, mời vài bạn thân và cô giáo chủ nhiệm. Nó tự tay viết thiệp, chọn màu giấy hồng và dán sticker trái tim khắp nơi. "Mẹ Thy làm bánh với con nha?" – Bánh Bao ríu rít khi ngồi lên đùi Thy, tay vòng ôm cổ, mắt long lanh như đang phát sáng. "Rồi mẹ Tiên nữa. Hai mẹ cùng làm, giống năm ngoái á." – con bé bổ sung, vẻ mặt đầy háo hức, không biết trái tim người lớn khẽ rung lên một nhịp.
Thy liếc sang Tóc Tiên, bắt gặp ánh mắt kia thoáng lảng đi. Không ai nói từ chối, nhưng cũng chẳng có ai gật đầu chắc chắn. Không khí bỗng chùng xuống giữa những quả bóng bay chưa kịp bơm. Đêm đó, Thy ngồi cắt trái cây, còn Tóc Tiên chuẩn bị phần nhạc – cả hai đều lặng lẽ làm phần việc của mình. Không bàn bạc, không chia việc, chỉ tự ngầm hiểu rồi lặng lẽ hành động. Có thể vì con. Cũng có thể vì... một phần tình cảm cũ vẫn nằm đâu đó chưa chịu tan.
Sáng hôm sau, căn nhà rực rỡ lạ thường. Những dải ruy băng đủ màu được Thy dán lên tường, bàn tiệc xếp bánh ngọt và kẹo mút theo hình tròn trái tim. Trên bếp, Tóc Tiên đang đun chocolate chảy, mùi ngọt thoảng ra từ căn bếp khiến Bánh Bao chạy tới chạy lui như con sóc nhỏ. Mọi thứ tưởng như rất ấm cúng, như một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng trong lòng Thy thì trống hoác, như một căn phòng chưa được chạm vào. Cô nhìn quanh, thấy Tóc Tiên đang nắn chỉnh từng cái nĩa, từng cái khăn giấy trên bàn, ánh mắt chăm chú như sợ sai một chi tiết. Chị lúc nào cũng vậy – Thy thầm nghĩ – luôn chăm sóc, luôn biết nghĩ, nhưng lại luôn giữ khoảng cách với em.
Khi khách đã về gần hết, Bánh Bao chạy tới ôm lấy cả hai người, tay giơ ra một món quà nhỏ được gói vụng về. "Con làm cho hai mẹ nè!" – nó nói. Bên trong là một tấm thiệp có ba cây gậy bút chì dán hình người, ghi: Mẹ Tiên, mẹ Thy, con. Gia đình của con. Đừng rời nhau nha. Tóc Tiên khựng lại khi đọc tới dòng đó. Cô nhìn sang Thy, bắt gặp ánh mắt kia đỏ hoe. Nhưng chưa ai nói gì.
Đến tối, sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ, Tóc Tiên ngồi một mình ngoài ban công, tay cầm tách trà. Lần đầu tiên sau rất lâu, Thy bước ra ngồi cạnh mà không hỏi han gì. Cô chỉ ngồi đó, để sự im lặng trôi đi giữa hai người. Một lúc sau, Tóc Tiên mới lên tiếng, nhẹ, gần như là tự nói với mình: "Chị xin lỗi vì... có lúc đã làm như thể chị không cần em nữa." Thy quay sang, lần đầu tiên trong nhiều tháng đối diện thật lâu: "Và em xin lỗi vì đã nghĩ im lặng là cách để giữ chị ở lại."
Tóc Tiên siết nhẹ tay quanh ly trà. "Chị từng nghĩ... miễn là mình còn ở cùng nhà, còn cùng chăm sóc Bánh Bao, thì tình cảm sẽ tự ổn." – cô dừng lại, mắt hướng xuống khoảng vườn nhỏ. "Nhưng chị sai rồi. Tình yêu cũng cần được chạm, được chăm. Chứ không thì nó héo lúc nào chẳng hay."
Thy không trả lời. Nhưng cô đưa tay lên, nhẹ chạm vào mu bàn tay của Tiên – lần đầu tiên sau bao tháng trời. Tóc Tiên không rút lại. Trong cái đêm đầy gió, hai cái ly trà không còn đặt xa nhau nữa. Trên bàn vẫn là tấm thiệp của Bánh Bao, ghi dòng chữ vụng về như mệnh lệnh nhỏ xíu của một đứa con: Gia đình của con. Đừng rời nhau nha.
___________
Sáng hôm sau, Thy Ngọc dậy sớm. Lâu lắm rồi cô mới pha cà phê cho cả hai – một ly đá sữa đậm, một ly đen không đường đúng gu của Tóc Tiên. Cô đặt ly cà phê trước cửa phòng Tiên, không gõ cửa, không nói gì. Nhưng bên trong, Tóc Tiên đã tỉnh từ lâu. Cô mở cửa sau vài phút, thấy ly cà phê còn bốc hơi nghi ngút, khẽ cúi người nhấc lên, mắt thoáng mềm đi như gặp lại một thói quen cũ.
Ngày hôm đó, họ đưa Bánh Bao ra công viên chơi. Không ai bàn trước, chỉ là cùng lúc thấy con cầm giày, rồi tự động lấy áo khoác, tự động đứng đợi nhau ngoài cửa. Bánh Bao ngồi giữa hai người, tay nắm mỗi bên một bàn tay, vừa đi vừa kể chuyện trường lớp, chuyện bạn A bị phạt vì ăn vụng, chuyện bạn B đem sữa chua hương sầu riêng mà ai cũng bịt mũi. Thy và Tiên nhìn nhau cười, không cần nói gì cũng hiểu hết. Từng bước chân hôm ấy nhẹ như đang đi dạo trong một ký ức đẹp mà không ai dám gọi tên.
Về đến nhà, Thy rủ: "Tối nay mình ăn cơm tiệm không? Cái quán cũ ở hẻm 92 vẫn còn mở." Tóc Tiên gật đầu. Cô không hỏi lý do, không phân tích gì thêm. Chỉ đơn giản là muốn đi cùng. Muốn thử xem lòng mình còn rung không. Và rồi, tối đó, dưới ánh đèn vàng nhạt của quán ăn nhỏ, nơi từng là "chỗ quen" của hai người hồi mới yêu, họ ngồi lại cùng nhau như những người bạn đang thử chạm vào lại điều gì đó xa xưa.
"Em còn nhớ lần đầu mình tới đây, chị lỡ gọi nhầm món, cay tới mức đỏ cả mũi mà vẫn giả vờ ăn ngon không?" – Tóc Tiên lên tiếng, môi cong nhẹ một cách tự nhiên. "Chị còn nhớ em cười tới nghẹn nước, sau đó giả bộ gọi thêm nước chanh để 'giải cay giùm' không?" – Thy bật cười theo. Không khí bỗng thoáng lên mùi thân thuộc. Không phải tình yêu rực cháy như hồi trẻ, mà là cảm giác an toàn của hai người từng trải qua cả ngọt ngào lẫn đổ vỡ, giờ đang thử nắm tay nhau bước lại.
"Chị nghĩ mình có thể... thử lại không?" – câu hỏi ấy rơi ra nhẹ như gió, nhưng trong lòng cả hai, nó nặng như một bản nhạc mở đầu cho chương mới. Thy không trả lời ngay. Cô nhìn Tiên rất lâu, mắt hơi ướt – không phải vì buồn, mà vì quá nhiều điều muốn nói đã bị thời gian đè nén. "Em không muốn thử lại như cũ," – cô khẽ nói – "Vì tụi mình bây giờ đã khác. Em muốn mình yêu lại từ đầu, nhưng với trái tim mới. Không phải để lặp lại, mà để hiểu nhau hơn."
Tóc Tiên gật đầu. Có thể quá khứ không thể xóa, nhưng cũng không nhất thiết phải tránh. Nếu hai người đã từng đi qua tan vỡ mà vẫn chọn nhìn về phía nhau, thì tình yêu ấy – dù không còn sôi nổi như cũ – lại có phần bền vững hơn bao giờ hết. Sau bữa ăn, khi về đến nhà, Bánh Bao đã ngủ gục trên ghế sofa. Hai người cùng bế con lên giường. Tay chạm tay. Mắt chạm mắt. Và lần đầu tiên sau rất lâu, Thy khẽ nói: "Chị có muốn ngủ ở phòng em tối nay không?" – giọng nhỏ, nhưng trong đó là tất cả lòng can đảm. Tóc Tiên không trả lời. Nhưng khi Thy quay lưng đi, cô đã nắm tay kéo lại, dịu dàng như ngày đầu tiên họ yêu nhau.
Yêu lại từ đầu không có nghĩa là quay về chỗ cũ. Mà là cùng nhau xây một chỗ mới – lần này, là vì cả ba người.
___________
Buổi sáng sau đó, không khí trong nhà bỗng trở nên khác lạ. Mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng có một cái gì đó đã thay đổi. Tóc Tiên và Thy Ngọc không còn cái im lặng nặng nề mà thường xuyên đeo bám họ những tháng ngày qua. Bánh Bao chạy xung quanh, nắm tay cả hai người, kéo về phía sân chơi, nhưng lần này không chỉ có một người lặng lẽ theo sau như trước nữa. Mà cả hai người, cùng cười, cùng chăm sóc con, cùng lo lắng cho từng bước đi của con.
Trước khi rời đi, Thy nhìn qua Tóc Tiên. Không cần nói gì nhiều. Ánh mắt ấy đã đủ. Không phải là sự giận hờn, cũng không phải là sự khát khao xưa cũ. Mà là một sự chấp nhận mới. Một sự đồng điệu không cần phải lên tiếng.
"Chị nhớ lúc con bé còn nhỏ, chúng ta thường đi dạo cùng nhau vào mỗi cuối tuần. Giờ nghĩ lại, chẳng có gì tuyệt vời hơn," – Tóc Tiên lên tiếng trong khi kéo Bánh Bao chạy quanh. "Em cũng nhớ." – Thy đáp, mỉm cười, trong lòng như có một ngọn lửa âm ỉ.
Dù những tháng ngày đã qua không thể lấy lại, nhưng hôm nay, họ lại có cơ hội bắt đầu từ đầu. Không phải từ một mối quan hệ hoàn hảo, không phải là chuyện tình yêu lý tưởng. Mà là một tình yêu có chiều sâu, có những lần ngã lòng, có sự trưởng thành và cả những lúc cảm thấy bị bỏ lại.
Buổi chiều, sau khi Bánh Bao ngủ, cả hai ngồi cùng nhau trong phòng khách, không vội vã nói điều gì. Một lúc sau, Thy đứng lên, bước ra sân thượng, đứng giữa những cánh hoa mưa rơi lác đác từ cây hoa giấy. Tóc Tiên theo sau, đứng im lặng từ phía sau lưng, không làm gì ngoài việc lắng nghe hơi thở của nhau. Rồi, Tóc Tiên khẽ lên tiếng: "Thy, em có nhớ mình đã từng hứa với nhau sẽ không bao giờ bỏ nhau không?" Thy ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Nhớ chứ. Em vẫn nhớ."
"Thật ra, chị biết em vẫn luôn ở đây, dù không phải lúc nào em cũng nói ra," – Tóc Tiên tiếp tục, giọng nhẹ, tựa như hơi thở của một lời xin lỗi chưa bao giờ nói. "Vì nhiều khi, chị không đủ can đảm để hiểu em. Nhưng bây giờ, chị biết, mình cần em. Và con bé cũng cần chúng ta, một gia đình. Đúng không?"
Thy không trả lời ngay. Cô nhìn xuống những viên đá trên sân thượng, rồi ngước lên nhìn bầu trời. "Vậy còn chị?" – cô hỏi, "Chị có cần em không?"
Tóc Tiên chậm rãi bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt Thy. "Chị cần em nhiều lắm." Cô ngừng một chút, rồi cười khẽ: "Không phải chỉ vì gia đình. Mà vì chính bản thân chị nữa."
Đêm đó, họ ngồi cạnh nhau, nói chuyện về những gì đã qua. Không phải để mắng giận hay đổ lỗi, mà để cùng nhìn nhận lại những gì đã xảy ra, những gì mình đã học được. Để hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ có niềm vui. Đôi khi, nó là sự hiểu nhau khi im lặng, là sự thấu hiểu khi chỉ cần ở bên nhau mà không nói một lời.
Ngày hôm sau, họ cùng nhau đi chợ, chọn những món ăn cho bữa tối, cùng lên kế hoạch cho chuyến du lịch sắp tới, dựa vào những kỷ niệm đã có. Không cần phải vội vàng hay sợ hãi. Cứ từ từ, từng bước một, làm lại từ đầu.
Cả ba người, họ lại là một gia đình. Không hoàn hảo, nhưng đủ đầy trong tình yêu.
____________
Ngày qua ngày, tình yêu của Thy Ngọc và Tóc Tiên không trở lại như trước, nhưng cũng chẳng còn cái im lặng làm nhức nhối. Họ tìm lại được những khoảnh khắc nhỏ, những chi tiết từng bị quên lãng giữa bao bộn bề. Có những lúc, chỉ cần một ánh mắt thôi, cả hai đã hiểu hết được điều gì đang ẩn sau sự im lặng. Những buổi sáng uống trà cùng nhau, những đêm dài thức khuya làm việc, rồi những phút giây không cần phải nói nhiều mà vẫn cảm nhận được nhau.
Tóc Tiên trở lại với công việc sáng tác, mặc dù có những ngày cô vẫn lẩn tránh, không muốn đối mặt với những điều đã xảy ra. Nhưng trong sâu thẳm, Tiên biết, nếu không đối diện, họ sẽ mãi không thể tiến về phía trước. "Chị, em có thể giúp gì không?" – Thy hỏi, ngồi xuống cạnh Tiên trong lúc cô đang xem lại lời bài hát. Tóc Tiên ngước lên, mỉm cười nhẹ. "Không, chỉ là chị vẫn chưa tìm được câu nào để viết cho em."
Thy cười khẽ. "Em chẳng đòi hỏi bài hát nào đâu. Chỉ cần chị ở đây, cũng đã đủ rồi." Cô vươn tay nắm lấy tay Tiên, hai người nhìn nhau một lúc dài. Không cần phải có lời hứa, vì cả hai đều hiểu, những gì họ có lúc này không phải là điều có thể mua được bằng lời nói. Đó là cả một quá trình đầy thử thách, nhưng cũng đầy ấm áp.
Chỉ có một điều là, dù mọi thứ có tiến triển tốt đến đâu, những vết thương cũ vẫn không dễ dàng phai nhạt. Mỗi lần nhìn thấy Bánh Bao vui vẻ chạy quanh, là mỗi lần họ tự hỏi, liệu mình có đủ sức mạnh để xây dựng lại tình yêu một lần nữa? Có lúc Thy nhìn Tiên, thấy trong đôi mắt ấy vẫn còn những giây phút mệt mỏi. Cô biết, Tiên vẫn còn đang tìm lại chính mình, tìm lại niềm tin trong mối quan hệ này.
Một buổi tối, khi Bánh Bao đã ngủ say, họ ngồi cùng nhau trong phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp soi sáng khuôn mặt cả hai. Tiên lên tiếng, giọng cô trầm xuống, như một lời chia sẻ: "Em biết không, có những lúc chị tự hỏi, mình có thể yêu nhau như trước không? Mình đã có con, chúng ta đã từng đau khổ và chia ly... Nhưng nếu không thử lại, thì mình còn có gì để mất?"
Thy nhìn Tiên thật lâu, một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào tim. Cô hiểu. Đúng, họ đã từng đau, từng hận, từng muốn buông tay. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể yêu lại, không thể tìm lại những giây phút từng có.
"Em không biết. Nhưng em biết một điều," – Thy đáp, giọng chậm rãi nhưng đầy kiên quyết, "Chúng ta đã đi qua quá nhiều rồi. Tình yêu không thể chỉ là những cảm xúc thoáng qua. Mà phải là sự lựa chọn. Một lựa chọn dù có mệt mỏi, dù có khó khăn, nhưng vẫn đáng để làm lại từ đầu."
Cả hai ngồi đó, im lặng, không cần phải nói thêm lời nào. Những điều chưa nói ra, những cảm xúc chưa hoàn toàn chạm đến, vẫn còn đó. Nhưng lần này, họ không sợ hãi nữa. Họ đã đi qua được những giai đoạn đau đớn nhất, và giờ đây, họ sẵn sàng bắt đầu lại. Không phải chỉ vì con cái, mà vì chính họ, vì chính tình yêu đã từng có và sẽ tiếp tục có.
Cả hai biết, mối quan hệ này sẽ không bao giờ trở lại như cũ, và họ không cần điều đó. Những vết thương cũ vẫn còn đó, nhưng chúng không thể ngăn cản họ bước tiếp. Cả hai cùng nhau làm lại, nhưng lần này là với trái tim đã hiểu, đã trưởng thành hơn, và một tình yêu không còn vội vã, mà là sự kiên trì, yêu thương từng chút một.
Ngày mai, họ sẽ tiếp tục. Cùng con gái, cùng nhau bước tiếp trên con đường mà dù có gập ghềnh thế nào, họ vẫn sẽ giữ tay nhau đi qua.
__________
Mùa hè đã đến. Những ngày nắng nóng kéo dài, nhưng không khí trong nhà lại luôn ngập tràn sự ấm áp. Bánh Bao bắt đầu vào lớp mới, và cả gia đình chuẩn bị cho những thay đổi sắp tới. Thy và Tóc Tiên không còn phải giả vờ hạnh phúc, không phải né tránh những câu hỏi không muốn trả lời nữa. Họ không hoàn hảo, không phải những người yêu nhau đầy lý tưởng, nhưng họ đã có nhau, và đó là tất cả những gì cần thiết để bước tiếp.
Chỉ vài tháng trước, họ đã từng nghĩ rằng tình yêu giữa họ đã kết thúc. Nhưng hôm nay, khi cùng ngồi bên nhau trong phòng khách, trò chuyện về những ước mơ của từng người, họ mới nhận ra một điều đơn giản: tình yêu không phải là những khoảnh khắc hạnh phúc tột đỉnh, mà là sự hiện diện trong từng khoảnh khắc bình dị, không cần phải tô vẽ.
Bánh Bao đã lớn, không còn là cô bé con vô tư như trước, nhưng vẫn luôn là cầu nối vững chắc giữa họ. Cô bé khiến Thy và Tiên nhớ lại lúc mới yêu nhau, nhớ những buổi sáng chạy ra vườn chơi, nhớ những đêm thức khuya ôm nhau dưới ánh trăng. Họ không còn là những đứa trẻ như ngày nào, nhưng họ vẫn có thể làm lại từ đầu.
Tóc Tiên quay sang nhìn Thy, một lúc lâu không nói gì. Cô biết, giờ đây họ không còn phải đối diện với sự sợ hãi hay nghi ngờ như trước. Chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều biết mình đang ở đúng nơi cần phải ở, cùng nhau, làm lại từ đầu.
"Chị cảm ơn em," – Tóc Tiên nói khẽ, tay khẽ nắm lấy tay Thy. "Cảm ơn vì em không bỏ cuộc, vì em vẫn ở lại với chị."
Thy nhìn vào mắt Tiên, trong ánh mắt ấy, cô thấy sự chân thành, sự yêu thương mà suốt một thời gian dài, họ đã không còn nhìn thấy. "Em không bỏ cuộc, vì em biết chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ để làm cùng nhau. Chị không cần phải cảm ơn em, vì em vẫn yêu chị. Mãi mãi."
Cả hai ngồi im lặng một lúc, không cần phải nói thêm lời nào. Tình yêu của họ không còn là một phép màu hay một câu chuyện lãng mạn, mà là một hành trình dài, đầy những thăng trầm, những lần vấp ngã. Nhưng họ đã đi qua tất cả, và giờ đây, họ đứng vững bên nhau.
Vào buổi chiều hôm đó, khi Bánh Bao chạy ra sân chơi với con chó nhỏ, Thy và Tóc Tiên đứng bên cạnh nhau, nhìn đứa con gái của mình. Cả hai biết, tình yêu của họ không hoàn hảo, nhưng nó đủ để giữ họ lại. Và đó là tất cả những gì quan trọng.
Họ đã yêu lại từ đầu, nhưng lần này không chỉ là sự tái sinh của một mối quan hệ, mà là sự hiểu biết, sự chấp nhận và yêu thương sâu sắc hơn bao giờ hết. Không có gì phải vội vã, không có gì phải lo lắng. Họ đã có nhau, và đó là nhà của họ.
Và trong từng bước chân của Bánh Bao, họ cũng biết, dù cuộc đời có thay đổi như thế nào, chỉ cần họ luôn ở bên nhau, tình yêu ấy sẽ mãi vững bền.
Kết thúc hành trình, không phải là một kết thúc hoàn hảo, nhưng là sự bắt đầu mới, không chỉ cho Thy và Tóc Tiên, mà cho cả gia đình họ, cho tình yêu đã từng vỡ vụn rồi lại được xây lại từng mảnh.
Về nhà, là nơi luôn có nhau.
— HẾT —
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip