Chị Thy...Cứu Em!

"Khoan đã..." Bảo và Nhi từ phía bên ngoài bước vào làm cho mọi người bàng hoàng "Hà Tố Vy không phải là con ruột của chú Khánh Anh"

"Ngày trọng đại của chị con mà con không có mặt, bây giờ lại nói ngông cái gì đấy?" ông Lê giận dữ đứng lên nói.

"Tụi con không có nói ngông, sự thật là như vậy"

"Chị biết là tụi em không có thiện cảm với chị, nhưng đừng có vu oan cho chị như thế chứ" Vy với vẻ mặt nhởn nhơ, nháy mắt nói.

"Tôi nói là có bằng chứng hết, tụi này không rảnh đi vu oan cho chị"

"Con có bằng chứng gì?" ông Đàm nói với chất giọng khàn khàn.

"Dỏng tai lên mà nghe cho rõ" Nhi hướng ánh mắt tức giận phía Vy rồi lấy chiếc điện thoại của mình ra và đưa lên cao.

Đây là kết quả của 1 lần Nhi và Bảo nghi ngờ đến nhà Vy để đặt máy nghe lén và biết được chuyện động trời.

Những tiếng bước chân lọc cọc trên sàn nhà rồi chợt có tiếng nói.

"Rạch đi mẹ, con háo hức lắm rồi"

"Con đã nghĩ kĩ chưa? Nhà mình đâu có thiếu thứ gì, tội gì mà con phải làm thế?"

"Con đã nghĩ kĩ lắm rồi, chỉ cần vết xẹo này nữa là mọi chuyện sẽ hoàn hảo"

"Con làm thế này chỉ để được vào căn nhà to lớn đó mà ở à?"

"Không thưa mẹ, thứ con cần...là Lê Thy Ngọc"

"Thôi được rồi..." tiếng thở dài vang lên.

"Ahh..." ả ta khẽ rên khi mũi dao chạm vào người rồi cười mãn nguyện vì sắp đạt được mục đích.

"Thế nào? Chị còn gì để chối nữa không?" Nhi vừa dứt lời, những tiếng xì xào bên dưới đua nhau ồ cả lên cùng với sự ngỡ ngàng và giận dữ của 2 gia đình.

"Cô..." Thy giơ tay định tát Vy thì bất chợt ả quỳ xuống ôm lấy chân của cô.

"Em xin lỗi, tất cả chỉ vì em yêu chị thôi, Thy à, em xin lỗi..."

"Yêu hả? Cô yêu tôi hay cô yêu cái gia sản nhà tôi?" cô quát với đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ rồi giật chân ra khỏi người ả, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là số của nàng, nàng gọi cho cô? Cô run rẫy cầm chiếc điện thoại nâng lên tai của mình rồi ấn nút nghe.

"Em...em...chị nghe"

"Chị Thy cứu em..." một tiếng hét to vang lên từ đầu dây bên kia làm cho cô sốt xoắn. "Im ngay mồm, tao giết mày bây giờ" một giọng đàn ông khác vang lên.

"Linh, em làm sao thế? Linh" cô hét toáng lên vì lo lắng làm cho mọi người đổ dồn sự chú ý vào cô.

"Lê Thy Ngọc, chắc hẳn cô đang lo lắm nhỉ"

"Mày là thằng nào? Sao lại bắt Linh?"

"Mày cứ đến đây rồi sẽ biết tao, đừng có kêu ai hay báo cảnh sát nếu không muốn nó chết, chỉ một mình mày thôi, thế nhé. Để tao cho mày địa chỉ..." hắn bảo Thy đến căn nhà hoang trong một nơi hẻo lánh.

"Có chuyện gì vậy chị?" Bảo hỏi khi cô vừa tắt máy.

"Chị sẽ nói sau"

Cô chạy vụt mất khỏi lễ đường, làm theo lời hắn đi một mình tới nơi ấy. Khi cô lên đến tầng cao nhất của căn nhà thì bắt gặp Linh đang bị trói với một miếng keo dán vào miệng. Cô lặp tức tiến lại nhưng bị lời nói của một tên đàn ông ngăn lại.

"Đứng lại, còn bước nữa tao sẽ bắn" hắn chỉa thẳng đầu súng vào phía nàng.

"Mày là ai hả thằng khốn?" cô gằng giọng.

"Tao hả? Mày có nhớ cái thằng mà vừa mới mấy ngày trước mày đánh nó máu me bê bết không? Tao là anh của nó đây. Và giờ thì nó nằm im trên giường, không bao giờ nó tỉnh lại nữa. Tất cả cũng tại mày, tại mày hết con khốn, tao sẽ khiến cho mày đau khổ giống như nó vậy" nói rồi hắn cười một cách nham nhở.

"Mày muốn gì?" cô nói với đôi mắt đỏ hoe, dường như sắp khóc.

"Câu đấy phải để tao hỏi mày chứ, mày có muốn cứu nó không?"

Cô im lặng hướng ánh mắt phía nàng, nàng đã khóc từ bao giờ nàng cũng không biết.

"Thế này nhé, bây giờ mày chịu được 3 phát đạn của tao mà vẫn sống sót thì tao sẽ cho nó về nhà"

Cô nhìn nàng với 2 hàng nước mắt, nàng lắc đầu không ngừng ý bảo cô không nên làm vậy rồi khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Hắn dí đầu súng vào sát thái dương của nàng rồi gằng giọng "Thế nào? Tao không có thời gian đâu nhé"

"Được, tôi đồng ý"

"Thế thì quá tốt rồi, nào, đứng đàng hoàng lại để tao còn bắn"

* Đoàng *

Một viên đạn ghim thẳng vào đầu gối làm cô đứng không vững khụy xuống sàn nhà. Nàng nhìn thấy cũng chẳng làm gì được hơn ngoài khóc.

* Đoàng *

Viên thứ hai hắn bắn vào bả vai của cô làm cô chao đảo suýt ngã. Nàng lại khóc, nàng cảm thấy mình thật bất lực khi nhìn thấy người mình yêu chịu đau khổ mà lại chẳng làm gì được.

* Đoàng *

Viên đạn cuối cùng hắn bắn vào ngực trái của cô, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống rồi cô ngã ra sàn. Nàng thét tên cô nhưng chẳng thành tiếng rồi gục mặt xuống. Nàng khóc đến nỗi bủn rủn tay chân. Hắn bước tới gần chỗ nàng.

"Nó chết rồi, và mày sẽ không được tự do, mày phải ở bên cạnh em tao cho tới khi nào mày chết hahahah"

* Đoàng *

Một phát súng cắm thẳng vào đầu của hắn, hắn lập tức ngã ngay ra sàn mà chết. Nàng đảo mắt tìm kiếm chủ nhân của phát súng ấy, người đó là Thy, cô cầm trên tay khẩu colt màu bạc bóng loáng, bạn thân từ thuở nhỏ của cô. Cô cố gắng gượng dậy, bước tới chỗ nàng rồi hướng ánh nhìn phía hắn.

"Có một điều mà đến chết mày vẫn không biết, từ lúc mới sinh ra thì trái tim của tao đã nằm ở bên phải rồi"

Cô quay sang cởi trói cho nàng rồi gục xuống đất vì kiệt sức.

"Chị Thy..." cô chỉ kịp nghe những từ ấy trước khi ngất đi.

Nàng đưa cô vào viện với tâm trạng lo lắng bất an. Tới lui không ngừng trong khi đang chờ bác sĩ.

"Chị Linh, bình tĩnh lại, em tin chị ấy sẽ không sao đâu mà" Nhi cắn môi an ủi nàng, nàng ngồi xuống gật gật cho qua.

Cha mẹ cô và cả gia đình ông Đàm lo lắng khôn ngui. Lát sau đèn của phòng cấp cứu đã tắt, vị bác sĩ y phục chỉnh tề bước ra ngoài.

"Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, có thể sẽ sớm tỉnh lại, bây giờ người nhà có thể vào thăm nhưng đừng làm ồn" vị bác sĩ ôn nhu nói.

"Vâng cảm ơn bác sĩ" cha cô lịch sự cuối chào trước khi vào phòng thăm cô.


------------------

Bận ôn thi nên không có thời gian viết truyện. Hết sức xin lỗi các cậu nhé =)))




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip